"Điện hạ yên tâm, bất kể là ai thì cũng đừng nghĩ có thể làm tổn hại đến oai phong của trưởng công chúa chúng ta!" Mặc dù Phù Vân không thích Thân Đồ Xuyên, nhưng càng không thích trưởng công chúa bị hạ thấp, Quý Thính nghe vậy, lập tức xoa xoa tay chờ đấu giá.
Chử Yến mặt không thay đổi liếc y một cái, một mình ngồi một góc tỏa ra khí lạnh. Quý Thính tiện tay cầm lấy một đĩa bạch đào hấp đưa tới trước mặt hắn: "Nếm thử đi, rất ngọt đó."
Chử Yến im lặng gắp một miếng, sau khi nếm thử thì khí lạnh đã tản đi hơn phân nửa, vẻ mặt hắn nghiêm túc nhìn về phía Quý Thính: "Điện hạ, mua lại đầu bếp đã làm cái này đi."
"Được." Quý Thính cười nhẹ nhàng nhận lời, sau đó mới trở lại lan can, nhìn Phù Vân dặn dò: "Nhớ kỹ, lát nữa nhất định ngươi phải là người đầu tiên giơ bảng, không được giơ sau người khác."
"Tại sao? Không phải chúng ta nên im lặng chờ bọn họ ra giá rồi trực tiếp tăng giá lên gấp đôi sao? Như vậy sẽ không còn người muốn tăng giá tiếp." Phù Vân mặc dù không biết kiếm tiền, nhưng đối với việc dùng tiền như thế nào để tranh giành thì lại tương đối thuần thục.
Quý Thính nghiêng qua liếc nhìn y một cái: "Nghe ta đi, đây là cách tốt nhất để tiết kiệm tiền."
"Vậy lần ra giá đầu tiên, nên ra bao nhiêu bạc?" Phù Vân hiếu kì.
Quý Thính ngoắc ngoắc ngón tay về phía y, ghé tai y nói ra con số. Phù Vân im lặng chớp mắt: "Điện hạ, đây cũng quá...."
"Cứ nghe ta đi." Quý Thính lười biếng nói.
Khóe miệng Phù Vân giật giật, thấy nàng không định thay đổi, đành chấp nhận đến bên lan can ngồi xuống.
Trăng đã sáng, đấu giá bắt đầu.
Phù Vân giơ bảng đầu tiên: "Năm trăm lượng."
Y vừa nói ra giá, dù ở dưới lầu hay trên ghế lô* lầu hai, đều phát ra tiếng bàn luận, rõ ràng là không thể ngờ Quý Thính lại ra giá thấp như vậy. Phù Vân cũng cảm thấy mất mặt, vốn còn muốn ném ra một vạn lượng vàng để nâng cao thể diện của phủ trưởng công chúa, ai ngờ điện hạ lại muốn ra giá thấp như vậy, còn nhất định muốn ra giá đầu tiên, giống như bình thường phủ trưởng công chúa rất nghèo nàn vậy.
*Ghế lô: Ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
Quý Thính nghe những tiếng bàn tán xung quanh mình, khóe môi cong lên, đợi đến khi bốn phía yên tĩnh hơn chút mới chậm rãi nói: "Bản cung chưa từng tới nơi trăng hoa như này bao giờ, cũng không rõ quy tắc ở đây, không biết bản cung có làm gì sai không?"
Cho dù nàng có làm gì sai, cũng không ai dám vạch trần, huống chi nàng là theo quy tắc kêu giá, mặc dù bảng giá có hơi thấp một chút, nhưng cũng không sao. Ngược lại là câu nói chưa từng tới nơi trăng hoa này bao giờ của nàng lại gây ra không ít bàn luận, hiển nhiên không ngờ là trưởng công chúa lại phong lưu kém xa lời đồn như vậy.
Cho nên hôm nay nay nàng xuất hiện ở Phong Nguyệt Lâu, chỉ vì Thân Đồ Xuyên? Mọi người lại không khỏi cảm thán một tiếng vì sự si tình của nàng.
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nghe những người này bàn luận, dường như có chút đăm chiêu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Quý Thính rồi quay mặt đi.
.... Hứ, hiếm khi bản cung mới nhìn ngươi như vậy. Trong lòng Quý Thính khẽ xùy một tiếng, nhìn Phù Vân một cái đầy ẩn ý.
Phù Vân lập tức vỗ tay lên tấm bảng: "Có ai ra giá nữa không? Nếu như không có, hôm nay Thân Đồ Xuyên sẽ thuộc về điện hạ chúng ta." Y thấy không có ai giơ bảng, liền hiểu được âm mưu của Quý Thính, không khỏi cảm thán một câu điện hạ thật sự vừa có thể tiết kiệm vừa giống như bị làm tổn thương.
Hôm nay Quý Thính rõ ràng là đến vì Thân Đồ Xuyên, ai dám cướp người của vị Lẫm Khánh trưởng công chúa này chứ? Mặc dù tại đây có vài văn thần, nhưng nghe đồn gần đây trưởng công chúa tương tư thành bệnh, bọn họ cũng không nghĩ Quý Thính sẽ làm hại Thân Đồ Xuyên, do dự một hồi rốt cuộc cũng không giơ bảng.
Như vậy Quý Thính dễ dàng dùng giá cực thấp năm trăm lượng bạc, đã có thể lấy được nửa đêm nay của Thân Đồ Xuyên.
Trong thời gian chờ Thân Đồ Xuyên đi lên lầu, Phù Vân tranh thủ nịnh nọt: "Điện hạ tính toán lợi hại giống như Gia Cát đương thời, Phù Vân thật sự tự thấy hổ thẹn."
"Nịnh hót." Chử Yến lạnh lùng đánh giá một câu, sau đó nghe thấy có người gõ cửa, liền dẫn tất cả thị vệ, bưng theo chiếc đĩa chỉ còn hai miếng bạch đào hấp bước tới cửa, mở cửa lập tức đi thẳng ra ngoài.
Tú bà nghiêng người chờ bọn hắn nối đuôi nhau đi ra, sau đó mới dẫn Thân Đồ Xuyên đi vào: "Thỉnh an điện hạ."
"Phù Vân, ngươi cũng ra ngoài đi, gọi cho Chử Yến hai đĩa thức ăn, chắc là hắn chưa ăn no đâu." Quý Thính liếc mắt nhìn Thân Đồ Xuyên một cái, lười biếng dựa lưng lên chiếc giường mềm mại.
Thân Đồ Xuyên thấy mình tới nhưng nàng vẫn không quên lo lắng cho tên ám vệ kia, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại, vẻ mặt cũng có chút chuyển lạnh.
Phù Vân nghe vậy liền đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Thân Đồ Xuyên không hiểu sao lại có cảm giác giống như mình bị liếc một cái, nghi ngờ nhìn qua hắn, chỉ thấy Thân đồ Xuyên lạnh nhạt nhìn thẳng về phía trước, cũng không hề nhìn về phía này.
.... Chẳng lẽ là cảm giác của y sai sao? Phù Vân không hiểu gì gãi đầu đi ra ngoài tìm Chử Yến.
Tú bà sau khi đưa Thân Đồ Xuyên vào cũng biết điều đi ra ngoài đóng cửa sương phòng lại, nhất thời trong sương phòng chỉ còn lại hai người là Quý Thính cùng với Thân Đồ Xuyên.
Thấy Thân Đồ Xuyên đứng bất động, Quý Thính nhướng mày: "Buông rèm xuống đi, bản cung không muốn bị người khác chú ý."
Thân Đồ Xuyên rũ mắt, bình tĩnh đi kéo rèm lại.
Không biết rèm cửa Phong Nguyệt Lâu được làm từ loại vải gì, ban nãy còn bị âm thanh của tiếng đàn sáo làm ồn ào không ngừng, từ khi kéo rèm lại liền yên tĩnh đi không ít.
Quý Thính im lặng cẩn thận đánh giá hắn, một lúc lâu sau mới nhấc đôi môi đỏ mọng lên nói: "Thân Đồ công tử có vẻ đang rất không vui, là người nào không có mắt lại chọc tới ngươi vậy?"
"Điện hạ quả thật là có tâm, đối với ám vệ mà cũng quan tâm đến như vậy." Thân Đồ Xuyên được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo.
Quý Thính dừng một chút, không khỏi xùy nhẹ một tiếng: "Thân Đồ công tử có phải đang quản quá rộng rồi không?"
"Không dám." Thân Đồ Xuyên rũ mắt.
Quý Thính ung dung chậm rãi nhấp một ngụm trà, dùng chút điểm tâm, sau khi đã hơi no bụng mới mở mắt ra giống như đang quan tâm nói: "Sao còn đứng đấy, nhanh ngồi xuống đi."
"Đa tạ điện hạ." Thân Đồ Xuyên nhấc chân bước tới chiếc giường mềm mại.
Quý Thính nhíu mày: "Ngươi đến chỗ bản cung làm gì?"
"Không phải điện hạ cho ta ngồi sao?" Thân Đồ Xuyên nói xong, cầm ghế đặt ở trước giường, thẳng lưng ngồi trước mặt nàng.
Quý Thính: "Bản cung muốn ngươi ngồi xuống trước bàn... Thôi, ngươi ngồi đây luôn đi." Nghĩ đến việc chuyển đi chuyển lại chỉ thấy thêm phiền phức.
"Nghe nói điện hạ mấy ngày nay vì Thân Đồ mà tương tư thành bệnh, liên tục mấy ngày nằm trên giường bệnh?" Trong lúc Thân Đồ Xuyên hỏi câu này, tròng mắt đen nhánh sâu thẳm từ đầu đến cuối đều nhìn mắt nàng.
Quý Thính bị hắn nhìn chằm chằm nên có chút bực bội, thuận miệng nói qua loa: "Tuy rằngThân Đồ công tử đang ở Phong Nguyệt Lâu, nhưng xem ra lại biết rất rõ tin tức bên ngoài."
"Khách lui tới Phong Nguyệt Lâu hằng ngày đều rất đông, luôn có người tốt tiết lộ tin tức cho Thân Đồ biết." Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói.
Quý Thính ngoắc ngoắc khóe môi: "Ồ, thì ra là thế."
Nói xong câu này, nàng lập tức im lặng. Hôm nay lên triền xong thì tới chỗ Chu lão tướng quân chơi tới trưa mới về phủ, cũng không thèm nghỉ ngơi, bây giờ lại nằm trên chiếc đệm lông mềm mại khiến nàng có chút buồn ngủ.
Thân Đồ Xuyên im lặng ngồi trước mặt nàng, nhìn nàng nhàm chán ngáp, ánh mắt càng lạnh thêm, nhưng giọng nói lại không lộ ra chút cảm xúc nào: "Nếu điện hạ đã bệnh mấy ngày, cho dù có chăm sóc tốt như thế nào chăng nữa thì cũng phải gầy đi một chút, nhưng sao Thân Đồ lại cảm thấy, điện hạ có vẻ mập lên?"
Nói một nữ nhân như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói nàng ấy mập, Quý Thính lập tức tỉnh táo lại: "Ai mập?"
"Người." Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt.
.... Nếu không phải do hắn còn có ích, nàng nhất định phải để Chử Yến vào chặt đứt lưỡi hắn! Quý Thính hít một hơi thật sâu kiềm chế, một lát sau mới lạnh lùng nói: "Ngươi mới mập, ngươi mập nhất."
Ngày thường nàng luôn xinh đẹp, từ năm mười bốn tuổi đã bắt đầu trưởng thành, một cái nhăn mày cười cũng có thể để lộ ra hương vị phong tình khuynh thành, nhưng hôm nay nàng lại dùng khuôn mặt như vậy, nói ra những lời mà một đứa trẻ ba tuổi cũng không thèm nói.
Thân Đồ Xuyên kịp thời rũ mắt xuống mới miễn cưỡng che lại được ý cười xuất hiện đột ngột.
"Hôm nay tới đây gặp được Thân Đồ công tử, bản cung đã cảm thấy mãn nguyện rồi, công tử nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai bản cung sẽ quay lại thăm ngươi." Quý Thính càng nghĩ càng giận, trực tiếp đứng dậy muốn đi.
Thân Đồ Xuyên đứng lên đi theo: "Thân Đồ thực sự hồ đồ, điện hạ không mập, là do mắt của Thân Đồ không được tốt."
"Muộn rồi!" Quý Thính xụ mặt, nói gì cũng muốn đi.
Thân Đồ Xuyên biết hôm nay đã mạo phạm quá đáng tới nàng, chỉ sợ sau này nàng thực sự sẽ không tới nữa, lập tức tiến lên một bước vòng qua nàng, ngăn trước cửa.
Quý Thính nheo mắt lại: "Ngươi muốn tạo phản?!"
"Xin điện hạ trách phạt." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng.
Trong lòng Quý Thính còn giận nhưng cũng biết lúc này không thể đi. Trong mắt người khác, nàng đã chịu đựng nhiều ngày như vậy mới có thể đến gặp Thân Đồ Xuyên, dĩ nhiên là đã trải qua rất nhiều trắc trở, nếu đột nhiên bỏ đi thì tính thế nào đây? Nàng phải ở lại từ đầu tới cuối mới có thể tỏ rõ được tình cảm của của mình.
Nàng dần tỉnh táo lại, dừng lại trước bậc thềm cùng Thân Đồ Xuyên: "Tốt, ngươi uống hết bình rượu trên bàn, bản cung sẽ tha thứ cho ngươi."
Ai cũng biết Thân Đồ Xuyên giữ mình trong sạch, tửu sắc tài vận đều không đụng tới, Quý Thính quen biết hắn hơn mười năm, chưa bao giờ thấy hắn uống rượu, bây giờ nàng đưa ra yêu cầu này chính là cố ý muốn làm khó hắn.
Quý Thính khinh thường nhìn hắn, định đợi hắn từ chối sẽ mỉa mai vài câu, ai ngờ Thân Đồ Xuyên im lặng một lát, sau đó liền cầm bình rượu lên trực tiếp ném nắp bình đi uống một hơi cạn sạch.
Quý Thính kinh ngạc nhìn hắn uống xong, chờ khi hắn nhìn về phía mình mới khen một câu: "Tửu lượng của Thân Đồ công tử thật lợi hại." Còn nói cái gì mà không uống rượu, nàng muốn nói tất cả đều là giả, nếu không phải người thường xuyên uống rượu, làm sao hắn có thể uống được như vậy.
Nhưng mà một lúc sau, nàng đã chắc chắn rằng hắn thật sự không biết uống rượu.
".... Buông bản cung ra." Quý Thính nghiêm mặt nói.
Tai Thân Đồ Xuyên đỏ bừng, níu lấy ống tay áo của nàng, nghe vậy mặt không chút thay đổi nói: "Không buông."
"Ngươi có tin bản cung ban tội chết cho ngươi không?" Quý Thính nheo mắt.
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn nàng: "Ta bằng lòng cho người tính mạng này."
....A, ngay cả điện hạ cũng không chịu gọi, quả nhiên là thực sự say rồi. Quý Thính nhướng mi liếc mắt nhìn hắn một cái, quay người đi tới bên giường.
Thân Đồ Xuyên liền túm lấy ống tay áo của nàng, nhắm mắt đi theo sau, sau khi đợi nàng nằm xuống giường, hắn cũng theo đấy mà ngồi xuống cạnh nàng. Quý Thính cẩn thận đánh giá hắn, sau một lúc lâu mới cong môi lên nói: "Sao bản cung lại cảm thấy ngươi rất khác so với trước kia nhỉ?"
"Thân Đồ từ trước tới nay vẫn luôn như vậy." Thân Đồ Xuyên nghiêm túc nói.
Đáy mắt Quý Thính hiện lên một tia khinh thường: "Vậy sao, nhưng bản cung lại cảm thấy, ngươi đối với bản cung có vẻ đã kiên nhẫn hơn một chút... Không phải là do trải qua những chuyện khác nhau, nên tính tình cũng thay đổi đấy chứ?"
Thân Đồ Xuyên im lặng không nói.
Quý Thính chỉ thuận miệng nói, cũng không hy vọng hắn trả lời. Vừa rồi bị hắn chọc giận, bây giờ càng cảm thấy mệt mỏi, Quý Thính ánh mắt buồn ngủ liếc nhìn ống tay áo vẫn còn trong tay hắn, giọng nói dần dần trầm xuống: "Quạt cho bản cung, bản cung ngủ một lát."
"Được."
Quý Thính nhắm mắt lại xùy khẽ một tiếng: "Ngươi nên nói 'vâng', quả nhiên là say tới hồ đồ rồi..."
Giọng nói của nàng dần dần biến mất, khuôn mặt cũng dần trầm tĩnh lại, Thân Đồ Xuyên một tay nắm chặt tay áo nàng, một tay cầm quạt nhẹ nhàng quạt cho nàng, trong sương phòng không có ai nói thêm gì.
Quý Thính ngủ gần một canh giờ thì bị những tiếng cười đùa ngoài kia đánh thức, nàng mở to mắt nhìn Thân Đồ Xuyên đang quạt cho nàng, ánh mắt hắn dường như đã tỉnh táo hơn trước rất nhiều.
"Tỉnh rồi sao?" Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên cụp mắt đáp lại.
Quý Thính lười biếng đứng dậy đi ra ngoài, nhưng lại quên mất tay áo vẫn còn nằm trong tay Thân Đồ Xuyên, hai người lôi kéo một cái, áo ngoài liền rớt xuống một đoạn để lộ ra bờ vai mượt mà trắng nõn của nàng.
Thân Đồ Xuyên dường như bị làn da trắng kia làm cho nhức mắt, theo bản năng buông lỏng tay áo, sau đó nhìn thấy vệt đỏ trên cổ nàng, sắc mặt nhất thời trở nên lạnh băng: "Là ai làm?"
"Hả?"Quý Thính vội vàng kéo lại y phục cẩn thận, nghe vậy thì nghi ngờ nhìn hắn một cái.
Thân Đồ Xuyên chỉ tay lên cổ nàng, thanh âm u ám hỏi: "Chỗ này, là ai đã làm?"
Quý Thính dừng một chút, sau đó giật mình nói: "Chỗ đấy.... Không có gì."
Rõ ràng nàng không muốn nói nhiều, Thân Đồ Xuyên tỉnh táo lại, nhớ tới thân phận hôm nay của nàng, căn bản không ai dám đối đãi với nàng như thế, trừ khi là nàng tự nguyện.... Ánh mắt của hắn càng lạnh hơn, vừa lạnh lẽo vừa phức tạp, mặc dù hắn chưa từng trải qua việc này, nhưng ở Phong Nguyệt Lâu lâu như vậy, ít nhiều thì hắn cũng biết được những sở thích mờ ám này.
Quý Thính liếc nhìn hắn một cái, không hiểu gì cả: "Còn việc gì à?"
"Điện hạ, ngài nên suy nghĩ tới thân thể của mình, sau này nên kiềm chế lại chút đi." Thân Đồ Xuyên cứng rắn nói.
Quý Thính: "?"
Mãi cho đến khi trở về phủ trưởng công chúa, Quý Thính cũng chưa nghĩ ra câu nói kia của hắn có hàm ý gì, đơn giản cũng không muốn suy nghĩ, đêm hôm sau nàng lại tới Phong Nguyệt Lâu, lấy năm trăm lượng bạc mua được hai canh giờ của Thân Đồ Xuyên. Không chỉ như thế, về sau đêm nào nàng cũng tới, tới liên tục bảy tám đêm đều dùng giá thấp năm trăm lượng để có được hắn.
Mỗi lần tú bà dẫn Thân Đồ Xuyên tới sương phòng đều đổ mồ hôi lạnh, may là không có nhiều người dùng quyền thế ép giá giống như trưởng công chúa, nếu không thì Phong Nguyệt Lâu này của nàng ta thật sự không thể mở nổi nữa.
"Điện hạ thật sự đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, Phù Vân phục ngài sát đất." Vẻ mặt Phù Vân bái phục.
Quý Thính xua tay: "Không có không có."
Chử Yến hừ lạnh một tiếng biểu đạt sự bất mãn của mình.
"Bọn họ hôm nay lại có một món điểm tâm mới rất ngọt, ta gọi người mang tới cho ngươi nếm thử nha?" Quý Thính hỏi hắn ta.
"Không cần." Chử Yến lạnh lùng đứng dậy: "Thần tự mình xuống bếp lấy." Nói xong liền đi luôn.
"..... Tính chó." Phù Vân lẩm bẩm một câu, sau đó đỡ Quý Thính ngồi xuống chỗ lan can, chờ buổi đấu giá bắt đầu, y trực tiếp giơ bảng: "Năm trăm lượng!"
Chiêu thức quen thuộc của y làm Quý Thính dở khóc dở cười, cầm lấy cái chén đưa tới bên môi, đang định nhấp một ngụm, chợt nghe thấy giọng nói của một nữ nhân dưới lầu truyền đến: "Một ngàn lượng."
Giọng nói của nàng ấy không lớn, nhưng lại làm cho tất cả mọi người đều phải yên lặng, ánh mắt đồng loạt nhìn sang.
Ngón tay Quý Thính khựng lại, cũng thuận theo giọng nói nhìn sang, sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì lập tức nhíu mày: "Lục Thược cô nương còn chưa kết hôn mà đã tùy ý ra vào những nơi như thế này, liệu có thích hợp không?"
"Trưởng công chúa điện hạ chính là tấm gương cho nữ tử, nếu ngài có thể ra vào nơi này, dân nữ nghĩ mình cũng có thể." Lục Thược ôn nhu cúi người hướng về phía nàng.
Đáy mắt Quý Thính hiện lên một tia lạnh lẽo. Nàng không thích Thân Đồ Xuyên nhưng không có nghĩa là có thể nhìn người khác cướp người của nàng.
"Một vạn lượng." Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói ra một con số.
Lục Thược mím môi: "Một vạn năm ngàn lượng."
"Năm vạn lượng." Quý Thính nheo mắt, trực tiếp tăng giá lên. Nàng đường đường là Lẫm Khánh trưởng công chúa, không thể để bản thân mất mặt, dứt khoát đánh nhanh thắng nhanh.
Lục Thược trong nháy mắt mặt đã ửng đỏ, đáy mắt cũng xuất hiện nước mắt óng ánh, vô cùng điềm đạm đáng yêu, làm cho nam nhân có mặt ở đây không khỏi đau lòng một trận. Dù có thương xót tới mấy cũng không có ai dám vì nàng ta mà đắc tội với trưởng công chúa.
Đáy mắt nàng ta rưng rưng đi đến bên sân khấu, nhẹ nhàng quỳ gối nhìn Thân Đồ Xuyên trên đài: "...Lục Thược vốn định giúp công tử sống yên ổn một đêm, nhưng toàn bộ gia tài trên người cũng chỉ có năm ngàn lượng, thực sự thấy có lỗi với công tử, đợi Lục Thược xoay sở thêm chút tiền, chắc chắn sẽ lại đến."
Nhìn đi, nhìn đi, lời này quả thật rất cảm động. Tất cả nam nhân có mặt ở đây đều nhịn không được mà cảm thán, Thân Đồ Xuyên rốt cuộc có gì tốt mà lại có thể khiến cho hai nữ nhân vì hắn như vậy.
Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nhìn phía trước, toàn bộ ánh mắt đều dừng lại ở nữ nhân nào đó đang đắc ý trên lầu hai.
Lục Thược nhẹ lau khóe mi, cố nén đau thương đi ra ngoài.
"Điện hạ, người có thể thả ngân phiếu từ lầu hai xuống." Người hầu ở dưới lầu ân cần nói.
Trong khoảng thời gian này Phong Nguyệt Lâu ra hai phiếu bạch nữ, về sau thì sửa lại quy tắc, trả tiền xong sau đó mới hưởng lạc, tất cả các khách đều như nhau, Quý Thính cũng không ngoại lệ, bình thường là sau khi có được Thân Đồ Xuyên, sẽ để Phù Vân đem ngân phiếu trực tiếp ném tới chỗ người hầu qua lan can, cảm giác đây cũng là nghi thức để tiêu tiền.
Quý Thính nghe xong liền chờ Phù Vân ném ngân lượng xuống dưới, kết quả chờ nửa ngày cũng không thấy gì, nàng quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Phù Vân.
"Thả tiền đi." Trong lòng Quý Thính dâng lên một dự cảm không lành.
Phù Vân nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói: "Điện hạ, mấy ngày nay mỗi đêm đều chỉ dùng năm trăm lượng, cho nên bình thường Phù Vân mang nhiều nhất cũng chỉ có một tờ ngân phiếu năm trăm lượng với một số bạc vụn."
Quý Thính: "..."
Người hầu dưới lầu chỉ nghĩ do ồn ào nên Quý Thính không nghe thấy, liền tăng âm lượng hô to, kết quả hô vài tiếng mà sương phòng trên lầu vẫn không có tiếng động gì, dần dần mọi người xung quanh cũng yên tĩnh trở lại, chống tai lên nghe ngóng xem có chuyện gì xảy ra.
Lục Thược vốn đã ra tới cổng thì dừng lại, mang theo chút nghi ngờ nhìn lên lầu hai.
Trên lầu hai vẫn không có động tĩnh, nghi ngờ trong lòng mọi người càng lúc càng lớn, nhưng có đoán thế nào cũng không thể đoán được là Quý Thính không có tiền. Chỉ có Thân Đồ Xuyên liếc nhìn tú bà một cái, tú bà ngẩn người rồi vội vàng rời đi.
Giờ phút này Quý Thính thực sự muốn chết đi cho xong, mới khi nãy còn hào phóng tranh giành với người khác như vậy, bây giờ lại không có ngân phiếu, đời này của nàng hiếm khi phải chịu khốn cùng như thế này.
"Phù Vân tội đáng muôn chết, hay là mang Phù Vân bán cho bọn họ đi, Phù Vân sẽ kiếm tiền trả nợ." Phù Vân như muốn khóc.
Quý Thính đau đầu: "Bán ngươi cho bọn họ không phải càng mất mặt hơn sao?"
Nàng gấp đến độ trán toát mồ hôi, nhưng tên người hầu phía dưới vẫn không ngừng thúc giục, chỉ có thể cắn răng trấn tĩnh lại, hắng giọng một cái làm ra bộ dạng buồn tủi nói: "Mấy ngày nay Thân Đồ công tử ở với bản cung chắc hẳn cũng rất mệt mỏi."
Nàng vừa mới mở miệng, những người xung quanh đều im lặng.
Nàng than nhẹ một câu, tựa vào lan can nhìn xuống Thân Đồ Xuyên phía dưới, đối mặt với hắn cười chua xót: "Nếu vị Lục Thược cô nương này có thể lấy hết dũng khí để tới đây, có lẽ cũng là vì quen biết với Thân Đồ công tử, chi bằng hôm nay bản cung hào phóng một lần, để Lục Thược cô nương..."
Lời nói còn chưa dứt, tú bà liền đẩy cửa tiến vào, cẩn thận tới chỗ kín đáo mà mọi người không thể nhìn thấy đưa cho Quý Thính mấy tờ ngân phiếu, Quý Thính hơi ngừng lại.
Sau một lúc im lặng, nàng cao quý lạnh lùng nói: "Để Lục Thược cô nương có thể nhìn kĩ lại bằng hai mắt."
Nói xong nàng liền ngẩng đầu, ném ngân phiếu trong tay xuống lầu.