Công Chúa Trên Cao

Chương 135



Thuận lợi tới nơi, việc đầu tiên mà Quý Thính làm chính là chạy tới xem A Giản, kết quả sau khi nhóc vô lại này dọa người khác chết khiếp còn mình lại ngủ ngon lành.

"... Lần này lão nương nhất định sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ tính sổ với con sau." Quý Thính nghiến răng nghiến lợi nói.

Chử Yến lập tức bảo vệ đứa nhỏ trong lòng: "Bây giờ mới chỉ là một đứa trẻ, điện hạ so đo chuyện này làm gì?"

"Đúng vậy, đúng vậy, A Giản vẫn chưa hiểu gì cả!" Phù Vân cũng vội vàng lên tiếng nói đỡ.

Quý Thính nhìn hai người này không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nghẹn ra được một câu: "Vậy ta nhất định phải tính sổ với nó thì sao?!"

Phù Vân khó xử nhìn về phía Chử Yến, Chử Yến im lặng một lúc: "Vậy thì ty chức sẽ ôm A Giản chạy trốn."

"Ta cũng sẽ cùng bọn họ chạy." Phù Vân khẽ nói.

Quý Thính: "..." Nàng xem như đã nhìn ra được kể từ khi A Giản được sinh ra, mình đã hoàn toàn bị thất sủng.

Dường như nhìn ra được Quý Thính đang tức giận, Phù Vân vội hỏi: "A Giản sức khỏe không tốt, chúng ta vẫn nên sớm đi vào trong nhà, đừng để hắn bị cảm lạnh."

Dù sao Quý Thính cũng cảm thấy yêu thương đứa nhỏ, nghe y nói như vậy, lập tức không để ý tới chút chuyện nhỏ nhặt này, sốt ruột cùng bọn họ đưa A Giản vào trong phòng ngủ.

Sau khi biết họ quay lại, Mục Dự Chi liền cho người đốt thêm địa long, Quý Thính vừa bước vào nhà đã cảm thấy rất ấm áp, cho dù bọn họ đã cẩn thận như vậy nhưng A Giản vẫn bị phong hàn.

Trẻ nhỏ bị bệnh là khó đối phó nhất, một là không dám uống thuốc, hai là không chịu uống sữa, quấy khóc ngày đêm, Quý Thính đã dỗ dành cậu nhóc mấy ngày rồi, quả thực gần như kiệt sức.

Chớp mắt một cái đã tới đêm giao thừa, Quý Văn ở trong cung thiết yến, vời gọi văn võ bá quan tiến cung đoàn viên. Quý Thính liếc nhìn A Giản đang ngủ say, thực sự không muốn tiến cung.

"Mấy ngày nay bên ngoài rất nhiều người trúng phong hàn, trong cung cũng có rất nhiều người, ta sợ sẽ nhiễm bệnh truyền qua cho A Giản." Quý Thính cau mày.

Mục Dự Chi buông tiếng thở dài: "Nhưng điện hạ cũng không thể ngày nào cũng ở trong phủ."

"Ta biết," Quý Thính cũng vô cùng bất đắc dĩ, "Ngươi yên tâm, ta sẽ đi."

"Điện hạ yên tâm đi, A Giản ở đây đã có ta chăm sóc." Mục Dự Chi trấn an nói.

Quý Thính gật đầu: "Ta sẽ đi sớm về sớm."

Dứt lời, nàng lại liếc nhìn A Giản đang ngủ. Tuy rằng vẫn còn yếu hơn trẻ sơ sinh bình thường, nhưng một tháng này bởi vì được chăm sóc cẩn thận dùng nhiều loại thuốc bổ, bây giờ đứa nhỏ đang phát triển rất nhanh, hiện tại khuôn mặt tròn xoe, bởi vì thừa hưởng ưu điểm của nàng và Thân Đồ Xuyên, ngũ quan từ khi sinh ra rất kháu khỉnh, cộng thêm mập mạp, trông cực kỳ giống đứa nhỏ trên tranh vẽ.

Chỉ là gần đây bị bệnh sụt cân, nhìn thấy như vậy khiến người khác không khỏi đau lòng.

Thấy nàng đang ủ rũ không chịu rời đi, Mục Dự Chi lại phải nhắc nhở một câu: "Điện hạ, đã đến lúc phải đi rồi."

"... Ừm, ngươi chăm sóc hắn thật tốt, nếu có chuyện gì thì sai người vào cung nói cho ta biết." Quý Thính cẩn thận dặn dò xong mới chậm rãi rời đi.

Sau khi nàng ra khỏi cửa, bèn thúc giục Phù Vân nhanh chóng tiến cung, nàng phải đi sớm thì mới có thể trở về sớm một chút được.

Xe ngựa một đường chạy thẳng từ phủ trưởng công chúa tới cửa cung điện, sau khi xuống xe liền đi thẳng vào cung, trước tiên là đi bái kiến Quý Văn, sau đó liền đi tới hậu cung hàn huyên cùng nữ quyến.

Bởi vì lễ mừng năm mới, hậu cung hôm nay hết sức náo nhiệt, Quý Thính cười nhiều tới nỗi mặt trở nên cứng ngắc, phải mất hơn nửa ngày mới ứng phó xong. Trương quý phi vẫn luôn trộm nhìn nàng, nhân lúc rảnh rỗi liền lặng lẽ sai người gọi nàng đến thiên điện.

"Tìm ta có việc?" Quý Thính vừa bước vào lập tức lên tiếng.

Trương quý phi nhíu mày: "Tại sao người lại vào cung?"

"Ngươi nói xem, hôm nay là cung yến, ta có thể không tiến cung được sao?" Quý Thính buồn cười hỏi.

Trương quý phi mím môi: "Người cũng biết hôm nay là yến tiệc trong cung. Nhân dịp này, đương nhiên tâm phúc như Thân Đồ Xuyên đương nhiên sẽ không thể vắng mặt, người biết rõ như vậy còn muốn đến, chẳng lẽ lại muốn bởi vì hắn ầm ĩ với hoàng thượng..."

"Yên tâm đi, ta sẽ không làm như vậy nữa." Quý Thính chậm rãi nói.

Trên mặt Trương quý phi đầy nghi hoặc: "Người cho rằng ta sẽ tin?"

"Nếu ngươi không tin ta cũng đành chịu, thật sự không ầm ĩ nữa." Quý Thính dở khóc dở cười. Lần cãi vã trước đây với Quý Văn chỉ là cái cớ, mục đích rời khỏi kinh đô để sinh con, bây giờ A Giản đã chào đời, đương nhiên nàng cũng sẽ không mạo hiểm rời đi nữa.

Trương quý phi cẩn thận nhìn nàng hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: "Vậy ngươi nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, thật sự không còn tức giận nữa sao?"

"Không tức giận, ta ở Định Viễn hơn nửa năm rồi, tâm tình cũng sớm bình tĩnh lại rồi, không thèm đoái hoài đến hắn nữa." Quý Thính nghiêm túc trả lời.

Trương quý phi trầm mặc hồi lâu: "Kỳ thật, ngươi cũng không cần khiến bản thân ấm ức như vậy."

"... Ngươi kêu ta tới đây, chẳng phải là muốn thuyết phục ta đừng vì Thân Đồ Xuyên mà cãi nhau với hoàng thượng sao, đến khi ta đồng ý rồi, ngược lại ngươi vẫn không hài lòng?" Quý Thính không biết phải làm sao.

Trương quý phi hừ lạnh một tiếng: "Cứ coi như tâm trạng ta thay đổi thất thường, dù sao nếu ngươi cãi vã với hoàng thượng, trong lòng ta liền bất an không yên, ngươi không cãi vã với hắn, ta lại cảm thấy ngươi phải chịu uất ức, như thế nào cũng không tốt."

"Vậy ngươi muốn ta làm như thế nào?" Quý Thính hỏi một cách khiêm tốn.

Trương quý phi cẩn thận suy nghĩ một chút, nghiêm túc đưa ra đề nghị: "Tốt hơn là nên giết Thân Đồ Xuyên, nếu không phải bởi vì hắn, ngươi và hoàng thượng cũng sẽ không cãi nhau."

"... Bản thân ngươi muốn giết hắn, đúng không?" Quý Thính chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn thấu được đối phương.

Trương quý phi tiếp tục nghiêm túc: "Ở đây ta có thuốc độc không màu không mùi, chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ cho cung nhân hạ độc vào chén rượu của hắn, cam đoan hôm nay hắn liền..."

"Không thể," Quý Thính nói, vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi đừng động vào hắn."

Trương quý phi sửng sốt một chút, đột nhiên mở to hai mắt: "Ngươi còn chưa dứt tình với hắn?!"

"... Không phải là vấn đề chưa chấm dứt tình cảm," Quý Thính có chút đau đầu, không biết nên giải thích như thế nào, "Hiện tại có rất nhiều chuyện không thể nói rõ với ngươi, tóm lại là hắn không còn nợ ta, ngươi cũng đừng tùy tiện xuống tay với hắn, biết không?"

Trương quý phi không vui nghiêm mặt, nếu không nhất định sẽ không cùng nàng nói chuyện.

Quý Thính nhìn nàng một lát, cuối cùng nhẹ nhàng buông một tiếng thở dài.

Trương quý phi ra được bất đắc dĩ của nàng, không tức giận, mím môi một hồi lâu mới nói: "Kỳ thật là ta tìm ngươi tới đây, là còn một chuyện muốn nói cho ngươi."

"Có chuyện gì vậy?" Quý Thính lấy lại tinh thần.

Trương phi suy nghĩ một chút: "Hoàng thượng đăng cơ gần ba năm nhưng vẫn không có con nối dõi, mấy ngày gần đây trong cung có tin đồn, nói nhiều phi tần như vậy không một ai mang thai, có lẽ thân thể hoàng thượng không tốt, khiến hoàng thượng vô cùng giận dữ, sau khi giết mấy chục cung nhân mới không để những lời này tiếp tục phát triển."

Quý Thính cau mày: "Tại sao ta không nghe nói chuyện này?"

"Từ khi quay về kinh, ngươi vẫn luôn ở trong phủ, thậm chí thỉnh thoảng có tin đồn, cũng không nhất định phải nghe được. Hơn nữa, hoàng cung được đóng cửa nghiêm ngặt, căn bản không truyền ra bên ngoài", Trương quý phi nói xong, khẽ thời dài một tiếng, "Tuy rằng chỉ là lời đồn nhưng ta cảm thấy được nhất định có sự thật, bằng không, nếu không tại sao đến bây giờ trong cung không có người nào mang thai, cũng không thể nào có chuyện tất cả phi tần đều có vấn đề được?"

Trong lúc nhất thời Quý Thính không biết nói gì. Tiên hoàng cùng tiên hoàng hậu ân ái nhiều năm cũng chỉ có hai đứa con là nàng và Quý Văn, các phi tần trong hậu cung lại càng không có con, về phần bản thân nàng, cũng phải vượt qua bao gian nan vất vả mới có được A Giản, như vậy, Quý Văn nhiều năm không có con nối dõi, dường như cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn.

"Ta chỉ muốn nói, có lẽ ta sẽ làm cho ngươi thất vọng," Trương quý phi trầm giọng nói, "Bất kể ta điều dưỡng như thế nào, nếu thân thể hoàng thượng không tốt, ta cũng không thể mang thai được."

Quý Thính đột nhiên tỉnh táo trở lại, sau khi nhìn thấy ánh mắt áy náy của Trương quý phi thật lâu sau cũng không nói gì.

Thiên điện yên tĩnh hồi lâu, yên tĩnh tới mức khiến Trương quý phi càng ngày càng bất an, Quý Thính nắm tay nàng ấy: "Hiện tại ta có một bí mật, nếu như không nói, sợ rằng sau này sẽ khiến ngươi phải đau lòng, nếu nói... "

"Bí mật này có hại với ta không?" Trương quý phi ngắt lời nàng.

Quý Thính nghe xong ngẫm nghĩ một hồi: "Chuyện đó thật sự sẽ không, chỉ là ngươi tin tưởng ta như vậy, nếu ta gạt ngươi, sau này ngươi biết được, sợ rằng sẽ hiểu lầm bây giờ ta đang lừa gạt ngươi."

"Sau đó bí mật này được nói ra, nó có hại gì cho ngươi?" Trương quý phi lại hỏi.

Quý Thính im lặng một lúc: "Thêm một người biết, càng nguy hiểm." Nếu Quý Văn thực sự không thể sinh con, thì A Giản là người duy nhất có thể kế thừa, nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt Quý Văn, một khi bí mật này bị bại lộ, cũng không ai biết được hắn sẽ làm ra chuyện gì.

"Vậy ngươi vẫn không nên nói" Trương quý phi vội vàng hỏi, "Ta không muốn nghe nữa, sau này nếu thật sự tức giận, ngươi cứ dỗ dành ta là tốt rồi, dù sao hiện giờ cũng xem như để ta chuẩn bị trước, mặc dù ta có thể sẽ tức giận nhưng cũng sẽ không tức giận lâu."

Quý Thính nghe vậy nở một nụ cười cảm kích: "Được, nếu đến lúc đó ngươi tức giận, ta nhất định sẽ dỗ ngươi."

Trương quý phi nhìn dáng vẻ của nàng, cũng không nhịn được mà ngây ngô cười theo.

Hai người nói chuyện được một lúc thì tách ra, chờ đến khi xuất hiện trước mặt mọi người lại trở thành đối thủ một mất một còn không muốn nhìn thấy đối phương.

Quý Thính ở phía sau hậu cung một lúc, đợi tới khi khai yến nàng mới đi đến Tử Hiên Các.

Có lẽ do lễ mừng năm mới nên tâm trạng Quý Văn rất tốt, không những không cố ý kích động tranh chấp mà còn tới kính rượu Quý Thính trước: "Hoàng tỷ đã nửa năm không quay về kinh, trẫm quả thực rất nhớ, nào, trẫm kính hoàng tỷ một ly."

"Đa tạ hoàng thượng." Quý Thính sớm đã thay rượu bằng nước trắng, nghe vậy cũng rót một ly sau đó uống một hơi cạn sạch.

Quý Văn cũng uống cạn ly rượu trên tay, sau đó quay đầu nhìn các quan đại thần: "Ngày hội tân xuân, đúng là thời điểm thích hợp, các ái khanh nhất định phải tận hưởng hết mình mới được."

"Đa tạ hoàng thượng!" Chúng thần đồng thanh lô, tiếp theo Quý Văn ra hiệu ý bảo bọn họ ngồi xuống.

Quý Thính lại rót thêm một ly nước trắng, thong thả uống, ngay cả khi không nhìn về phía trước, ánh mắt vẫn có thể nhận ra Thân Đồ Xuyên trong bộ quan phục tối màu.

Mặc dù Thân Đồ Xuyên vẫn là quan tứ phẩm nhưng vì năm nay đã làm được không ít việc quan trọng, cũng xem như xứng đáng trở thành tâm phúc của Quý Văn, cho nên mặc dù phẩm vị không cao cũng có thể ngồi gần với Quý Văn, Quý Thính vô thức ngước mắt lên có thể nhìn thấy hắn.

... Haizzz, ăn một bữa khiến lòng người không yên.

Quý Thính bình tĩnh lại, gắp một miếng củ sen từ từ ăn, cung nhân hầu hạ đứng ở một bên thấy thế bèn thấp giọng hỏi: "Thịt kho tàu một lát nữa sẽ được bưng lên, điện hạ kiên nhẫn chờ, nô tài giúp điện hạ dùng nước thịt trộn cơm."

"... Không cần, hôm nay ta không muốn ăn nước thịt trộn cơm." Quý Thính không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện cung yến lần trước, nhất thời có chút buồn cười.

Khoảng thời gian sau khi mang thai A Giản, quả thật nàng ăn uống rất ngon miệng cũng ăn rất nhiều, nhưng sau khi sinh con xong thì không được như lúc trước nữa, không đợi con đầy tháng đã gầy về dáng vẻ ban đầu, hiện giờ tuy rằng cũng ăn được nhưng đều ăn rất ít, cũng không thể ăn được món nước thịt trộn cơm nữa.

Cung nhân nghe vậy cũng có chút xấu hổ, vội vàng gật đầu đáp một tiếng.

Quý Văn nghe xong muốn thưởng cho hắn, coi như là may mắn trong đêm giao thừa, nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn Quý Văn, nàng liền từ bỏ ý định này.

Quên đi, đối với chuyện Quý Văn vẫn luôn nghi ngờ nàng, nếu nàng thực sự thưởng cho hắn cái gì, chỉ sợ sẽ trở thành bùa đòi mạng đối phương.

Quý Thính thở dài một tiếng, vùi đầu ăn cơm.

Bởi vì Quý Văn không chủ động tìm ra lỗi, Quý Thính cũng tỏ ra hết sức kiên nhẫn, chô nên cung yến lần này cũng coi như khách chủ đều rất vui vẻ, khi sắp kết thúc, Quý Thính cảm thấy bụng không được thoải mái, liền đứng dậy đi ra chỗ nhà xí phía sau hoa viên, chờ tới khi từ bên trong đi ra, đi chưa được mấy bước liền chạm mặt Thân Đồ Xuyên.

... Khi nào gặp phải chuyện không hay, chính là lúc này.

Khóe miệng Quý Thính không ngừng giật giật, liếc nhìn xung quanh chắc chắn không có ai, lúc này mới thản nhiên mở miệng: "Chào Thân Đồ đại nhân."

Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái, vẻ mặt hờ hững đi qua người nàng.

Quý Thính sửng sốt một chút, vô thức muốn bắt lấy ống tay áo của hắn, cuối cùng đành phải nhịn xuống, nhưng mà sau khi hắn rời khỏi, mới ý thức được, lần thứ hai mình bị người khác ngó lơ.

Ngẫm lại hơn một tháng trước vì gặp được nàng, hắn không ngần ngại đợi mấy canh giờ bên ngoài thôn trang, bây giờ trực tiếp xem nàng như người xa lạ, sự thay đổi này thật đúng là... Thật đúng là quá lớn.

...Thôi, hắn không để ý tới nàng, có lẽ đối với ai cũng đều là chuyện tốt. Quý Thính một lúc sau mới định thần lại, vẻ mặt phức tạp trở lại chỗ ngồi.

Cung yến nhanh chóng kết thúc, nàng vội vã rời khỏi cung, cùng Phù Vân hồi phủ.

Việc đầu tiên sau khi trở về là gặp A Giản, sau khi dỗ A Giản đang ầm ĩ ngủ, nàng liền gọi người đưa tới chén thuốc tiêu sữa.

"Điện hạ thật sự không định tự mình cho thiếu gia ăn sao?" Phù Vân cau mày hỏi.

Quý Thính khẽ thở dài một tiếng: "Ừm, sau này giao cho nhũ mẫu đi, nếu hắn không chịu uống, cho nhịn đói hai ngày nhất định sẽ phải ăn."

Hôm nay nàng vào cung, cảm thấy rất khó chịu, xiêm y đều ướt sũng, hiện tại đang là mùa đông không sao, áo choàng bên ngoài tạm thời có thể che đi được, nếu đợi đến thời tiết nóng bức, nàng tự mình cho ăn, chỉ sợ đi ra ngoài một lát nhất định sẽ bị bại lộ.

Để che giấu sự tồn tại của A Giản, tạm thời nàng chỉ có thể để hắn chịu một chút ủy khuất. Quý Thính mím môi, một hơi uống cạn sạch chén thuốc.

Phù Vân liên tục thở dài: "Điện hạ cùng tiểu thiếu gia đều phải chịu khổ."

"Chỉ là chuyện nhỏ, ngươi không cần để ý." Sau khi Quý Thính uống hết thuốc, liền kêu Phù Vân ra ngoài trước, còn mình lại thay xiêm ý, định lát nữa cùng bọn họ đón giao thừa.

Bên trong kinh đô đang đốt pháo trúc cùng pháo hoa, những tiếng nổ lách tách kèm theo mùi bùn đất trộn lẫn vào nhau, mặc dù trong phủ trưởng công chúa có A Giản nên không đốt pháo nhưng cũng có thể cảm nhận được hương vị năm mới nồng đậm.

Sương khói nghi ngút, nhân gian náo nhiệt.

Mục Dự Chi nhét vài tờ bạc vào trong phong bì đỏ, bên trên còn trịnh trọng viết 'A Giản', rồi mỉm cười bước ra khỏi thư phòng, vừa mới đóng cửa thư phòng lại, quay đầu lại ý cười trên mặt đã tan hơn phân nửa.

Đêm giao thừa năm nay so với năm trước thiếu một người nhưng lại có thêm một đứa nhỏ, số người dường như không hề thiếu, mà khi mọi người ngồi vào bàn lại phát hiện loại thay đổi này căn bản không thể bỏ qua.

Quý Thính hít một hơi thật sâu, tươi cười: "A Giản chưa biết nói, ta là mẫu thân của hắn, liền thay hắn chúc tết á phụ cùng tiểu thúc."

"Đây là tiền mừng tuổi của A Giản, hy vọng A Giản bình an, mau chóng trưởng thành." Phù Vân nói xong vội vàng lấy ra một phong bao lì xì.

Quý Thính ngạc nhiên: "Có bao lì xì?"

"Đây là đương nhiên, dù sao hiện tại ta cũng là trưởng bối." Vẻ mặt Phù Vân đầy đắc ý.

Quý Thính nghe vậy bật cười nhận lấy: "Được rồi, Phù Vân cũng là trưởng bối, ta liền thay tiểu bối A Giản nhận tiền lì xì."

Phù Vân mỉm cười, sau đó ra hiệu cho Chử Yến, Chử Yến cũng lấy ra một phong bao màu đỏ trong ngực, nghiêm túc giao vào trong tay Quý Thính: "Cho A Giản."

"Ngươi không nói vài câu chúc phúc sao?" Phù Vân bất mãn.

Chử Yến dừng lại một chút: "Bình an vui vẻ, một đời không âu lo."

"Chậc chậc, nghe giống như những lời lúc trước ta đã nói." Phù Vân vẫn chưa hài lòng lắm nhưng cũng đành miễn cưỡng buông tha cho hắn.

Quý Thính bị hai người này làm cho buồn cười, sau khi cười đủ rồi mới nhìn về phía Mục Dự Chi cố ý cao giọng nói: "Mục tiên sinh hiện giờ chính là một trong hai kẻ có tiền, tiền mừng tuổi nhất định là không ít đâu nhỉ?"

"Không nhiều lắm, chẳng qua chỉ chuẩn bị mười vạn mà thôi."Mục Dự Chi bình tĩnh đưa ra phong bao màu đỏ bên trên có chữ A Giản.

Quý Thính líu lưỡi: "Mục tiên sinh quả nhiên ra tay hào phóng, hiện giờ của cải A Giản có thể so sánh với rất nhiều vương tôn quý tộc."

"Vừa rồi cái đó là cho A Giản, còn cái này cho người." Mục Dự Chi nói xong, lại lấy ra một phong bì màu đỏ khác.

Quý Thính sửng sốt một lúc: "Ta cũng có?"

"Bất kể điện hạ bao nhiêu tuổi, trong lòng ta người đều là một đứa trẻ." Mục Dự Chi cười yếu ớt.

Quý Thính có chút xúc động, khẽ ho khan một tiếng nhận lấy phong bao lì xì, cầm trên tay cẩn thận xem kỹ.

Phù Vân lập tức hầm hừ: "Mục ca ca, cái này ngươi không nói, ban đầu ngươi cũng không nói sẽ chuẩn bị tiền lì xì cho điện hạ, sao hôm nay lại đột nhiên chuẩn bị? Khiến cho ta cùng Chử Yến thua kém không ít."

"Không phải chứ, tại sao đột nhiên lại chuẩn bị lì xì cho ta?" Sau khi Quý Thính xem xong tiền lì xì, Quý Thính bất mãn nhét nó vào trong ngực mình, "Hơn nữa cho ta còn không dày bằng A Giản thì cũng thôi đi, dựa vào cái gì mà bên trên phong bao lì xì có tên của hắn còn của ta lại không viết gì?"

"Không phải là sợ giá trị của hai phong bao lì xì khác nhau, cho nên mới viết tên của A Giản lên đó, để tránh điện hạ chiếm tiện nghi đấy sao." Mục Dự Chi bình tĩnh trả lời.

Quý Thính bật cười: "Ngươi thật là... xem ra ta thực sự thất sủng rồi."

Mọi người ầm ĩ một hồi, sau khi nói chuyện trời Nam biển Bắc, Quý Thính hoàn toàn quên luôn chuyện tiền lì xì.

Bởi vì có đứa nhỏ, nàng cũng không thể ngồi cùng bọn họ tới hừng đông, vì thế chỉ ngồi tượng trưng một láy, sau đó ôm một xấp phong bao lì xì thật dày của A Giản trở về phòng.

Ngay khi Quý Thính rời đi, trong đại sảnh im ắng hẳn, Chử Yến ngồi ở ngưỡng cửa, tựa vào khung cửa xem pháo hoa phía xa, Mục Dự Chi đang yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng cũng sẽ nói một vài câu với Phù Vân, rồi cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Sau khi náo nhiệt qua đi, chỉ còn lại hư không.

Không biết qua bao lâu, Phù Vân than thở một câu: "Tất cả đều do Thân Đồ Xuyên khăng khăng muốn hòa ly, cũng khiến cho lễ mừng năm mới của chúng ta không được náo nhiệt."

Vẻ mặt Chử Yến trở nên sâu xa nhưng cũng không lên tiếng. Mục Dự Chi rũ mắt xuống tiếp tục ăn cơm, cũng không để ý tới Phù Vân.

Phù Vân mím môi, có chút mất mác nói: "Thực ra, hắn cũng rất đáng thương, phụ mẫu đều đã mất, còn hòa ly với điện hạ, cho dù có phủ đệ mới, trở thành Thân Đồ đại nhân được vạn dân kính ngưỡng thì như thế nào... Sợ rằng năm nay cũng chỉ có một mình."

Mục Dự Chi buông đũa xuống, xem như cũng không thể tiếp tục ăn được nữa.

Bên trong phòng ngủ chính, Quý Thính đặt A Giản vào trong nôi, nhẹ nhàng đưa đẩy.

Đám nha hoàn đều được nàng cho phép về quê ăn tết, chờ đến khi A Giản đã ngủ say, nàng ngồi trước bàn trang điểm, tháo chuỗi hạt trên đầu. Bởi vì mái tóc chải hôm nay quá rườm rà, hơn nữa mấy món trang sức trên đầu cũng không dễ tháo ra, phải mất một lúc lâu mới miễn cưỡng tháo được một phần, phần tóc đã được gỡ trang sức khẽ rơi xuống vài lọn đen nhánh.

...... Không ai giúp, đúng là ngay cả chuyện này nàng cũng làm không được.

Đầu tiên Quý Thính bực bội phát cáu, sau đó ngồi thất thần trước gương, đến khi tiếng khóc của đứa nhỏ vang lên sau lưng, nàng mới vội vàng đứng dậy dỗ dành.

Đứa nhỏ ban đêm thức giấc nhanh mà ngủ say cũng nhanh, cũng không mất bao lâu Quý Thính đã dỗ được cho nó ngủ lại, nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh đáng yêu của hắn, khóe môi không khỏi nhếch lên.

"Cái này nương tặng cho ngươi." Quý Thính từ đầu giường lấy ra một phong bao lì xì đỏ, đặt một cái vào trong nôi của A Giản, lại lấy thêm một cái khác bỏ vào, "Cái này là nương thay phụ thân tặng cho ngươi, sau này chúng ta nhận lại nhau, nhất định sẽ để cho hắn đưa."

Mặc dù đang say ngủ nhưng cũng có thể nghe thấy, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên một cái sau đó lại tiếp tục ngủ say, Quý Thính khẽ cười một tiếng, rồi giúp hắn đắp chăn cẩn thận.

Pháo hoa trong thành vẫn còn đang đốt, đêm giao thừa cũng không có lệnh cấm đi lại, dân chúng bận rộn suốt một năm liền bắt đầu tận hưởng không khí này, bình an vượt qua một năm hạnh phúc tràn ngập mỗi một ngóc ngách, thế nhưng vẫn luôn có một số nơi không có tiếng cười, giờ phút này là một mảnh cô tịch.

Thân Đồ Xuyên mặc đồ trắng, vô cảm quỳ gối trong sân của phủ đệ mới, đốt từng tờ tiền giấy cho phụ mẫu ở phương xa, ngọn lửa từng chút liếm nuốt tờ tiền giấy, rồi bùng lên thành một ngọn lửa lớn, giống như có sinh mệnh cùng cách thức này ở bên cạnh hắn.

Ánh lửa sáng ngời trên gò má của hắn, khiến những đường nét sâu sắc càng thêm rõ ràng, nhưng trên mặt lại không có một tia cảm xúc, khiến người ta không đoán được tâm tư của hắn

Giao thừa đã qua, lại sang một năm mới, xuân đi thu đến, lại qua một năm.

Thời gian luôn bạc tình, không đợi người ta kịp nhận ra đã trộm trốn đi mất, chỉ trong chớp mắt, nửa tháng nữa A Giản sẽ tròn một tuổi.

Gần một tuổi, A Giản khỏe mạnh, thông minh, xinh đẹp như một thiên thần nhỏ, tất cả mọi người trong phủ trưởng công chúa đều đặt hắn ở đầu quả tim mà thương yêu, cho nên mỗi lần Quý Thính muốn dạy dỗ hắn đều bị đám người Phù Vân ngăn lại.

"... Nếu các ngươi còn tiếp tục nuông chiều hắn, sau này chắc chắn sẽ trở thành một công tử bột!" Quý Thính nhìn A Giản đang quỳ rạp dưới đất không chịu đứng dậy ăn cơm, sau đó nhìn Phù Vân và Chử Yến đang đứng bảo vệ trước mắt hắn thì nhất thời không khỏi đau đầu.

Phúc Vận nghe vậy không phục: "A Giản chỉ muốn chơi một lát, tại sao lại trở thành công tử bột? Hơn nữa nếu thật sự muốn làm công tử bột thì chẳng lẽ phủ trưởng công chúa chúng ta còn không bảo vệ được hắn?"

"Phù Vân nói đúng." Chử Yến lập tức phụ họa. Dù hắn ta và Phù Vân không hợp nhau nhưng trong chuyện dạy dỗ A Giản lại hợp nhau một cách kỳ lạ.

Quý Thính: "..."

Nàng xem như đã nhìn ra, trông cậy vào bọn họ dạy dỗ là không được, nàng phải tự mình làm tất cả mọi chuyện. Quý Thính hít một hơi thật sâu, quắc mắt nhìn thằng nhóc bướng bỉnh, đang định mở miệng răn dạy A Giản dường như nhận thấy có gì không ổn, vội vàng đứng dậy.

"Nương nương ngoan, cơm, cơm cơm." Hắn mở to đôi mắt đen như hạt nho, đưa tay về phía Quý Thính.

Quý Thính: "..." Xem ra đứa nhỏ là người biết sai phải sửa, lần này cho qua.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv