Quý Thính hậm hực trở về nhà, không đến thiên viện ba ngày liên tiếp, trong khoảng thời gian ấy, Thân Đồ Xuyên bảo người đi mời nàng mấy lần mà nàng làm như không hay biết.
Nhưng chỉ có thể tránh nhất thời chứ không thể trốn cả đời, nàng chưa hết giận, hai người đã phải vào cung gặp vua.
Quý Thính vẫn khoác lên mình bộ cung trang màu đỏ thắm như bình thường, ngồi vào xe ngựa của phủ trưởng công chúa, thấy Phù Vân cũng lên xe ngựa theo thì lên tiếng ngăn lại: "Hôm nay phải gặp không ít người trong cung, có rất nhiều quan chức ở đó, không thiếu người nói chuyện đâu, nếu ngươi mà đi theo thì phải ở đó chờ cả một ngày, thôi không cần đi đâu."
"Không sao đâu điện hạ, trong xe ngựa có đồ ăn, Phù Vân có thể đợi." Phù Vân vội nói.
Quý Thính cong khóe môi lên: "Ngươi chắc chắn chứ? Chử Yến vẫn còn đang hối lỗi đó, đến lúc ấy ngươi còn chẳng có người nào để cãi nhau nữa, thật sự sẽ không thấy chán sao?"
Phù Vân nghe vậy thì hơi do dự, đắn đo một lúc rồi ngượng ngùng nở nụ cười: "Vậy, vậy thì Phù Vân vẫn nên ở lại phủ thì hơn, đúng lúc có thể giám sát thợ thủ công mới tới làm việc."
Quý Thính khẽ gật đầu, khép mành xe lại. Xe ngựa đi thẳng tới trước cửa biệt viện phía Nam, Thân Đồ Xuyên đã chờ ở đó từ sớm, hành lễ với xe ngựa: "Điện hạ."
Quý Thính nghe thấy giọng hắn thì nghĩ đến cái ngày hắn giết nàng tơi bời hoa lá, xì khinh bỉ một tiếng, không đáp lại hắn.
Thân Đồ Xuyên đợi mãi không thấy nàng lên tiếng thì chủ động vén rèm xe đi vào trong xe ngựa, Quý Thính nghiêm mặt liếc hắn một cái, nhìn thấy y phục hắn mặc hôm nay thì hơi khựng lại.
Hôm nay Thân Đồ Xuyên mặc áo khoác ngoài sẫm màu, càng làm nổi bật gương mặt như ngọc, mang mấy phần phong độ như thế gia công tử, nhưng mà... Tại sao hắn lại bắt đầu đeo vàng đeo bạc rồi?
Quý Thính nhìn thắt lưng nạm vàng ở eo, dây thắt ngọc bội bằng bạc, ngọc quan đính đầy ngọc, đúng là không còn gì để nói. Bản thân hắn mang phong thái xuất trần mới có thể áp chế được những thứ tục tĩu như vàng ngọc, nếu đổi là người khác thì e rằng xấu chết mất.
"Điện hạ." Thân Đồ Xuyên thấy nàng nhìn chằm chằm mình thì dái tai dần ửng đỏ lên.
Quý Thính im lặng chốt lát: "Vì sao ngươi lại thích mặc kiểu trang phục này?"
"Vì điện hạ thích." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính tức đến bật cười: "Bổn cung bảo thích lúc nào? Ngươi mặc thế này, ai không biết còn tưởng rằng ngươi cố ý làm bổn cung mất mặt."
Thân Đồ Xuyên khựng người lại, lông mày cau có: "Điện hạ lại không thích?"
"....Bổn cung chưa từng thích bao giờ." Quý Thính cạn lời. Rõ ràng là hắn thích kiểu trang phục này, khăng khăng đổ vấy lên người nàng, đúng là khiến người ta tức giận hơn cả việc giết nàng trên bàn cờ.
Thân Đồ Xuyên trầm ngâm chốc lát, nét mặt có chút lạnh nhạt hơn: "Lúc trước điện hạ đâu có nói với Trương thị lang như thế này."
"Trương thị lang nào?" Quý Thính hỏi xong thì nhớ ra luôn, hóa ra là quý tử hàn môn, được nàng khen một câu đẹp thì ăn uống thành tên mập - Trương Thành, Trương thị lang. Nhà hắn nghèo khó, mẫu thân hắn sợ hắn vào triều làm quan sẽ khiến mọi người xem thường, thế là lôi vàng bạc tích góp nửa đời ra làm trang sức cho Trương Thành đeo, mong rằng hắn có thêm chút khí thế.
Thật ra mấy thứ trang sức đó vô cùng thô ráp, ở nhà có chút của cải, ngay cả nha hoàn trong phủ cũng không thèm đeo, nhưng Trương Thành hiếu thảo, đeo trên người cả ngày, cũng vì thế mà bị cười nhạo nhiều hơn. Lúc trước nàng không nhìn nổi nữa mới khen hắn hai câu, chặn miệng mấy kẻ gây tổn thương cho người khác.
Nàng không thể tưởng tượng nổi, việc này lại bị Thân Đồ Xuyên ghi nhớ trong lòng, bây giờ còn trở thành lý do để hắn đeo vàng đeo bạc... Đúng là trò cười, kiếp trước hắn đã bắt đầu đeo rồi, chẳng lẽ lúc ấy thích nàng rồi nên mới cố ý đeo thế?
Quý Thính nhìn lướt qua trang sức vàng bạc trên người hắn, trong mắt thoáng qua vẻ xem thường: "Bổn cung chỉ nói Trương thị lang đeo vàng bạc đẹp chứ không bảo ngươi cũng đẹp."
Thân Đồ Xuyên bình thản: "Có vẻ ta đẹp hơn vị Trương thị lang đó một chút."
"Nếu hắn là tên mập thì ngươi lấy gì để so với hắn." Quý Thính cạn lời.
Thân Đồ Xuyên nhíu chặt mày: "Ý của điện hạ là nếu hắn gầy hơn thì đẹp hơn ta?"
"Đúng vậy đó." Quý Thính nghĩ thầm Trương thị lang vào triều được hai tháng đã bắt đầu béo lên, có ma mới nhớ hắn trông thế nào.
Thân Đồ Xuyên híp mắt lại, sau đó lạnh nhạt nói: "Không ngờ tài đánh cờ của điện hạ đã chẳng ra sao rồi mà ánh mắt cũng y hệt."
Quý Thính: "..."
Lời này đúng là đâm thẳng vào trái tim người ta, Quý Thính vốn đang nổi nóng, chỉ vì tạm thời nói chuyện phiếm nên quên mất, không ngờ hắn còn dám nhắc đến. Không chỉ bỗng nhiên nhắc đến còn cố ý xỉ nhục nàng, đúng là.... hừ.
Quý Thính lạnh mặt không nói chuyện với hắn nữa, Thân Đồ Xuyên cũng trầm ngâm không nói gì, đanh mặt tháo ngọc bội xuống, dứt trang sức ở đai thắt lưng đi, lấy luôn cả ngọc quan xuống, vừa bỏ mấy thứ ngổn ngang ấy đi, bộ y phục vốn được cắt may vừa vặn trở nên cao quý chỉ trong nháy mắt.
Quý Thính ngắm hắn một lát, hừ nhẹ một tiếng, coi đó là sự xem thường của mình.
Suốt dọc đường hai người không nói gì cả, đi thẳng đến cửa cung, Thân Đồ Xuyên xuống xe ngựa trước, sau đó vươn tay ra với nàng ngay trước mặt cấm vệ quân.
Quý Thính không thể nhìn thẳng, nhưng nghĩ đây là hoàng cung, khắp nơi đều là tai mắt ngầm của hoàng thượng nên nàng vẫn nể tình mà vươn tay ra.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên, đỡ nàng xuống xe ngựa rồi cùng nàng đi vào trong cung. Ban nãy im lặng suốt đoạn đường, cơn tức giận của hắn đã tiêu tan gần hết, nhìn sang gương mặt lạnh tanh của Quý Thính, hắn nhỏ giọng nói: "Vừa nãy Thân Đồ lỡ miệng, Thân Đồ xin lỗi điện hạ, điện hạ đừng nóng giận."
Quý Thính cười lạnh một tiếng, không muốn để ý đến hắn.
Thân Đồ Xuyên đành phải tiếp tục khuyên: "Đợi đến lúc ra khỏi cung, điện hạ muốn phạt ta thế nào cũng được, ở trong cung thì vẫn nên kiềm chế một chút, tránh những người có lòng riêng thấy thì sẽ kiếm cớ với chúng ta."
Quý Thính liếc hắn: "Giờ thì biết sợ rồi?"
"Điện hạ cười một cái, đừng nghiêm mặt mãi thế." Thân Đồ Xuyên nói xong thì nhờ vạt tay áo rộng lớn lén lút cào lòng bàn tay nàng.
Móng tay hắn được cắt sửa gọn gàng, lúc dồn sức gãi khiến Quý Thính vô thức siết tay lại, cơ thể tê dần như bị điện giật, bước đi suýt thì rối loạn. Quý Thính banh mặt ra cố ý đi nhanh hơn, kéo giãn khoảng cách với hắn.
"Điện hạ, chờ ta." Hắn nâng cao tông giọng, người xung quanh lập tức nhìn lại.
Quý Thính hít sâu một hơi, cắn răng chờ hắn đi đến bên cạnh mình mới nói nhỏ: "Lát nữa ngươi an phận chút cho bổn cung, nếu cứ làm nhăng quậy như vậy thì bổn cung về sẽ lột da ngươi."
"Chỉ cần điện hạ không tức giận, một bộ da của Thân Đồ có đáng gì đâu." Ánh mắt Thân Đồ Xuyên nặng trĩu.
Quý Thính không chuẩn bị gì đã đối diện với đối mắt của hắn, im lặng chốc lát rồi tức giận nói: "Sau này không cho phép ngươi qua lại với đám người ở Phong Nguyệt Lâu nữa, học thứ linh ta linh tinh gì đâu!"
"Thân Đồ xin khắc ghi từng chữ vào trong lòng."
"Hờ..."
Hai người nói chuyện, đi đến cung Càn Thanh, Quý Văn và Trương quý phi đã chờ ở đó, cũng có mấy vị thái phi nữa. Quý Thính thấy mọi người thì treo nụ cười lên bên môi, dịu dàng tiến lên hành lễ, mấy vị thái phi vội đỡ nàng dậy, thân thiết như con gái ruột của mình vậy.
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn Quý Thính bị đám trưởng bối vây vào giữa, trong mắt hiện lên sự dịu dàng, nhưng khi quay sang nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Quý Văn thì chút dịu dàng ấy cũng bị thu hồi ngay tức khắc.
"Bây giờ các thái phi mà gặp được hoàng tỷ thì ngay cả trẫm cũng mặc kệ luôn." Quý Văn nói nửa thật nửa đùa.
Từ thái phi đứng đầu đám thái phi cười nói: "Hoàng thượng nói đùa, sao chúng ta có thể lạnh nhạt với hoàng thượng được, mấy ngày trước Lý thái phi nghe hoàng thượng không nghỉ ngơi đàng hoàng, đặc biệt may gối kiều mạch, chỉ chưa kịp dâng cho hoàng thượng."
Quý Văn nghe vậy thì sắc mặt khá hơn nhiều: "Theo quy củ thì đáng ra phải tổ chức lễ thành hôn xong mới để các thái phi gặp mặt tân tế (con rể), nhưng trẫm biết các vị thái phi thương hoàng tỷ nên muốn để mọi người gặp nhau trước."
"Vẫn là hoàng thượng săn sóc." Từ thái phi nói một câu, sau đó nhìn sang phía Thân Đồ Xuyên, đánh giá một lúc lâu rồi hài lòng nói, "Dáng người cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú, đúng là người có tài, trước kia đã nghe không ít lời tán thưởng của tiên hoàng, nhân phẩm không cần phải nói, mặc dù thân phận hơi thấp... Nhưng điều đó cũng chẳng đáng kể tới."
"Là Thân Đồ trèo cao." Thân Đồ Xuyên cụp mắt nói.
Trương quý phi vẫn luôn yên lặng bĩu môi, dùng ánh mắt "ngươi cũng biết hả" liếc Thân Đồ Xuyên.
Quý Văn liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn không buồn không vui, nghe thấy người khác nhắc đến gia thế của mình cũng không tỏ ra không vừa lòng, y cảm thấy thật thỏa mãn.
Từ thái phi cười nhẹ: "Cái này cũng chẳng có gì, người trên đời này có thân phận cao đến đâu cũng không thể cao hơn hoàng thất, bất cứ ai thành thân với Lẫm Khánh của chúng ta đều là trèo cao cả."
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên: "Thái phi nói phải."
"Thái phi thiên vị hoàng tỷ, đương nhiên cảm thấy ai cũng không xứng với tỷ ấy, trẫm cũng không muốn nghe mấy lời đáng ghen tỵ ấy đâu." Quý Văn nói xong thì nhìn Thân Đồ Xuyên, "Bọn họ đã lâu rồi không gặp nhau, chắc hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói, chúng ta qua thiên điện chờ đi."
"Vâng." Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng rồi đi theo Quý Văn.
Quý Thính nghe vậy, mặt không thay đổi chút nào quét mắt nhìn bóng lưng Thân Đồ Xuyên, tiếp tục cười nói chuyện với các thái phi, chờ đến lúc mọi người ngồi xuống, Quý Thính đi tới cạnh Trương quý phi, nhỏ giọng nói một câu: "Sao hôm nay ngươi im lặng vậy?"
"Nếu thần thiếp mở miệng nói cũng không ra lời êm tai được." Trương quý phi khẽ xì một tiếng, "Lúc trước điện hạ tặng thần thiếp một cái trâm ngọc nhẵn bóng, không phải vì muốn thần thiếp im miệng sao?"
"Đó là ngọc Hòa Điền tốt nhất, cảm xúc trên tay ấm áp, phù hợp để dưỡng sinh nhất, trong phủ ta chỉ có một khối ấy, bình thường ngay cả ta cũng không nỡ đeo, đến chỗ ngươi thì lại thành trâm ngọc nhẵn bóng?" Quý Thính nhướng mày.
Trương quý phi khựng người, khóe môi hơi cong lên nhưng lời nói vẫn mang vẻ xem thường: "Điện hạ đừng có mà thấy thần thiếp không biết sự đời mà cố ý lừa thần thiếp đó chứ?"
"Ngươi lại nghĩ xấu cho ta rồi." Quý Thính tức bật cười: "Nếu không muốn lấy thì trả lại cho ta, ta cho người khác."
Vừa nghe nàng bảo muốn tặng người khác, Trương quý phi cảnh giác hẳn lên: "Tặng ai? Cái tên hồ ly tinh Thân Đồ Xuyên kia?"
"....Ngươi nói Thân Đồ Xuyên là gì cơ?" Trong nháy mắt, Quý Thính cảm thấy mình nghe nhầm.
Trương quý phi cười lạnh một tiếng: "Hồ ly tinh!"
Quý Thính: "..." Ừ, không nghe nhầm.