Giữa không gian tối đen, đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng chiếu qua vài thứ, là vách tường cũ kỹ khắc đầy văn tự, còn có ba khuôn mặt mặc dù lấm lem bùn đất, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ sáng ngời.
Y phục trên thân của ba ngươi gần như là quần rách áo manh, chỉ có chút ít vải rách, nhưng còn may là che được ba điểm cần che. Nhìn theo dáng người, ba người đều là nữ nhân! Hoàn cảnh ác liệt như vậy, ba nữ nhân này không ở nhà xem tivi, ở chỗ này làm chi?!
Nhìn theo ánh mắt sáng ngời của các nàng...
Thì ra ba nữ nhân này đến đây trộm mộ!
Không gian u ám, bốc mùi quái dị, ngoài đồ vật được chôn cùng, đương nhiên chính giữa gian phòng là một cái quách* lớn. Ba người bên cạnh, từng người lộ ra nét mặt vui mừng, cái quách lớn như vậy, phát tài rồi! (*quan tài lớn chứa quan tài nhỏ thời xưa, thường là bằng đá, google image "椁" để xem nha)
Phút chốc, một nữ nhân phục hồi tinh thần trước, cô vỗ vỗ hai người đang cười mơ màng, "Các ngươi có tiền đồ một chút đi, trước hết tìm cách mở cái quách ra ah, nhìn kích thước này đi, ca khó đó."
Hai người còn lại phục hồi tinh thần, nhanh chóng lấy công cụ từ trong túi ra. Không có lời nói thừa thải, ba người cầm công cụ, cùng nhau bắt đầu miệt mài tận lực làm việc.
Trong thời gian này, âm thanh lốp cốp lạch cạch vang lên đều đều, ước chừng sau hai tiếng miệt mài công phu, một người trong số đó thật sự nhịn không được, nàng lắc lắc hai cánh tay mỏi nhừ, kể khổ "Qua Lâm, ta đau lưng mỏi chân quá ah."
Qua Lâm ngẩng đầu, trừng mắt liếc "Giờ phút này ai mà không mỏi giống ngươi hả? Vợ của ngươi còn không than, ngươi ồn ào cái gì!"
"Vợ, ngươi có mệt không ah?" Người nọ nhìn vợ mình làm nũng, hy vọng người kia có thể phụ họa theo.
Ai ngờ, vợ nàng cũng trừng mắt với nàng, uy hiếp nói "Khương Ngọc, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi còn ồn ào than mệt, không những không lấy được một xu nào, mà ngay cả giường ngươi cũng đừng mong lên!"
Ách...
Cái kia là bất lợi nhất. Khương Ngọc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu làm bạt mạng.
Nói thật, hai động tác cứ lặp đi lặp lại trong hai tiếng, là người thì đều sẽ cảm thấy có chút khó chấp nhận. Nhưng đối mặt với số cổ vật cực lớn bên trong kia, ai cũng sẽ muốn lấy nó bỏ vào túi của mình. Khương Ngọc than thì than vậy thôi, nếu thật cho nàng đi nghỉ ngơi cũng chưa chắc nàng đã chịu. Nhìn bộ dạng ba nàng lúc này cũng biết được trong ngôi mộ này rất nhiều hung hiểm, nhanh lấy được đồ sớm đi thì tốt hơn, ai cũng không muốn bỏ cái mạng nhỏ ở chỗ này!
Qua Lâm lau mồ hôi trên trán, cổ vũ nói "Cái quách này sẽ nhanh mở được thôi, thân phận chủ nhân của ngôi mộ này rất hiển hách, bên trong nhất định có bảo bối giá trị liên thành, cố gắng thêm chút nữa, nửa đời sau là không lo cơm áo nha."
Đúng vậy, chủ nhân ngôi mộ này quả thật thân phận hiển hách, từ lúc ba người Qua Lâm tiến vào mộ không lâu, nhìn thấy hình vẽ trên vách tường đã biết được.
Bởi vì mực nước trong bụng có giới hạn* (hiểu biết có hạn), mấy người Qua Lâm đều không tính ra triều đại của chủ nhân hầm mộ, bất kể là cổ văn trên vách đá, hay kết cấu bên trong ngôi mộ. Nhưng có thể xác định là, người chết này là nữ nhân, là công chúa được sủng ái của đương triều. Điểm này được thể hiện qua cấu tạo bên trong mộ, các cơ quan bảo vệ được dày công thiết kế, ngoài ra chất lượng cùng số lượng đồ vật chôn cùng cũng nói lên điều đó. Nếu không được sủng ái, hoàng đế đương triều có thể nào hao công tổn trí xây dựng một hầm mộ như vậy.
Cho nên, động lực là cực lớn nha, bởi vì thiệt nhiều nhân dân tệ* của ta ah!!! (*tiền Trung Quốc)
Khương Ngọc cùng Tề Vi nghe Qua Lâm nói như thế, máu hưng phấn cuồng cuộn trong người, tự nhiên động tác cũng nhanh hơn.
Ước chừng qua thêm hơn một tiếng nữa, cái quách quả nhiên bị vênh lên. Ba người nhìn thấy quan tài bên trong lộ ra, nhao nhao kinh hãi trừng lớn hai mắt. Khương Ngọc cùng Tề Vi không hiểu nguyên do, chỉ nhìn cỗ quan tài bằng gỗ màu nâu sẫm bóng loáng, tản ra hương thơm nói không nên lời, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Mà quan trọng nhất là, hai người xem xét cái quan tài này cũng biết là bảo bối giá trị liên thành!
Cỗ quan tài này tối thiểu cũng hơn một ngàn năm, quan tài ngàn năm không mục nát, không ẩm ướt, lại còn có hương thơm, ngươi nói có phải bảo bối hay không ah?
Qua Lâm nhìn quan tài trước mắt, thình lình nói "Biết đây là gỗ gì không?"
Hai người Khương Ngọc hồi phục tinh thần, hai miệng một lời "Không biết."
"Đúng là mê tiền, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến tiền, điểm thường thức* ấy cũng không biết! Còn dám đòi đi trộm mộ?" (*kiến thức thông thường)
Qua Lâm lắc đầu, dùng ngữ khí như đối với trẻ con không dễ dạy nói "Này gọi là gỗ âm trầm, người Tứ Xuyên kêu là gỗ mun. Loại gỗ này có đặc thù không bị mục nát, chống ẩm, chống mối mọt, còn có hương thơm. Gỗ âm trầm tượng trưng cho địa vị tôn quý, thời kì dân quốc, vì chứng tỏ thân phận đế vương của Viên Thế Khải, người nhà hắn hao tâm tổn sức, hao phí gia tài đại lượng để tìm gỗ âm trầm, liều mạng vì hắn làm một bộ quan tài. Ngươi chưa nghe nói qua 'hoàng kim vạn lượng đưa địa phủ, đổi lấy cây mun tế thiên linh' sao?"
Khương Ngọc lắc đầu, cười hỏi "Vậy có phải rất đáng tiền không?"
"Đáng giá thì được gì? Chẳng lẽ ngươi định vác ra ngoài?"
Khương Ngọc chưa từ bỏ ý định, lại nói "Ta có thể lấy một khối vừa tay mang đi bán ah!"
Ta khinh!
Qua Lâm đập Khương Ngọc một cái, nói "Ta cho ngươi biết, ngươi nên dẹp bỏ cái ý tưởng điên rồ đó đi. Cỗ quan tài này đến hiện tại là vô giá, ngươi khoét một khoảnh không những bán không được tiền, mà cỗ quan tài này cũng bị hủy. Đừng quên chú ý đến hậu quả, làm việc phải chừa đường lui."
Haizzz.
Khương Ngọc thở dài một tiếng, cũng đành thế thôi.
Nàng chỉ là một tên trộm mộ bình thường, nói cho cùng cũng chỉ là vì tiền. Nhưng Qua Lâm thì không phải, Qua Lâm yêu những món đồ cổ này, tình nguyện không cần tiền, gặp tác phẩm nghệ thuật hiếm thấy như thế cũng muốn để nó lại trong hầm mộ âm u tăm tối này. Nếu không phải vì ba người nương tựa lẫn nhau mà sống, có mối quan hệ thân thiết, hơn nữa mực nước trong bụng của Qua Lâm cũng cao hơn, thì Khương Ngọc thật đúng là muốn......
Nhưng ngẫm lại, tiền kiến được rồi cũng xài hết, không chạy thoát đâu được, lần này lợi nhuận ít một chút, lần sau trộm nhiều hơn là được rồi. Nhưng nếu trở mặt với Qua Lâm thì khỏi mà kiếm lại được.
Qua Lâm thấy Khương Ngọc không lằng nhằng nên cũng không nói gì nữa. Dù như thế nào cô cũng phải bảo vệ cỗ quan tài này, đây chính là nghệ thuật là cổ vật ah ah!
Đúng lúc này, Tề Vi nãy giờ không lên tiếng, nhịn không được phát tác, "Xong chưa? Lần nào tới một địa điểm mới cũng có chuyện ầm ĩ, từ lúc vào mộ đến khi ra mộ, có giỏi thì mau mở nắp quan tài ra đi! Có muốn nhanh kết thúc công việc? Có muốn nhanh về nhà không hả?!!!"
Nghe vậy, hai người càn quấy khí huyết bừng bừng lập tức biến thành con ngoan trò giỏi, không có cách khác, ai bảo Tề Vi người ta nói lời đều có lý, ai chẳng cũng muốn về nhà ăn nhậu. Kết quả là, ba người lại phi thường ăn ý, cùng nhau hướng về quan tài làm việc, trước khi ra tay, Qua Lâm vẫn chưa yên tâm, cẩn thận dặn dò một chút, cố gắng đừng làm tổn hại quan tài.
Mà lần này, mặc dù là rất cẩn thận, nhưng cũng chưa đến một tiếng đã mở được, dẫu sao cái quan tài cũng dễ mở hơn cái quách bên ngoài. Bốn góc đều đã được nới lỏng, chỉ cần hai người đồng tâm hiệp lực là có thể nâng cái nắp quan tài lên. Đến thời điểm này, Qua Lâm ngược lại có chút khẩn trương.
Cô suy nghĩ... Trong quan tài không có thứ gì kì quái đó chứ?! Dù sao so với những lần trộm mộ trước, lần này đối với cô có lực sát thương cực lớn ah! (mình nghĩ ý là nhấn mạnh Qua Lâm rất xem trọng cái quan tài này)
Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, hơn nữa lâm trận bỏ cuộc không phải tác phong của cô. Cho nên Qua Lâm bảo Khương Ngọc ở đối diện nâng nắp quan tài lên, Tề Vi chiếu sáng. Bố trí thỏa đáng, cuối cùng Qua Lâm hít sâu "Một, hai, ba."
Mở nắp quan tài!
Nắp quan tài từ từ bị nâng lên, nhưng vào lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra!
Ở phía đối diện, Khương Ngọc cùng Tề Vi đột nhiên hét to, ngay sau đó "Ầm" một tiếng, nắp quan tài lại rớt xuống. Bởi vì quán tính, cả thân trên Qua Lâm ngã về phía trước, cái trán cũng đập mạnh vào nắp quan tài. Qua Lâm đau đến mắt nổi đom đóm, cô dùng hai tay ôm trán, thiếu chút nữa là khóc rống, trong lòng không ngừng nguyền rủa, còn may là nắp quan tài bị lệch, không là tay cô bị kẹp đến phế rồi ah!
"Cái ngươi làm gì vậy hả!" Qua Lâm ngồi xổm trên mặt đất phát cáu, ai bị chuyện này mà không tức sùi bọt mép ah! Đang lúc Qua Lâm chuẩn bị mở miệng mắng tiếp, lại ngoài ý muốn phát hiện Khương Ngọc cùng Tề Vi không ai lên tiếng. Điều này khiến cho tim Qua Lâm bất giác đập mạnh, Tề Vi có thể không tính, nhưng dựa theo tính cách của Khương Ngọc, khẳng định sẽ mắng lại mình nha.
Đã xảy ra chuyện gì?
Qua Lâm cẩn thận đứng dậy, cô nhận thấy Khương Ngọc cùng Tề Vi vẫn đứng yên, biểu lộ ngưng trọng mà nhìn chằm chằm vào quan tài gỗ. "Làm sao vậy?" Qua Lâm nhẹ giọng hỏi.
Khương Ngọc ngẩng đầu, nháy mắt ra hiệu, Qua Lâm hiểu ý, nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên Khương Ngọc, hướng theo tầm mắt nàng, Qua Lâm nhìn vào quan tài.
Liếc mắt một cái, Qua Lâm cũng sững sốt.
Nắp quan tài lúc này nằm lệch trên quan tài, nơi đèn pin chiếu xuống, cảnh tượng trong quan tài thu hết vào mắt Qua Lâm. Nằm trong đó là một nữ nhân, nàng nhắm hai mắt yên tĩnh như đang ngủ, dưới ánh đèn lờ mờ nhưng lại lộ ra làn da trắng mịn, chân mày lá liễu, lông mi cong, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, thật sự là đẹp đến mức khó tả.
Qua Lâm xuất thần nhìn nữ tử trong quan tài, nhìn theo vẻ ngoài, đoán chừng nàng chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi. Nhưng sao dung mạo có thể đẹp đến như vậy? Qua Lâm tự hỏi, cô gặp không ít mỹ nữ, không được một trăm thì cũng có năm mươi, nhưng hiện tại xem ra, cô mới biết được cái gì gọi là một cái trên trời một cái dưới đất, những mỹ nữ trước kia với vị trước mặt đây, căn bản là không thể so sánh!
Thế nhưng mà không đúng nha!
Qua Lâm mạnh mẽ phục hồi tinh thần, cô mới ý thức được, mỹ nữ này... hẳn là đã sớm biến thành bộ xương trắng à nha!
======
Trong lúc edit chương này mình phát hiện ra một lỗi trong VietPhrase, đó là "常识".
Nghĩa hiển thị ở phần VietPhrase một nghĩa là "thưởng thức", mình có coi thử một số bản convert truyện này trên mạng cũng có lỗi này.
Thực ra, 常识=thường thức (kiến thước thông thường), không có nghĩa nào là thưởng thức cả.
Bạn nào dùng bản VietPhrase có lỗi như vậy thì sửa nhé. Thân.