Nàng chơi cũng ít có ác!
Nghĩ vậy, Qua Lâm cười khổ, lại thở hắt ra một hơi, ngộ ra một đạo lý, chính là, ai cũng có thể đắc tội, trừ công chúa điện hạ, bởi vì hậu quả sẽ không thể chịu đựng nổi.
Thu lại tâm tình, Qua Lâm không suy nghĩ nhiều vậy, dù sao thời giam u ám cũng đã qua, hiện tại tuy rằng không phải nắng vàng rực rỡ, nhưng ít nhất không có làm người ta muốn chết nữa.
Cô thấy như vậy là rất đủ rồi.
Các nàng đi dạo vòng vòng các cửa tiệm, cô nhẹ nhàng đi lê phía trước, bày ra bộ mặt lừa tình, nhỏ nhẹ nói "Nhìn xem thích cái gì liền mua cái đó."
"Hả?" Tô Chỉ nhìn cô cười cười "Hôm nay ngươi bị gì mà hào phóng vậy?"
Qua Lâm cười ha ha hai tiếng, cười có chút lúng túng. Không phải là cô hào phóng, mà là cái nào cần thiết đương nhiên phải mua cái đó. Kỳ thật cô biết Tô Chỉ lựa đồ không phải dễ, khẳng định là phải thử từng cái, thích hợp mới lấy, vì vậy dù thế nào Tô Chỉ cũng không có khả năng mua cả một xe tải, cho nên thích cái nào liền mua cái đó cũng không sao.
Những ý nghĩ này, ai cũng rõ ràng, Qua Lâm cũng biết Tô Chỉ là cố tình trêu chọc cô, nên không có tiếp tục câu chuyện.
Lúc này, Tô Chỉ quay người vào một cửa tiệm, Qua Lâm cũng nhẹ nhàng thở ra.
Kiểu dáng quần áo trong tiệm cũng không tệ lắm, tương đối phù hợp cho người tầm hai mươi, thành thục, không quá ngây thơ. Qua Lâm nhìn quần áo ở đây rất hợp ý, không tự chủ cũng bắt đầu giúp Tô Chỉ lựa chọn.
Không quá lâu, liền có một bộ đập vào mắt Qua Lâm, cô chỉ vào bộ quần áo kia, nói với Tô Chỉ "Bộ kia như thế nào?"
Tô Chỉ nhìn theo hướng tay Qua Lâm, đó là một bộ đồ dài tay màu xám, không phải đẹp xuất chúng, nhưng là rất kinh đểm, nàng nhìn bộ quần áo, lại nhìn Qua Lâm "Ánh mắt ngươi cũng không tệ."
"Còn phải nói." Qua Lâm nháy mắt đắc ý "Tốt xấu gì ta cũng là cũng là người thời thượng ah." Nói xong, cô chạy tới chỗ bộ quần áo, cầm lấy nó, sau đó quay qua cười với một nhân viên nói "Lấy cái này."
Nhìn bộ dạng sảng khoái của cô, cũng biết được giá tiền khẳng định không cao.
Các nàng lại tiếp tục đi dạo vài cửa tiệm, hầu như mỗi tiệm đều mua một bộ y phục, đi dạo đến cuối cùng, Qua Lâm vậy mà cũng mua cho mình vài cái áo khoác xuân thu, có thể nói là thu hoặc tương đối khá ah!
Nhưng trên đường đi nảy giờ Qua Lâm luôn lảm thấy có gì đó không đúng, có cảm giác như ai đó đang nhìn các nàng, cảm giác kia không được tự nhiên. Cô nhìn trước, nhìn sau, toàn người là người, ai cũng vẻ mặt vui vẻ đi dạo phố, không có nhìn các nàng ah.
Nhưng là cái cảm giác quái dị này vẫn tồn tại, Qua Lâm nổi da gà hết rồi. Cô cầm mấy cái túi bước nhanh đuổi theo Tô Chỉ, dùng cùi chỏ khều khều nàng, nói "Công chúa, ngươi có cảm thấy có người theo dõi chúng ta không ah?"
Chỉ nghe Tô Chỉ tùy ý "Ừ" một tiếng, "Có ah, ở phía sau, cách năm thước."
Vào tình huống như thế này đừng có tùy ý như vậy ah, giống như là, một ngày nào đó xảy ra động đất, tất cả mọi người cuống cuồng tìm đường thoát! Mà nàng lại ngồi đó, bộ dạng cực kỳ lười biếng nói 'ừ, động đất, ta biết rồi.'
Qua Lâm nghe xong liền choáng váng, thiệt là hết nói nổi "Ngươi đã sớm biết? Người biết sao không nói? Ngươi lại để cho hắn theo chúng ta lâu như vậy, ngươi ngốc à!"
Qua Lâm muốn nghẹn cuống họng, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ. Bị rống như vậy, tâm trạng dạo phố của Tô Chỉ cũng không còn, nàng cau mày tiếp tục đi về phía trước "Ngươi sợ cái gì? Hiện tại cũng phải đêm khuya vắng người, hắn có thể ở đây làm ra chuyện gì?"
Là như vậy, kỳ thật Tô Chỉ sớm phát hiện có người theo dõi mình. Nhưng thật vất vả mới có thể đi dạo phố mua ít đồ, người nào gặp chuyện này mà tâm tình không bị ảnh hưởng, cho nên nàng dứt khoát mặc kệ hắn, muốn theo thì theo. Qua Lâm rõ ràng không nghĩ như vậy, bình thường ai lại đi theo dõi người ta? Khẳng định là có mưu đồ ah! Giật đồ, hoặc có ý đồ gì khác cũng không biết ah, huống hồ mới trước đây cô và Khương Ngọc còn ám ảnh chuyện kia, vốn lòng đã bất an nay càng bất an hơn nữa.
Kẻ đi phía sau sẽ không phải nam nhân muốn giết các nàng trong cổ mộ chứ?!
Qua Lâm nghĩ cũng không dám nghĩ, nháy mắt cọng lông cũng đứng lên "Ta phải nghĩ biện pháp, không thể để hắn cứ theo như vậy."
"Ngươi nghĩ được biện pháp gì?" Tô Chỉ nhìn Qua Lâm như nhìn thấy người ngoài hành tinh, cười lạnh một tiếng. Sau đó, nàng không nói thêm gì, nắm lấy tay áo Qua Lâm xoay người một cái, đi đến ngã rẽ bên trái.
Các nàng đang đứng chính là giao lộ chữ T, Tô Chỉ đi đến chỗ này đúng là dễ dàng khiến tên theo dõi không nhìn thấy các nàng, như vậy...
Qua Lâm tự nhiên cũng nhìn ra ý đồ của Tô Chỉ, cô cùng Tô Chỉ cũng đứng ở một góc, nội tâm vui cười như bông hoa nở. Trong đầu còn ngâm nga điệu hát dân gian, chờ tên theo dõi chui đầu vô lưới.
Quả nhiên!
Còn không quá vài giây, đột nhiên có một người khoác áo choàng lao vào góc chữ T, dáng người thấp bé, nam nhân lấm la lấm lét, còn trẻ mà đã có bụng bia, nhìn thế nào cũng không giống người tốt!
Nội tâm Qua Lâm cười lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ, tên tiểu tử này có thể làm được gì?!
Nam nhân kia nhìn xem cũng choáng váng, thân thể và gương mặt đều cứng đờ, miệng há to chỉ hận không thể nuốt luôn quả trứng gà.
Tô Chỉ nhìn nam nhân trước mặt, bước tới một bước, khuôn mặt giống như bị giấu trong mấy tầng băng, nàng liếc từ trên xuống dưới đánh giá tên nam nhân, lạnh lùng nói "Theo chúng ta làm gì."
Nam nhân kia cuối cùng cũng khép miệng lại, nhưng hắn lắp ba lắp bắp cả buổi, cái rắm cũng không xuất ra được, sau đó mặt hắn liền đỏ lên!
Qua Lâm không nhìn thì không sao, nhìn một cái nội tâm liền khó chịu! Mẹ nó thằng lưu manh, chưa thấy thằng nào nhìn chằm chằm tiểu cô nương người ta rồi tự mình đỏ mặt! Mặt công chúa có thể loại lưu manh như ngươi nhìn sao?! Nghĩ đến, Qua Lâm liền tiến lên, hung dữ nói "Ngươi nhìn cái gì? Đỏ mặt cái gì? Rốt cuộc ngươi theo chúng ta có ý đồ gì?"
Câu hỏi thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười, có thể trong tình huống đó, nam nhân kia căn bản cũng không phát hiện được gì. Bị Trình Giảo Kim lao ra khiến hắn giật mình, khuôn mặt nam nhân kia nháy mắt từ đỏ biến thành trắng, xem chừng là chưa thấy qua nữ nhân nào hung dữ như vậy. Hắn có chút khó khắn nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh, lúc này mới cẩn thận nói "Hai vị tiểu thư ta không phải người xấu."
"Không phải người xấu?" Qua Lâm quyệt miệng nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá một phen "Đợi mặt ngươi hết đỏ rồi nói tiếp."
Nghe xong lời này, khóe miệng Tô Chỉ đột nhiên cong lên, nàng nhìn Qua Lâm, trong mắt đều là vui vẻ, đoán chừng là nàng cũng không biết Qua Lâm lại nói sốc ngươi kia như vậy. Bất quá cũng nghĩ tới, tâm tình bọn nam nhân cũng không có tốt.
Lúc đó, nam nhân kia lại yếu ớt mở miệng, hắn khiếp sợ nhìn Qua Lâm, cẩn thận nói "Vị tiểu thư này, ta thực không phải người xấu, chỉ là ta thấy tiểu thư bên cạnh quá xinh đẹp, cho nên mới kìm lòng không được đi theo ah."
"Ah!" Qua Lâm đột nhiên hét lớn một tiếng "Ngươi còn nói ngươi không lưu manh?!"
Thanh âm Qua Lâm hơi lớn, người đi ngang đều nhao nhao quay đầu nhìn xem chuyên gì xảy ra, nam nhân kia bị mất mặt, hắn tức giận hung hăng trừng mắt nhìn người đi qua, sau lại tươi cười giải thích "Là do cái miệng thúi của ta không biết nói chuyện, ta không phải như ngươi nói, kỳ thật ta là người của công ty giải trí Thánh Huy." Nói xong, hắn lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Qua Lâm.
Công ty giải trí Thánh Huy? Nghe cũng quen tai, hình có nghe ở đâu rồi. Đầu Qua Lâm lóe lên suy nghĩ, nàng hừ một tiếng, tiếp nhận danh thiếp của tên kia, "A ~ ngươi là người tìm kiếm minh tinh trong truyền thuyết đó hả?"
"Cái gì mà trong truyền thuyết." Nam nhân kia lúng túng ha ha cười "Là hàng thật giá thật, thật sự là tìm kiếm minh tinh." Nói xong, hắn móc ra thẻ chứng nhận công tác của mình.
Qua Lâm nhìn, cười lạnh, thầm nghĩ, ta chưa từng tới Thánh Huy, ngươi cầm cái thẻ ven đường bán năm tệ ra chứng minh ai mà tin ah! Nghĩ nghĩ, nam nhân kia lại mở miệng, chỉ là đã chuyển đối tượng sang Tô Chỉ. Hắn cười nhìn Tô Chỉ, thanh âm không tự giác cũng nhẹ hơn rất nhiều "Vị tiểu thư này, xin hỏi họ gì ah?"
"Tô." Tô Chỉ lạnh lùng nói.
"A a a." Nam nhân kia vừa cười "Tô tiểu thư thật xinh đẹp, có khí chất đặc biệt hơn so với bất kỳ nữ nhân nào ta đã gặp qua, không biết Tô tiểu thư có hứng thú đến Thánh Huy chúng ta không ah?"
"Đó là cái gì?"
Công ty giải trí Thánh Huy trong nước tương đối nổi tiếng, bồi dưỡng cũng không ít nghệ sĩ. Cho nên nói, Tô Chỉ hỏi như thế, thật đúng là làm tên nam nhân mập kia không biết nói gì, hắn lúng túng cười cười "Chính là nơi đào tạo ngươi, biến ngươi thành minh tinh ah!"
"Minh tinh là cái gì?"
...
Nam nhâm mập kia lập tức choáng váng.
Qua Lâm ở bên cạnh cười phá lên, nhưng đừng hiểu lầm, cô không phải cười Tô Chỉ, là cười biểu lộ đứng hình của tên nam nhân kia! Nói chuyện minh tinh với Tô Chỉ? Chẳng phải là ông nói gà bà nói vịt sao. Nam nhân kia lúc này khẳng định đang nghĩ có phải hắn đã gặp phải người ngoài hàn tinh rồi, nghĩ đến đây, nội tâm Qua Lâm liền vui cười không thôi.
Nhưng vấn đề là Tô Chỉ không biết ah, nàng nhìn thấy Qua Lâm cười, liền biết lời vừa rồi của mình không đúng, vì vậy tâm tình không tránh được có chút khó chịu, "Không được cười! Còn không mau nói cho ta biết minh tinh là cái gì?"
Qua Lâm há hốc miệng, ngưng cười, đến bên tai Tô Chỉ nhỏ giọng "So với đào hát thời của ngươi không khác là bao đâu."
A, lần này Tô Chỉ rốt cuộc đã hiểu minh tinh là cái gì. Chỉ thấy nàng gật gật đầu, rồi lạnh lùng nói với nam nhân kia "Ta không đi."