Thân Đồ Xuyên nói xong, trong sương phòng liền rơi vào một khoảng im lặng.
Không biết qua bao lâu, vẻ mặt Quý Thính không cảm xúc nói: "Sở dĩ bổn cung ngồi đây thương lượng với ngươi là bởi vì muốn ngươi phối hợp để cắt đứt quan hệ, từ đó sẽ không liên quan gì nữa, nếu như đem ngươi về phủ thì làm sao đoạn tuyệt quan hệ?"
"Vậy thì đừng đoạn tuyệt, điện hạ đưa Thân Đồ về thì không cần phải tới Phong Nguyệt Lâu nữa, cũng không cần hao tâm tổn trí đi tung tin đồn mà vẫn giữ được cái danh trọng tình nghĩa." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, một lúc lâu sau thì ngồi thẳng người lên, ung dung nói một câu: "Thân Đồ Xuyên, ngươi đúng là bệnh không nhẹ nha, lại còn muốn theo bổn cung về phủ trưởng công chúa, ngươi có phải là quên rồi không, chuyện bản thân ngươi chán ghét bổn cung như thế nào?"
"Thân Đồ Xuyên chưa từng chán ghét điện hạ." Thân Đồ Xuyên nói xong thì dừng một chút: "Chỉ là có chút không thể đồng ý với vài hành vi của điện hạ thôi."
Quý Thính nhướng mày: "Ví dụ?"
"Ví dụ như điện hạ yêu thích mỹ nhân, khi gặp thì cử chỉ liền không nghiêm túc, có chút quá mức tùy tiện." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính không ngờ hắn thật sự dám nói ra, nhất thời tức tới bật cười, vươn tay ra vỗ mặt hắn một cái: "Giống như này?"
Thân Đồ Xuyên không ngờ nàng đột nhiên sẽ động thủ, nơi vừa bị mơn trớn không thể nào xua đi được xúc cảm ấm áp mềm mại, hắn dừng lại một chút, lỗ tai có hơi đỏ lên: "Nếu điện hạ đã muốn có một cái thanh danh tốt thì những ngày sau ở bên ngoài không nên trêu hoa ghẹo nguyệt, sau khi nạp ta rồi thì cũng đừng nạp thêm người mới nữa."
"Đợi chút, bổn cung đồng ý nạp ngươi vào phủ lúc nào vậy?" Quý Thính kỳ quái liếc hắn một cái.
Thân Đồ Xuyên thoáng chốc im lặng: "Nếu như điện hạ không đồng ý, đợi tới khi tin đồn nổi khắp bốn phương có người tới hỏi, chỉ sợ Thân Đồ sẽ không cẩn thận để lộ ra sự thật."
"... Ngươi uy hiếp bổn cung?" Quý Thính nheo mắt lại.
Thân Đồ Xuyên mím môi: "Thân Đồ không dám."
"Đã treo hẳn cái mũi tên lên mặt như thế này rồi còn dám nói bản thân không dám?" Quý Thính cười lạnh một tiếng, cau mày nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn tuy lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên quyết, sợ rằng sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý.
Chỉ là rõ ràng hắn không thích nàng, vì sao nhất định muốn đi theo nàng? Quý Thính nhìn hắn như có suy nghĩ gì đó, cố gắng làm rõ nguyên do trong này.
Trong sương phòng lại lần nữa trở về yên tĩnh, không biết qua bao lâu, chân mày đang nhíu lại của Quý Thính dần dần dãn ra, bản thân cũng thong thả trở lại: "Bổn cung biết vì sao ngươi nhất định phải tới phủ trưởng công chúa."
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, đôi mắt trong suốt nhìn về phía nàng.
"Việc tiện tịch của ngươi chính là do hoàng thượng tự mình hạ lệnh, nếu như hoàng thượng không lên tiếng thì đời đời kiếp kiếp ngươi cũng đừng mong thoát khỏi Phong Nguyệt Lâu, mà có thể khuyên được hoàng thượng thay đổi chủ ý, e rằng cũng chỉ có một mình bổn cung thôi." Quý Thính gợi đôi môi đỏ lên, đáy mắt lại không có ý cười: "Ngươi cũng quá thông minh, biết được vào lúc quan trọng thì nên bám lấy ai."
Hôm nay hắn nói muốn đi cùng nàng, sợ là cũng chỉ vì thái độ nàng thay đổi, không còn giống kiếp trước trực tiếp mang hắn rời đi, lại còn nói cái gì mà không tới Phong Nguyệt Lâu nữa, hắn biết rõ nếu như còn không chủ động thì sợ rằng sẽ không có cách nào thoát ra được nữa.
Hờ, kiếp trước thanh cao như vậy, thì ra là vì nàng chưa cho hắn cơ hội khom lưng quỳ gối. Trong mắt Quý Thính hiện lên một tia khinh thường nhưng trên mặt thì chỉ còn điềm đạm.
Thân Đồ Xuyên nắm chặt bàn tay trong tay áo, nửa buổi sau mới thản nhiên nói: "Thân Đồ vốn không hề nghĩ nhiều như vậy."
"Mặc kệ ngươi có nghĩ nhiều như vậy hay không, bổn cung vẫn khuyên ngươi đừng nghĩ nữa, ngươi không ở trong triều đình nên không biết mấy ngày gần đây bổn cung đã làm vài việc khiến hoàng thượng không vui, nếu bây giờ bổn cung đi xin hắn khai ân, chỉ sợ ngay cả mạng của ngươi hắn cũng không giữ lại đâu." Quý Thính chân thành nói ra lời nói dối, cuối cùng còn buông tiếng thở dài: "Bổn cung thực sự muốn mang ngươi đi, chỉ là có lòng mà không có sức."
Thân Đồ Xuyên nhìn vào đôi mắt nàng: "Điện hạ là có lòng mà không có sức, hay là có sức mà không có lòng?"
"Tất nhiên là có lòng mà không có sức, bổn cung còn lừa được ngươi hay sao?" Quý Thính vẻ mặt thành thật.
Thân Đồ Xuyên rũ đôi mắt xuống không nói gì nữa.
Quý Thính làm ra bộ dạng thân mật: "Như này đi, trước tiên ngươi cứ phối hợp với bổn cung diễn một màn đoạn tuyệt quan hệ, đợi quan hệ của bổn cung và hoàng thượng dịu lại thì sẽ đi cầu tình cho ngươi, còn hiện tại, mỗi ngày bổn cung sẽ kêu người mang chi phí qua đêm tới, giúp ngươi tránh phải ứng phó với đám người ô uế kia, ngươi tạm thời cứ yên tâm ở lại Phong Nguyệt Lâu đợi được không?"
"Không được." Thân Đồ Xuyên vẻ mặt vô cảm từ chối: "Điện hạ đừng tốn tâm tư nữa, ta sẽ không phối hợp tạo lời đồn với điện hạ."
Quý Thính nghẹn một chút, vẻ điềm đạm trên mặt sắp không thể giả vờ được nữa: "Vậy thì đổi một cách khác, ta và ngươi lập chứng từ, chỉ cần ngươi bằng lòng giúp bổn cung, vậy thì trong vòng ba tháng bổn cung sẽ nghĩ mọi cách chuộc thân cho ngươi, như vậy thì ngươi không cần phải bôi nhọ gia môn đi tới phủ trưởng công chúa làm thị phu, còn có thể khôi phục lại tự do của bản thân."
"Có thể được điện hạ nạp làm thị phu là chuyện vinh dự của gia môn." Thân Đồ Xuyên cẩn thận nói.
Quý Thính nheo đôi mắt lại: "Ngươi đang nói trái với lòng mình à?"
"Thân Đồ không dám." Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống.
Quý Thính lẳng lặng nhìn hắn khá lâu rồi ý vị thâm trường nói: "Thân Đồ Xuyên, bổn cung khuyên ngươi tốt nhất là nên nghe lời đi, bằng không chọc giận bổn cung, sợ là ngươi ở Phong Nguyệt Lâu này cũng không được yên ổn đâu."
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, ánh mắt nặng nề nhìn về phía nàng: "Điện hạ đang uy hiếp ta?"
"Tất nhiên là không phải, bổn cung chỉ sợ ngươi trẻ tuổi không hiểu chuyện, làm ra sai lầm gì đó." Khóe miệng Quý Thính nhếch lên, đáy mắt lại một mảnh lạnh lẽo.
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên bình tĩnh: "Đa tạ điện hạ nhắc nhở, nếu đã như vậy thì Thân Đồ phải sớm viết di thư trước, cẩn thận ghi lại tâm ý của điện hạ, đợi ngày sau có làm ra sai lầm gì thì thiên hạ đều biết được sự trong sạch của điện hạ."
Quý Thính: "..."
Thân Đồ Xuyên thấy nàng không nói gì chỉ trừng mắt nhìn mình, biểu cảm sinh động mà thú vị, không khỏi thả chậm giọng nói: "Điện hạ, tất cả những gì Thân Đồ cầu xin, chỉ là một chỗ ở trong phủ trưởng công chúa mà thôi."
"Nhưng bổn cung không muốn cho." Trong âm thanh của Quý Thính có xen lẫn sự bực tức. Người này có bệnh gì vậy, kiếp trước nàng dỗ thế nào cầu xin thế nào cũng không chịu vào phủ trưởng công chúa, bây giờ không muốn hắn nữa thì hắn ngược lại sống chết muốn theo cùng.
Thân Đồ Xuyên nhìn thấy nàng thật sự tức giận thì ánh mắt không khỏi buồn bã, tới đây thì im lặng hẳn.
Ngọn nến trên bàn vẫn luôn được đốt cháy, sáp nến không ngừng lăn xuống, nhỏ vào đế nến đã cứng lại. Đúng vào thời điểm đầu hè, vốn dĩ là đã có chút nóng, cửa sổ sương phòng lại đóng chặt khiến sự ngột ngạt càng hiện rõ hơn.
Không biết đã qua bao lâu, Quý Thính mới nhàn nhạt nói: "Ngươi để bổn cung suy nghĩ lại."
Nét mặt Thân Đồ Xuyên khẽ động, dưới đáy mắt nổi lên một tia hy vọng.
"Bổn cung phải suy nghĩ cho thật kỹ." Quý Thính chau mày nhìn hắn một cái, trực tiếp đứng dậy rời đi, đợi sắp về tới phủ công chúa thì mới nhớ ra mình chưa lấy sữa bò, không khỏi lại thêm một trận bực mình, may mà buổi tối Phù Vân cho nàng mượn một con chó để nàng ôm ngủ nên tâm tình mới khá lên được.
Sáng sớm hôm sau, nàng đã nguôi giận, ôm chó con bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ xem chuyện này phải như thế nào mới ổn. Xem tình hình trước mắt thì Thân Đồ Xuyên sẽ không thay đổi chủ ý, mà hiện giờ hắn đã là hai bàn tay trắng, nếu như thật sự muốn vứt bỏ, trừ khi nàng từ bỏ việc mượn hắn gột rửa thanh danh, bằng không thì không có cách nào có thể gây khó dễ cho hắn.
Nếu như là việc bình thường, nàng tình nguyện tổn hại tám trăm thì cũng phải đả thương kẻ địch một ngàn, nhưng mà sau khi nàng tiêu hao bao nhiêu là tinh lực và ngân phiếu thì vẫn giống như một con bạc bị thua điên cuồng, dù thế nào thì cũng muốn thu lại vốn về mới được. Nhưng bây giờ muốn thu lại vốn về thì chỉ có thể đáp ứng Thân Đồ Xuyên.
... Nhưng nàng không muốn đáp ứng!
Quý Thính càng nghĩ càng không vui vẻ, ngay khi cơn tức giận đã đạt tới đỉnh điểm thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng gõ cửa, tiếp đó là tiếng của Phù Vân: "Điện hạ, ngài tỉnh chưa?"
"Tới tìm chó à?" Quý Thính hỏi.
Phù Vân vội vàng đáp: "Không phải không phải, là phu nhân của Lý Tráng tướng quân tới, nói là ở quê có người mang rượu nếp cái hoa đào loại tốt đến, đúng lúc nàng ấy đi qua phủ trưởng công chúa nên muốn mang tới tặng điện hạ một ít."
Quý Thính dừng một chút: "Lý phu nhân?"
"Đúng vậy." Phù Vân lên tiếng.
Ánh mắt Quý Thính sáng lên, vội vàng đưa chó cho nha hoàn, cuống quýt xuống giường: "Nàng ấy đi chưa?"
"Nàng ấy chỉ dừng lại ở cổng chính, bây giờ đã đi rồi, nhưng chắc vẫn chưa đi xa đâu." Phù Vân trả lời.
Quý Thính vội nói: "Mau mau, mau đi ngăn nàng ấy lại, nói là ta có chuyện cần thỉnh giáo."
"Được!" Phù Vân nghe thấy cấp bách như vậy thì vội vàng đi cản người lại.
Quý Thính thúc giục nha hoàn giúp nàng thay y phục, đợi tới khi chỉnh đốn xong thì Lý phu nhân cũng đang đợi ở phòng lớn, sau khi nhìn thấy Quý Thính vội vã đi vào thì quỳ gối hành lễ: "Tham kiến trưởng công chúa điện hạ."
"Không cần đa lễ." Quý Thính mỉm cười đỡ nàng một cái, nàng liền đứng thẳng người lên.
Lý phu nhân cười cười: "Phù Vân thiếu gia nói điện hạ có việc cần thỉnh giáo, không biết là chuyện gì vậy?"
Quý Thính nghe vậy liếc mắt nhìn xung quanh, các nô tài hầu hạ lập tức lui xuống, còn cẩn thận đóng cửa sổ lại, Lý phu nhân thấy vậy đáy mắt hiện lên một chút tò mò.
Quý Thính mời Lý phu nhân ngồi xuống, rồi mới ho khan một tiếng nói: "Bổn cung và phu nhân là chỗ thân quen, nói thẳng luôn nhé, bổn cung... có một người bạn, gần đây mới bị một nữ nhân quấn lấy, nữ nhân kia muốn ép buộc hắn, nếu như không nạp nàng ta làm thiếp thì sẽ làm bại hoại đi danh tiếng của hắn, bạn của bổn cung không làm được gì, lại không muốn cho nàng ta vào nơi ở, nên có tới tìm bổn cung giúp đỡ, nhưng bổn cung không biết gì về mấy việc gia đình này hết, thật sự là không biết phải giúp hắn thế nào, vừa khéo phu nhân tới đây nên muốn hỏi suy nghĩ của phu nhân một chút."
Lý Tráng cái người kia có một tật xấu, uống say rồi thì sẽ ngủ như chết, năm trước có một nữ nhân lợi dụng điểm này của hắn, mưu toan vào phủ tướng quân làm thiếp, cuối cùng vẫn là Lý phu nhân giải quyết, nàng cảm thấy chuyện của mình cũng khá giống chuyện lần đó của Lý Tráng nên muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.
Chẳng qua là nàng không muốn chuyện của mình bị người khác biết được, nên có hơi đổi cách nói một chút, đổi bản thân thành nam nhân quen biết kia, còn Thân Đồ Xuyên thì trở thành nữ nhân quyến rũ diêm dúa.
Quả nhiên Lý phu nhân không nghe ra có gì không đúng, do dự một lúc rồi hỏi: "Nữ nhân kia thực sự là hồ ly tinh?"
Trong đầu Quý Thính hiện lên khuôn mặt của Thân Đồ Xuyên: "Quả thật là hồ ly tinh, hơn nữa đạo đức tồi tệ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà hành động tiểu nhân."
"Vậy chắc chắn không được để nàng ta đạt được ý muốn." Lý phu nhân nghiêm túc nói: "Bằng không gia đình đừng nghĩ sẽ được yên ổn."
"Cho nên mới xin Lý phu nhân nghĩ giúp biện pháp." Quý Thính vội nói.
Lý phu nhân cân nhắc trong giây lát: "Chỉ là nếu không nạp nữ nhân đó, sợ rằng nàng ta sẽ ở bên ngoài bôi nhọ thanh danh, tới lúc đó thì cũng không thể nói rõ được... chi bằng cứ nạp đi."
"Nạp?" Quý Thính thoáng sững sờ.
Lý phu nhân: "Nhưng đây chỉ là kế sách tạm thời, nhằm ổn định nữ nhân đó mà thôi, sau khi nạp vào phủ thì sẽ bỏ rơi nàng ta, đợi hơn một tháng thì tống cổ ra ngoài, nói là nàng ta dan díu với người ngoài, trong phủ không chứa nổi nàng ta nữa."
"... Vậy cũng được sao?" Quý Thính không tin lắm.
Lý phu nhân cười cười: "Được hay không đều là trên miệng người cả, nếu nàng ta đã dám dùng miệng để tính kế với người khác thì đừng trách người khác tính kế lại, đợi cái danh hồng hạnh vượt tường của nàng ta lộ ra, cho dù nàng ta đi khắp nơi nói không phải, thì cũng chỉ nhận lại sự khinh thường thôi, sẽ không tạo nổi sóng gió gì. Chiêu này có hơi nham hiểm nhưng cực kỳ hữu hiệu, nếu nàng ta đã quá quắt như vậy thì cũng không cần giữ lại tình cảm này nữa."
Quý Thính như có điều suy nghĩ nhìn nàng ấy, cảm giác như có một cánh cửa lớn mới vừa được mở ra. Đúng thế, sao nàng lại không nghĩ tới chứ! Nàng liên tục gật đầu một cách thâm sâu, trước tiên cứ chặn miệng Thân Đồ Xuyên, đợi đem hắn vào phủ mười ngày nửa tháng, rồi hắt một chậu nước bẩn cho hắn, thuận lý thành chương đuổi hắn ra ngoài.
Lúc đó kể cả hắn đi khắp nơi nói nàng nham hiểm thì e rằng cũng chả ai tin, suy cho cùng thì trong lòng bách tính, Quý Thính nàng đối với Thân Đồ Xuyên là tình cảm sâu sắc vô cùng, nếu không phải Thân Đồ Xuyên phạm sai lầm thì sao nàng có thể đem người đuổi đi được.
Nghĩ thông suốt được điểm này, Quý Thính ngay lập tức thần thanh khí sảng, liên tiếp nói cảm ơn với Lý phu nhân, cũng xin nàng ấy thay mình giữ bí mật.
Sau khi tiễn Lý phu nhân thì nàng cũng không tới Phong Nguyệt Lâu, liên tiếp ba ngày sau mới lại xuất hiện ở sương phòng của Thân Đồ Xuyên.
"Điện hạ lâu rồi không tới." Đôi mắt đen trầm của Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn nàng.
Quý Thính quét mắt nhìn hắn: "Bổn cung vì sao không tới, trong lòng ngươi còn không rõ sao?"
"Đều là Thân Đồ sai." Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống.
Quý Thính cười nhạt một tiếng: "Nếu đã biết sai, hay là biết sai thì sửa đi?"
Thân Đồ Xuyên không nói gì.
Quý Thính không vui vẻ căng mặt: "Bổn cung cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi thật sự không phối hợp?"
"Thứ cho Thân Đồ khó có thể tuân mệnh." Thân Đồ Xuyên mím môi lại.
Sau khi Quý Thính nhìn hắn một hồi lâu, lúc này mới hít một hơi thật sâu, tựa hồ cực kì không tình nguyện mở miệng nói: "Nếu ngươi đã khăng khăng như thế, vậy thành toàn cho ngươi một lần đi."
Là bản thân hắn cố ý như vậy, ngày sau cũng đừng trách nàng tuyệt tình.
Thân Đồ Xuyên ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng: "Điện hạ..."
"Bổn cung đồng ý nạp ngươi vào phủ, nhưng mấy ngày gần đây e là không được, bổn cung phải nghĩ cách để hoàng thượng tha cho ngươi." Quý Thính nói như có điều suy nghĩ. Không thể giao hổ phù, cả đời này cũng không thể giao ra, nếu như Quý Văn chỉ muốn hổ phủ thì cả đời Thân Đồ Xuyên e là phải ở Phong Nguyệt Lâu rồi.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lát sau thì cười khẽ: "Có điện hạ ở đây, hoàng thượng chắc chắn sẽ đồng ý."
Quý Thính nhìn hắn, mặc dù biết bản thân không hề thỏa hiệp, mà là có suy nghĩ sẽ tính kế hắn, nhưng vẫn cảm thấy nụ cười trong sạch này trên mặt hắn vô cùng chướng mắt, vì thế cũng không muốn ủy khuất bản thân, lập tức xụ mặt nói: "Không được cười."
Thân Đồ Xuyên dừng lại, khóe môi thuận theo hạ xuống: "Không cười nữa."
"Qua đây, bóp vai cho bổn cung." Quý Thính vênh mặt hất hàm sai khiến, cũng tràn đầy ác ý nói: "Đợi ngươi tới phủ công chúa thì những ngày sau đó đều sẽ như thế này."
"Thân Đồ nguyện ý." Thân Đồ Xuyên nói xong thì đứng yên bên cạnh nàng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp vai.
Vốn dĩ Quý Thính chỉ thuận miệng sai khiến một tiếng, ai biết được tay hắn ổn định có lực, mỗi một lần ra sức đều cực kì hợp lý, thật sự là rất thoải mái.
"Lực độ này có được không?" Hắn mở miệng hỏi.
Quý Thính hưởng thụ tới híp cả mắt, giống một bé mèo lười biếng, trên miệng lại không tha cho người khác: "Phong Nguyệt Lâu không cho ngươi ăn cơm à? Không dùng sức hay sao?"
"Sẽ đau." Thân Đồ Xuyên nói.
Quý Thính càng muốn đối đầu với hắn: "Bổn cung không sợ đau."
Thân Đồ Xuyên im lặng một lát, trên tay đột nhiên tăng thêm một chút sức lực, Quý Thính bị hắn nhéo một cái, một tiếng rên mềm mại tinh tế khẽ khàng từ trong đôi môi đỏ mọng tràn ra, Thân Đồ Xuyên bỗng nhiên cứng người lại.
Hắn đột nhiên dừng lại, Quý Thính hơi nhíu mày, đợi nửa ngày trời không thấy hắn tiếp tục, vừa ngẩng đầu lên đã thấy lỗ tai đỏ ửng của hắn: "... Bệnh của ngươi lại tái phát?"
Cả người Thân Đồ Xuyên căng thẳng, nhất thời không có phản ứng gì.
Quý Thính chê bai nhìn hắn một cái, tiện tay lấy quả táo đặt trên bàn, giống như trêu chó mà ném cho hắn: "Thưởng cho ngươi, đi ra ngoài ăn, đừng làm phiền bổn cung."
Nàng nói xong, nhìn mắt Thân Đồ Xuyên đang nhìn quả táo trong tay, cái tai vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.
Quý Thính: "..." Đây là bệnh tới hết thuốc chữa rồi à?