Cổng lớn phủ trưởng công chúa đã đóng kín hai tháng, mùa hè dài đằng đẵng cuối cùng cũng qua đi, mùa thu cứ như vậy mà đến. Trên con đường đá trước cửa có một tầng lá rụng dày đặc, không có người hầu quét dọn, trong kinh đô lúc này có rất nhiều lời bàn tán.
"Lần này công chúa tự mình dẫn binh tiêu diệt đám thổ phỉ, e rằng đã bị hoàng thượng trách phạt, đóng cửa hai tháng vẫn chưa được ra ngoài."
"Ngươi không biết, lệnh trừng phạt của hoàng thượng đã kết thúc từ lâu, bởi vì bản thân trưởng công chúa không muốn ra ngoài phân cao thấp với hoàng thượng."
"Ồ? Vì sao vậy?"
"Còn không phải do hoàng thượng cho tiền phò mã vào chạy vặt trong Hàn Lâm Viện, nàng cảm thấy chuyện này ảnh hưởng tới thanh danh của mình, cho nên mới tức giận đóng cửa không chịu ra."
"Vị trưởng công chúa điện hạ này đúng là, khi còn thích phò mã chỉ thiếu nước đem toàn bộ khoe ra ngoài, khi không thích đánh đuổi người ta, còn không cho phép hoàng thượng nhúng tay vào, nào có đạo lý như vậy."
"Không phải sao? Ban đầu ta còn tưởng nàng là nữ tử trọng tình trọng nghĩa, bây giờ nhìn lại, kỳ thật đã nghĩ sai rồi."
Trong khi họ đang thảo luận, một chiếc xe ngựa kín đáo dừng lại trong góc, những người ngồi trong lắng nghe tất cả những lời họ nói. Một lúc sau, một gã sai vạt cầm một gói giấy dầu nóng hầm hập lên xe ngựa, xa phu liền đánh xe ngựa rời đi.
Xe ngựa đi xuyên qua phố xá sầm uất đi về phía cửa sau phủ trưởng công chúa, chờ tới khi gia nô bên trong chạy tới mở cửa. Phù Vân nãy giờ vẫn ngồi bên trong xe ngựa cầm theo gói giấy nổi giận đùng đùng đi vào bên trong chủ viện.
Quý Thính đang nằm trên ghế phơi nắng ở trong sân, vừa nhìn thấy y liền ngồi dậy: "Đã mua về rồi?"
"Vâng!" Phù Vân vẻ mặt bình tĩnh đặt túi giấy dầu lên bàn, túi giấy mở ra, bên trong lộ ra hạt dẻ màu sắc vô cùng mê người.
Quý Thính nuốt nước bọt, thuận tay lấy một hạt, bóc ra bỏ vào miệng, sau khi ăn xong thỏa mãn thở ra một tiếng: "Ngon muốn chết."
"Điện hạ! Đã đến lúc này, người vẫn có thể nuốt trôi!" Phù Vân tức giận hỏi.
Quý Thính liếc xéo y một cái: "Đã nói để cho gã sai vặt đi Mục Dự Chia là được, ngươi không nên đi theo, hiện tại nghe xong một đống lời bàn tán không mấy vui vẻ?"
"Hóa ra người cũng biết những lời bàn tán bên ngoài? Vậy thì tại sao không giải thích? Rõ ràng là Thân Đồ Xuyên tự mình hòa ly, sao đến cuối cùng lại thành người phụ lòng?" Phù Vân lẩm bẩm nói.
Quý Thính buông một tiếng thở dài: "Dù cho ta có giải thích đi chăng nữa thì cũng phải có người tin, nếu chúng ta không nghe thấy cũng tốt, cũng không cần phải vì chuyện này mà phiền lòng. Đợi một thời gian sau, sẽ không có nhiều người nhớ rõ việc này, trí nhớ của dân chúng đối với ngươi nào có tốt như vậy."
"Chúng ta đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt?" Phù Vân trừng mắt, "Hiện giờ đường làm quan cả Thân Đồ Xuyên ngày càng rộng mở, nghe nói vừa mới vào triều chưa tới một tháng, đã giúp hoàng thượng xử lý hai chuyện lớn, hiện giờ hoàng thượng rất tín nhiệm hắn."
"Điều đó không tốt sao?" Quý Thính khẽ cười một tiếng, "Hắn vốn có tài trị quốc, lúc trước ở lại trong phủ trưởng công chúa của chúng ta mới là thiệt thòi cho hắn."
"Điện hạ..."
"Ta không muốn nhắc tới hắn nữa," Vẻ mặt Quý Thính dần trở nên lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phù Vân, "Nếu đã hòa ly, ta với hắn cũng không còn liên hệ gì nữa, sau này ngươi có nghe được tin tức gì của hắn cũng không cần nói lại với ta nữa, Phù Vân, ta hi vọng ngươi có thể xem hắn như người xa lạ, bất luận hắn làm gì, đều không còn liên quan tới chúng ta nữa."
Phù Vân ngây người nhìn nàng, một lúc lâu sau, hai mắt đỏ bừng: "Ta chỉ cảm thấy điện hạ phải chịu oan ức."
Quý Thính bóp chặt khuôn mặt của mình: "Ngốc, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không phải là người chịu oan ức."
Phù Vân muốn hỏi ai là người phải chịu ấm ức nhất, nhưng chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy Quý Thính nói: "Ta sắp chết đói rồi, mau đi bóc hạt dẻ cho ta đi."
"A, được." Phù Vân vội vàng đáp lại, ngồi bên cạnh chân Quý Thính bắt đầu bóc hạt dẻ. Lúc đầu y bóc không được đẹp lắm, nhưng trong khoảng thời gian này, dường như mỗi ngày điện hạ đều muốn ăn hạt dẻ rang đường, y bóc rất nhiều cũng dần trở nên thuần thục, hai ngón tay cùng ấn vào một chỗ là có thể dễ dàng bóc ra, cũng không làm vỡ nát phần thịt hạt dẻ bên trong.
Quý Thính nhìn y bóc hạt dẻ, y bóc xong liền đưa cho nàng ăn, đến khi ăn được một nửa, nàng mới cảm thấy hài lòng mà dừng lại: "Được rồi, đừng bóc nữa."
"Vậy thì trước hết cất phần còn lại đi, nếu buổi tối điện hạ muốn ăn, ta sẽ rang lại cho điện hạ." Phù Vân ngoan ngoãn nói.
Quý Thính gật đầu, ngồi trên ghế tựa có chút. Phù Vân ngồi bên cạnh nhìn nàng, tầm mắt của y vô thức dừng lại trên bụng nàng, thấy nó vẫn phẳng lì, không khỏi thở dài.
"Có chuyện gì vậy?" Quý Thính nhắm mắt hỏi.
Phù Vân nhẹ nhàng giúp nàng lắc lư ghế tựa: "Điện hạ, hiện tại người đã mang thai được bốn tháng. Tại sao vẫn không có biểu hiện mang thai? Bởi vì không bổ sung đủ dinh dưỡng?"
"Kỳ thật có chút rõ ràng, nhưng do y phục ta mặc không thể nhìn rõ được." Quý Thính mỉm cười trả lời.
Phù Vân gật đầu: "Vậy mấy ngày nay người có cảm thấy không thoải mái không?"
"Ta vẫn uống thuốc dưỡng thai, hơn nữa cũng không vận động, vì vậy cơ thể cũng không cảm thấy khó chịu," Quý Thính biết y đang lo lắng cho mình nên cẩn thận trả lời. "Đại phu cũng đã nói nguy hiểm nhất là ba tháng đầu, giờ cũng đã trôi qua. Bây giờ, tuy rằng không giống với nữ tử bình thường, vẫn còn nguy hiểm nhưng so với hai tháng trước đã tốt hơn nhiều."
"Vậy thì chắc là bình an vô sự rồi chứ?" Phù Vân thận trọng hỏi.
Nụ cười của Quý Thính vẫn không thay đổi: "Đương nhiên sẽ bình an."
"... Người đừng lừa ta, nếu chỉ đơn giản như vậy, người cũng sẽ không phải nằm trên giường." Phù Vân than thở một câu, sau đó buông một tiếng thở dài rồi nói sang chuyện khác, "Mục ca ca cũng thật là, mặc dù lúc trước người không nói cho hắn biết chuyện mình có thái, cũng không nên tức giận như vậy, ba ngày nay cũng không có tới thăm người."
Nghe xong, Quý Thính cũng buông một tiếng thở dài.
Chuyện có thai, Quý Thính vẫn không nói với Mục Dự Chi. Thứ nhất, vì sợ hắn ta lo lắng, thứ hai, nàng sợ rằng hắn ta sẽ phản đối việc giữ lại đứa trẻ này. Vì vậy, nàng muốn đợi tới khi được sáu tháng hoặc lâu hơn một chút sẽ nói cho hắn ta biết nhưng hai ngày trước Phù Vân lỡ miệng không cẩn thận để hắn ta biết được.
Lúc đó hắn ta rất nóng nảy, sau khi gọi đại phu tới nghe qua về nguy hiểm của việc mang thai, liền xanh mặt quay về biệt viện, cho tới bây giờ vẫn không tới gặp nàng.
Quý Thính biết lần này hắn ta thật sự rất giận, nếu không cũng sẽ không mặc kệ chuyện thân thể nàng không tốt, lâu như vậy vẫn không tới gặp nàng.
"Điện hạ, nếu không để ta tới nói chuyện với hắn, lúc này còn tức giận với người, đúng là không hiểu chuyện." Phù Vân cau mày.
Quý Thính ngay lập tức vui mừng: "Ngươi còn dám đi nói hắn?"
"... Không dám, nhưng để hắn không ảnh hưởng tới tâm tình của điện hạ, ta chỉ có thể tự thân xuất mã." Phù Vân ủ rũ nói.
Quý Thính thoải mái nằm xuống: "Quên đi, đừng quấy rầy hắn, hai ngày nói không chừng hai ngày nay hắn đã nghĩ thông rồi."
"Thật sao?"
"Có khi nào ta lừa gạt ngươi chưa?" Quý Thính hỏi lại.
Phù Vân suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên bật cười.
Đúng như Quý Thính nói, sau mấy ngày hờn dỗi, Mục Dự Chi mặt mày ủ rũ đi vào trong chủ viện.
"Người nhất định phải giữ lại đứa nhỏ này?" Hắn ta lạnh lùng hỏi.
Quý Thính khẽ gật đầu: "Phải."
"Thân Đồ Xuyên đáng để người làm ra chuyện này?" Mục Dự Chi nhíu mày nhăn mặt.
Quý Thính im lặng một lúc: "Không phải vì hắn."
"Vậy thì vì ai?" Mục Dự Chi hỏi.
Quý Thính nhìn về phía hắn: "Khi hai người họ vẫn còn sống, rất muốn ta với hắn có thể có con."
Mục Dự Chi im lặng không nói, thật lâu sau mới buông tiếng thở dài: "Nhưng nếu người giữ lại đứa nhỏ này sẽ rất nguy hiểm."
"Trước đây đại phu cũng đã nói, đứa nhỏ này ba tháng cũng không giữ được nhưng tới hôm nay cũng đã hơn bốn tháng rồi, ta không phải quá tốt," Quý Thính yếu ớt cười một tiếng, "Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt."
Mục Dự Chi bình tĩnh nhìn nàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Nếu người đã quyết định như vậy, ta cũng không còn gì để nói, nhưng có một chuyện người phải biết, nếu như người và đứa nhỏ này có mệnh hệ gì, ta sẽ nói đại phu giữ người lại."
Quý Thính mím môi, rũ mắt xuống nói: "Yên tâm, tuy rằng ta đối với đứa nhỏ này vô cùng kiên định nhưng trong lòng cũng vô cùng rõ ràng, trước khi nó được sinh ra cũng không tính là một mạng người."
"Điện hạ biết là tốt rồi." Mục Dự Chi nói xong trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Nó không động sao?"
Quý Thính mỉm cười: "Hẳn vẫn chưa."
Mục Dự Chi ho khan một tiếng quay sang chỗ khác nói: "Người nghỉ ngơi thật tốt, ta đi ra ngoài trước." Dứt lời liền trực tiếp rời đi.
Quý Thính thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nằm xuống rồi nhắm mắt lại, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Khi nàng tỉnh lại, Phù Vân đã xuất hiện trong phòng, vừa nhìn thấy nàng, y liền vội vàng đi tới: "Điện hạ, người tỉnh rồi?"
"Lấm la lấm lét, nói đi, có chuyện gì?" Quý Thính nhướng mày.
Phù Vân vui vẻ nói, "Cũng không có chuyện gì, ta chỉ muốn hỏi một chút vừa rồi người đã nói gì với Mục ca ca, vì sao sau khi hắn đi ra ngoài liền đi vào thư phòng đọc sách."
"Hắn đọc sách có gì mà ngươi phải ngạc nhiên như vậy?" Quý Thính khó hiểu.
Phù Vân tỏ ra thần bí: "Chỉ là đọc sách đương nhiên không có gì ngạc nhiên, nhưng hắn vừa xem còn vừa viết cái gì đó, chép đầy một trang giấy."
Quý Thính sững sờ, rồi bật cười.
Phù Vân vẫn không thể giải thích được: "Người cười cái gì vậy?"
"Ngươi cũng đừng quản hắn." Đoán không chừng đang nghĩ tên cho đứa nhỏ trong bụng nàng.
Ngày tháng trôi qua, từ đầu thu đến cuối thu, bụng của Quý Thính cuối cùng cũng rõ ràng, nhưng khi nàng thay xiêm y dày hơn, những thay đổi này lại được che đi.
Mặc dù trong thời gian này, Quý Thính giống như một con mèo lười suốt ngày ở trong nhà, nhưng nàng cũng dã nghe được không ít chuyện về Thân Đồ Xuyên, nàng biết hắn đã chiếm được sự tín nhiệm của hoàng thượng, xử lý được vài chuyện khó, lại vì bách tính xây sửa đường, hiện giờ thanh danh của hắn trong lòng bách tính sớm đã vượt qua Thân Đồ lão thừa tướng năm đó.
"Thân Đồ Xuyên lại được thăng chức, ta thật sự không hiểu, trong triều còn nhiều người như vậy, tại sao hoàng thượng cố tình tín nhiệm một mình hắn?" Tuy từng bị điện hạ giáo huấn qua, nhưng mỗi lần Phù Vân nhắc tới Thân Đồ Xuyên vẫn không nhịn được tức giận.
Mục Dự Chi liếc y một cái: "Phụ mẫu của Thân Đồ Xuyên đã chết, trong gia tộc cũng không có người có thế lực, cũng xem như hoàn toàn không có bối cảnh, hoàng thượng đa nghi đương nhiên cũng sẽ chỉ thích người như vậy."
"Nhưng..." Phù Vân chưa nói xong, Chử Yến đã chọc vào y, Phù Vân nhanh chóng ngậm miệng lại.
Một lúc sau, Quý Thính được nha hoàn đỡ đi tới, nàng liếc mắt nhìn Phù Vân một cái rồi hỏi: "Vừa rồi đứng từ xa đã nghe thấy tiếng ngươi nói chuyện, sao ta vừa tới đây ngươi lại không nói nữa?"
"Đây không phải nói xong rồi sao?" Phù Vân ngượng ngùng.
Quý Thính khẽ 'hừ' một tiếng: "Nào, vừa rồi ngươi đang nói gì?"
"... Thực ra, ta không nói gì cả, chỉ cùng Mục ca ca hàn huyên hai câu về Thân Đồ Xuyên." Phù Vân cận thận nói.
Quý Thính liếc nhìn y một cái, đang định nói chuyện đột nhiên cả người run rẩy không tiếp tục nữa.
Phù Vân lo lắng đứng lên: "Điện hạ, người bị sao vậy? Ta sẽ gọi thái y đến!"
"... Ngươi quay lại cho ta." Biểu tình trên mặt Quý Thính vô cùng vi diệu.
Phù Vân không còn cách nào khác, đành phải dừng lại, cùng Chử Yến đứng sang một bên, Mục Dự Chi cau mày đi đến bên cạnh Quý Thính: "Không thoải mái ở đâu?"
Quý Thính hít sâu một hơi rồi nhìn Phù Vân: "Ngươi nói lại lần nữa, vừa rồi ngươi nói về ai?"
"Thân Đồ Xuyên." Phù Vân lúng túng đáp.
Y còn chưa nói xong, Quý Thính cảm thấy bụng mình có chuyển động. Nàng hít sâu một hơi: "Rốt cuộc cũng là hắn, nghe được tên của hắn nó sẽ động!"
"Cái gì, ý của người là?" Phù Vân có chút không kịp thích ứng.
Quý Thính liếc nhìn y một cái, không nhịn được cảm thấy vui vẻ.
Cuối cùng vẫn là Mục Dư Chi lên tiếng trước: "Đứa nhỏ đạp người?"
Chử Yến sửng sốt: "Thật sao?"
"Chà, nó vừa mới di chuyển." Quý Thính gật đầu.
Mục Dự Chi trầm mặc chốc lát: "Thân Đồ Xuyên?"
"... Lại động nữa." Quý Thính cảm thấy không nói nên lời, nhịn không được vỗ vỗ bụng, "Ngươi biết không, lão nương mới là người mạo hiểm tính mạng mang thai ngươi."
"Đừng chạm vào!"
"Đừng nghịch!"
Khi Mục Dự Chi cùng Phù Vân đồng thời lên tiếng, Chử Yến đã chạy đến nắm cổ tay nàng, ngăn chặn hành vi của nàng lại.
Quý Thính nhất thời không nói nên lời: "Ta thất sủng rồi sao?"
"Điện hạ vẫn nên cẩn thận," Mục Dự Chi nói xong, ngẩng đầu nhìn Phù Vân nói, "Gọi đại phu tới đây, bắt mạch cho điện hạ."
"Không cần..."
"Ta đi ngay." Phù Vân nói xong liền nhanh chóng chạy đi.
Quý Thính tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Các ngươi quá mức cẩn thận rồi."
"Hiện giờ đã hơn năm tháng rồi, đại phu nói người có khả năng rất dễ sinh non, đương nhiên lúc nào cũng phải cẩn thận." Mục Dự Chi nhíu mày nói.
Chử Yến bên cạnh cũng lạnh lùng phụ họa theo: "Đúng vậy, điện hạ phải cẩn thận một chút."
Quý Thính dở khóc dở cười: "Cũng không nên cẩn thận như vậy."
"Điện hạ." Phù Vân cau mày.
Quý Thính không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp: "Được rồi được rồi, ta cũng nói không thể đúng không?"
Lúc này ba người mới hài lòng, đứng vây xung quanh nàng cẩn thận xem xét kỹ lưỡng.
"Bụng của điện hạ thoạt nhìn không có vẻ gì là mang thai." Phù Vân quan sát nói.
Quý Thính khẽ gật đầu: "Đại phu nói tới sáu tháng bụng bắt đầu rõ, cái thai này của ta cũng không có gì chắc chắn, chỉ sợ sau sáu tháng mới bắt đầu to."
"Cũng chỉ còn một tháng nữa," Mục Dự Chi im lặng trong chốc lát, "Trước khi điện hạ rõ bụng, chỉ sợ phải vào cung một chuyến ít nhất cũng phải để hoàng thượng xem người bây giờ trông như thế nào. "
Quý Thính dừng lại một chút: "Ta biết."
"Vì sao phải tiến cung? Sức khỏe của điện hạ không tốt, vẫn cần phải tĩnh dưỡng thêm." Phù Vân vội vàng nói.
Mục Dự Chi liếc y một cái: "Nếu điện hạ muốn yên ổn phải để hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ không có thai của nàng."
Phù Vân suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Ngươi sợ hoàng thượng gây khó dễ cho điện hạ sao?"
"Mọi chuyện vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn," Mục Dự Chi nghiêm túc nói. Bây giờ hoàng thượng đã lâu không có con nối dõi, đương nhiên không muốn nhìn thấy điện hạ sinh con trước.
Phù Vân cau mày thật sâu: "Nhưng cũng không thể lừa gạt mãi được?"
"Ít nhất là trong lúc này," Chử Yến trước giờ vẫn luôn im lắng, lên tiếng nói, "Không chỉ vì sự an toàn của điện hạ và đứa nhỏ, mà còn không nên dính líu tới Thân Đồ Xuyên."
Phù Vân sững người một lúc, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đừng dính líu tới Thân Đồ Xuyên, nếu hắn đã cùng điện hạ hòa ly, cũng không thể xem là phụ thân của đứa nhỏ."
"Tiếp theo điện hạ tính toán như thế nào?" Chử Yến nhìn Quý Thính, Phù Vân và Mục Dự Chi cũng nhìn sang.
Quý Thính trực tiếp đón nhận ánh mắt của ba người họ, sau đó chậm rãi nói: "Vào cung một chuyến, tìm một cái cớ ra khỏi kinh đô, sau khi sinh xong đứa nhỏ sẽ quay trở về, nếu không trong kinh đô nhiều người nhòm ngó, chưa biết chừng sẽ nhanh chóng bại lộ."
"Vậy thì tốt rồi, về phần sau khi sinh xong tiếp tục tính." Mục Dự Chi đồng ý với nàng.
Quý Thính rũ mắt xuống vùng bụng dưới không rõ ràng, sau một lúc im lặng mới khẽ thở dài, vừa rồi đứa nhỏ máy thai khiến nàng vui mừng, giờ phút này cũng không còn lại nhiều nữa.
Sau khi cùng đám Mục Dự Chi nói chuyện, nàng bắt đầu nghĩ cách tìm cớ vào cung, còn chưa kịp định liệu, Quý Văn đã phái người tới mời, nói sẽ đại yến quần thần ở Tử Hiên Các, đặc biệt mời nàng đến tham yến.
Nàng lo lắng việc không nghĩ ra được lý do vào cung, đương nhiên biết thời biết thế mà đáp ứng, mười ngày sau, nàng thay cung trang, lên xe ngựa đi vào cung.
"Điện hạ, đây là thuốc đại phu điều chế cho người, nếu cảm thấy không thoải mái, hãy thoa một chút lên người để tinh thần sảng khoái." Phù Vân đưa cho cô một hộp thuốc nhỏ cỡ móng tay.
Sau khi Quý Thính nhận lấy, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của y liền cười nói: "Yên tâm đi, ta không sao."
"... Ta chỉ là lo lắng, người ngàn vạn lần đừng ép mình quá, nếu có chỗ nào không đúng, lập tức rời đi biết không? Ta sẽ luôn đợi người ở cửa cung." Phù Vân cau mày nói.
Quý Thính gật đầu, sau đó lại nghe một đống lời dặn dò, cuối cùng cũng đến hoàng cung.
Thời tiết ngày càng lạnh, y phục trên người ngày càng rộng cũng che giấu bụng bầu một cách hoàn hảo, miếng đệm vai vẫn khiến vòng eo thon gọn khiến người khác không thể biết được nàng đang mang thai năm tháng.
Nàng đi vào trong cung, nhanh chóng gặp một vài người quen cũ.
"Điện hạ, sao người cũng ở đây?" Lý Tráng nhìn thấy nàng không khỏi sững sờ.
Quý Thính vừa thấy vẻ mặt của hắn ta, liền biết cung yến lần này có gì không đúng: "Thế nào, bổn cung không thể tới sao?"
"Tên tiểu tử Thân Đồ Xuyên kia lại lập công lao. Hôm nay là hoàng thượng vì hắn mà lập công yến... Người không biết?" Lý Tráng cau mày.
Nụ cười trên mặt Quý Thính dần dần biến mất: "Hoàng thượng chỉ nói vói bổn cung dự yến, nhưng cũng không nói gì về chuyện đó."
Lý Tráng lập tức bất mãn: "Hoàng thượng cũng..."
"Không được vọng ngôn." Quý Thính ngắt lời hắn ta.
Lý Tráng lập tức im bặt, sau đó buông một tiếng thở dài: "Quên đi, dù sao điện hạ cũng đã tới, ăn xong liền rời đi, kẻo người ta cảm thấy người không phóng khoáng... Người hứa với ta, ngàn vạn lần trong yến hội không được nháo, hiện giờ Thân Đồ Xuyên là nhân vật chính, đương nhiên ta cũng không so đo với hắn."
Quý Thính không trả lời hắn ta, mà chỉ cười nói một câu: "Đi thôi."
Lý Tráng do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng miễn cưỡng cùng nàng đi đến Tử Hiên Các.
Khi hai người đến nơi thì triều thần đã tới hơn phân nửa, khi nhìn thấy Quý Thính xuất hiện mọi người có chút ngạc nhiên, Quý Thính chỉ giả vờ như không thấy, bình tĩnh ngồi xuống chỗ của mình, nhẹ nhàng xoa thắt lưng phía dưới bàn.
Nàng vừa ngồi vào chỗ mình không lâu, Quý Văn bước ra, nhìn thấy nàng liền mỉm cười chào hỏi, vẻ mặt của Quý Thính thản nhiên, khiến cho mọi người đều biết tâm tình nàng không tốt.
Quý Văn lúc này chẳng khác nào lấy mặt nóng áp vào mông lạnh nhưng cũng không có cách nào trách tội nàng, chờ sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, mới thăng quan tiến chức thuận lợi nói: "Thân Đồ ái khanh đột nhiên có việc, sợ sẽ muộn mất nửa canh giờ, chúng ái khanh không cần giữ lễ tiết, chúng ta khai yến trước, hắn sẽ đến tham dự sau."
"Hoàng thượng đối xử với Thân Đồ đại nhân cũng thật tốt, chưa kể chuyện vì hắn đãi yến tiệc, cho dù hắn đến muộn cũng không nỡ trách tội," Quý Thính lớn tiếng trào phúng, "Nếu hoàng thượng có thể đối xử với hoàng tỷ như vậy, thần sẽ cảm động đến rơi nước mắt."
"Hoàng tỷ nói đùa, cho dù trẫm đối xử tốt với Thân Đồ ái khanh như thế nào, cũng không bằng một phần vạn của hoàng tỷ." Quý Văn lại cười nói.
Quý Thính cười lạnh một tiếng, cũng không nói nữa, bất kể là ai nói chuyện với nàng, Quý Thính đều tỏ vẻ lạnh lùng, dần dần không ai dám tới khiêu khích nữa.
Đây chính là kết quả mà nàng mong muốn.
Lúc trước nàng vẫn luôn nằm trên giường tĩnh dưỡng, đã lâu không hoạt động, vừa mới ngồi xuống đã thấy đau lưng, đau chân, đứa nhỏ trong bụng cũng không an phận, thỉnh thoảng lại khẽ cử động một càng, cho nên nàng cũng không cần phải giả vờ trực tiếp để lộ vẻ mặt khó chịu.
Không ai để ý tới nàng, nàng tự ăn một mình, trong thời gian này, Quý Thính cũng không nghén nhiều, cảm giác thèm ăn cũng cải thiện, chỉ trong chốc lát, nàng đã ăn hết một chén cơm cùng thịt và rau.
"Cho bổn cung thêm một chén khác." nàng quay lại nói với cung nhân đang đợi bên cạnh.
Cung nhân sửng sốt một chút, vội vàng kêu người bưng lên một bát cơm. Nàng múc nước thịt nóng hổi trộn với cơm, vừa cắn một miếng thật to, chợt nghe thấy tiếng nhạc vũ yến đột ngột dừng lại.
Miệng nàng phồng lên, ngơ ngác ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là một đôi giàu đen viền vàng, bên trên là một chiếc áo choàng hắc vân cát tường, nhìn lên trên nữa là một gương mặt trong trẻo lạnh lùng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Xem ra lần đó nàng xuống tay không quá nặng, lúc này mới qua ba tháng, trên người hắn cũng không còn dấu vết thương tích.
Thân Đồ Xuyên tiêu sái bước vào không chớp mắt lấy một cái, quỳ xuống hành lễ với Quý Văn, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn Quý Thính. Quý Thính khẽ hừ một tiếng, cúi đầu xuống tiếp tục thưởng thức món cơm chan nước thịt của nàng, hoàn toàn không để ý đến cảnh quân thần hòa hợp của Quý Văn và Thân Đồ Xuyên.
Tuy nàng không nhìn nhưng đứa nhỏ trong bụng lại không chịu yên phận, từ sau khi Thân Đồ Xuyên bước vào nó liền động không ngừng, khiến Quý Thính cảm thấy buồn nôn hận không thể đánh nó một cái.
"... Điện, điện hạ, còn muốn thêm cơm nữa không?" Cung nhân thận trọng hỏi.
Quý Thính trấn tĩnh lại: "Không cần, bổn cung muốn ăn thêm món khác."
"Điện hạ muốn ăn gì? Nô tại sẽ kêu ngự phòng làm." Cung nhân vội vàng nói.
Quý Thính cân nhắc một lúc: "Một bát lớn nộm củ cải."
Cung nhân: "?"
"Hoàng tỷ đang nói gì với nô tài vậy? Trò chuyện sôi nổi như vậy." Giọng nói của Quý Văn nhất thời vang lên.
Quý Thính bình tĩnh nhìn y: "Thần muốn ăn một phần nộm củ cải, kêu nàng tới ngự phòng làm một phần."
"Hoàng tỷ thích ăn món này từ khi nào vậy?" Quý Văn ngạc nhiên.
Sắc mặt của Quý Thính vẫn không thay đổi: "Cũng không có gì, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cho nên mới muốn ăn."
Nàng buồn nôn, nhưng khi những lời này nói ra, rơi vào tai những người khác lại có ý tức khác, dù sao... Trước khi Thân Đồ Xuyên đến, nàng cũng đâu có cảm thấy buồn nôn? Đừng tưởng bọn họ không nhìn thấy, nàng ăn gần hết hai bát cơm, đĩa thịt heo kho tàu đó cũng bị nàng ăn sạch sẽ!
Quý Thính cũng cảm thấy lời này của mình còn có ý tức khác nhưng nàng cũng không lên tiếng giải thích, còn ở trước mặt mọi người hít một hơi thật sâu, sau khi thu hút sự chú ý của mọi người, cô mới bình tĩnh nôn khan một tiếng.
Tất cả mọi người: "..."