Ngày hôm sau, hai nàng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Qua Lâm uể oải vô cùng, mắt cũng mở không lên, điện thoại gì gì đó đương nhiên không muốn tiếp.
Nhưng đầu dây bên kia không biết sống chết, điện thoại cứ reo không ngừng.
Qua Lâm dùng sức nhíu mày, đang muốn lầy gối che lỗ tai tiếp tục ngủ, trên cánh tay lại truyền đến một cơn đau điếng, 'NGAO' một tiếng, Qua Lâm liền kêu lên. Ngay sau đó, thanh âm lười biếng của Tô Chỉ truyền tới "Nghe."
Thì ra là Tô Chỉ nhéo Qua Lâm một cái, đừng nói, thật là có chút mùi vị sư tử Hà Đông.
Qua Lâm bị nhéo giật mình, cơn buồn ngủ lập tức biến mất vô tung vô ảnh, nhưng cô rất không cam lòng a, sáng hôm nay mới ngủ, mới ngủ được có mất tiếng đâu? Người nào nào không có tâm lại lựa giờ này gọi vậy hả?!
"Quẩy! Ai đó!" Qua Lâm nhắm mắt, bất kể ai, rống trước cái đã.
Đầu dây bên kia, không dám lên tiếng.
Nhưng gọi điện mà im lặng thường làm người ta chán ghét, lúc này Qua Lâm đương nhiên càng ghét, cô chuẩn bị mắng một trận rồi cúp, vừa lúc đó đầu dây bên kia truyền đến một tiếng run rẩy "Qua tỷ."
Hắc, xem ra Khương Ngọc bị hù không nhẹ.
Qua Lâm nghe giọng của Khương Ngọc, bất đắc dĩ đè cây đuốc trong lòng xuống, nhưng giọng điệu vẫn hơi khó chịu "Mới sáng sớm, chuyện gì?"
"Qua tỷ..." Khương Ngọc cẩn thận, nhỏ nhẹ "Hiện tại đã giữa trưa rồi."
Nội tâm Qua Lâm âm thầm mắng mẹ, nhưng ngoài miệng giả bộ như không biết, "A, giữa trưa? Tối qua ta thức trắng đêm, sáng mới ngủ, mà có chuyện gì?"
Khương Ngọc cười "Ta và vợ ta làm bữa cơm đoàn viên, cùng là những người không có về nhà mừng năm mới, tới đây cùng ăn với chúng ta cho vui."
Ý này thật là hay.
Qua Lâm nghe xong, cảm giác khó chịu nháy mắt tan đi không ít, một là các nàng không cần tốn sức làm cơm trưa, hai là cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên rất vui vẻ a, cho nên Qua Lâm liền đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Qua Lâm mới rảnh rỗi nhìn đồng hồ, đã mười một giờ trưa.
Cô lại nhìn qua Tô Chỉ, người ta vẫn đang ngủ say, vẻ mặt sạch sẽ vô hại giống như trẻ con, thì ra lúc ngủ công chúa mê người như vậy. Hắc, nghĩ tới đây Qua Lâm không khỏi nhớ đến từng màn từng màn lúc rạng sáng, công chúa ngây ngô, không hiểu phong tình, nhưng đó mới là nàng, Qua Lâm chính là yêu nàng như vậy, yêu lúc nàng xấu hổ đỏ mặt, lúc nàng lúng túng hờn dỗi, một đêm này thật đúng là lửa mạnh gặp củi khô, chỉ nhớ tới thôi cũng làm cho người ta điên cuồng xịt máu mũi a.
Nhớ lại trong chốc lát, Qua Lâm liền nhanh chóng cắt đứt tư tưởng, cô sợ cô mà nghĩ tiếp là khống chế không được, trực tiếp đè công chúa ra ăn tiếp. Cô cười cười nhìn Tô Chỉ, rồi rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi Qua Lâm đánh răng rửa mặt xong hết thảy, quay về phòng nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn gương mặt say ngủ của công chúa, khóe miệng không tự giác cong lên thành nụ cười, "Dậy đi a." Cô vỗ vỗ Tô Chỉ "Công chúa điện hạ dậy đi a, chúng ta đi ăn cơm."
"Ừm ~" vỗ cả buổi, Tô Chỉ mới rầm rì một tiếng.
Qua Lâm cười, cô biết Tô Chỉ đã tỉnh, nhưng không chịu ngồi dậy, chỉ sợ là giận dỗi a. Về phần giận vì cái gì, đương nhiên là rạng sáng hôm nay... hắc hắc, mệt mỏi chứ sao.
"Khục khục." Qua Lâm giả vờ ho khan hai tiếng, trầm giọng, nói "Công chúa điện hạ, nếu Ngài còn không dậy, đừng trách ta dùng biện pháp mạnh nha, đến lúc đó Ngài kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay a."
"Ngươi dám." Tô Chỉ đột nhiên lên tiếng.
"Ha ha ha ha..."
Qua Lâm cười, cười đau cả bụng, công chúa thật đáng yêu, "Mau ngồi dậy đi a." Qua Lâm cười đến có chút sốc hông "Chúng ta đến nhà Khương Ngọc ăn cơm."
Lúc này Tô Chỉ mang vẻ mặt không cam lòng, ngồi dậy.
Qua Lâm tự biết sáng sớm hôm nay đã khi dễ công chúa, cho nên ngoan ngoãn hầu hạ công chúa rời giường, nào cầm quần áo mặc quần áo, không xót cái gì. Tô Chỉ cũng biết trong đầu Qua Lâm tính toán cái gì, vậy nên cam chịu giống như đang an tâm hưởng thụ Qua Lâm hầu hạ.
Khi hai người đến nhà Khương Ngọc đã hơn một giờ trưa rồi.
Khương Ngọc đói, da bụng dính với da lưng luôn a, nàng vừa thấy Qua Lâm, gào khóc nói cô không có tâm, vừa kêu la vừa gặm lấy gặm để. Qua Lâm chẳng buồn phản ứng nàng, nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, bàn ăn đặc biệt nhiều đồ ăn, cô cũng đói bụng, đêm qua chỉ ăn chén sủi cảo, nhưng lại vận động mạnh suốt cả đêm a.
So với hai nàng còn lại đúng là một trời một vực, người ta rất ư ra dáng thục nữ, Tề Vi và Tô Chỉ bất đắc dĩ nhìn nhau, cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu ăn, nhai từ tốn nuốt nhẹ nhàng.
Đây tuyệt đối là bữa cơm đoàn viên an tĩnh nhất từ trước đến nay, toàn bộ quá trình, ngoại trừ âm thanh va chạm của chén đữa, còn lại chính là âm thanh nhai nuốt, trừ khoảng thời gian đầu nhao nhao, sau đó không có động tĩnh gì.
Bốn mươi phút sau, từ chỗ Khương Ngọc vang lên tiếng động lạ...
Qua Lâm buồn nôn, nhịn không được "Ngươi hàm súc một chút không được sao, địch lớn tiếng như vậy." Vừa nói cô vừa phẩy phẩy gió "Nặng mùi."
Khương Ngọc làm ngơ, liếc cô "Ta làm sao có thể so với ngươi Qua tỷ, ngươi chưa từng thấy bộ dáng ác tâm của ngươi?"
"Bộ dạng ta ra sao?" Qua Lâm kêu to, "Ngươi nói, bình thường bộ dạng ta thế nào?!"
...
Thủy hỏa bất dung, vừa ăn xong liền rùm beng. Tề Vi sớm thành thói quen, nghe như không nghe, tiếp tục ăn cơm, không một chút ảnh hưởng. Nhưng Tô Chỉ thì khác, lúc ở Đại Doanh khi ăn không nói, khi ngủ không nói, bây giờ đến đây, tuy rằng phải tập làm quen nhưng vẫn chịu không được lúc ăn cơm không được yên, vì vậy từ lúc Qua Lâm và Khương Ngọc bắt đầu nói chuyện, nàng liền nhíu mày chịu đựng.
Nhưng qua một hai phút, hai người chẳng những không có ý tứ dừng lại, ngược lại khua tay múa chân đứng lên, Tô Chỉ không thể nhịn được nữa, dằn đũa một cái đùng, "Im." Một tiếng này mặc dù bay bổng, nhàn nhạt như thế, nhưng lọt vào tai người nào đó giống như mệnh lệnh.
Qua Lâm hung hăng liếc Khương Ngọc, ngoan ngoãn im lặng.
"Hử?" Vào lúc này, Tề Vi đột nhiên lên tiếng "Hôm nay ngươi thế nào lại nghe lời vậy hả Qua Lâm, không giống ngươi nha." Rõ ràng trêu ghẹo.
"Như thế nào không giống ta?" Thoáng cái mặt Qua Lâm liền đỏ lên "Bình thường ta cũng như vậy a!"
"Ai nói vậy?" Khương Ngọc phụ họa "Qua tỷ ngươi bình thường không sợ trời không sợ đất, ở đâu ra mà ngoan ngoãn nghe lời như vậy, bảo ngươi im ngươi liền im? Cảm tình Qua tỷ ngươi cũng là vợ quản nghiêm?"
"Vợ con em ngươi quản nghiêm!" Qua Lâm nói "Ngươi có tư cách gì nói ta? Vợ quản nghiêm chính là ngươi a!"
Nói ra vốn còn tưởng Khương Ngọc sẽ lần nữa đứng lên đấu khẩu với cô, ai ngờ người ta nghe xong lại không có mặt mũi, cười lớn nói "Vợ ta quản nghiêm là ta can tâm tình nguyện a, ta biểu hiện ta yêu vợ ta a."
Đó, người ta đều đã nói như vậy, Qua Lâm còn nói được gì nữa. Hơn nữa không thể không thừa nhận, Khương Ngọc nói không sai, khi yêu một người, ngươi liền nguyện ý chiều theo ý nàng, yêu thương nàng, tuy rằng rằng trong mắt người khác đó là biểu hiện cho thấy vợ quản nghiêm, nhưng trên thực tế thì sao đây?
Qua Lâm biết rõ không phải như vậy.
Giữa trưa các nàng cùng ăn cơm, rồi cùng nhau hàn huyên tâm sự, xong Qua Lâm chở Tô Chỉ về nhà. Vốn các nàng định đến Quốc Mậu mua sắm, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày đầu năm, khẳng định có rất nhiều tiệm nghỉ tết, cho nên kế hoạch mua sắm buộc lòng phải hoãn lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết cũng không biết nên đi đâu, rốt cuộc Qua Lâm quyết định cùng Tô Chỉ về nhà, sự thật là hiện tại hai nàng cùng một chỗ, nắm nắm tay, hôn nhẹ vài cái thấy thời gian qua cũng thật nhanh.
Mà Qua Lâm xác thực đã làm được điều cô muốn, nguyên buổi chiều, cô cùng Tô Chỉ ngồi trên sofa, vai kề vai, nói chuyện tâm sự, chờ bầu không khí đã đã đủ rồi, hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nói một chút lời tình cảm, quả thực thời gian qua rất nhanh, nháy mắt cái sắc trời đã mờ nhạt rồi.
Ngay lúc đó, chuông cửa vang lên không đúng lúc.
Qua Lâm buồn bực, nghĩ xem là kẻ phá đám nào, lựa đúng lúc này gõ cửa, nghĩ một lượt cũng không nghĩ ra người nào. Bạn bè cô không nhiều, biết được địa chỉ nhà cô lại càng ít, theo lẽ thường người tới gõ cửa chỉ có thể là Khương Ngọc, nhưng giữa trưa các nàng vừa gặp nhau, có lẽ nào lại là Khương Ngọc? Nhưng cũng có thể là Khương Ngọc người ta đến gõ cửa đầu năm a.
Nghĩ như vậy, Qua Lâm đi đến mở cửa, nhưng khi nhìn qua "mắt mèo", cô lập tức choáng váng.
(Mắt mèo hay còn gọi là Mắt thần thường được gắn trên cánh cửa an toàn giúp chủ nhân quan sát tình hình bên ngoài nhà.)
Qua Lâm sững sờ đứng ở trước cửa, nội tâm có chút sợ, không biết người đến có ý tốt hay xấu. Tô Chỉ từ phía sau nhìn bộ dạng Qua Lâm, tự nhiên nghi hoặc "Là ai vậy?" Nàng hỏi, đi đến bên Qua Lâm.
Bị Tô Chỉ hỏi như vậy, Qua Lâm phục hồi tinh thần, cô hàm hồ đáp lại là bạn, tay mới vô cùng không tình nguyện mở cửa.
Đứng trước cửa là một nữ nhân, hơn hai mươi tuổi, vận trang phục vô cùng thời thượng, người nhìn cũng xinh đẹp. Chẳng qua là phản ứng của Qua Lâm không thể không khiến người khác suy nghĩ mối quan hệ của nữ nhân này với Qua Lâm.
Khi cánh cửa mở ra, Tô Chỉ cũng đứng bên cạnh Qua Lâm.
Nữ nhân kia vốn cười vui vẻ khi nhìn thấy Qua Lâm, nhưng sự xuất hiện của Tô Chỉ lại làm nàng khựng lại, kinh ngạc. Nàng ta nhìn Tô Chỉ, mắt cũng không chớp. Bầu không khí lúc này dị thường quái dị, ba người cứ như vậy đứng trước cửa, không hề nói chuyện, Qua Lâm nhìn nữ nhân kia, nữ nhân kia nhìn Tô Chỉ.
Ngay lúc này, chỉ có Tô Chỉ tương đối lý trí, nàng cười cười, hỏi đối phương "Ngươi tìm ai?"
Bị Tô Chỉ hỏi như vậy, nữ nhân kia mới ý thức được đã thất thố, nàng ta có chút áy náy, cười cười với Tô Chỉ, sau chuyển ánh mắt lên người Qua Lâm, nói "Đã lâu không gặp, Qua Lâm."
Qua Lâm lúng túng cười gượng "Đã lâu không gặp."
Nữ nhân kia lại chuyển ánh mắt sang Tô Chỉ, hỏi Qua Lâm "Đây là bạn ngươi à?" Nói xong, nàng ta đưa tay phải ra "Xin chào, ta là Dương Lộ."
"Tô Chỉ." Tô Chỉ cũng đưa tay phải ra.
Bắt tay nhau, quan hệ tựa hồ lại trở về hàng ngũ người xa lạ. Dương Lộ chuyển mục tiêu sang Qua Lâm, cười cười, nói "Ta từ xa như vậy đến đây, ngươi cũng không mời ta vào nhà ngồi một chút?"
Ai biết Qua Lâm nghe xong, lại là cười lạnh "Không chào đón."