“Thế tử phi, xin lỗi, là do thế tử không chấp nhận được ngài, ngài cũng đừng trách đám hạ nhân chúng tôi lòng dạ độc ác, nếu muốn hận thì hãy hận thế tử đi!”
“Không…… Sẽ không! Các ngươi gạt ta! Hắn sẽ không đối xử với ta như vậy……” Nữ tử dùng sức đập cửa, giọng nói mang theo nét thê lương khóc nức nở: “A Cẩn…… A Cẩn……”
“Người tới! Đốt lửa!”
Một cây đuốc ném vào góc phòng, rất nhanh thế lửa đã theo đó là bén, ngọn lửa không ngừng liếm láp cửa sổ, mang theo dáng vẻ muốn nuốt cả căn phòng vào trong bụng.
“Mở cửa! Mở cửa! Thả ta ra ngoài!” Cho dù nữ tử có gào thét cũng không nhận được một tiếng đáp lại nào, “Khụ khụ…… Cầu xin các ngươi mở mở cửa……”
Thế lửa càng ngày càng lớn, giọng nói của nữ tử cũng dần dần bị tiếng đốt cháy tí tách bên trong ngọn lửa càng ngày càng lớn kia che lấp……
(Phần ni nằm ở một chương riêng nhưng không đủ số chữ cho nên mình gộp chung với chương 1.)
—————————————————————————————
Vương triều Võ Nguyên nằm ở trung tâm đại lục Tề Hồng, là trung tâm quyền lực của toàn bộ đại lục này. Tử Xa Hằng người cai trị đời thứ hai đã cố gắng hết sức để cai trị đất nước khiến cho Vương triều Võ Nguyên quốc thái dân an. Đại lục phân theo bốn phương đông, tây, nam, bắc cùng với Nam Hải lần lược là các quốc gia Trần Quốc, Triệu quốc, Quý Quốc cùng cùng Hàn Quốc nằm ở trên biển bốn nước chư hầu cùng với một vài quốc gia nhỏ và các bộ lạc. Trong đó thì Quý Quốc cùng Hàn là hai quốc gia có lực lượng cường đại nhất.
“A --”
“Công chúa!” Thu Tuyết cùng Thu Ức vừa vọt vào liền thấy Nhiễm Tự ngồi ở trên giường bộ dáng kinh hồn lạc phách vẫn chưa tiêu tán.
“Công chúa, đã sảy ra chuyện gì?” Thiếp thân đại nha hoàn Thu Ức đang lau mồ hôi lại trên trán giúp Nhiễm Tự.
Võ sĩ Thu Tuyết nhíu mày: “Có lẽ là công chúa lại gặp ác mộng.”
Nhiễm Tự cũng dần dần thoát khỏi giấc mộng kia, nàng thoáng nhìn ra bên ngoài cửa sổ lại phát hiện trời đã sáng tỏ thậm chí ánh mặt trời còn có chút chói mắt thì nàng liền biết bản thân lại dậy muộn nữa rồi. Nhiễm Tự xốc chăn lên muốn đứng dậy.
Thu Ức biết Nhiễm Tự đang muốn rời giường cho nên lập tức sai Thu Giang tiến vào hầu hạ Nhiễm Tự mặc quần áo, lại phân phó cho Thu Nhiên chuẩn bị đồ ăn sáng.
Nhiễm Tự lười nhác miễn cường để mấy tên nha hoàn dời qua dời lại*, còn bản thân thì phát ngốc mà ngồi đó.
(ý ở đây là muốn làm gì thì làm xoay nàng như chong chóng.)
“Công chúa, hôm nay trong cung lại có người tới. Hoàng Thượng ban cho ngài một cái áo lông của hỏa hồ, nói rằng đây là do lần trước Đông Liệp săn được, thời tiết hôm nay càng ngày càng lạnh cho nên ban cho ngài chống lạnh.” Thu Ức nói: “Vốn dĩ nô tài đã định gọi ngài rời giường nhưng vạn công công nói Hoàng Thượng phân phó, nếu ngài còn nghỉ ngơi thì không cần phải dậy lãnh chỉ tạ ơn.”
“Ừ.”
“Thu Nhiên tỷ tỷ, Hoàng Thượng thật yêu thương công chúa chúng ta, cứ cách vài ngài thì ngài là lại ban thưởng đủ thứ đồ tốt.” Đậu nhi là nha đầu mới được phái đến An viên hầu hạ, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủn đã thấy người trong cung đến ban thưởng không dưới mười lần: “Công chúa thật sự không phải là thân sinh nhi nữ của Hoàng Thượng hay sao? Vậy mà nô tỳ lại cảm thấy Hoàng Thượng đối xử với công chúa của chúng ta so với bất kỳ vị công chúa nào ở trong cung này đều tốt hơn.” Đậu nhi vừa chuẩn bị đồ ăn sáng cùng Thu Nhiên vừa ép giọng nói đến mức thấp nhất thì thào.
“Công chúa đương nhiên là thân sinh nhi nữ của Vương gia cùng Vương phi!” Thu Nhiên trừng mắt liếc sang đậu nhi: “Miệng ngươi lại nói bậy cái gì đó! khắp vương triều Võ Nguyên có ai lại không biết chuyện hoàng Thượng yêu thương trưởng công chúa, công chúa là nữ nhi duy nhất của trưởng công chúa tất nhiên cũng được Hoàng Thượng yêu thương nhất rồi. Công chúa còn chưa sinh ra Hoàng Thượng đã tự tay ban tự ‘ An Bình ’, ngụ ý cuộc đời này an khang bình nhạc*. sau khi công chúa ra đời đã lập tức hạ chiếu phong làm công chúa hưởng bổng lộc chính nhất phẩm. Về sau ngươi cũng đừng nói đến loại chuyện ‘công chúa có phải là thân sinh nhi nữ của Hoàng Thượng’ hay không kiểu mê sảng như vậy nữa. Cái mạng nhỏ này của ngươi có còn cần nữa hay không đó?”
(Bình nhạc: bình an vui vẻ.)
Rốt cuộc thì tuổi tác của Đậu nhi cũng còn nhỏ, bị Thu Nhiên cảnh cáo như vậy thì ngay cả một tiếng cũng không cất lên được.
“Đi xuống đi.”
Sau khi giúp Thu Nhiên rửa mặt chải tóc xong lại bắt đầu sai người mang đồ ăn sáng lên. Nhiễm Tự mặc một thân tuyết liên bạch* ngồi ở bên cạnh bàn bắt đầu hưởng thụ mỹ vị.
(Tuyết liên bạch: sen trắng.)
“Công chúa, ngài như vậy cũng quá đơn giản tùy ý rồi đi. Cách ăn mặc như này căn bản là không phù hợp với một vị nhất đẳng công chúa như người!” Bị Nhiễm Tự bắt búi cho nàngmột cái búi tóc đơn giản, lại cài lên một cây trâm hoa mai hình hồng nhạt khiến cho Thu Giang bĩu môi, biểu đạt ý không vui với Nhiễm Tự đáng tiếc Nhiễm Tự không thèm quan tâm đến nàng ra, nàng chỉ liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục thưởng thức món ngon trên bàn.
Thu Ức che miệng cười khẽ: “Công chúa đã nói, thứ nhất nàng không ra khỏi cửa, thứ hai là không có ai thưởng thức nàng, vậy thì cứ trang điểm sơ sơ là đủ rồi.” Nói xong còn không khỏi mà oán trách mà liếc xéo Nhiễm Tự. Ngay cả nàng cũng cảm thấy logic của công chúa khiến người khác bực hết cả mình.
Có tiểu thư nhà nào mà không mong ngóng bản thân có thể thời thời khắc khắc đều xinh đẹp đâu cơ chứ vậy mà đến lượt công chúa thì lại sợ mấy thứ phiền toái này như vậy. Người tình nguyện cả một ngày đều để mặt mộc còn hơn là để các nàng trang điểm. Nói thật chỉ khổ cho Thu Giang, phí hoài một tay thủ nghệ không có chổ để phát huy.
Thu Giang nghe xong cũng rất bất đặc dĩ, hầu hạ việc ăn mặc của Nhiễm Tự nhiều năm như vậy nên tất nhiên nàng là người hiểu rõ tính nết của công chúa nhất, nhưng cho dù là vậy thì nàng vẫn không thể nhịn được mà ngày nào cũng than thở, lỡ đâu một ngày nào đó chủ tử nhà nàng bị nói quá nhiều nên tỉnh ngộ thì sao.
Có điều cũng may Nhiễm Tự là người dễ nói chuyện, đám hạ nhân của nàng đôi khi cũng có thể nói vài lời trách mắng trước mặt nàng, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của nàng thì nàng cũng không để ý tới.
Nhiễm Tự ăn uống no say liền dẫn theo Thu Ức vào trong viện phơi nắng. Tuy đã sắp tới cuối năm nhưng chuyện vội vàng này kia đều là chuyện của người khác nàng chỉ cần tận tình hưởng thụ cuộc sống này là được.
Nhiễm Tự nằm ở trên giường mỹ nhân, Thu Ức lấy tấm thảm lông Tuyết Hồ đắp lên cho nàng.
Hôm nay gió cũng không lớn, ánh mặt trời mang theo một tia ấm áp chiếu đến Nhiễm Tự mơ màng sắp ngủ.
Khắp sân đều là một mảng hoa mai nở rộ, đêm qua tuyết cũng vừa rơi, rơi trên những cánh hoa mai, sắc hồng trắng đan xen tôn nhau lên. Vài giọt tuyết trắng bị hòa tan được ánh mặt trời chiếu lên tạo thành một mảng lấp lánh. Bạch y của Nhiễm Tự cùng một mảng tuyết trắng kia dường như hòa thành một thể với nhau, nếu không phải là do mái đầu đen nhánh đặt trên nền trắng cực kỳ dễ thấy nếu không sợ rằng Thu Ức đã cho rằng Nhiễm Tự tự nhiên biến mất luôn rồi.
Công chúa nàng, thật sự quá tĩnh, tĩnh đến mức khiến người khác không khỏi có chút đau lòng……