Nhiễm Tự mỉm cười nhàn nhạt đợi thái giám cung nữ nâng đàn tới đại điện rồi từ từ đi tới trước đàn, hơi cúi người hành lễ chậm rãi ngồi xuống, lộ ra đôi tay ẩn hiện trong vạt áo. Những ngón tay thon dài trắng nõn chạm nhẹ lên mặt đàn làm bầu không khí như cô đọng lại, gật đầu ra hiệu với Tử Xa Nhu Nhi.Tử Xa Nhu Nhi không đáp lại, tay áo giương lên bắt đầu vũ khúc. Đồng thời, tiếng đàn du dương cũng vang lên trên đại điện.
Tiếng đàn từ tay Nhiễm Tự như dòng nước êm ả, dần dần lại như thủy triều dâng lên bốn phía êm ái trong veo, tựa như tiếng thanh loan đang nô đùa ở suối, đàn bướm rực rỡ nhanh nhẹn truy đuổi trăm hoa, mang theo vui sướng bay vào lòng những người có mặt.
Tay áo Tử Xa Nhu Nhi linh động như nước, eo nhỏ mền mại đung đưa theo tiếng đàn của Nhiễm Tự. Vũ điệu nhẹ nhàng khoan khoái, giống như tinh linh vui sướng nhảy múa trong rừng. Nụ cười trên mặt nàng càng thêm tươi đẹp lay động lòng người, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển khiến trái tim người ta loạn nhịp khiến người chìm đắm thật sâu vào trong đó
Bất chợt tiếng đàn biến đổi trở nên đau xót thê lương. Tiếng đàn mờ ảo như sợi bông giữa gió, giống như nữ nhân mất đi tình cảm chân thành nhẹ giọng oán than, hờn tủi bi thương, đem những vui vẻ ban đầu cuốn vào hư không. Làm cho mỗi người cảm giác có một cổ u oán sắc bén đâm thẳng vào tim họ, gắt gao quấn chặt không thể thoát khỏi cũng không muốn thoát khỏi.
Vũ điệu của Tử Xa Nhu Nhi vốn uyển chuyển nhẹ nhàng lại bị buộc trở nên chậm dần chậm dần khiến cho điệu múa trở nên chậm rãi từ tốn.
Khi mọi người cảm thấy bản thân sắp bị sự bi thương này nhấn chìm, tiếng đàn lại càng trở nên buồn bã ưu sầu, mang theo đau buồn không thể nào thoát cùng nhịp điệu căm ghét, oán hận mạnh mẽ ập tới, khiến cho những người có mặt ở đây hoàn toàn bị vùi lấp. đột nhiên tiếng đàn bi ai bị dấp tắt biến đổi trở nên thanh tao trong sáng đem nỗi ưu thương tẩy sạch hóa thành một khoảng trống...
Tiếng đàn âm thầm ngừng lại nhưng mọi người không ai nhận ra. Trên đại điện một số người đã nhắm hai mắt lại, cố gắng lau đi những giọt nước mắt không ngừng chảy. Tử Xa Nhu Nhi ngã ngồi trên mặt đất. Từ lúc tiếng đàn trở nên bi thương cũng là lúc hai chân nàng không thể di chuyển. Làm sao để giải bài nỗi bi thương tột độ này đây?
Biểu tình Qúy Khuynh Mặc càng trở nên căng thẳng, môi mỏng mím thành một đường, hai tay siết chặt, không biết từ lúc nào mà móng tay đã cắm sâu vào da thịt, tròng mắt gắt gao nhìn chăm chú vào Nhiễm Tự, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân. Trong điện ngoại trừ Nhiễm Tự ra cũng chỉ còn lại mình hắn là tỉnh táo.
Nhiễm Tự đứng dậy quay đầu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động, không nhìn ra vui buồn. Hồi lâu khóe miệng Nhiễm Tự nhếch lên cười như không cười, trong nụ cười như có như không mang theo vẻ trào phúng.
“An Bình thỉnh tội với cữu cữu.” Nhiễm Tự thu hồi ánh mắt, cúi người hành lễ, “Ngày vui như vậy lại khiến cữu cữu, cô cô cùng các vị đại thần phải khóc.”
Lời thỉnh tội của Nhiễm Tự khiến cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cùng các vị đại thần đang chìm đắm trong ưu buồn tại nơi đây bừng tỉnh.
Hoàng Hậu lấy khăn tay ra khẽ lau nước mắt oán trách nói:” Xem nha đầu nhà ngươi kìa đã biến yến tiệc của cữu cữu của ngươi biến thành cái dạng gì rồi đây? Thật là nên phạt.”
“Hoàng Hậu nói đúng nên phạt!” Nét mặt Tử Xa Hằng Quyền hiện lên vẻ hung dữ nói: “Nha đầu ngươi nói xem nên phạt ngươi thế nào?”
Đầu Trần Cẩn đội bạch ngọc quang*, thân mặc trường bào băng lam**, cử chỉ thong dong, ôn tồn lễ độ. Nghe Tử Xa Hằng Quyền nói vậy thì không thể không lên tiếng phản bác: “Hoàng thượng, tiếng đàn của Công Chúa lay động lòng người giống như tiếng từ trời, đáng lẽ nên thưởng sao lại thành phạt? Đàn từ tâm sinh, có lẽ tâm Công Chúa có điều biến hóa nên mới tạo ra tiếng đàn đau thương lạnh lẽo như vậy. Đó cũng là chuyện thường tình.” Vì điều gì mà lại làm cho người đau thương tuyệt vọng đến vậy?
(Bạch ngọc quang: mũ bạch ngọc dùng như cái trâm cài trên búi tóc của nam tử thời xưa.)
(Băng lam: màu xanh da trời.)
Tử Xa Hằng Quyền nghe xong thì bật cười ha hả, xoay mặt sang nói với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nàng nghe thấy chứ, nha đầu này lại có người che chở! An Bình nhà ta sắp bị người khác đoạt đi mất ... Ha ha ...”
Nhiễm Tự nghe Tử Xa Hằng Quyền trêu chọc như vậy thì sắc mặt hiếm khi đỏ bừng lấy tay che miệng ho nhẹ vài tiếng che giấu vẻ lúng túng của bản thân.
Trần Cẩn cũng bị nói đến hai tai đỏ bừng nhưng trên mặt vẫn mang theo dáng vẻ bình thản, thong dong.
“Nhu Nhi cũng nên được thưởng!” Tử Xa Hằng Quyền phục hồi tinh thần nhìn về phía Tử Xa Nhu Nhi vẫn trầm mặc không nói: “Nếu không phải con lên múa để An Bình đàn trẫm cũng không thể nghe được một khúc động lòng người như vậy. Cũng hơn mười mấy năm rồi trẫm đã không được nghe thấy tiếng đàn của An Bình nha. An Bình con ngày càng hẹp hòi rồi đấy!”
Nhiễm Tự khẽ cười: “Cữu cữu nói phải.”
“Người đâu! Ban thưởng cho Ngũ Công Chúa trăm lượng hoàng kim, mười rương Nam Hải trân châu, một đôi vòng như ý thúy ngọc.”
Tử Xa Nhu Nhi cúi người hành lễ mất đi dáng vẻ ban đầu nhẹ giọng nói :”Tạ phụ hoàng ban thưởng.”