Thời gian nháy mắt một cái, đã hết kỳ nghỉ tết, 'Tô thị Trung y quán' bắt đầu mở cửa lại, nhưng vì vừa qua năm mới nên việc làm ăn trong y quán khá vắng vẻ. Tô Chỉ ngồi trong y quán, không hiểu sao nội tâm có chút bất an.
Bởi vì theo thời gian thì cách ngày Quốc sư nói không còn bao xa, lòng nàng bất an, chẳng lẽ Quốc sư thật sự để tùy ý của nàng sao? Còn không thì, hắn có lý do gì từ chối đây?
Trong những tình huống này, án binh bất động mới là đáng sợ nhất.
Đúng như vậy, Tô Chỉ biết rõ đạo lý này.
"Ngươi đang suy nghĩ gì đó?" Qua Lâm ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi.
Tô Chỉ bị cắt ngang dòng suy nghĩ, đành phải dừng lại, cười lắc đầu "Không có gì."
"Không có gì?" Hiển nhiên Qua Lâm không tin "Ngươi có biết hay không, thời điểm khi ngươi suy nghĩ việc gì đó, hai mắt của ngươi rất lơ đễnh, hoặc là sẽ nhìn xa xăm về phía trước, hoặc là sẽ cúi đầu."
Như một búp bê vô hồn.
Tô Chỉ nghe Qua Lâm nói nàng như vậy, không khỏi mỉm cười "Xem ra ngươi rất hiểu ta a?" . truyện xuyên nhanh
"Đương nhiên a!" Qua Lâm dương dương tự đắc Ngươi nhìn xem người yêu của ngươi ưu tú cỡ nàoa. Ta ưu tú như vậy làm sao có thể không quan tâm đến bạn gái ta?"
Tô Chỉ cười.
"Đúng rồi." Tô Chỉ hỏi "Người tên Dương Lộ kia có tìm ngươi nữa không?"
"Ngươi hỏi nàng làm gì."
"Cảm thấy có gì đó kỳ quái." Tô Chỉ thì thào nói.
Qua Lâm uống một hớp nước, phẩy phẩy tay "Không có gì kỳ quái, theo ta nghĩ, có lẽ nàng sẽ còn tìm ta. Nhưng nàng tìm là chuyện của nàng, nhưng có gặp hay không là chuyện của ta."
"A?" Tô Chỉ ha ha cười, rồi sau đó lại vô cùng rất nghiêm túc nói "Ta ngược lại là cảm thấy, nếu nàng thật sự quyết tâm tìm ngươi, gặp hay không căn bản ngươi không thể quyết định được."
Tô Chỉ khó được nghiêm túc như vậy, lần này thật sự nói trúng nổi sợ hãi trong lòng Qua Lâm rồi.
Mà ngày hôm sau, Qua Lâm mới cảm nhận được thế nào là tà, cũng cảm nhận được lời nói Tô Chỉ chính xác thế nào. Xác thực, gặp hay không gặp căn bản cô không quyết định được, chẳng qua là thành phố S lớn như vậy mà vẫn có thể gặp đối phương, ngươi nói có phải tà hay không a?
Hơn nữa còn là địa điểm buôn bán dược liệu, những chỗ này căn bản Dương Lộ sẽ không đến mới phải.
Qua Lâm hoài nghi nàng cố ý xuất hiện ở nơi này.
Dương Lộ đi tới, Qua Lâm đã xác thực được là nàng cố ý có mặt ở đây, bởi vì Dương Lộ nói "Ta gọi điện thoại ngươi như thế nào cũng không thông?"
Qua Lâm đành phải hàm hồ ứng phó "Điện thoại mất ngày nay bị lỗi, có lúc mất sóng nên chắc gọi không được."
Dương Lộ cười lắc đầu, sau đó nói "Ta ở chỗ này chờ ngươi đã nhiều ngày."
"Làm sao ngươi biết ta sẽ tới đây?"
"Địa điểm bán thuốc Đông y lớn nhất thành phố S là ở đây, ngươi không xuất hiện ở đây thì còn ở nơi nào?" Nói cả buổi, Dương Lộ thấy Qua Lâm không có phản ứng gì, không khỏi thất vọng "Ta chờ ngươi nhiều ngày như vậy, hôm nay thật vất vả mới gặp được ngươi, ta còn tưởng ngươi sẽ cảm động."
Qua Lâm buồn cười, cô thật không biết cô nên cảm động cái gì đây. Không muốn tiếp tục chủ đề vô nghĩa này, Qua Lâm nói "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Tìm chỗ ngồi xuống một chút đi?"
"Không cần." Qua Lâm quơ quơ mấy cái túi trong tay "Ta đang vội trở về."
Lại muốn trốn, tất cả kiên nhẫn của Dương Lộ đều xài hết, "Vì cái gì chúng ta không thể như trước đây vậy?" Nàng hỏi.
"Giống như trước đây là thế nào?" Ngữ khí Qua Lâm cũng trở nên nghiêm túc, "Ta đã không còn đứa nhóc mười tám mười chín tuổi. Mấy năm trôi qua, ai cũng sẽ thay đổi, làm sao có thể giống như trước? Không có khả năng."
Dương Lộ không thuận theo, không buông tha, "Thế nhưng lúc trước hai ta trải qua nhiều như vậy, cùng một chỗ lâu như vậy, sao có thể biến thành như bậy giờ? Hiện tại hai ta có khác gì người xa lạ đâu?"
"Có." Qua Lâm nói "Sao mà không khác, nếu là người xa lạ ta căn bản sẽ không cần phản ứng."
Dương Lộ cười lạnh "Nói như vậy ta phải cảm tạ ngươi rồi?"
Nói qua nói lại thậm chí có mùi thuốc súng bốc lên cao, Dương Lộ thật sự không nghĩ tới, nhưng mà lại hợp ý Qua Lâm, cô nhún nhún vai, bộ dạng bất đắc dĩ, "Ta không muốn nhiều lời với ngươi, ta thực vội trở về, hôm khác có thời gian hãy nói." Nói xong, Qua Lâm phóng đi.
Dương Lộ nhìn theo bóng lưng Qua Lâm, nội tâm nhanh tức giận, nhưng đột nhiên, nàng nghĩ tới công ty của nàng...
"Đợi một chút." Dương Lộ hô lên, đi nhanh đuổi theo Qua Lâm.
Qua Lâm không kiên nhẫn dừng bước, hỏi "Còn có chuyện gì?"
Dương Lộ tiến lên kéo tay áo cô, nói "Có thể coi như sự tình trước kia không có phát sinh, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không? Ta cam đoan lần này ta sẽ ngoan ngoãn, chúng ta sẽ như lúc trước, bình bình đạm đạm qua phần đời còn lại, được không?"
Những lời này, thật sự lại là những lời Qua Lâm luôn sợ phải nghe tự miệng Dương Lộ nhất, nhưng hôm nay đã nghe được, ngược lại cô lại thấy nhẹ nhõm rồi, đáp án dĩ nhiên đã rõ ràng, căn bản là không có khả năng, cô nói "Dương Lộ, ta đã nói rất rõ ràng, chính ngươi cũng nhìn thấy, ngày đó, cô bé kia, nàng là người yêu hiện tại của ta, ta yêu nàng, không hề kém hơn tình yêu ta dành cho ngươi lúc trước."
"Nhưng ngươi yêu nàng mới bao lâu? Lúc trước hai ta thế nhưng đã cùng một chỗ rất nhiều năm a!"
"Phải." Lời này Qua Lâm đồng ý "Hai chúng ta mới cùng một chỗ chưa lâu, nhưng ngươi nên biết, những sự tình hai chúng ta cùng trải qua còn nhiều hơn và phức tạp những sự tình lúc trước ta và ngươi còn cùng một chỗ, cũng chính vì những chuyện đã trải qua đó, chúng ta rất kiên định, mới quyết định cùng một chỗ." Nói xong, cô suy nghĩ một chút, tiếp tục "Lúc trước ta với ngươi, không có kết quả. Nhưng ta tin tưởng, lần này ta cùng nàng, sẽ có kết quả, nhất định."
"Hừ." Dương Lộ nghe xong cười lạnh một tiếng "Cái gì có kết quả, các ngươi mới cùng một chỗ bao lâu, cô bé gái kia xem ra mới mười tám mười chín tuổi, cô gái như vậy làm sao có thể xác định cùng ngươi có kết quả gì? Hai người các ngươi hiện tại tốt đẹp, chờ thêm vài ba năm, nàng cảm nhận được mạnh được yếu thua, sẽ tìm người đàn ông gả cho!"
Vậy tại sao Dương Lộ ngươi không lấy chồng? Nói như ngươi chắc không ai biết rõ đạo lý đó hơn ngươi?
Qua Lâm tức giận, nhưng cô không muốn tiếp tục phí lời cùng nữ nhân này, cô cùng Tô Chỉ, bất luận kẻ nào cũng không thể hiểu được, có thể hiểu rõ chỉ có bản thân hai nàng.
"Ta phải đi." Qua Lâm nói "Ta cùng nàng có cùng một chỗ hay không, không đến phiên ngươi nói, ta cùng không thể nói, để nàng nói, ông trời nói, tạm biệt!"
Qua Lâm rời đi, không quay đầu lại, vô cùng thong thả, cô nghĩ, nếu như không có việc gì, cô cùng Dương Lộ cũng không có gì phải gặp lại, tốt nhất là đừng gặp lại.
Qua Lâm trở về Trung y quán, kể chuyện vừa rồi cho Tô Chỉ nghe. Không nghĩ tới cô kể một chuyện lớn như vậy, Tô Chỉ cũng không có phản ứng gì, cái này mới thực sự là làm cho cô tức giận a, "Aiz! Ta nói công chúa, tình địch ngươi xuất hiện a, như thế nào ngươi lại không có phản ứng hả."
"Ngươi muốn ta có phản ứng gì?" Tô Chỉ liếc nàng "Ngươi cùng nàng có khả năng sao?"
Qua Lâm nhìn Tô Chỉ, cô vốn muốn nói cái kia đương nhiên không có một chút khả năng, nhưng nhìn thấy Tô Chỉ mang bộ dạng như chuyện không liên quan đến nàng, thì lại có ý muốn trêu chọc, "Vậy cũng không chắc, tiểu tam chịu khó thế nhưng rất có khả năng thành công thăng cấp thành chính cung đó a."
"A?" Tô Chỉ cười "Ngươi cho rằng ngươi là Hoàng Đế?"
"Hoàng Đế thì không thể rồi, nhưng ngươi không thể phủ nhận, hiện tại trừ ngươi ra, bên ngoài có rất nhiều nữ nhân theo đuổi ta nha." Khi nói lời này, ánh mắt Qua Lâm vẫn một mực đảo quanh thân Tô Chỉ, nhưng Tô Chỉ người ta không chê vào đâu được, biểu lộ thật sự làm ngươi khác phiền muộn "Ngươi thật sự một chút cũng không thèm để ý?"
"Ta chỉ biết là dưa hái xanh không ngọt."
Đúng vậy, dưa hái xanh không ngọt, nhưng chỉ sợ Tô Chỉ không nghĩ tới, mặc dù dưa hái xanh không ngọt, nhưng đó cũng là dưa a.
Buổi tối, Qua Lâm và Tô Chỉ cùng nhau đóng cửa y quán về nhà, chờ khi về đến nhà, toàn bộ người Qua Lâm đông lạnh sắp hỏng. Cô hít hơi, nói với Tô Chỉ "Đợi hôm nào ngươi rảnh, chỉ cho ta luyện nội lực gì đó, ta không cần nhiều, chỉ cần tới mua đông không lạnh là được rồi."
Tô Chỉ nghe mà buồn cười, "Ngươi cho rằng nội lực giống ăn cơm hay ngủ à? Ở đâu ra dễ dàng như vậy, chờ ngươi luyện thành, cũng đã là chuyện của nhiều năm sau rồi, huống hồ hiện tại cũng đã muộn, tập võ khi còn bé mới là tốt nhất."
Đúng vậy a, Qua Lâm nghĩ nghĩ, phim truyền hình không phải cũng hay diễn này sao, mấy người vai phụ, tập võ từ nhỏ, không biết tu luyện bao nhiêu năm cũng không thành, đợi đến lúc thành cao thủ cũng đã râu ria bờm xờm rồi. Nhưng truyền hình cũng hay có mấy người có vận khí tốt a, như Hư Trúc trong Thiên Long Bát Bộ. Vì vậy Qua Lâm cười cười "Công chúa của ta, không bằng ngươi truyền cho ta ít nội lực đi, ta cũng không cần mấy mươi năm công lực của ngươi, ngươi cho ta năm năm là được rồi!" Nói xong, cô còn xòe năm ngón tay trước mặt minh họa.
"Lại nói chuyện vô căn cứ." Tô Chỉ oán trách cô "Không nói đến ta không có mấy mươi năm công lực, chỉ nói có thực cho ngươi năm năm công lực, ta cũng sợ ngươi không chịu nổi cái thống khổ kia."
Qua Lâm còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng lúc này điện thoại đột nhiên vang lên.
Khoảng cách Tô Chỉ gần điện thoại hơn, cho nên nàng thuận tay bắt máy.
Tô Chỉ vô cảm nghe điện thoại, qua mấy giây, nàng đưa điện thoại cho Qua Lâm, nói "Tìm ngươi."
Giờ này ai lại gọi cho cô a? Qua Lâm nghi hoặc tiếp điện thoại. Chẳng qua là cô vừa mới tiếp nhận điện thoại, sắc mặt lập tức trầm xuống, bởi vì đầu dây bên kia rất ồn ào, hình như là quán bar, trong điện thoại là giọng nữ nhân say khướt, không ngừng gọi tên "Qua Lâm, Qua Lâm!"
Nghe thanh âm này, còn không phải là Dương Lộ à.
Cô đã thêm số điện thoại của blacklist, chỉ tiếc điện thoại bàn không thể cài đặt được, cô thực hối hận tại sao không đổi số điện thoại nhà sớm hơn! "Ngươi có chuyện gì." Qua Lâm không kiên nhẫn.
"Ta say rượu!" Dương Lộ cười nói, giống như người điên "Bên cạnh ta có một nam nhân không cho ta về nhà, ngươi nói ta nên làm sao a!"
"Ta đây cũng không có biện pháp, ngươi đi khỏi chỗ hắn không được hay sao mà gọi phải gọi điện cho ta hả."
"Không được!" Dương Lộ nói "Hắn nói hắn là người của cục công an! Hắn đã cho ta nhìn thẻ ngành rồi! Ngươi mau tới cứu ta a!"
Hắc, giữ trật tự đô thị? Cảnh sát?
Nhưng ngươi nói, Qua Lâm cô có thể làm gì? Cô trước kia là trộm mộ đó, bây giờ thì có một y quán, vô luận là thân phận nào, cũng đấu không lại cảnh sát a, Qua Lâm nói vậy với Dương Lộ.
"Không có sao." Dương Lộ kêu, "Hắn nói trong một tiếng nếu có bạn bè đến đón hắn sẽ để ta đi. Ngươi tranh thủ đến cứu ta đi, ta thực uống nhiều quá, đứng lên cũng không nổi rồi.
...
Qua Lâm thở dài "Là quán bar nào?"