Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 70: Loạn



Sở Nhứ Nhi chưa từng tới loại địa phương này, bốn phía tám hành lang rẽ trái rẽ phải nhiễu nàng muốn hôn mê “Sao ở đây đều như nhau a a! Đâu mới có thể đi ra ngoài a!”

Lúc này Sở Nhứ Nhi giống như một con ruồi mất đầu, bay tán loạn, từng trận mùi son phấn khiến mũi nàng phát đau.

“Yêu! Đây là công tử tuấn tú ở đâu tới a?” Trước mặt đi đến một nữ tử xinh đẹp, mị thái mười phần hướng phía Sở Nhứ Nhi phất phất chiếc khăn thơm nồng trên tay.

“Tránh ra!” Sở Nhứ Nhi đâu chịu được cái này, dùng hết sức lực vỗ cánh tay đang đưa tới ra, xoay người lại chạy vào hành lang bên trái.

“Này rốt cuộc là chỗ nào a! Hà Chính Khiêm vương bát đản ngươi đã chạy đi đâu!” Trong miệng Sở Nhứ Nhi liên tiếp mắng người nọ, hình như nàng đã quên vừa rồi là chính nàng chạy đi.

“Ân - a! Ân!” Thanh âm phóng đãng này, khiến thân thể Sở Nhứ Nhi mãnh liệt run rẩy một chút, tuy rằng nàng chưa từng trải qua nhân sự, nhưng động tĩnh này cũng khiến nàng loáng thoáng ý thức được cái gì.

Sở Nhứ Nhi thả nhẹ bước chân, hướng phía đầu nguồn thanh âm cẩn thẩn đi tới.

Hẳn là cánh cửa này.

Đánh bạo, liếm liếm ngón tay, đâm một lỗ trên cửa, Sở Nhứ Nhi thật sâu mà hít một hơi, không ngừng ở trong lòng an ủi mình, nhìn một chút hẳn là không có vấn đề gì đi, chỉ nhìn một chút, nhìn xong thì đi, ngực nghĩ như vậy, hành vi cũng đã quyết định như thế, khom người, chậm rãi tựa đầu đến gần lỗ nhỏ kia. (ta lạy tỷ luôn =.=')

“A! Ngô --” Sở Nhứ Nhi chỉ nhìn thấy hai thân thể tại xích lỏa tương hỗ giao quấn quít lấy nhau, nàng chưa từng gặp qua loại hình ảnh này, vừa định kêu lên, đã bị người từ phía sau bưng kín miệng.

“Ngô!” Sở Nhứ Nhi bị người phía sau làm sợ hãi, lại nghĩ tới nơi này là thanh lâu, ngực sợ hãi càng sâu, liều mạng dùng tay chân đánh đá vào người phía sau.

“Đừng đá, đừng đá, là ta a!” Người nói chuyện không phải ai khác chính là Hà Chính Khiêm, nàng biết ngay tìm không ra người này khẳng định là do nàng chạy tán loạn.

“Ai a!” Nam nhân trong phòng tựa hồ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, lớn tiếng quát lên.

Cửa hai người lập tức không lên tiếng, miệng Sở Nhứ Nhi vẫn bị Hà Chính Khiêm bưng kín, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm nàng.

Hà Chính Khiêm thì nhìn Sở Nhứ Nhi, làm một khẩu hình miệng ra hiệu đừng lên tiếng “Suỵt! Suỵt!” Quay đầu về phía cửa lớn tiếng hô: “Đại gia ngài có cần nước không? Trà Long Tĩnh tốt nhất, mới vừa ngâm vào nước!”

“Không cần, cút cho lão tử!”

Vừa một tiếng hét lớn truyền đến, tâm Hà Chính Khiêm mới thả xuống, bất quá vừa mới bình tĩnh lại, trên tay lập tức truyền đến đau đớn “Tê!”

Sở Nhứ Nhi không biết lúc nào đã cầm lấy tay Hà Chính Khiêm đang che miệng nàng bỏ vào miệng, hung hăng cắn xuống.

“Ngươi cắn ta làm cái gì!” Hà Chính Khiêm che miệng, liều mạng nhịn đau, cô nương này hạ khẩu thật đúng là độc ác.

Sở Nhứ Nhi một ánh mắt đao sát về phía nàng, ý tứ kia là ngươi còn có mặt mũi hỏi sao!

“Cô nãi nãi! Là bản thân ngươi chạy loạn có được không?! Ta --” Hà Chính Khiêm nói còn chưa nói xong, chợt nghe trong phòng truyền đến một tiếng kiều mị ngâm nga, thanh âm kia nghe ra đều tê dại, giống như là có một cái bàn chải càng không ngừng quét qua trong lòng, chọc nàng một trận rung động.

“Đó là?”

“Không cho ngươi nhìn!”

Sở Nhứ Nhi nói xong đã muốn che mắt Hà Chính Khiêm lại, đáng tiếc Sở cô nương không có linh hoạt hơn Hà đại thiếu gia, nàng mới vừa vươn tay qua, mắt Hà Chính Khiêm đã dán lên cái lỗ nhỏ lúc nãy Sở Nhứ Nhi đâm, thực sự là lấy đá đập chân mình a.

Yết hầu Hà Chính Khiêm trên dưới chuyển động, càng không ngừng nuốt nước bọt, hóa ra, hóa ra loại này chuyện này là làm như vậy nha!

Sở Nhứ Nhi muốn đẩy Hà Chính Khiêm ra, thế nhưng người nọ xem đến chuyên chú, sức lực trên tay vô cùng lớn!

Có lẽ là cảm thụ được giai nhân một bên đang giãy dụa thân thể, Hà Chính Khiêm đột nhiên đem thân thể từ trước cửa dời đi, xoay mặt nhìn về phía Sở Nhứ Nhi, mở to hai mắt nhìn, nói: “Vừa rồi ngươi cũng nhìn có phải không?”

Hai gò má Sở Nhứ Nhi đỏ đến muốn bốc cháy, đối mặt với ánh mắt nhìn không hề che đậy kia, dĩ nhiên trong lúc nhất thời nói năng lộn xộn, cắn môi mỏng “Ta, cũng không phải, cái kia ta -- ngô!”

Sở Nhứ Nhi không cần giải thích cái gì nữa, bởi vì môi của nàng đã bị người chặn lại.

Mức độ mềm mại khiến Hà Chính Khiêm nhịn không được ở trong lòng trầm trồ khen ngợi, nàng cũng không biết dũng khí ở đâu tới, cứ như vậy hôn xuống, một khắc dán lên kia, Hà Chính Khiêm ngoại trừ có loại cảm giác mãn nguyện, còn có một loại cảm giác sắp chết đến nơi rồi, Sở Nhứ Nhi trong lòng nàng vẫn đều là nữ thần thánh khiết, hôm nay nàng làm như vậy, coi như là khinh nhờn nữ thần trong lòng nàng.

Mà Sở Nhứ Nhi thất thần một hồi, thất thần đến nổi khiến nàng quên đẩy Hà Chính Khiêm ra, trong một khắc thất thần đó nàng đã suy nghĩ thấu đáo, nói chung vượt qua nàng hiểu biết đối với bản thân từ trước đến giờ.

Lá gan Hà Chính Khiêm cũng không chỉ có một chút như vậy, tuy rằng ngực nàng nghĩ bản thân khinh nhờn nữ thần trong lòng, mà sau một khắc, ý niệm trong đầu lập tức thay đổi, nàng một mực chờ, chờ Sở Nhứ Nhi đẩy bản thân ra, thế nhưng nàng không có, này cho Hà Chính Khiêm cổ vũ lớn lao, Nhứ Nhi không có đẩy mình ra, có phải biểu thị nàng tiếp nhận rồi hay không, kia nếu như là như vậy, vậy cũng không tính là khinh nhờn, hôn môi đối với hai người yêu nhau mà nói, là hạnh phúc, suy nghĩ này rất nhanh lan tràn toàn thân Hà Chính Khiêm, động tác tiếp theo, đó là đẩy sâu nụ hôn này, vươn đầu lưỡi, cạy mở môi mỏng của Sở Nhứ Nhi, lập tức vọt vào.

“Ngô --!” Sở Nhứ Nhi bị dị vật tập kích, lúc này mới hoàn hồn, nhưng lúc này đầu lưỡi Hà Chính Khiêm đã cùng bản thân dây với nhau.

“Đừng!” Sở Nhứ Nhi đẩy Hà Chính Khiêm, nàng như vậy đối bản thân mà nói là xa lạ, trước giờ Hà Chính Khiêm đối xử với bản thân đều là ôn nhu, đột nhiên lại mãnh liệt như vậy, khiến trong lòng nàng một phen sợ hãi.

“Nhứ Nhi, ta thích ngươi, ta yêu ngươi, Đừng cự tuyệt ta.” Tay Hà Chính Khiêm bất tri bất giác chăm chú mà ôm trụ eo nhỏ của nàng, cả người càng thêm gần kề Sở Nhứ Nhi, ngoài miệng cũng càng cố sức.

“Đừng!” Sở Nhứ Nhi hung hăng mà cắn một ngụm trên đầu lưỡi Hà Chính Khiêm, tiếp đó hầu như là dùng hết khí lực toàn thân đẩy nàng ra, vung tay cho nàng một bạt tai.

“Ba!” một tiếng, Hà Chính Khiêm tỉnh mộng, tâm cũng nát.

“Nhứ Nhi, ta -- “

“Ngươi đừng đến.” Sở Nhứ Nhi lúc này tâm loạn như ma, Hà Chính Khiêm trong mắt bi thương nàng cũng không phải không có thấy, nhưng ngực nàng ngổn ngang khiến nàng không có cách nào chấp nhận.

Ánh mắt phòng bị của Sở Nhứ Nhi, biểu tình chấn kinh, Hà Chính Khiêm nhìn đến tâm như đao cắt, hóa ra nàng không thích, nhưng vì sao không ngay từ đầu lập tức đẩy mình ra đây, cần phải cho mình lòng tràn đầy vui mừng, nàng mới cự tuyệt.

Hóa ra ngươi sợ ta như thế?

Hà Chính Khiêm lui lại mấy bước, liều mạng nhịn xuống khổ sở trong lòng, đè thấp thanh âm nói: “Đi thôi, ta mang ngươi trở về.”

“Cảnh Dương! Cảnh Dương!” Sở Thương vừa hồi phủ đã chạy đi tìm Cảnh Dương, thần sắc kia không giống như là tưởng niệm, ngược lại giống như sắp phải sinh ly tử biệt.

“Công chúa ở đâu?” Sương phòng tiền viện tìm hết cả cũng không thấy nàng.

“Hồi Phò mã gia, công chúa ở hậu hoa viên.”

Thị nữ mới vừa nói xong, Sở Thương cũng đã chạy vội về phía hậu viện.

Người trong đình viện không phải Cảnh Dương thì là ai đây!

“Cảnh Dương!”

“Chạy cái gì, xem mồ hôi này không chừng, một hồi sẽ bị cảm lạnh.” Cảnh Dương từ trong tay áo xuất ra khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán người yêu.

“Ta nhớ ngươi!” Sở Thương đẩy tay Cảnh Dương đang lau mồ hôi cho mình ra, mạnh mẽ hôn lên môi của nàng.

Cảnh Dương hơi giãy dụa, bên cạnh này còn có người đâu.

Thu Bảo cùng mấy thị nữ, tất cả đều đỏ mặt cúi đầu xuống, Phò mã gia này thật đúng là ái thê như mạng a, lúc này mới bao lâu không gặp đã nhớ thành như vậy.

“Chúng ta trở về phòng đi.” Cảnh Dương dùng chút khí lực, đẩy mặt Sở Thương ra, lại nhẹ giọng hống: “Ở đây còn có người kìa, ngươi nghe lời.”

Vừa rồi trong lòng quá gấp, Sở Thương quên mất chuyện này, định thần lại, nói với thị nữ một bên: “Các ngươi đi chuẩn bị nước nóng, một hồi ta muốn cùng công chúa ở trong phòng tắm rửa.”

Cảnh Dương kéo kéo tay áo người này, đỏ mặt, người này thật là, như vậy không phải nói rõ cho người khác biết, một hồi các nàng muốn làm mấy chuyện xấu hổ kia sao.

“Đi thôi, chúng ta trở lại, ở đây lạnh.” Sở Thương nắm lấy tay Cảnh Dương, lạnh như vậy.

Hai người thoải mái nằm trong thùng tắm, Cảnh Dương tựa trong lòng Sở Thương, trở tay kéo mặt người phía sau dán trên cổ mình, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy, cảm giác ngươi cùng thường ngày không giống nhau nha.” Mỗi lần từ trong cung trở về, đều không phải muốn vào thư phòng trước sao, lúc này ngược lại rất kỳ quái, đến tìm mình trước.

Sở Thương hít một hơi thật hương vị ở cổ Cảnh Dương, môi lại càng không ngừng ma sát, thỉnh thoảng ngay cả những giọt nước nhỏ cũng bị nàng ngậm vào trong miệng.

“Nhẹ chút, cẩn thận một hồi để lại dấu.” Cảnh Dương thoải mái híp mắt, lần trước người này ngoài miệng không nhẹ không nặng, làm hại bản thân vài ngày đều phải đeo khăn lụa.

“Ta thích nhìn trên người ngươi có ấn ký của ta, ta sẽ nghĩ tất cả giữa chúng ta đều là sự thật, chứ không phải nằm mơ.”

“Đương nhiên đều là sự thật!” Cảnh Dương bĩu môi, biểu thị bản thân bất mãn, này cũng đã thành hôn bao lâu rồi, nếu như giả, vậy bản thân phải khóc chết.

“Ha hả.” Sở Thương vươn về trước, ngậm lấy hai cánh môi mỏng kia, thật lâu không chịu rút lui, thẳng đến Cảnh Dương không thở được, nàng mới lưu luyến không rời mà lùi về.

“Ta trước đây là dạng người gì?” Sở Thương chợt mở miệng hỏi.

“Không phải trước giờ ngươi đều không nhắc đến sao? Thế nào hôm nay lại hỏi?” Người này thường ngày không cho mình gọi là Liễu Không, nói cái gì mình chỉ nghĩ đến nàng trước đây, không quan tâm nàng hiện tại, tiểu nhân tâm nhãn ngay cả chính bản thân nàng cũng không chấp nhận.

“Chính là muốn hỏi một chút.” Sở Thương ôm chặt người trong lòng “Ta không muốn giữa chúng ta bỏ quên bất luận cái gì, ta muốn nhớ kỹ tất cả với ngươi, trong khoảng thời gian này, từ sau khi thành hôn, ta vẫn đều suy nghĩ biện pháp khiến bản thân nhớ lại sự tình trước kia, đáng tiếc, không có tác dụng gì.” Khóe miệng Sở Thương xẹt qua một tia cười khổ, cứu được người khác, nhưng không giúp được bản thân.

Cảnh Dương có thể cảm giác được nội tâm Sở Thương khổ sở, xoay người, đau lòng xoa gương mặt của nàng “Nhớ không được thì nhớ không được, ta cũng không muốn cho ngươi nhớ lại, khi đó ta đối với ngươi không tốt, nếu như ngươi nhớ lại, nói không chừng sẽ không muốn ta.” Cảnh Dương lại nghĩ tới ngày bản thân đuổi Liễu Không đi, chuyện cũ lại hiện rõ trong đầu nàng.

“Đứa ngốc, ta sao lại không muốn ngươi, ngươi tốt như vậy, cho dù đuổi ta đi, ta cũng không đi.” Trong lời nói Sở Thương lộ vẻ đau tiếc yêu thương, lại nói: “Ta chỉ sợ -- “

“Ngươi sợ cái gì?” Cảnh Dương nghe Sở Thương nói, ngực có chút bất an.

Sở Thương lắc đầu, nói: “Sợ ngươi sẽ không muốn ta a.”

“Mới sẽ không đâu!” Cảnh Dương xoay người, gắt gao ôm lấy Sở Thương “Ta sẽ không cho ngươi rời ta!”

“Thật sao?” Sở Thương giật lại khoảng cách giữa hai người, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, nói: “Nếu như có một ngày ta làm ra chuyện vô cùng sai trái, ngươi cũng còn muốn ta sao?”

Cảnh Dương chỉ là cong cong khóe miệng, một khắc do dự cũng không có, thật sâu mà nhìn đôi mắt Sở Thương, nói: “Ta đây lập tức cùng nhau làm chuyện vô cùng sai trái!” Dứt lời, liền ngậm lấy môi của Sở Thương.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv