Hai canh giờ, bốn tiếng...
Còn gì là ăn điểm tâm nữa? Cơm trưa cũng qua luôn rồi!
"Ngươi trở lại cho ta! Ngươi nhanh trở lại cho ta!" Ngươi, xú (xấu) nha đầu chết tiệt, Qua Lâm khóc không ra nước mắt.
Tô Chỉ trở về phòng ngủ, ngủ, phòng khách khôi phục trạng thái yên tĩnh.
Qua Lâm vẫn yên động tác gắp thức ăn, cứng đờ ngồi trên ghế. Trước mắt là bữa sáng ngon miệng, từng đợt mùi hương truyền vào mũi, thế nhưng không được ăn là không được ăn, ahhhh!
Cứ như vậy nhìn chằm chằm đồ ăn trước mắt, Qua Lâm thật sự ngồi đúng bốn tiếng đồng hồ! Bốn tiếng sau, Qua Lâm đau lòng, tuyệt vọng, ý niệm trong lòng càng thêm kiên định.
Đúng vậy, chỉ cần Tô Chỉ còn ở đây một ngày, Qua Lâm cô không thể sống hạnh phúc. Đây là căn hộ của cô, tất cả các vật trong này đều thuộc sở hữu của cô, vì cái gì cô phải chịu đủ loại áp bách? Tuy rằng cô nhát gan, tuy rằng cô sợ chết, nhưng như vậy không có nghĩa là Tô Chỉ có thể ở chỗ này muốn làm gì thì làm! Bây giờ là thời đại gì? Bây giờ là Trung Quốc thế kỷ 21! Bây giờ không phải cổ đại, nàng không còn là công chúa, nàng ở chỗ này giết người là phạm pháp, là sẽ bị bắt!
Cho nên, không phải sợ, không cần sợ!
Qua Lâm tự động viên mình, cô nhất định phải nghĩ biện pháp đuổi xú nha đầu ra khỏi cuộc sống của mình!
"Động chưa?" Tô Chỉ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hỏi.
"Ah!" Qua Lâm bị hù trực tiếp nhảy dựng, đợi khi thấy rõ Tô Chỉ, Qua Lâm vỗ trái tim nhỏ bé của mình, mặt tái nhợt lẩm bẩm "Ngươi... ngươi không chơi chết ta, ngươi... ngươi có phải không cam lòng không ah!"
Tô Chỉ cười lạnh một tiếng, "Là đầu óc ngươi ở trên mây, lại đang suy nghĩ âm mưu ngu xuẩn ah."
Bị nói trúng tim đen, mặt Qua Lâm có chút nóng, cô xấu hổ cười cười, vẻ mặt nịnh nọt nói "Ôi công chúa, xem ngài nói, ta có thể có âm mưu gì? Ta là chỉ nhảy nhót trong lòng bàn tay ngài, ngài búng tay một cái là ta chết tươi rồi."
Tô Chỉ hừ lạnh một tiếng, "Cái này là công phu vuốt mông ngựa*." (nịnh nọt; tâng bốc; a dua; bợ đít)
...
Qua Lâm âm thầm cung tay thành nắm đấm, nha đầu chết tiệt này!
Tô Chỉ không để ý tới Qua Lâm, nàng chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ngắm nhìn tòa thành phồn vinh, một lát sau, nàng hỏi "Tòa thành này có hồ không?"
"Hồ không có, có biển."
"Biển?" Tô Chỉ quay đầu "Hai cái này có gì khác nhau?"
Qua Lâm vẻ mặt giật mình "Ngươi chưa thấy qua biển?"
Tô Chỉ thực bình tĩnh lắc đầu.
Qua Lâm ngay từ đầu còn không rin, nhưng nghĩ lại, công chúa lừa cô để làm gì. Một lát, trong lòng có điểm đồng tình với vị công chúa này rồi. Nàng là công chúa quyền cao chức trọng, muốn cái gì không có. Nhưng đừng quên rằng, trong thâm cung nội viện, vẫn là thân bất do kỷ. Nhân vật như công chúa, mười sáu năm ở trong hoàn cung, sau mười sáu năm là thân vi nhân phụ*, nào có thời gian nhìn trời nhìn biển ah. (đại khái là trở thành người phụ nữ của gia đình)
"Được rồi." Qua Lâm ngẫm lại nói "Hồ là vùng nước được bao quanh bởi đất liền, thường là nước ngọt, biển là là một vùng nước mặn rộng lớn nối liền với đại dương." Tạm ngưng, Qua Lâm lại nói "Biển rộng mênh mông, xanh thẳm, chỗ xa nhất ngươi thấy là đường chân trời."
"Nghe ngươi nói, nó có vẻ rất đẹp."
Qua Lâm liếc mắt nhìn nàng một cái "Bởi vì ta ta chỉ nói mặt đẹp của nó, mặt không đẹp là nó hoàn toàn có thể giết người vô trong vô hình!" Lời nói thốt lên, Qua Lâm lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng che miệng. Sợ sệt nhìn Tô Chỉ, Qua Lâm phát hiện Tô Chỉ không để lời nói vừa rồi trong lòng, mới yên tâm một chút.
Nhưng kỳ thật, Tô Chỉ nghe thấy lời này, để lời này thật sâu tròng lòng.
Một lát sau, Tô Chỉ đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó mở miệng "Lấy ít đồ, bây giờ chúng ta đi biển."
Cái gì?
Cô không nghe lầm chứ? Bây giờ đi biển? Cô còn chưa ăn cơm! Qua Lâm vừa muốn mở miệng ngăn cản, nhưng cửa phòng ngủ đã đóng lại. Được, còn có thể làm gì, trên đường đi tranh thủ ăn một chút.
Tô Chỉ thu thập vô cùng nhanh, chỉ có mười phút. Lúc nàng đi ra, Qua Lâm sững sờ. Tô Chỉ mặc váy hoa dài đến mắt các chân, giày canvas, cùng T-shirt màu trắng, Qua Lâm nhớ đây là quần áo của cô tám năm trước, cô không biết Tô Chỉ lôi ở đâu ra, nhưng nguyên nhân thật sự khiến cô sững sờ là, cô không nghĩ tới Tô Chỉ có thể đem quần áo bình thường phối tốt như vậy, hơn nữa còn là quần áo kiểu dáng của mấy năm về trước.
Quả nhiên tư sắc hảo là được thơm lây ah! Qua Lâm than thầm trong lòng, như thế nào năm đó cô mặc cái này trông như bà cô già.
"Bổn cung mặc như vậy có vấn đề gì?" Tô Chỉ thấy Qua Lâm đờ đẫn nhìn mình liền hỏi.
"Không có." Qua Lâm hồi phục tinh thần, "So với lúc trước, mặc như vậy bình thường hơn rất nhiều."
Tô Chỉ hung hăng trừng mắt liếc cô, Qua Lâm nhanh chóng trốn ra ngoài cửa.
Xuống lầu, đi garage. Sau khi ngồi vào trong xe, Qua Lâm giúp Tô Chỉ cài dây an toàn, "Nhìn ta làm, về sau ngồi xe phải nhớ cài dây an toàn, như vậy khi xảy ra tai nạn xe mới không chết."
Qua Lâm gần sát Tô Chỉ, gần đến Tô Chỉ có thể trông thấy lỗ chân lông trên mặt cô. Trong tích tắc, nàng thất thần, đối với Qua Lâm, Tô Chỉ cảm giác rất mơ hồ, có khi rất chán ghét cô, có khi thực sự cảm kích cô, nếu như lúc ấy không phải gặp cô, mình bây giờ không biết thành cái dạng gì rồi?
Sau khi giúp Tô Chỉ cài dây an toàn, Qua Lâm lại phát hiện Tô Chỉ ngây người! "Ngươi có nghe thấy không ah!" Qua Lâm kêu lên, cô thật sự bị nha đầu này phiền chết rồi, khó được hảo tâm giúp nàng, nàng lại ngây người.
Tô Chỉ nhìn cô, "Ngươi thật là phiền."
"..." Aiz, cô hận mình không có trí nhớ, đã nói đừng tự mình đa tình rồi mà, lần sau nếu cô còn quan tâm vị công chúa này, cô liền rớt xuống biển đi!
Tức giận khởi động xe, Qua Lâm nhấn chân ga, hướng tới bãi biển thành phố S.
Trên đường đi yên tĩnh thần kỳ, Qua Lâm sắc mặt đen thảm lái xe, Tô Chỉ thì mặt không biểu lộ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Xe con thay đi bộ, hai mươi phút là đến bờ biển. Hôm nay giữa hè, bờ biển ngược lại trở thành thánh địa du lịch, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy một mảng lớn chằng chịt đầu người di động.
"Thiệt nhiều người." Tô Chỉ nhíu mày.
"Đúng vậy ah, bãi biển mát mẻ, cho nên mùa hè mọi người thường tới đây chơi." Qua Lâm nghiêng qua nhìn Tô Chỉ, cười vui vẻ nói "Nếu ngươi cảm thấy nhiều người, chúng ta có thể chờ mùa đông hãy đến, về thôi."
Tô Chỉ trừng mắt nhìn Qua Lâm, đi thẳng về phía trước.
Qua Lâm đơ mặt, khóe miệng giật giật, sau đó đuổi theo.
Càng đến gần bờ biển, sắc mặt Tô Chỉ cũng càng khó nhìn. Qua Lâm ôm tay đứng bên cạnh Tô Chỉ không chú ý điều này. Hiện tại bờ biển rất ồn ào, có âm thanh sóng đánh, cũng có âm thanh huyên náo cũng đám người vui đùa, Qua Lâm mắt trợn trắng, tiếp tục giả chết ở bên cạnh Tô Chỉ.
"Cái này là biển sao?" Tô Chỉ đột nhiên hỏi.
Qua Lâm nhìn nàng, vẻ mặt không kiên nhẫn "Đúng vậy ah đúng vậy ah." Cô nhanh nóng muốn chết rồi.
"Không quá giống những gì ngươi nói, trên mặt đất rất bẩn, biển cũng không xanh thẳm."
Ta khinh! Ngươi yêu cầu cao quá! "Là công chúa điện hạ tưởng tượng nhiều quá? Đã cảm thấy không giống, vậy đừng nhìn, nhanh đi về, nóng chết rồi." Qua Lâm phẩy tay quạt gió.
"Không." Tô Chỉ lắc đầu, "Nhìn một chút."
...
Không biết tại làm sao, Qua Lâm lại cảm thấy một câu ngắn ngủn của Tô Chỉ bên trong luôn chứa một ít... vị ưu thương?
Nhưng mà...
Ưu thương? Vị công chúa này? Qua Lâm ớn lạnh một trận, cái kia hay là thôi đi. Cô tình nguyện tin tưởng Dung ma ma ưu thương, cũng tuyệt đối không tin Đại Ma Vương băng sơn này sẽ ưu thương!