Thời gian Qua Lâm đi hơi lâu, Tô Chỉ chờ một chút thì bắt đầu có cảm giác sợ. Nàng cuối đầu, cắn môi dưới, lại nhìn tới phía trước, vẫn là người người qua lại, nàng không tự chủ đi tới đi lui.
Bao nhiêu người đi ra vẫn chưa thấy Qua Lâm, nàng thấy có vài hộ lý thường xuyên chạy ra vô xe, nghĩ thầm là Qua Lâm vẫn còn ở trong xe.
Ước chừng lại qua một chút thời gian, Qua Lâm quả nhiên từ trong xe bước ra. Lúc cô đi ra, trông thấy Tô Chỉ đứng cách có hơn hai bước chân, không khỏi cười cười, tỏ ra bản thân không có việc gì. Nhưng Tô Chỉ lại nhíu mày, bởi vì mặc dù Qua Lâm tươi cười, nhưng sắc mặt tái đi rất nhiều.
"Ngươi hiến bao nhiêu máu? Như thế nào mà sắc mặt trắng bệch vậy?" Tô Chỉ đi đến, khẩu khí không tốt lắm. Nàng nhìn xuống, giúp Qua Lâm xách mấy cái túi "Đưa cho ta."
Qua Lâm giật lại mấy cái túi, "Ta không sao ah, hiến 200cc, ngươi đừng quá coi thường ta."
Tô Chỉ trừng mắt liếc, lần nữa lấy mấy cái túi. Lúc này Qua Lâm cũng không dây dưa nữa, bởi vì ánh mắt Tô Chỉ rất lạnh, không giống lúc bình thường, Qua Lâm nhún nhún vai, trong lòng tự nhủ, không cầm thì không cầm, không cầm ta còn khỏe hơn.
Được một lúc, Tô Chỉ lại mở miệng "Ngươi đang cầm cái gì?"
Qua Lâm nghe xong, liền nở nụ cười "Bánh mì, trứng gà và sữa, ngươi ăn không?"
"Hiến máu được tặng sao?"
"Đúng vậy ah." Qua Lâm cười không ngậm miệng được.
Tô Chỉ nhìn nàng 'hừ' một tiếng "Làm gì mà đắc ý vậy? Nếu không phải tại ta không thể hiến, ta cũng có."
Một lời của Tô Chỉ vang lên, Qua Lâm ngược lại choáng váng. Đây là... đây đúng là công chúa điện hạ trước kia sao? Thần linh ơi, nàng vậy mà nói ra được mấy lời đáng yêu như thế?!
Qua Lâm rõ ràng sững sốt, Tô Chỉ cũng kịp nhận ra lời nói của mình vừa rồi. Nàng mất tự nhiên hắng giọng một cái, lúc này mới nói "Ta đói bụng, đi ăn cơm thôi."
"Ừm..." Qua Lâm gật đầu "Được, đi ăn cơm."
Giống như làm việc trái lương tâm, Tô Chỉ vừa thấy Qua Lâm đáp ứng, lập tức xoay người rời đi. Qua Lâm nhìn bóng lưng của nàng, khóe miệng không tự chủ nở nụ cười, "Ôi, thì ra công chúa chúng ta cũng có mặt đáng yêu ah." Cô cười, lầm bầm một mình. Lại đột nhiên, cô cười phá lên "Công chúa." Cô hướng Tô Chỉ gọi to, chỉ chỉ tay "Hướng bên kia."
Mặt Tô Chỉ đột nhiên đỏ lên.
Qua Lâm ở một bên ôm bụng cười to.
Không biết có phải do bị mất mặt hay không, sau đó Qua Lâm có nói chuyện gì thì cũng chỉ nhận được trả lời là "Ừm, ừ." Qua Lâm trợn trắng mắt, trong lòng tự nhủ, người này thật nhỏ mọn, lại để tâm như vậy.
Đi ước chừng hơn mười phút, hai nàng đã đến trước nhà hàng Qua Lâm nói. Tô Chỉ lần đầu tiên thấy loại nhà hàng này, nói không kinh ngạc là giả, nhưng nàng được tu dưỡng, nên không bày ra ra quá nhiều ngạc nhiên. Ở một bên Qua Lâm cẩn thận nhìn, tự nhiên cũng biết được nguyên nhân, cô vỗ vỗ vai Tô Chỉ, gật đầu cười với nàng.
Tô Chỉ cũng cười với cô.
Ăn ý chính là như vậy.
Ăn một bữa cơm cũng hết hơn một giờ đống hồ. Khi hai nàng về đến nhà đã là mười giờ tối. Qua Lâm trước tiên đi cất chiến lợi phẩm hôm nay, đợi cô dọn dẹp cất xong, Tô Chỉ cũng tắm xong đi ra. Cô dặn dò Tô Chỉ ngủ sớm một chút, sau đó cầm áo ngủ đi tắm.
Mà khi cô tắm rửa xong đi ra, Tô Chỉ còn chưa đi ngủ, nàng vẫn ngồi ở sofa, không biết đang suy nghĩ cái gì. Qua Lâm nghi hoặc, cô nhìn bộ dáng công chúa đoán là nàng có tâm sự, cô vừa lau tóc vừa đi tới "Làm sao vậy?" Qua Lâm hỏi.
"Ta đang suy nghĩ." Tô Chỉ lẩm bẩm nói, không có ngẩng đầu lên.
Qua Lâm đương nhiên biết nàng đang suy nghĩ, nếu không hỏi làm gì. "Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì, nói ta nghe một chút được không?"
Tô Chỉ liếc cô một cái, nghĩ nghĩ, lúc này mới hỏi "Có phải ta nên đi tìm một công việc?"
Tô Chỉ vừa nói xong, lại làm cho Qua Lâm mê mang rồi. Nàng muốn tìm việc? Nhưng lại nghĩ đến chuyện hôm nay đã xảy ra, Qua Lâm lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cô nhíu nhíu mày, suy tư làm như thế nào nói với công chúa, ước chừng qua hai mươi giây, cô mới nói "Kỳ thật ngươi cũng không cần tìm việc, nếu như sau này ngươi không tiêu tiền như nước nữa, ta vẫn có thể nuôi ngươi."
"Vì cái gì?" Tô Chỉ nhìn cô "Ngươi không phải không thích ta xài tiền của ngươi sao."
Qua Lâm nghe xong, nội tâm lại kêu một tiếng mẹ, "Ngươi hiểu lầm ta rồi, ta không phải không thích ngươi xài tiền của ta, mà là không thích ngươi tiêu tiền như nước. Đương nhiên,.." Qua Lâm dừng lại một chút mới nói tiếp "Ta biết vì lúc trước ngươi là công chúa, cho nên sẽ không hiểu khái niệm tiền bạc. Thế nhưng ngươi bây rất tốt, thật sự không cần ra ngoài kiếm tiền. Đi làm không dễ dàng như ngươi tưởng tượng."
"Ra ngoài kiếm tiền rất khó khăn?"
"Cũng không phải rất khó." Qua Lâm gãi đầu, nói "Hiện tại công việc đãi ngộ tốt một chút đều liên quan đến máy tính, mà ngươi thì không biết, cho nên xác xuất tìm được việc sẽ ít đi rất nhiều. Hơn nữa thời buổi hiện tại cạnh tranh rất khốc liệt, ở nơi làm việc mọi người đều có tranh chấp, bằng tính khí của ngươi tuy rằng cũng sẽ không có thiệt thòi nhiều, nhưng chắc cũng không yên thân. Hơn nữa ah, mỗi ngày đều tối muộn mới ngủ, sáng sớm năm giờ dậy, còn sớm hơn gà, bận rộn suốt ngày sẽ sinh ra căng thẳng thần kinh, rồi dẫn tới vô số bệnh lớn nhỏ khác, cho nên ah!" Qua Lâm nhìn Tô Chỉ, trịnh trọng nói "Ngươi thật sự không cần đi làm."
Qua Lâm nói một tràng dài, thật sự là khiến người nghe không biết nói cái gì cho phải. Tô Chỉ nhiều lần muốn mở miệng, nhưng lời nói đến miệng rồi lại nuốt xuống. Đúng vậy ah, nàng có thể làm cái gì? Nàng không hiểu xã hội này, không biết phương thức sinh tồn ở đây, cũng không hiểu làm thế nào để giao tiếp bình thường. Ngoại trừ cầm kỳ thi họa, đánh nhau, nàng còn biết cái gì?
Nghĩ đến cái này, Tô Chỉ im lặng.
Qua Lâm thấy nàng không nói tiếp, cô cũng không suy nghĩ nữa, cô cười vỗ vỗ đầu Tô Chỉ "Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút."
Tô Chỉ trừng mắt liếc "Đừng có vỗ đầu ta."
Sặc.
"Được rồi được rồi." Qua Lâm khoát tay "Mau đi ngủ ah, gần mười hai giờ rồi, không cần quan tâm chuyện kiếm tiền, ngươi đừng nghĩ lung tung là được rồi."
"Ta mới chẳng muốn nghĩ." Tô Chỉ hừ hừ hai tiếng, thở phì phì quay về phòng ngủ.
Qua Lâm trông thấy cửa phòng đóng lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Công chúa này, thật đúng là hai bữa lại không yên ổn. Hiện tại nàng chịu ở nhà là Qua Lâm thấy tốt rồi. Với tính tình Tô Chỉ, nếu thật nàng đi làm, không chừng sẽ đánh cho đối thủ tàn phế, nàng không đánh chết người ta là cảm tạ trời đất rồi. Kiếm tiền đâu không thấy, chỉ thấy lo lắng, hiện tại ít nhất cô không cần lo lắng tại nạn chết người!
Lắc đầu, Qua Lâm suy nghĩ thêm một lát cũng trở về phòng ngủ.
Nhưng khi trở về giường nằm rồi, Qua Lâm lại lật qua lật lại ngủ không được. Cô vừa nhắm mắt, đầu óc không tự chủ liền nhớ lại chuyện xế chiều hôm nay, thần sắc lúc Tô Chỉ muốn hiến máu, lúc ấy nội tâm cô rất khó chịu ah.
Trước kia xem phim cũng thường diễn lại cảnh nhập cư trái phép, cả ngày trốn cảnh sát, cuộc sống sợ hãi đủ điều. Tuy rằng hiện tại tình huống của Tô Chỉ tốt hơn trong phim, nhưng nói cho cùng nàng ở chỗ này cũng là người-không-tồn tại. Coi phim, đối với nhân vật không có tình cảm nên sẽ không thấy lo lắng đau khổ, nhưng còn Tô Chỉ là người sống sờ sờ bên cạnh cô. Một cái thẻ căn cước nhỏ xíu lại làm công chúa trăn trở bao nhiêu suy nghĩ.
Thế nhưng mà nói đi thì nói lại, cô có thể làm gì? Đó không phải một bộ quần áo, hay một một cơm đâu ah.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cũng Qua Lâm nghĩ đau cả đầu.
Đang lúc cô suy nghĩ sắp nổ não đến nơi thì trong đầu thình lình nhảy ra một nhân vật, có lẽ là nàng sẽ có kế sách?
Nghĩ đến, Qua Lâm liền cầm điện thoại lên, ấm mấy cái, không lâu điện thoại có người tiếp.
"Alo..." Bên kia, Khương Ngọc nửa chết nửa sống lên tiếng.
"Là ta." Qua Lâm nói.
"Ta biết." Khương Ngọc ngáp dài "Ta nói ngươi không thể gọi cho ta vào ban ngày à, sao cứ phải gọi vào đêm hôm khuya khoắc thế này?"
"À..." Qua Lâm có chút xấu hổ "Là vì... thương thế của ngươi tốt chưa?"
Khương Ngọc bên kia sửng sốt một chút, một hồi lâu sau mới nói "Không phải ngươi chứ? Gọi điện cho ta giờ này để hỏi thăm bệnh? Lúc trước sao không hỏi, đúng là không có lương tâm ah, ngươi..."
"Được được được! Dừng lại!" Qua Lâm vội vàng kêu ngừng, nội tâm cực kỳ lúng túng, má ơi, có phải nàng chưa tỉnh ngủ nói mớ không, thật là phiền chết ah. Qua Lâm suy nghĩ một lát mới mở miệng "Cái đó không phải trọng điểm, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi."
"Ừm." Khương Ngọc nghe ngữ khí Qua Lâm nghiêm túc, cũng kèm lại "Chuyện gì?"
"Ngươi có thể giúp ta tìm người tạo một cái thân phận không?"
"Cái gì?" Khương Ngọc kinh hô một tiếng "Người giết người? Tạo thân phận làm gì?"
...
Qua Lâm hít thở sâu, nhẫn nại nói "Không phải cho ta, là cho Tô Chỉ."
"Ah, Tô Chỉ ah." Khương Ngọc vừa dứt lời, ngay sau đó kêu lên sợ hãi "Ta không nghe lầm chứ?! Ngươi muốn tạo thân phận cho Tô Chỉ?!"
"Phải, ngươi không có nghe lầm."
"Oh~my." Khương Ngọc cảm thán một tiếng, rất là không tưởng tượng nổi "Ta nhớ tháng trước cũng khoảng thời gian này ngươi còn đuổi Tô Chỉ ra ngoài, mới mười mấy ngày ngắn ngủi, ngươi muốn tạo thân phận cho công chúa điện hạ?"
"Ta nói ngươi cái này, ngươi như thế nào bà tám như vậy?" Qua Lâm đè thấp thanh âm rống lên, "Chưa tỉnh ngủ còn nói nhiều như vậy, cuối cùng là có làm được không? Không được ta liền cúp!"
"Khoan khoan khoan." Khương Ngọc cười hắc hắc, "Ta chỉ là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, để ta suy nghĩ." Nói xong lại ngừng ước chừng nửa phút, mới nói tiếp "Ở đây ta có quen một người, nhưng ta chưa từng hỏi vấn đề này. Như vậy đi, ngày mai ta đến hỏi hắn."
Qua Lâm nghĩ một chút, mới gật đầu nói "được, ngươi giúp ta hỏi thăm một chút, nếu có thể làm được thì nói với ta, ta lập tức đem tiền đến cho ngươi."
"Đừng ah!" Khương Ngọc đột nhiên quát "Nói đến tiền làm mất cảm ah!"
===
"...Hơn nữa ah, mỗi ngày đều tối muộn mới ngủ, sáng sớm năm giờ dậy, còn sớm hơn gà, bận rộn suốt ngày sẽ sinh ra căng thẳng thần kinh, rồi dẫn tới vô số bệnh lớn nhỏ khác, cho nên ah!" Qua Lâm nhìn Tô Chỉ, trịnh trọng nói "Ngươi thật sự không cần đi làm." ~~~> ước gì cũng người nói với mình như vậy, đúng là đi làm mấy năm mình bệnh suốt mấy năm, haizzz TT_TT