Lão bản tửu quản là một người có mưu tính, đợi xảy ra xung đột, thấy người nọ đang bị người khác giáo huấn, cũng không đi ra, giáo huấn hắn một chút cũng tốt, đợi cho tới khi nghe thấy có người hô lên giết người, lúc này mới giật mình.
Lâm Ca nói xong, liền muốn bước đi, đám người vây xem bị khí thế của hắn lấn áp, lão bản tửu quán đã mở quán nhiều năm, vẫn có thể quan sát, Lâm Ca và Trần Ngang đều là con cháu gia tộc lớn, nếu bọn họ đi rồi, cái mạng người này sẽ bị dính lên người hắn, thật không tốt.
Vội đuổi theo chắp tay nói: “Vị công tử này, dù biết người này đáng chết, công tử giết hắn, không thể cứ đi như vậy, kính mong công tử ở lại cho tới khi người của nha môn tới, trình báo quan xong, đến lúc đó công tử đi cũng không muộn.” Lâm Ca định đi, cũng không tính tóan gì, người như Vương Thắng An, hắn chẳng để trong lòng, nghe lão bản tửu quán nói, gật đầu nói: “Nếu như thế, ta chờ ở nơi này.”
Nói xong, dùng chân kéo một cái ghế qua, ngồi lên, Trần Ngang thấy thế, định ngồi đây chờ cùng hắn, lại nghĩ tới lên đi trước chuẩn bị giúp hắn một chút, dặn Lâm Ca vài câu rồi rời đi.
Người vây xem thấy khí độ Lâm Ca, lại nghị luận, có người còn nói: “Đồ lưu manh, hắn còn mạnh miệng, hắn nói hắn là cháu của Vương Đại tướng quân, nếu thật sự là người nhà họ Vương, sao lại nghèo túng đến nỗi mỗi ngày uống rượu ở tửu quán này.” Lời này vừa thốt ra, có người gật đầu nói: “Đúng thế, ta còn mời hắn uống rượu mất hai mươi văn, hắn còn nói công chúa là thiếp của hắn, công chúa là người tôn quý, khác hắn một trời một vực, hắn cũng quá mơ tưởng đi.”
Lâm Ca ngồi ở chỗ kía, nghe mọi người nghị luận, cũng không mở miệng nói chuyện, khi nha dịch tới, hỏi qua thân phận Lâm Ca, không dám bảo Lâm Ca đi nha môn, nhìn thi thể nơi đó, Lâm Ca nhìn ra bối rối của bọn họ, liền chủ động mở miệng: “Ta đi cùng các ngươi, các ngươi cứ báo cáo kết quả công việc.”
Nghe Lâm Ca nói vậy, bọn nha dịch răm rắp nghe theo, cung kính cho Lâm Ca đi ở phía trước, tới huyện nha, Cừu Úc Vũ đã được thăng chức, huyện lệnh vừa thấy là Lâm Ca, vội đi xuống, nói vài câu muốn đưa Lâm Ca xuất môn, Lâm Ca đang muốn rời đi, chỉ thấy một chiếc xe dừng ở cửa huyện nha, tiếng khóc từ trong xe truyền tới, huyện lệnh sửng sốt một chút, lẩm bẩm: “Người thân của người chết tới, tướng quân có muốn gặp hay không?”
Người thân của người chết, Lâm Ca sửng sốt, nghĩ là muội muội của Vương Thắng An, Vương tiểu thư bị Tạ gia hưu thê, lắc đầu nói: “Không nên gặp, chính là cần ít bạc đưa cho họ mai táng, sau đó thì đến phủ ta lấy bạc là được.” Huyện lệnh liên tục đáp: “Người nọ dám vũ nhục công chúa, tất cả mọi người đều nghe thấy, người như vậy, đừng nói tướng quân nhịn không được, hạ quan cũng thật phỉ nhổ, tướng quân còn đưa bạc mai táng cho hắn, đấy là phúc khí của hắn.”
Huyện lệnh nịnh nọt Lâm Ca, Vương tiểu thư vừa xuống xe liền nghe được, nhớ tới vừa rồi, bọn nha dịch chỉ lấy lệ mà thôi, hiện tại tới huyện nha, nhà mình thành đuối lý, nghĩ đến đây, càng thấy bi ai, ca ca nhà mình tuy vô dụng, nhưng cũng là một nam nhân, còn phải dựa vào hắn làm chủ nhà, hiện tại hắn chết rồi, mình trở thành một nữ nhân mồ côi, cần phải dựa vào ai đó, khóc lại càng thương tâm
Huyện lệnh vội lệnh cho nha dịch, bảo Vương tiểu thư khóc nhỏ chút, đừng làm phiền Lâm tướng quân. Vương tiểu thư thấy tình hình như vậy, hận muốn nghiến răng, huynh muội họ tuy bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng nói thế nào đi nữa cũng là người gia tộc Lang Gia Vương thị, ngày xưa thường lui tới phủ Đại tướng quân, nhưng những người này lại coi mình là dân thường để đối đãi, thật sự rất giận.
Nhận thi thể, tri huyện đưa một trăm xâu tiền về lo mai táng, Vương tiểu thư trở về làm tang sự, mọi người cứ nghĩ chuyện như vậy là xòn, ai ngờ qua mấy ngày, có người dâng tấu, nói Lâm Ca thân là tướng quân, có thể nào nghe lời không hợp tai, liền có thể phán tử cho người dân, thật sự là không đem pháp luật để vào mắt, lúc này Phùng Duệ lại đang giận Lâm Ca, mới hạ ngục Lâm Ca.
Tạ Hoàng hậu nói xong, Phùng Viện cân nhắc một lúc, theo lời Tạ Hoàng hậu nói, Phùng Duệ chỉ vì tức giận, mới hạ ngục để Lâm Ca chịu đau khổ mấy ngày, sau đó sẽ thả ra, nghĩ tới đây, mở miệng nói với Tạ Hoàng hậu: “Tẩu tẩu, cần nhắc nhở Thập Tứ ca ca, làm cho hắn nếm một chút khổ sở là tốt rồi.”
Nói xong, Phùng Viện chợt thấy mình sao lại cầu tình cho một nam nhân, mặt liền đỏ lên, Tạ Hoàng hậu nhìn bộ dáng nữ nhi thẹn thùng của Phùng Viện, không khỏi kỳ quái, Phùng Viện là người nội liếm, trừ khi tất yếu, cũng không nói nhiều, vì thế Cừu phu nhân rất tán thưởng Phùng Viện, nói công chúa phải có khí độ như vậy, luôn trầm tĩnh đoan trang, lúc này lại mở miệng cầu tình cho Lâm Ca, Tạ hoàng hậu chống một tay, hơi nhổm dậy nói: “Thập Lục muội muội, tẩu thật muốn hỏi muội một chút, Lâm tướng quân, chỉ cứu thị nữ của muội, chẳng lẽ thị nữ của muội xin muội cầu tình giùm?”
Khuôn mặt Phùng Viện lúc này đã hồng, hồng còn hơn cả cây nến đỏ, nghe Tạ Hoàng hậu hỏi, do dự một chút mới nói như muỗi kêu: “Kỳ thật, ngày đó nếu không có Lâm tướng quân, muội cũng trốn không thóat Kim gia.”
Tạ Hoàng hậu nghe xong, đáp một tiếng, nhưng không có truy vấn, ngày đó tuy là Huyện lệnh Kiến Khang dâng tấu lên, nghĩ tới muốn chạy trốn khỏi Kim gia màkhông có người trợ giúp, thì trốn thóat là không có khả năng, Kim gia nơi ấy, cách thành Kiến Khang hẳn một trăm dặm.
Nghĩ đến đây, Tạ hoàng hậu ngồi dậy, kéo tay Phùng Viện, cười nói: “Nguyên lai còn có chuyện ngày đó Lâm tướng quân cứu mỹ nhân, khó trách tại bữa tiệc Lâm tướng quân lại cầu hôn công chúa, nghĩ đến cũng là người đã si tình.” Nghe Tạ Hoàng hậu trêu ghẹo chính mình, nàng chỉ cúi đầu tay vân vê vạt áo.
Tạ Hoàng hậu thấy nàng như vậy, không đành lòng trêu ghẹo nàng nữa: “Tốt lắm, muội yênt âm trở về, chuyện Lâm Ca, sẽ không để hắn ăn nhiều đau khổ.” Phùng Viện nghe được câu này, trong lòng định rồi, nhớ tới vừa rồi gặp Vương Như Nguyệt, liền hỏi: “Tẩu tẩu, khi muội tới đây, có gặp Tạ Tứ phu nhân, có chuyện gì sao?”
Tạ Hoàng hậu nghe Phùng Viện nhắc tới Vương Như Nguyệt, không khỏi nhăn mày chán ghét, biết vị tẩu tẩu, lại nói chuyện nhà họ Vương, tòan bộ đã quên việc Vương Thắng An đã làm, vừa rồi cầu kiến mình, muốn tới giải oan cho cái người đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc kia, nói Lâm Ca không coi ai ra gì, tội không thể tha.
Phùng Viện thấy Tạ Hoàng hậu nhăn mày, trong lòng liền bất an, lập tức thấy vẻ mặt Tạ Hoàng hậu đã giãn ra, an ủi Phùng Viện: “Thập Lục muội muội cứ yên tâm, Vương gia còn có họ Vương Tư Không làm chủ, Vương đại tướng quân lại đang ở Kinh Châu xa xôi, ngoài tầm tay, huống hồ…”
Tạ Hoàng hậu ngừng một chút: “Dám vũ nhục hoàng tộc ở ngòai đường, chỉ điểm này thôi chết cũng không có chỗ chôn, dù sao thì cũng sẽ không xuất đầu vì một kẻ bị trục xuất ra khỏi ra gia tộc đâu.” Phùng Viện nghe đến đó, tâm cũng trấn định hơn, vẫn nói một câu: “Đều bởi vì muội.”
Tạ Hoàng hậu nắm chặt tay nàng: “Nói cái gì mà ngốc vậy? Chẳng lẽ người ngòai vũ nhục muội, chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn sao?” Phùng Viện ngượng ngùng cười, Tạ Hoàng hậu nói: “Ngày đó, mấy thị vệ nghe thấy nhắc đến Vương Đại tướng quân mà bị dọa, dám chặn xa giá công chúa chính là tội lớn, mặc kệ là ai, đều đáng chết.”
Lúc này Phùng Viện mới hiểu, Tạ hoàng hậu và bệ hạ đã biết chuyện xa giá của nàng bị chặn, khó trách vài ngày trước, nghe cung nữ nghị luận có thị vệ bị phạt, hóa ra là do chuyện này.
Hai người còn trò truyện vài câu, Phùng Viện thấy Tạ Hoàng hậu đã có chút buồn ngủ, nàng liền cáo lui ra ngòai. Đêm đã rất khuya, quay lại nhìn đèn đuốc sáng trưng ngòai điện Chiêu Dương, có hòang quyền làm hậu thuẫn, có gì phải sợ? Một ít ý tưởng ban đầu của nàng thật buồn cười?
Có lẽ là do Phùng Duệ vẫn còn tức giận, không giống như mọi người nghĩ là rất nhanh Phùng Duệ sẽ hạ chiếu thả người, cũng không có người lên tiếng đòi xử trí Lâm Ca, dù sao, Vương Thắng An vũ nhục hoàng tộc trước mặt mọi người, cho dù hắn là cháu của Vương Đại tướng quân, vì họ Vương cũng không ló mặt, mọi người liền rõ ràng.
Hôm sau Lan Lăng công chúa lại tiến cung, nghe Phùng Viện nói Lâm Ca đã bị hạ ngục mấy ngày, Phùng Duệ khiển trách hắn mà thôi, Lan Lăng liền trấn tĩnh lại, không ồn ào đòi đi tìm Phùng Duệ cầu tình.
Hai người chơi đùa với đứa nhỏ một chút, nói chuyện nhàn thoại, Lan Lăng công chúa đứng dậy xuất môn, Phùng Viện ở phía sau đi theo nàng, mới vừa ra tới cửa điện, chỉ thấy xa xa phía trước, có một đám người đang đi tới đây, người đi đầu là Chu Như Uẩn, hôm nay nàng mặc bộ trang phục mà trắng thuần khiết, một thân tố ý, trên mặt không thoa phấn, xem ra là muốn đi gặp hòang hậu, Phùng Viện sửng sốt, khuôn mặt như vậy đi gặp hoàng hậu, là không hợp cung quy.
Chu Như Uẩn thấy các nàng, chỉ là hạ thấp người, liền muốn tiếp tục đi về phía trước, Lan Lăng công chúa nói: “Hoa ra lời đồn đãi là thật sự?”
Đồn đãi, đồn đãi cái gì? Phùng Viện quay đầu nhìn Lan Lăng công chúa, Lan Lăng công chúa lôi kéo tay áo của nàng: “Tỷ tỷ, hôm qua thấy nói nàng bị bệnh ở trên giường sao? Hóa ra nàng bị bệnh mấy ngày, cầu xin được rời đi (hiểu như xin chồng ly hôn ý), không chịu nổi nhà giàu nhà cao cửa rộng, tỷ tỷ có nghĩ, Tạ- Chu hai nhà, đều là thế gia, sao có thể đáp ứng chuyện như vậy chứ?”
Cầu xin rời đi, Phùng Viện chưa bao giờ nghĩ tới mấy chữ này, nữ nhân thế gia, đã được giáo dục, là không được chủ động cầu xin rời đi, huống hồ Tạ Thập Nhị lang cũng là người đầu đến nỗi nào, chẳng lẽ là vì Tổ Hoa? Cho nên nguyện chịu người đời chê cười, cũng muốn cầu xin rời đi?
Lan Lăng công chúa nói: “Chắc là tẩu tẩu thấy nàng như vậy, mới truyền nàng vào cung khuyên giải, nhưng mà tỷ tỷ nhìn coi, cách ăn mặc của nàng…” Cách ăn mặc như vậy, bỏ qua tất cả trang sức, chỉ mặc tố y, đem chính mình mặc giống như một góa phụ, Phùng Viện thở dài, nghĩ tới Chu Như Uẩn đã hạ quyết tâm, nhớ lần đầu mới gặp, nữ tử hồng y chói mắt giờ vĩnh viễn không xuất hiện nữa rồi.