Đêm đó Tống Bình An ngủ rất ngon, ngược lại với nàng, Lục Mẫn bị một thân thể nho nhỏ ôm chặt khiến chàng không ngủ được. Cũng không dám cựa quậy, sợ sẽ đánh thức tới nàng. Sống trong cung từ nhỏ, những tranh đấu hèn mọn trong hậu cung chàng đều thấy hết, từ đó Lục Mẫn cảm thấy, trên thế gian này đàn bà là đáng sợ nhất. Còn thứ vũ khí đáng sợ
nhất là nước mắt đàn bà. Lục Mẫn là kẻ thức thời, nên thay vì để Tống Bình An tiếp tục rơi lệ, chàng chịu thiệt một chút. Đêm qua có kẻ mang khuôn mặt lem nhem không biết liêm sỉ mà rúc vào lòng chàng, đẩy mãi cũng không ra.
“ Lục Mẫn cho ta ôm một chút thôi...”
“ Lục Mẫn ta buồn quá...”
“ Lục Mẫn chàng không biết ôm lại ta sao, chàng phối hợp chút đi...”
Cuối cùng khi thức dậy lại thấy vị “ đại gia” nằm gọn trong vòng tay mình, Lục Mẫn có chút bực bội, cánh tay vốn đã tê rần không thể cử động. Tống Bình An lúc này đã tỉnh, cũng biết có người dùng ánh mắt muốn giết người nhìn nàng. Nhưng vẫn cố tình nằm bất động, mấy khi mới chiếm được tiện nghi của cái người sắt đá này, nàng buông ra há phải kẻ ngốc sao.
“ Dậy đi, ta biết cô tỉnh rồi.”
Đỉmh đầu truyền đến giọng nói, hình như có chút bực bội. Mới sáng sớm chàng bực bội cái gì chứ, Tống Bình An chau lại đôi mày thanh tú, tiếp tục mặt dày ôm chàng chặt hơn . Lục Mẫn lạnh nhạt dùng cánh tay mới lấy lại được một ít cảm giác đẩy đầu nàng ra. Tống Bình An vẫn cố tiếp tục sáp lại, Lục Mẫn dùng cả bàn tay đẩy cả khuôn mặt nàng ra. Tống Bình An sẽ cong miệng, lại hôn một cái vào lòng bàn tay sạch sẽ của chàng. Lục Mẫn giật mình, giống như bị điện giật, trừng mắt nhìn nàng. Nàng vẫn không mở mắt, chỉ là ngang nhiên chen vào lòng chàng, khoé miệng vẫn treo nụ cười chiến thắng. Lục Mẫn cảm giác tay mình nóng cháy, lan đến toàn thân, làm cho khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ ửng. Đôi bàn tay không biết phải để đâu, Lục Mẫn là đứa trẻ ngoan, vốn không bao giờ động tay động chân với nữ nhi. Chỉ tiếc là gặp lưu manh.
“ Không thấy trời sáng rồi sao? Mau dậy đi, có ai như cô, không dậy hầu hạ phu quân.”
Lục Mẫn cố ý nói, hai người cũng không thể nằm mãi thế này được, sẽ bị người khác chê cười.
“ Ta hầu chàng trên giường chàng đâu có chịu.”
Nói rồi nàng mở mắt, lại lưu manh cười một tiếng, Lục Mẫn thua. Chàng không nói gì, chỉ hất mạnh tay nàng ra rồi đứng dậy. Lục Mẫn trước giờ không cần người hầu hạ nhiều, chỉ là muốn kích động nàng một chút. Mà cái con người này, vốn là không thể nói lý. Tống Bình An cũng rất phối hợp mà lăn người vào trong, nàng ôm lấy tấm chăn đỏ thẫm, hé mắt nhìn bóng lưng tuấn tú. Chàng rửa mặt, sau đó đi ra gian ngoài, nàng nghe được tiếng chào của hạ nhân, tiếng đóng cửa. Tống Bình An hạ nụ cười, nàng vùi thật sâu người vào chăn, cứ thế này thì tốt biết mấy. Chàng cứ như vậy, cứ mỗi ngày cãi nhau với nàng, còn nàng cũng vẫn như thế, quấn bên chàng từ giờ đến đầu bạc răng long. Tốn Bình An từ trong chăn bật cười hai tiếng, đã có lúc nàng từng nghĩ. Hay là bỏ đi, hay là đừng tranh đấu nữa. Nhưng nàng không làm nổi, vĩnh viễn không thể dừng lại.
Lục Mẫn từ thư phòng nhìn ra cửa, cuối thu ảm đạm, nhưng hôm nay trời bỗng thật xanh. Xanh như những ngày còn ở trong cung, chàng cũng sẽ đứng ở thư phònh viết chữ. Chàng thích viết chữ, nên phụ hoàng thường ban cho chàng rất nhiều giấy bút hiếm có khiến các huynh đệ ghen ghét đến đỏ mắt. Vấn đề là bây giờ, chàng không còn là hoàng tử, nơi đây cũng không phải phủ của chàng, dưới bầu trời kia, thiên hạ này cũng đã thay tên đổi chủ. Thực tại đột ngột kéo đến, khiến Lục Mẫn không khỏi chán ghét. Định kéo đóng cửa sổ lại, lại thấy bên ngoài kia, trong đám hoa cỏ gì đó thấp thoáng một thân hồng y. Tống Bình An đang sới lại đất, để trồng cây thuốc cho vụ mới, nơi này là nương của nàng để lại. Lúc đầu vì Vương thị không thích cây thuốc mà lại thích trồng hoa, nên cha nàng thậm chí sai người nhổ sạch cây thuốc. Thực ra thân thể Tống Bình An vốn di truyền từ mẫu thân, yêu là dạng có phần yếu đuối. Mẫu thân lại không tin người ngoài, tự mình trồng tất cả . Ngày hôm đó mẫu thân ôm nàng, lão cha của nàng ôm vương thị, tay vẫn không quên mang một cây dù đỏ chói.Mẫu thân nhìn người ta nhổ từng cây, từng cây lên. Đáp lại chỉ là một câu hờ hững của Tống Nham.
“ Phi Tuyết đang mang thai, nàng là tỉ
tỉ cũng nên nghĩ cho nàng ấy một chút, nàng ấy muốn ở đây trồng hoa...”
Nương nàng lúc đó cay đắng nhìn một chút, rồi lại đăm đăm nhìn về phía đó. Thừ Tướng phủ rộng như vậy, tại sao lại cứ phải là cái mảnh đất nhỏ xít sát biệt viện của mẹ con nàng.
“ Dừng lại đi, ta tự làm.” Nương nàng nói với hạ nhân, sau đó ngồi xuống đối mặt với nàng, cười một chút. Khi đó nàng không hiểu tại sao nương làm vậy, chỉ là bây giờ thì đã hiểu rồi. Ánh mắt nương khi đó có một sự bất lực, lại đau lòng.
“ Bình nhi vào phòng chơi ngoan, nương thu dọn một chút, nếu không sẽ không thể làm thuốc cho Bình nhi nữa.”
Nàng nhìn bóng nương, lại nhìn lên mặt lão cha của mình, thấy Tống Nham không liếc mắt lấy một cái, chỉ lấy tay khẽ xoa bụng Vương Thị, hai người nhìn nhau, tình chàng ý thiếp. Chỉ là lúc đó còn quá nhỏ, nên nàng không hiểu. Còn nếu là bây giờ, nàng sẽ không ngần ngại mà nhổ một bãi nước bọt. Sau khi Tống Nham đăng cơ, nàng được ban cho phủ này. Ngay hôm đó liền sai hạ nhân nhổ toàn bộ hoa trong phủ, đem ra để trước cổng hoàng cung, còn nói là muốn để mẫu hậu và muội muội mang vào cung trồng,mong hai người nhìn hoa mà vui vẻ. Ngày đó người ngoài thì không biết, nhưng cung nữ lại thấy nương nương của bọn họ đập vỡ bao nhiêu là đồ tốt. Làm hoàng thượng lại một phen rối ren. Cuối cùng cũng chỉ là một vài câu trách cứ, Tống Bình An cứ thế mà lạnh nhạt bỏ qua. Thực ra nàng cũng không biết bản thân trồng cây thuốc để làm gì, chỉ là nương đã từng trồng, vậy thôi.
Lục Mẫn nhìn nàng, có chút không tin nổi. Đại tiểu thư nhà Thừ Tướng lại tự tay cuốc đất, trồng cây sao? Nhưng lại nhớ đến bàn tay không mấy mềm mại của nàng, mới xác định. Người này, đặt ra một ván cờ, mà nàng thì cứ chần chừ không đi tiếp. Lục Mẫn không phải là kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi, những việc cần làm thì nhanh chó phải làm. Vấn đề Tống Bình An là người thế nào, mục đích của nàng đơn giản chỉ là như vậy? Lục Mẫn cảm thấy vẫn nên cảnh giác hơn nữa.
Tối hôm đó, sau khi dùng bữa, Lục Mẫn lại tiếp tục luyện chữ. Chỉ là trừ buổi sáng ra, Tống Bình An bỗng nhiên mất hút, buổi tối cũng không về ăn cơm. Tống Bình An trừ khi là bệnh không thể xuống giường, nếu không sẽ quấn lấy chàng không tha. Hôm nay không hề nói chuyện, lại thấy là lạ. Vừa nghĩ tới đây bên ngoài lại kéo đến tiếng ồn ào, tiếng khóc lóc, tiếng chửi bới. Lục Mẫn có chút khó chịu, tiếng nói này cũng quá quen đi. Ngoài cửa là tiếng của Tống Bình An, điệu cười của nàng có phần càn rỡ.
“ Ngươi làm cái gì, ngoan ngoãn hầu hạ Đại Gia nhà ta. Đại Gia nhà ta đang ở bên trong, đêm nay đừng mong chạy “
Lục Mẫn hơi cong môi, cái người luôn nhận mình là Đại Gia kia hôm nay lại tự hạ thấp làm tiểu gia sao. Sau đó lại nghe được tiếng của người khác.
“ Tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi, ta thà chết cũng không làm, cái thứ đoạn tụ. “
Tống Bình An một thân nam trang, nhìn lại càng yếu ớt, bị nói là đoạn tụ cũng không giận. Nàng cũng mong Lục Mẫn có ngày sẽ “ Đoạn Tụ” với mình. Có chút không kiên nhẫn kéo người đang bị trói vào cửa. Lục Mẫn giật mình nhìn cửa bị mở toang, lại thấy một người bị đẩy ngã nằm lăn dưới đất.
“ Tư Bạch? “
“ Điện hạ, điện hạ? Có phải là người không?”
Lục Mẫn vui mừng vô cùng, Tư Bạch là thư đồng của chàng, từ nhỏ đã vào cung hầu hạ chàng. Chỉ là thời thế loạn lạc, chàng tưởng chàng ta cũng không giữ được mạng mình. Tư Bạch nhận ra chủ nhân, nước mắt tuôn như mưa, cố gắng bò đến bên chàng. Lục Mẫn định cúi xuống đỡ hắn, lại bị một bàn tay nhỏ ngăn giữa hai người. Cái đầu Tư Bạch đang ngoi lên bị tay nàng ấn xuống, sau đó cúi người giật nút trói, giây trói ngay lập tức bị cởi ra. Tống Bình An ôm eo Lục Mẫn đẩy về đằng sau, Tư Bạch trợn mắt nhìn, Lục Mẫn có chút bất đắc dĩ.
“ Điện hạ, người... người...đoạn...”
Tư Bạch lắp bắp chỉ tay, hắn lại thấy kẻ đoạn tụ kia ôm ấp chủ nhân của mình. Mà chủ nhân lại chẳng buồn đẩy ra, không có gian tình thì là gì.
“ Tư Bạch, không như ngươi nghĩ. Vả lại, đừng gọi là điện hạ nữa, ta...”
Nghe thấy giọng Lục Mẫn có chút thay đổi, Tống Bình An xoay người nói lớn.
“ Ôm ấp cái gì, biến đi tắm đi, ngươi đâu lôi hắn đi tẩy rửa...”
Sau đó lại tiếp tục xoay trở lại mặt dày ôm lấy chàng.
Lục Mẫn:...
“ Chàng không hỏi ta lôi hắn về từ đâu sao? “
Thấy Lục Mẫn cứ im lặng, mà cái tư thế đứng ôm nhau này của họ vừa mỏi chân lại vừa... kì cục. Tống Bình An ngẩng đầu nhìn lên, đôi mày thanh tú khẽ cau lại. Lục Mẫn này để nàng ôm, nhưng tay lại chẳng buồn ôm lại nàng. Khiến lòng nàng có chút khó chịu.
“ Cô bỏ ra trước rồi ta hỏi.”
Tống Bình An cũng biết nãy giờ là chàng nể mặt nàng đã cứu thư đồng của mình mà mặc nàng muốn làm gì thì làm. Nàng khẽ bĩu môi đỏ, lẩm bẩm tự nhủ chẳng nhẽ lại chẳng bằng một hạ nhân. Lục Mẫn nhìn nàng hậm hực ngồi xuống cái ghế bên cạnh, bản thân cũng ngồi xuống phía đối diện. Nãy giờ đứng có chút mỏi thân, nhưng thời gian qua ở chung, bản thân tới bây giờ cũng cảm thấy không quá bài xích nàng, vì có bài xích thì Tống Bình An vẫn bám lấy. Vì vậy Lục Mẫn rút ra kết luận, mặc kệ nàng, chán rồi nàng sẽ ngừng lại. Mà Tống Bình An lại là người nhanh thích mà chóng chán. Lục Mẫn tự nhủ, rồi có ngày nàng ta cũng chán chàng, rồi họ cũng sẽ phải tàn sát lẫn nhau, không phải sao? Lòng Lục Mẫn chợt có chút không thoải mái.
“ Cô thấy hắn ở đâu?”
Tống Bình An đang cắm đầu vào ăn bánh quế hoa, nghe thấy tiếng của chàng khoé miệng khẽ nhếch lên. Cười đến là tự hào, Lục Mẫn cảm giác chỉ cần chàng cảm tạ một tiếng, ai kia đến cái mũi nhỏ cũng hếch thẳng lên trời.
“ Kĩ viện.”
Ly trà vừa đưa đến bên môi lại bị lời nói của Tống Bình An làm run tay, suýt chút nữa đổ xuống. Lại nhìn một thân nam trang của nàng, nàng cải trang để tới kĩ viện? Một nữ tử, lại còn là một nữ tử đã xuất giá cứ thế lộ diện ra đường, sau đó còn đến kỹ viện