Phùng Viện ngồi trong điện Dao Quang, nhận lời chúc mừng của một nhóm lại một nhóm người, nàng ôn hòa tươi cười, nói những lời thích hợp cảm tạ chúc mừng, nhận lễ vật thích hợp, lại ban thưởng lại, nhìn thấy người người tới, nói những lời tương tự thế, ngay cả tươi cười cũng theo cung quy lễ nghi, trong lòng Phùng Viện lại hiện lên một khuôn mặt tươi cười khác, đó là khuôn mặt của Lâm Ca, không phải nụ cười phù hợp lễ nghi cung đình, mà là tươi cười trong lòng tràn ngập vui sướng.
Nghĩ đến Lâm Ca, tươi cười trên môi Phùng Viện lại càng ngọt ngào hơn, nhưng chỉ có một chốc. Thật vất vả nhận xong những lời chúc mừng, đứng dậy thay quần áo, Tử Thiến tháo trang sức cho Phùng Viện: “Điện hạ rất cao hứng với hôn sự này, mới vừa rồi, tươi cười của điện hạ, với mọi khi không giống nhau.”
Phùng Viện sửng sốt một chút, Chanh Nhạn liếc nhìn Tử Thiến một cái: “Ngươi nói bậy bạ gì thế, điện hạ xuất thân như vậy, ai có phúc mới có thể thượng chủ đó.” Phùng Viện mỉm cười nghe hai nàng nói chuyện, nhiều năm như vậy, nàng đã có thói quen.
Tiếng cười thanh thúy vang lên, tiếp theo trong gương Phùng Viện thấy xuất hiện khuôn mặt Lan Lăng công chúa, nàng cũng không xoay người, Lan Lăng công chúa rón rén bước tới, Phùng Viện đợi nàng đi tới ngay phía sau mình mới quay lại cười: “Đều là nương có đứa nhỏ rồi, còn tính trẻ con như vậy sao?”
Lan Lăng công chúa thấy Phùng Viện đã sớm biết, thuận thế an vị ở bên cạnh nàng, làm nũng nói: “Muội chỉ nghĩ trêu tỷ tỷ thôi mà?” Lúc này Phùng Viện đã đổi xong quần áo, trên đầu búi tóc kiểu cao kế đã thả xuống, chỉ dùng một cây trâm búi lên, cây trâm dài nhưng không thể búi được hết tóc Phùng Viện lên, vẫn còn tóc thừa rơi ở trên vai, trên người mặc y phục vải xa tanh, bên ngoài mặc áo bào đỏ tía, trang phục như vậy nhưng không làm tổn hại đến mĩ mạo của Phùng Viện.
Lan Lăng công chúa nhìn rồi nói: “Khó trách trong thành Kiến Khang lúc này, đều có truyền thuyết Lâm Ca giận dữ vì hồng nhan, tỷ tỷ có dung nhan như vậy, cho dù muội là thân nữ tử, cũng sinh ra ghen tị.” Tử Thiến bưng lên một mâm hoa quả, Chanh Nhạn đưa tà lên, Phùng Viện cầm cái xiên nhỏ, xiên một miếng đào, nghe Lan Lăng công chúa nói, ngẩng đầu nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
Lan Lăng công chúa cầm tay Phùng Viện bỏ miếng đào vào trong miệng, cười mà kể những chuyện nhàn thoại trong thành Kiến Khang gần đây, sau khi chiếu thư Lâm Ca thượng chủ ban xuống, những tin đồn Lâm Ca lỗ mãng, biến thành Lâm Ca dám làm dám chịu, Lan Lăng công chúa nói xong, tiếp nhận khăn từ Tử Thiến lau tay, cười nói với Phùng Viện: “Tỷ tỷ, chuyện thế gian chính là như thế, mới qua hai ba ngày, sự kiện kiện liền thay đổi.”
Phùng Viện cười gật đầy, trong lòng xuất hiện hình ảnh Chu Như Uẩn chết ở điện Chiêu Dương ngày ấy, lại không biết bị nói thê nào?
Lan Lăng công chúa nói xong nhàn thoại, nhíu mày nói: “Tò mò quá, hôn lễ của tỷ tỷ thế nào lại vào tháng ba sang năm? Còn hôn sự của muội chỉ sau ngày ban chiếu thư ba tháng. Vậy là hôn sự tỷ tỷ bị kéo dài tới tám tháng.”
Phùng Viện âm thầm quên đi, tháng ba sang năm, khi đó thời gian giữ đạo hiếu với mẫu thân cũng đủ, ngày đó nghe thấy tin tức, nếu Phùng Duệ an bài hôn sự của nàng, chính nàng sẽ không dám vi phạm, trong lòng vẫn có cảm giác không thoải mái, giờ hôn sự vào tháng ba sang năm, vừa sau đầy hiếu hai tháng, Phùng Viện cho là trùng hợp, hôm nay nghe Lan Lăng công chúa nói, nghĩ tới Tạ Hoàng hậu đã cố ý an bài, Phùng Viện liền cảm kích Tạ Hoàng hậu.
Cười nói với Lan Lăng công chúa: “Canh giờ không tốt, sắp xếp khác nhau cũng là chuyện thường tình.” Lan Lăng công chúa gật đầu, Phùng Viện không thấy đứa nhỏ được ôm vào, mở lời nói: “Sao lại không thấy cháu trai đâu?”
Lan Lăng công chúa nói: “Hôm nay nghĩ muốn nghỉ ở điện Dao Quang, nên không dẫn hắn theo, muội nói với Phò mã rồi, không cho người tới thúc giục muội.” Nhìn vẻ mặt Lan Lăng công chúa lúc nói chuyện, Phùng Viện điểm chán nàng một cái: “Muội cái dạng này, Phò mã ở nhà, chắc chắn bị muội khi dễ.”
Lan Lăng công chúa nghe thế, trên mặt đỏ lên, Phùng Viện nhìn Lan Lăng công chúa luôn luôn hào phóng thế nhưng hôm nay mặt lại đỏ, liền sửng sốt, đang muốn hỏi một chút, Lan Lăng công chúa nhớ tới cái gì vì thế cười nói: “Tỷ tỷ, ngày sau tỷ không khi dễ Lâm Ca ca ca là tốt rồi.”
Phùng Viện nghe vậy, liền cúi đầu, trên mặt có tia hồng, tỷ muội nói nói cười cười, dùng qua bữa tối, lúc này mới đi ngủ.
Ngày cực nhanh, huống chi chuẩn bị hôn lễ rất là phức tạp, Lan Lăng công chúa cảm thấy thực dài : tám tháng, Phùng Viện thì thất, chỉ một lát đã là quá khứ.
Từ tháng hai bắt đầu, Phùng Viện bận gấp bội, tuy chỉ cần thử trang sức, trang phục, nhưng là bất động ngồi một chỗ mấy canh giờ, bị các mụ mụ gây sức ép, thật là không chịu nồi, Phùnng Viện hoàn hảo là người tĩnh lặng, cho tới bây giờ vẫn ngoan ngoãn nghe theo bài bố của các nàng.
Nhóm mụ mụ thấy thế, đều khen Phùng Viện có tính nhẫn nại, năm đó lúc Lan Lăng công chúa chuẩn bị hôn sự, cho nàng thử trang phục, trang sức, là chuyện cực khó, thường phải là hét mà ngồi còn không yên, cuối cùng là tìm một cung nữ có dáng người gần giống nàng để thay thế.
Ba tháng bảy ngày, đêm đó, cả đêm Phùng Viện không ngủ được, đầu tiên là tắm rửa, rồi đổi lễ phục, búi kiểu tóc tân nương, nhìn trước gương nữ tử có biến hóa, Phùng Viện lại nhớ tới mẫu hậu, khi mẫu hậu còn sống, thích nhất nói là tìm cho các nàng Phò mã thật tốt, tay Phùng Viện nắm chặt lại, Tam tỷ đã cỏ xanh mộ, nam tử có hôn ước với Tam tỷ nghe nói vẫn độc thân, mẫu hậu ở lăng mộ tại Trường An, cuộc đời này không còn cơ hội đi bái tế nữa.
Mẫu hậu, người nếu có linh thiêng, chắc chắn sẽ vui mừng cho nữ nhi, giá y đỏ, búi tóc cắm mười sáu cây trâm, Phùng Viện được Tử Thiến các nàng nâng dậy, ở gương nhìn thấy trang phục của chính mình, ngày sau đã không còn là công chúa chưa gả, mà đã trở thành phụ nhân của nhà khác. (ý là người có chồng, và ở nhà khác rồi).
Ra khỏi điện Dao Quang, tiến tới điện Chiêu Dương nhận huấn đạo (dạy bảo trước khi về nhà chồng kiểu như tam tòng tứ đức, công dung ngôn hạnh ý ạ, nên làm gì, không nên làm gì… DẶN DÒ TRƯỚC KHI GẢ) của hoàng hậu, vốn là mẫu thân sẽ làm việc này, nhưng dù mẫu thân còn sống, cũng không thể huấn đạo cho nàng, chỉ có thể để Tạ Hoàng hậu huấn đạo.
Tạ Hoàng hậu đã sớm chờ ở điện Chiêu Dương, hôm nay nàng mặc nguyên bộ lễ phục hoàng hậu, trâm cài mười hai cái, bên tai khuyên tai vầng trăng sáng, đoan trang ngồi ở trên cao, phi tử theo thứ tự mà ngồi.
Phùng Viện được hai vị Trịnh Triệu thượng nghi nâng quỳ xuống, ba quỳ chín lạy, Tạ hoàng hậu nhẹ nhàng gật đầu, nói ra những lời khách sao, nghe xong, Phùng Viện lại tiếp tục hành lễ, lúc này Tạ Hoàng hậu mới đứng dậy, tiến lên giữ chặt tay Phùng Viện, trong mắt tất cả là yêu thương: “Thập Lục muội muội xuất giá, cần nhớ rõ, hoàng cung chính là nhà mẹ đẻ của muội, ngàn vạn lần đừng xa lạ.”
Phùng Viện nghe xong, trong mắt dâng lên hơi nước, ngày xuất giá mà rơi lệ là điềm xấu, nàng cố gắng nín nhịn, khẽ gật đầu mà thôi.
Canh giờ tới rồi, Phò Mã cũng đến hành lễ, phu thê song song hành lễ với Phùng Duệ và Tạ Hoàng hậu, lúc này mới lên xe, ra cung, xe chạy tới phủ Phò mã, thị vệ hai bên, đứng thẳng, Phùng Viện ngồi ở trong xe, trong lòng bắt đầu hồi hộp, lúc Lâm Ca vừa vào, không ngừng hành lễ, ngay cả tướng mạo của hắn đều không thấy rõ, cũng không biết hắn thế nào, vẫn tốt chứ?
Chỉ có thể nhìn qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, lờ mờ có thể nhìn thấy nam tử cưới ngựa ở bên cạnh xe, thân mình thẳng tắp, cái gì cũng nhìn không được.
Lúc này xe dừng lại, đã tới phủ công chuá, tiếng nhạc truyền đến, màn xe bị xốc lên, Trịnh thượng nghi đưa tay ra đỡ Phùng Viện xuống xe, ra khỏi xe, nhìn mọi người đều quỳ xuống hành lễ, ngay cả tân phò mã cũng không ngoại lệ, Phùng Viện cắn đôi môi đỏ mọng, hôn lễ mà cả nhà chú rể đều phải hành lễ với tân nương, chỉ có thể là hôn lễ của công chúa, theo thường lệ truyền miễn.
Lúc này mới đi vào cửa, còn lại không khác gì những hôn lễ bình thường, đợi làm xong lễ hợp cẩn, lúc này Phùng Viện mới thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Ca.
Lâm Ca một thân huyền y, đầu buộc kim quan, có lẽ do lễ nghi quá phức tạp, trên đầu hắn có chút rối loạn, chỉ có cặp mắt kia, vẫn sáng rõ như vậy.
Phùng Viện cười khẽ, mở miệng nói chuyện: “Hôm nay để Phò mã phải hành lễ, ủy khuất Phò mã rồi.” Phò mã, Lâm Ca bị cách xưng hô này làm cho giật mình, lập tức trên mặt lộ vẻ tươi cười, Phò mã, Phò mã của Hội Kê công chúa, dễ nghe hơn là Phò mã của Lan Lăng công chúa.
Lâm Ca cười ha ha, lấy tay cào cào đầu: “Nàng cũng mệt mỏi một ngày, mau nghỉ ngơi đi.” Thốt ra lời này, Lâm Ca thật sự cảm thấy mình quá háo sắc, khuôn mặt đen liền chuyển đỏ, Phùng Viện hiểu được có chút buồn cười, khi nàng cười rộ lên, Lâm Ca càng cảm thấy nàng động lòng người, ý bảo thị nữ tiến lên cởi lễ phục bên ngoài cho nàng, tháo trang sức trên đầu, làm xong thị nữ liền rời đi, lui ra, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Phùng Viện và Lâm Ca, đèn cug đình cũng chỉ thắp hai cái ở trước giường, tiếng hít thở của Lâm Ca ngày càng dồn dập, Phùng Viện lại càng ngượng ngùng, nhóm ma ma tuy có nói trước cho nàng, nhưng, nhớ tới những việc gặp được trên đường từ Lạc Kinh tới thành Kiến Khang, Phùng Viện cảm thấy tâm bắt đầu đau lên, tay nàng nắm chặt vạt áo.
Lâm Ca nhìn hành động của nàng, ngồi vào bên cạnh nàng: “Tiểu Viên, không, điện hạ, nàng làm sao vậy, nàng sợ hãi sao?” Không biết vì sao, vốn chuyện sắp xảy ra làm Phùng Viện sợ hãi, nghe Lâm Ca nói, trong lòng lại thả lỏng, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Ca, khẽ lắc đầu: “Không, không sợ hãi, chỉ là…”
Lâm Ca cầm tay nàng: “Điện hạ, dọc đường đi từ Lạc Kinh tới Kiến Khang, nhất định chịu nhiều đau khổ, ta chỉ hận ta không thể thay thế cho nàng.” Tay Lâm Ca vừa ấm vừa lớn, Phùng Viện bình tâm lại, Tiểu Viên, cái tên này lâu lắm không có người gọi, ngày đó nàng còn coi đó là cái tên sỉ nhục, vì sao Lâm Ca lại gọi, mà sao nàng lại thấy rất ngọt ngào?
Phùng Viện chậm rãi tựa vào ngực Lâm Ca: “Không phải, nhưng là ta thật hận chính mình không thể đi cứu nàng, cảm giác thật bất lực.” Lâm Ca ôm nàng sát thêm một chút: “Ta biết, khi ta ở trên chiến trường, lúc nghe được một việc, ta cảm thấy ta thật sự bất lực.”
Một giọt lệ Phùng Viện chảy xuống, Lâm Ca lau nước mắt cho nàng, giống như thề: “Ác mộng như vậy sẽ không để nàng phải trải qua nữa.” Chậm rãi, đôi môi thay thế bàn tay, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt Phùng Viện.