“ Cha ta nói, muốn chàng đi kiểm tra mấy vùng phía bắc. “
Nàng không ngẩng đâu, mặt vẫn chôn trong ngực chàng, nghe tiếng tim chàng đập ổn định. Trên đỉnh đầu truyền xuống một tiếng “ Ừ” rất nhẹ, cánh tay đang đặt ở hông nàng khẽ dùng lực một chút. Tố Bình An cũng nhân cơ hội, mặt dày tiến thêm môt chút, chóp mũi tràn ngập mùi hương tử đàn nhè nhẹ. Đúng là ấm áp đến không nỡ buông ra.
“ Ta đã xin cha ta rồi, tết đoan ngọ chúng ta sẽ về Nam Ngạn, mẫu thân ta sinh ra ở đó. Năm nay ta muốn đưa chàng về gặp người một lần. Sau đó mười ngày, sẽ cùng chàng đi phía bắc. Được không?”
Nàng ngước mắt nhìn chàng, phòng tối, chỉ dựa theo ánh sáng mờ nhạt bên ngoài ánh lên khuôn mặt người trước mặt. Lục Mẫn cảm nhận được bàn tay nhỏ của nàng đặt trên vạt áo ngủ của mình khẽ siết một chút. Giống như tiểu cô nương, vừa thẹn thùng lại mong chờ. Tuy là trong bóng tối, nhưng thị lực của Lục Mẫn trước giờ vẫn rất tốt, lại thêm từ nhỏ đã học võ công. Giác quan lại càng tốt hơn. Chàng nhìn thấy người trong lòng mở to mắt nhìn mình, môi mỏng mím lại chờ đợi. Nhìn giống như một vật nhỏ, khiến người ta muốn trêu chọc một chút. Lục Mẫn cảm thấy, bình thường Tố Bình An phúc hắc bao nhiêu, tuỳ tiện bao nhiêu. Nhưng đối với chàng, cũng vẫn là rộng rãi. Nàng giúp đỡ chàng, nhưng vẫn mạnh miệng không nhận là mình làm, mà nếu có nhận cũng chỉ nói hai chữ “ tiện tay “. Cái người này trong ngoài mâu thuẫn, trước mặt Lục Mẫn cũng chỉ biến thành cô ngốc. Thấy Lục Mẫn không nói, Tố Bình An lại tưởng chàng muốn ở lại đây cùng Trác Bình Thuỷ, lòng không khỏi mất mát. Nàng hạ mắt , cũng không nhìn chàng nữa. Bàn tay nhỏ nhắn cũng buông ra, không đặt trên người chàng.
“ Ta quên mất, Trác cô nương còn đang bệnh như vậy. Được rồi, ta sẽ đi một mình về Nam Ngạn. Sau đó mười ngày, ta sẽ trở lại cùng chàng đi phía bắc. Sáng ngày mai cũng sẽ nói Trúc Mai cho người đi mua đồ tết, còn cả y phục mới nữa. Dù sao cũng chỉ còn mười ngày nữa. Ta phải đi Nam Ngạn trước năm ngày, bên đó nhà của nãi nãi cũng phải chuẩn bị một chút.”
Nàng nhỏ giọng nói, giống như cô vợ nhỏ than thở với phu quân của mình về cuộc sống hàng ngày. Tố Bình An nghe thấy tiếng cười phía trên đỉnh đầu mình, định ngẩng lên thắc mắc thì lại bị một bàn tay ấm áp nâng cằm mảnh mai của nàng. Tố Bình An hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên tia khó hiểu. Nàng mím môi, cố gắng kìm nén trái tim đang đập cuồng loạn. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, nàng nhìn thấy làn da trắng sứ của Lục Mẫn, nhìn thấy đôi môi của chàng cong lên như đang cười. Nàng cảm nhận được độ ấm của ngón tay nơi chàng chạm tới. Tố Bình An cảm thấy mình xong rồi, nàng vĩnh viễn không thể kìm nén nổi khi ở gần con người này.
“ Ta đi cùng nàng về Nam Ngạn. Bình Thuỷ ở lại đây cũng không sao. Còn nữa, nàng cũng không cần phải theo ta về phía bắc. Hẻo lánh như vậy, không tốt cho nàng. Cha của nàng dù sao cũng chỉ là muốn kiểm soát ta, Chức Khâm sai này e là không dễ dàng gì.”
Vừa nói, Lục Mẫn lại đưa tay chuyển lên mi tâm nàng, khẽ xoa nhẹ. Chân mày thanh tú liên tục nhíu lại cũng dần dãn ra. Nàng tính toán nhiều như vậy, liệu có phải mệt mỏi quá không. Tố Bình An nghe được chàng nói như vậy, tâm không cảm động thì thật là giả dối. Đoạn tình cảm này của Lục Mẫn, là thật hay giả, nàng đến bây giờ cũng không muốn dò xét nữa. Nàng dè dặt nắm lấy bàn tay chàng , cẩn trọng như sợ chàng sẽ ghét bỏ mà buông ra. Tố Bình An từng nắm tay chàng rất nhiều lần, chỉ là mỗi lần như vậy, Lục Mẫn rất nhanh cũng sẽ tìm cách rời ra. Tay Lục Mẫn rất đẹp, ngón tay tinh xảo, sạch sẽ vô cùng. Nàng nhìn bàn tay nhỏ của mình, nhưng lại thấm không biết bao nhiêu máu của người khác. Lục Mẫn nhìn nàng, đưa bàn tay to ra nắm lấy tay nàng, lại đem nàng ôm vào trong ngực. Cả hai đều không nói gì cả, chỉ im lặng nghe nhịp tim bình ổn của đối phương. Có lẽ Lục Mẫn cũng thương nàng, cũng không ghét bỏ nàng nữa. Tố Bình An cứ nghĩ như vậy, sau đó dần thiếp đi. Trong mơ, nàng mơ thấy Lục Mẫn mặc hỷ phục đỏ thẫm, cười với nàng một tiếng. Chàng đưa tay ra, giống như đang đợi người. Tố Bình An mỉm cười định bước đến, lại thấy một cánh tay thon dài khác đưa ra, đặt vào tay chàng. Hai bàn tay đan vào nhau, hai khuôn mặt tuyệt sắc như nhau, đúng là đẹp đến vô cùng chói mắt. Nàng thấy chàng nắm lấy tay Trác Bình Thuỷ, nàng không thấy được ánh mắt chàng nhìn mình, Tố Bình An trong mơ khóc đến tâm can đều đau đớn. Nàng không ngừng gọi tên chàng, không ngừng gọi. Nàng bị lay tỉnh dậy, thấy Lục Mẫn hốt hoảng ôm nàng.
“ Ta đây, Bình An, ta ở đây. “ Lục Mẫn bị
tiếng khóc của nàng làm bừng tỉnh, đôi mắt nàng vẫn nhắm chặt nhưng lại không ngừng rơi lệ. Một tiếng lại một tiếng gọi tên chàng. Tố Bình An tỉnh lại, nhận thấy tất cả chỉ là mơ. Mới chỉ là trong mơ, nàng đã sợ hãi mất đi Lục Mẫn như vậy. Nàng níu lấy tà áo chàng, tay nắm thật chặt tới mức Lục Mẫn cảm nhận được nàng sợ hãi đến run rẩy. Trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng vẫn một mảng tối đen. Lục Mẫn đưa tay đặt lên gò má nàng, lại thấy ướt một mảng. Vội vã lấy ống tay áo nhẹ nhàng lau, tay kia không ngừng vỗ về bờ vai đang run rẩy của nàng. Miệng vẫn lặp đi lặp lại.” Không cần khóc, ta ở cạnh nàng, nàng đừng khóc.” Tố Bình An hoảng loạn một hồi, cuối cùng do mệt mỏi quá mà thiếp đi. Lục Mẫn lại không thể ngủ tiếp nữa, cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng. Có bao nhiêu thương yêu mới có thể để một người mạnh mẽ như vậy, lại sợ hãi khi không có chàng ở bên như thế. Với Tố Bình An mà nói, Lục Mẫn năm xưa là một giấc mộng, tới bây giờ, ở bên cạnh chàng nhưng lại không nắm bắt nổi trái tim chàng. Nàng càng cảm thấy sợ hãi nhiều hơn nữa. Cứ như vậy, đến khi ngủ cũng vẫn nằm mộng sẽ mất đi chàng. Tố Bình An biết mình không nên chìm đắm như vậy, nhưng nàng là không kiểm soát nổi trái tim mình. Cũng giống như Doãn Tố Tâm năm đó thương Tố Nham, đánh đổi cả mạng sống của bản thân.
Mọi thứ được tiến hành như vậy, nhưng nàng cũng không ngờ tới. Giữa đường lại có kẻ giở trò lưu manh.
***
Lời tác giả: Bản thân đề là truyện ngược, nhưng chính ta cũng đang phẫn nộ trước những gì ta đang viết ở trên kia a~
***
Ngày cuối cùng trước khi rời kinh, Tố Bình An được triệu vào cung, tiểu thái giám khi truyền ý có nói rằng. Trưởng Công Chúa sắp tới theo Phò Mã rời kinh về phía bắc, nơi này địa phương hiểm trở. Không khỏi có phần cực khổ, năm nay lại không thể ở bên bồi Hoàng Thượng cùng đón năm mới. Tâm bệ hạ xót thương, nên đã làm đại tiệc coi như là bữa tất niên, mời quần thần cùng chúc công chúa bình an mà lên đường. Thánh chỉ vừa ban ra, chỉ thấy nguyên một phố nhỏ xôn xao bàn tán. Người thì nói thánh thượng thương con vô cùng, người thì cảm thán công chúa thật may mắn. Chỉ là người nào đó vừa nhận thánh chỉ xong, lập tức đi vào trong phòng, lực đóng cửa cũng không nhẹ nhàng cho lắm. Nàng nhìn thánh chỉ vàng chói mắt, trong lòng bực bội vô cùng. Lão cha nàng lại muốn mở cái gì đây, nàng vốn cũng chỉ muốn cùng Lục Mẫn đi dạo, chọn chút đồ cho năm mới. Dù sao đồ ở kinh thành, cũng vẫn tốt hơn đồ ở Nam Ngạn. Lục Mẫn bước ra khỏi thư phòng bên cạnh, lúc nghe thấy tiếng đóng cửa, cũng biết là người này tức giận không ít. Chàng cười khẽ, nhìn vị cô nương đứng giữa phòng, vẫn đang cúi đầu nhìn tờ thánh chỉ trong tay. Môi đỏ mím lại, nhìn như đứa bé đang giận dỗi.
“ Sao thế? “
Chàng vén tóc mai loà xoà trên trán nàng, lại nhìn gò má hơi tái đi vì lạnh của nàng, lòng khỏi bất đắc dĩ.
“ Nàng đó, áo cũng không buồn mặc thêm vào, thân thể tốt lắm sao? “
Tố Bình An nghe giọng chàng, tâm tình cũng thu lại. Trở nên vui vẻ hơn hẳn, tờ thánh chỉ trên tay cũng quẳng đi một hướng. Ngay lập tức không biết xấu hổ mà nhào vào lòng chàng.
“ Chàng có muốn thử không?”
Lục Mẫn nhìn người nào đó không biết xấu hổ, vẫn đang giống như một con cáo háo sắc nhìn mình. Nụ cười cũng tràn đến bên môi, ôm nàng ngồi trên ghế dài. Tố Bình An được chàng ôm, híp mắt thoả mãn vô cùng. Cằm nhỏ đặt trên vai chàng, tay vòng qua cổ chàng, bàn tay cũng không nhàn dỗi nghịch ngợm mái tóc đen của chàng. Miệng nhỏ không ngừng than thở.
“ Ta không muốn vào cung, Lão cha ta lại không biết có giở trò quỷ gì hay không nữa. Ai da, Lục Mẫn chàng nói xem, chàng cứ ấm áp thế này làm sao ta đi nổi. “
Nói xong lại nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt như hoạ của chàng. Tố Bình An một lần nữa cảm thán, đâu cần phải tuấn mỹ như vậy chứ. Lại thấy mỹ nam trước mặt cong môi cười cười, lòng càng thêm ngứa ngáy. Rốt cuộc vẫn là nhịn không được,hôn nhẹ lên cánh môi chàng. Khoé miệng Lục Mẫn càng cong hơn, trước khi Tố Bình An tách ra đã giữ lấy cái gáy nhỏ của nàng, quấn quýt không rời. Tố Bình An đầu xỏ, cuối cùng khi đột nhiên bị tấn công thì lại ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu lên nhìn chàng. Đành làm đà điểu, để chàng ôm trong lòng.
“ Nàng vào cung đi, đi sớm về sớm. Đừng ham chơi bên ngoài, ngày mai chúng ta còn phải lên đường nữa. “
Giọng Lục Mẫn khàn khàn, Tố Bình An nghe vậy suýt chút nữa muốn đè chàng ngay tại đây. Cuối cùng vẫn là mím môi, gật gật đầu đáp lời chàng. Lục Mẫn thấh nàng không chịu rời đi, bất đắc dĩ cười một tiếng, lại hôn lên hai má nàng mới đặt nàng xuống đất. Sau đó lần lượt kêu Trúc Mai, Hải Đường tới sửa soạn.
Lúc nàng bước ra khỏi phủ, không hiểu sao tâm trạng cứ nặng nề. Trong lòng lại nóng như lửa đốt. Cả buổi tiệc cứ thấp thỏm không yên. Cuối bữa tiệc, người ta thấy nô tì thân cận của Trưởng Công Chúa bẩm báo gì đó, ngay lập tức nàng đứng dậy. Không nói hai lời chạy nhanh ra khỏi chính điện, đêm đã khuya, lẽ ra theo lý nàng phải ở lại trong cung. Lại không theo phép tắc mà rời khỏi hoàng cung, Bệ Hạ mặt mày cau có. Nhưng cũng chỉ biết phất tay áo, coi như không quan tâm.
Tố Bình An ngồi trên xe ngựa, đầu đau như búa bổ.
“ Ngươi nói một trong hai người mà cha ta phái tới, nói Lục Mẫn làm nhục nàng ta?”
“ Tiểu thư, nàng ta tên tiểu ngọc, là người trong cung đưa tới hôm thành thân của tiểu thư. Cũng đã sắp xếp cho đến phòng giặt ủi, chẳng hiểu sao chiều nay có người thấy nàng ta quần áo sộc sệch. Chạy ra từ phòng chả tiểu thư và cô gia. Khóc nháo ầm ĩ, tới khi bọn em vào trong, thấy cô gia mặt mũi đỏ bừng, em nhìn cũng biết là ngài tự phong bế huyệt đạo. Xuân dược nàng ta hạ cho cô gia, càng vận công, lại càng phát tác. Em đoán cô gia lúc đầu đã vận công kìm nén, cuối cùng lại bị phản phệ. Bọn em không tới kịp, có lẽ đến kinh mạch ngài ấy cũng muốn tự phế đi. “
Tố Bình An lòng tê dại vô cùng, ngoài lo lắng ra, nàng còn tức giận. Tức giận sự tiểu nhân của kẻ tung ra cái bẫy này. Bọn chúng nghĩ nàng sẽ mất cảnh giác, nàng đúng là làm bọn chúng hài lòng. Nàng nghĩ rằng chỉ rời đi một khắc, sẽ không ai có thể hãm hại Lục Mẫn. Chỉ thiếu một chút, chàng thà rằng cắt đứt kinh mạch. Chứ nhất định không để mang tiếng ô nhục. Lục Mẫn à Lục Mẫn, chàng sao lại không biết trân trùng sinh mệnh như vậy. Tố Bình An bước vào sảnh chính, đã thấy Trúc Mai đứng chờ, bên trong còn có gia đinh và những người chứng kiến cảnh Tiểu Ngọc quần áo sộc sệch chạy ra từ phòng của nàng. Tố Bình An thâm trầm, đứng trước mặt Tiểu Ngọc.
“ Ngươi nói Phò Mã gia hãm hại ngươi sao?”
Tiểu Ngọc quả đúng là mỹ nhân, khóc cũng đẹp đến để người ta thương tiếc. Nàng ta một thân nha hoàn quần áo sộc sệch, quỳ dưới chân nàng, bả vai mảnh mai không ngừng run rẩy. Nghe được nàng hỏi, đầu không ngừng đập xuống đất, âm thanh nức nở.
“ Nô tì có tội, xin công chúa quở trách. Phò mã gia cũng chỉ là nhất thời, tất cả là lỗi của nô tì. Xin người cùng phò mã gia đừng có chuyện gì hiểu lầm lẫn nhau. Nô tì chỉ mong sống qua ngày trong phủ, được hầu hạ công chú và phò mã mà thôi.”
Tiếng va chạm giữa da thịt và nền gạch, khiến người khác nghe nhói lòng vô cùng. Hạ nhân đứng xung quanh, cũng không nỡ nhìn dung nhan như ngọc bị huỷ hoại. Một tì nữ quỳ xuống, cũng cùng nàng ta dập đầu dưới chân nàng.
“ Công chúa, xin người tha cho tiểu Ngọc, nàng ấy còn nhỏ. Chưa hiểu chuyện đời, mong người độ lượng...”
Nàng nhíu mày nhìn người vừa quỳ xuống, nô tì tên tiểu Hạ này, nàng cũng vẫn nhớ hình dáng. Cùng một vẻ đẹp như hoa như ngọc thế này. Chính đường của phủ công chúa, có hai vị mỹ nhân không ngừng dập đầu, khóc như mưa thế này, lòng người đúng là chịu không nổi.
“ Tiểu Ngọc, ngươi nói, ngươi bây giờ muốn như thế nào? “
Động tác của nàng ta đột nhiên dừng lại, tiếng khóc cũng nhỏ đi một chút. Vẫn là một bộ dáng làm người ta thương xót.
“ Tiểu Ngọc không cầu danh phận, chỉ xin làm một nha hoàn nho nhỏ hầu hạ công chú, hầu hạ phò mã gia...”
Tố Bình An trầm mặc nhìn nàng, sự việc này e rằng đã lan ra tới tận bên ngoài. Tiểu Ngọc làm nha đầu thông phòng của Lục Mẫn, không phải là sẽ được ở cạnh hai người sao. Chỉ cần nàng ta tới gần được, ắt hẳn sẽ có cơ hội ra tay với Lục Mẫn. Việc này cũng gây bất lợi không nhỏ cho nàng. Tố Bình An kìm nén để không cười lớn một tiếng, lão cha của nàng, là kẻ rất sợ điều tiếng. Tới mức hận không thể bóp chết nàng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ yêu chiều vô hạn. Khiến nàng trở thành một vị công chúa không biết xấu hổ trong mắt người đời. Đã là không biết xấu hổ, lại sợ cái danh phu quân mình là kẻ háo sắc bạc tình sao? Nàng xem ra, đã đánh giá quá cao năng lực của cha nàng. Một Tiểu Ngọc nho nhỏ, mà cũng đòi đối phó với nàng sao.
“ Cũng được thôi, ngươi xinh đẹp như vậy, phò mã gia thích ngươi cũng là điều hiển nhiên. “
“ Tạ công chúa khen ngợi, nô tì quả thực không dám nhận, phò mã gia người cũng chỉ là hứng thú nhất thời...”
Lời nói nhẹ nhàng thoát ra, lại một cỗ ngượng ngùng e lệ, khiến Tố Bình An đột nhiên cảm thấy phiền chán. Đẹp như vậy, giữ lại làm gì chứ.
“ Nhưng mà Tiểu Ngọc, ngươi nói xem. Nếu lần này ta bỏ qua cho ngươi,lần sau không phải sẽ có kẻ không biết điều, tiếp tục muốn leo lên giường của phò mã hay sao? Ngươi xem mặt mũi bổn cung để nơi nào? “
Nàng vừa nói, ánh mắt lại rời sang nô tì đang quỳ bên cạnh Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc lại vội vã dập đầu, nước mắt không ngừng tuôn ra như suối. Mấy nô tình đứng cạnh cũng suýt không nhịn được, chỉ là bị ánh mắt của Trúc Mai doạ cho sợ hãi. Chỉ lặng lẽ đứng hai bên.
“ Thế này đi, lôi ra đánh 100 đại bản, còn sống thì bổn cung cho ngươi danh phận. Được không?”
Nàng cúi người, lấy tay nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng ta. Bên cạnh mọi người đều hoảng sợ, 30 đại bản đối với một cô nương mà nói, đã là chuyện không thể. Huống chi 100 đại bản, chỉ có thể là thịt nát xương tan. Tố Bình An nhìn ánh mắt đầy sát khí của nàng ta, môi khẽ nở nụ cười. Đột nhiên Tiểu Ngọc ra sát chiêu, một con dao găm chém tới. Sượt qua gò má nàng, tạo thành một vết cắt dài, máu đã bắt đầu chảy xuống.
“ Tố Bình An, ta muốn ngươi cũng phải chết đi. “
Mỹ nữ yếu đuối bất chợt trở nên dữ tợn, hơn nữa còn biết võ công, khiến những người xung quanh càng thêm hoảng sợ tột độ. Tố Bình An nhìn kẻ đã phát điên bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên vết thương nơi gò má. Tẩm độc sao? Tố Bình An nhìn vào khuôn mặt đắc ý của Tiểu Ngọc, nàng cũng không nhanh không chậm. Nói một tiếng, hai nô tài bên cạnh lập tức xông lên.
“ Giết đi, nàng ta còn muốn huỷ dung bản cung nữa. Trời sinh đã không đẹp đẽ, này lại còn thêm một vết nhỏ. Thật là... “
Tiểu Ngọc đang định xông tới, đột nhiên cả người cứng ngắc, lập tức ngã xuống. Hai nô tài kia trong giây lát đã chế trụ được nàng ta. Nàng ta nhìn nàng, ánh mắt kinh hoảng vô cùng. Cơn đau nơi lục phủ ngũ tạng khiến nàng ta không thể thốt nên lời. Nước mắt từ đôi mắt đẹp lại một lần rơi xuống. Nàng ta, xem ra đã quá coi thường năng lực của vị công chúa vô năng này. Bị hạ độc lúc nào cũng không biết. Người ngoài nhìn vào, sẽ chỉ giống như là do quá hoảng sợ, mà trở nên vô lực. Sau đó bị hai nô tài có võ nghệ kia chế trụ. Nàng cũng không muốn vạch trần tất cả, còn một kẻ nữa, vẫn đang ở đây. Nàng nhìn khuôn mặt thẫn thờ của Tiểu Hạ, cũng cần phải tính toán để nàng ta tránh xa một chút.
“ Tiểu Hạ, ta biết người cùng nàng ta tình như chị em. Nhưng thân phận chủ tớ là rõ ràng, nàng ta muốn giết hại bổn cung. Ai cũng nhìn thấy rõ, ngươi cũng không nên quá đau buồn.”
Tố Bình An cố gắng làm giọng tiếc thương, sau đó dặn dò Trúc Mai giải quyết tàn cuộc. Bản thân mang gương mặt bị thương trở về phòng.
“ Tiểu thư, cô gia tỉnh rồi. Tiểu thư!Mặt của người...”
Hải Đường bị doạ cho sợ hãi, vội vã lấy khăn sạch, nhẹ nàng lau vết thương trên mặt nàng. Cũng may chỉ là ngoài da, nhưng dù sao cũng là dao tẩm độc. Khiến vết thương có chút doạ người. Nàng cho dù thân thể không bị độc xâm, nhưng da thịt cũng vẫn có chút ảnh hưởng. Sẽ bị sưng huyết ngay lập tức, chỉ là không ảnh hưởng đến cơ thể nhiều, tính mạng lại càng không có vấn đề gì. Tố Bình An thoa thuốc xong, vén màn bước vào trong, thấy Lục Mẫn đang ôm đầu ngồi trên giường. Mi tâm nhíu lại, vẻ mặt thống khổ vô cùng.
“ Không nhớ thì đừng cố nhớ, chàng vốn cũng chưa làm gì người ta hết.”
Lục Mẫn giật mình ngước lên nhìn nàng, lại bị vết thương trên mặt nàng làm cho hoảng sợ. Vội vã tiến tới nâng cằm nàng, giọng nói có phần lo lắng.
“ Nàng sao thế này? Sao lại để mình bị thương như vậy?”
Tố Bình An lạnh nhạt gạt tay chàng ra, đẩy chàng về phía sau. Lục Mẫn tưởng nàng còn giận việc mình có dính dáng với nha hoàn, như một đứa trẻ biết sai. Im lặng mím môi không dám phản kháng.