Hà Chính Khiêm mới từ bên ngoài điên điên chạy về, chợt nghe hạ nhân nói Tiêm Nhu công chúa tới, mạnh vỗ đầu! Đây là chính phòng* đã tìm tới cửa a?! Không được, nàng không ở đây khẳng định Nhứ Nhi sẽ bị thiệt! Nàng gấp gáp chạy đến sương phòng của Sở Nhứ Nhi.
*ý nói vợ lớn
“Nhứ Nhi!” Cửa phòng hầu như là bị Hà Chính Khiêm đụng hỏng, chợt nghe “Thình thịch” một tiếng, lăn vào phòng.
Hà Chính Khiêm vội vàng bò lên, bụi trên người cũng không phủi thì vọt tới trước người Sở Nhứ Nhi, dùng thân thể che chắn cho nàng.
Cảnh Dương nhớ kỹ người này, ngày đó đúng là hắn đả thương Sở Thương, nhìn vẻ mặt địch ý của Hà Chính Khiêm, nhượng nàng tâm sinh hiếu kỳ, đại công tử của Hà viên ngoại thế nào lại quen biết với Sở Nhứ Nhi chỉ mới đến Việt Dương có vài ngày, nhìn dáng vẻ khẩn trương này, phỏng chừng quan hệ cũng không cạn đi.
Sở Nhứ Nhi đưa tay, không vết tích lôi kéo tay áo Hà Chính Khiêm.
“Ngươi đừng sợ, có ta đây!” Lúc Hà Chính Khiêm nói lời này, mắt luôn nhìn Cảnh Dương.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“A?”
Sở Nhứ Nhi cau mày, đè thấp thanh âm nói: “Ta kêu ngươi đi ra ngoài trước.”
“Thế nhưng --” Hà Chính Khiêm không rõ nhìn nàng, trong ánh mắt tất cả đều là nghi vấn.
Sở Nhứ Nhi kéo người trước mặt, nhìn về phía Cảnh Dương, nói: “Thỉnh công chúa chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại.” Nói xong thì lôi kéo Hà Chính Khiêm còn đang trong trạng thái không hiểu gì cả đi ra ngoài.
“Sao ngươi lại kéo ta ra? Nếu như nàng khi dễ ngươi làm sao bây giờ?”
“Nào có nghiêm trọng như ngươi nói vậy, ngươi về phòng trước đi, một hồi ta qua tìm ngươi.”
“Không được! Ta không đi đâu hết.” Tính xấu của Hà Chính Khiêm lại bắt đầu, vừa cứng đầu vừa đáng ghét.
“Sao ngươi không nghe lời như thế! Ngươi đều đã quên tất cả lúc trước đã đáp ứng ta! Nếu như ngươi không nghe ta nói, ta lập tức thu thập đồ đạc quay về Kinh Hà, sau này ngươi cũng đừng nghĩ thấy ta nữa!” Sở Nhứ Nhi cau mày.
“Ai! Chẳng phải ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi sao.” Hà Chính Khiêm nhỏ giọng lầm bầm “Không ngờ lại té ngã vô ích như thế.”
“Ai muốn ngươi chạy! Có bản lĩnh lắm sao.” Nói đến đây Sở Nhứ Nhi lại nghĩ tới người này đến bây giờ vẫn còn bụi bẩn đầy người, đưa tay phủi bụi đất trên người nàng “Được rồi, văn chương hôm nay ngươi học xong chưa?” Sáng sớm đã chạy mất dạng.
Vừa nói đến văn chương, Hà Chính Khiêm lập tức đầu đau, dường như nàng đã sớm quên sạch chuyện này, ấp úng nửa ngày cũng không ra.
“Không học còn chưa xong còn ở đây thể hiện cái gì, nhanh trở về học xong cho ta, nếu không ta cho ngươi đẹp mặt!” Lời này của Sở Nhứ Nhi cũng không phải nói giỡn, hành hạ người khác không được, bất quá Hà Chính Khiêm thì biện pháp rất nhiều.
“Ta lập tức trở về học, ngươi đừng tức giận!” Hà Chính Khiêm kéo kéo tay áo của nàng lại lo lắng căn dặn: “Vậy bản thân ngươi cẩn thận chút, có chuyện gì nhất định phải kêu lên!”
“Ân.”
“Ta đây đi.”
“Ân.”
Hà Chính Khiêm nhìn hai mắt Sở Nhứ Nhi, nhanh chóng ly khai, trong miệng còn liên tục cằn nhằn, thật là, nói thêm một câu cũng không chịu nói, quỷ hẹp hòi.
Cất bước Hà Chính Khiêm, lúc này Sở Nhứ Nhi mới trở về sương phòng.
Mới vừa vào cửa thì thấy Cảnh Dương dùng ánh mắt đầy chế nhạo nhìn bản thân, nhất định là chuyện mới vừa rồi của Hà Chính Khiêm khiến nàng hiểu lầm, bất quá thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, có cái gì mà để giải thích chứ.
“Nàng chính là như vậy, nếu như có gì đắc tội, thỉnh công chúa đừng trách.” Sở Nhứ Nhi rót một ly trà cho Cảnh Dương.
“Hắn đối với ngươi rất không bình thường.” Cảnh Dương tiếp nhận chén trà thổi hai ngụm.
“Công chúa muốn nói cái gì? Có việc gì cứ nói thẳng, dân nữ là dân quê mùa, nghe không hiểu những câu sâu xa như vậy.”
Cảnh Dương uống một ngụm trà, nói: “Trà xuân Long Tĩnh, hảo trà, Liễu Không cũng rất thích uống.” Buông chén trà lại nói: “Được rồi, quên nói cho ngươi, Sở Thương trước đây tên là Liễu Không, nàng là một hòa thượng.”
“Dân nữ không rõ ý tứ của công chúa.” Hóa ra trước đây nàng là hòa thượng, thảo nào lúc mới vừa nhìn thấy nàng, tóc lại ngắn như vậy.
“Ngươi hiểu, ngươi thông minh như thế thế nào lại không rõ đây?” Cảnh Dương đứng dậy ở trong phòng đi lại vài bước, sau đó đưa ánh mắt nhìn về hướng Sở Nhứ Nhi “Nàng không phải là biểu ca gì của ngươi, nhà của nàng cũng không tại Kinh Hà, ngươi đối với tất cả thứ này trong lòng đều biết rõ ràng, thế nhưng ngươi vẫn như trước gạt nàng, tùy ý tạo cho nàng một thân phận giả tạo, mặc cho nàng từng bước rơi vào vòng xoáy dối trá này.”
Sở Nhứ Nhi hiểu, hôm nay Cảnh Dương có thể tìm đến nàng, đã nói lên nàng đã biết tất cả, nếu nàng đã biết, kia Sở Thương khẳng định cũng rõ ràng, hiện tại giấu hay không giấu cũng không còn ý nghĩa “Vậy công chúa hôm nay là tới khởi binh vấn tội?”
Cảnh Dương lắc đầu “Cũng không phải, đối với ta mà nói nàng có thể bình an trở về, cũng đã là trời xanh ban ân lớn nhất cho ta, ngươi có thể lý giải loại thống khổ sinh ly tử biệt này sao? Ngoại trừ nàng, tất cả còn lại giống như đều thành hy vọng xa vời, ba năm nàng ly khai kia, nhượng ta học được cái gì là thỏa mãn.”
Sở Nhứ Nhi có thể nghe ra đau khổ trong lời nói của Cảnh Dương, nàng không biết giữa hai người khổ mệnh này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nàng hiểu, Cảnh Dương càng yêu Sở Thương hơn so với chính mình, có lẽ nói là Liễu Không.
“Ta lần này tới, không vì cái gì khác.” Trong mắt Cảnh Dương có chút lệ quang “Một là cảm tạ ngươi, bất luận ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì, ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của nàng cùng ta, nếu như ba năm kia không có ngươi, có thể cả đời này ta tìm khắp nơi cũng không tìm được nàng, cũng đã chuẩn bị đi theo nàng.” Nói xong lại đến gần Sở Nhứ Nhi vài bước “Thứ hai là, ta hy vọng ngươi có thể tha thứ nàng, không nên khiến nàng đeo gông xiềng tình cảm đối với ngươi trên lưng nữa, từ lúc ngươi đi, nàng mỗi ngày đều không vui, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng ta có thể cảm nhận được, ta xin ngươi lý giải khó xử của người làm thê tử, giúp nàng, đừng để nàng luôn thống khổ.”
Khóe miệng Sở Nhứ Nhi xả ra một tia cười khổ “Thống khổ? Vì ta?”
“Phải.” Cảnh Dương gật đầu, lại nói: “Trong lòng của nàng, cực kỳ coi trọng ngươi, nàng đối đãi ngươi như thân muội muội, điểm ấy ta cũng không bằng được.”
“Nàng thật là ngốc, lẽ nào nàng không trách ta không nói thật với nàng sao?” Tất cả những ngày qua rõ ràng trong mắt, mà hiện tại nhớ tới nhưng ngược lại không đau lòng như vậy, hay là bản thân đối nàng thực sự không có yêu như trong tưởng tượng đi.
“Nàng chỉ hy vọng ngươi đừng trách nàng.”
“Ta không trách nàng, ta thế nào lại trách nàng, kỳ thực cho tới nay, trong đoạn cảm tình này đều chỉ là bản thân ta một mình mơ ước tất cả mà thôi, nàng vẫn đều là bị động.” Tình cảm đơn phương ngay từ đầu đã định trước là một kết cục thất bại.
“Nếu nàng biết ngươi nghĩ như vậy, nhất định sẽ thật cao hứng.” Khóe miệng Cảnh Dương hơi có chút tiếu ý.
Sở Nhứ Nhi gật đầu, cũng cong lên khóe miệng “Kêu nàng không nên suy nghĩ nhiều, lúc ở Kinh Hà nàng cũng rất mẫn cảm.”
“Còn có một việc, không biết Sở cô nương có tiện nói khônng.” Giữa chân mày Cảnh Dương có chút vẻ u sầu.
“Công chúa, cứ nói đừng ngại.”
Cảnh Dương nhìn về phía Sở Nhứ Nhi, nói: “Sở Thương vì sao lại mất đi ký ức? Hơn nữa thế nào lại đến Kinh Hà?” Nàng nhớ kỹ Thu Bảo nói cho bản thân chính là, tâm nguyện Liễu Không là muốn đi Long Sơn Tự.
Sở Nhứ Nhi nhíu nhíu mày, lắc đầu nhìn về phía Cảnh Dương “Cái này ta không rõ ràng lắm, ta chỉ biết nàng bị người đưa đến Kinh Hà, nhưng người kia là ai, ta cũng không biết.” Cha cũng không nói cho mình biết, thân thế của Sở Thương nàng cũng rất mù mờ.
Cảnh Dương gật đầu “Nếu như vậy, ta đây về trước, hôm nay đa tạ Sở cô nương.”
“Công chúa nói quá lời.”
Dứt lời, Cảnh Dương đưa tay mở cửa phòng.
Chỉ nghe “Ai u!” Một tiếng, lại là Hà Chính Khiêm.
Nguyên bản là nàng đang dán người lên khe cửa, ai ngờ cửa bất ngờ bị mở, bất quá cũng còn may, lần này nàng không có té ngã.
Cảnh Dương lại gặp được người này, ngực lại liên tưởng đến ánh mắt tràn ngập địch ý của nàng lúc nãy nhìn bản thân, ngực không khỏi cười cười, giương mắt về phía Sở Nhứ Nhi nói: “Ta về trước đây.”
“Ân, được.” Sở Nhứ Nhi có chút xấu hổ gật đầu với Cảnh Dương, ngực đều sắp tức chết rồi, người này làm gì không làm lại đi nghe lén, muốn nghe thì ngươi nghe được rồi, cư nhiên còn có thể bị bắt tại trận, cái này được rồi đi, làm trò cười! Không biết hiện tại trong lòng Cảnh Dương đang nghĩ cái gì đây!
Thẳng đến Cảnh Dương đi xa, Sở Nhứ Nhi mới chuyển mắt tới trên người Hà Chính Khiêm, trừng nàng, nói: “Ngươi vào đây cho ta!”
Hà Chính Khiêm đứng trước cái bàn, vẫn không nhúc nhích, thỉnh thoảng còn hấp hấp mũi.
“Nói, ngươi ghé vào đây nghe đã bao lâu? Đã nghe được cái gì?!” Đôi mắt xinh đẹp của Sở Nhứ Nhi trợn tròn, chỉ kém vỗ lên bàn.
“Ta oan uổng a!” Hà Chính Khiêm vẻ mặt vô tội “Ta mới vừa dán lên, nàng đã mở cửa, sau đó ngươi đều biết, cái gì ta cũng không có nghe.”
“Ngươi dán cửa nghe lén còn nói lý! Ai dạy ngươi làm những chuyện loạn thất bát tao này, được rồi! Ngươi chép “Xuất sư biểu” mười lần cho ta!”
“Ai ai! Ngươi a, ta nghe trộm còn không phải là muốn tốt cho ngươi sao, nếu không sợ ngươi chịu khi dễ, ta hà tất làm loại chuyện này đâu!” Thực sự là không nói lý, vì tốt cho nàng còn muốn phạt bản thân chép văn chương.
“Ngươi đi không!” Sở Nhứ Nhi tức giận đến nói năng không rõ “Không đi cũng được, hảo, ta hiện tại trở về Kinh Hà!”
Hà Chính Khiêm sợ nhất nghe nàng nói cái này, vội vàng đè lại tay nàng, gấp giọng nói: “Ôi yêu! Ta đi, ta đi còn không được sao, ngươi đừng luôn suốt ngày đem lời này ra nói, quá dọa người.”
Sở Nhứ Nhi bĩu môi, giống như là bị cái gì thiên đại ủy khuất “Vậy ngươi còn không mau đi, trước khi trời tối, ta muốn thấy được ngươi chép xong.”
“Trước khi trời tối!” Hà Chính Khiêm vừa định phát tác, thì lại thấy ánh mắt kia của Sở Nhứ Nhi, quên đi, nàng nhận mệnh, thở dài nói: “Ta sẽ đi ngay, ngươi nghìn vạn lần đừng nóng giận.” Nói xong nàng phất tay áo, lập tức đến thư phòng.
Sở Nhứ Nhi nghĩ đến bộ dạng kẻ câm ăn hoàng liên* vừa rồi của Hà Chính Khiêm, nhịn không được bật cười lên, người này căn bản là một hài tử còn chưa lớn nha.
“Nghe nói hôm nay bệnh đau đầu của phụ hoàng lại tái phát, ngươi mệt chết rồi đi?” Ngón tay Cảnh Dương nhẹ nhàng xoa ấn hai bên huyệt thái dương của Sở Thương.
Sở Thương nhắm mắt lại, đầu tựa vào ghế ngồi “Cũng tốt, cũng không mệt lắm.” Kéo tay Cảnh Dương qua “Đừng ta, theo ta trò chuyện, ta rất nhớ ngươi.”
Cảnh Dương theo tay Sở Thương, ngồi trên đùi của nàng, nhéo nhéo mũi của nàng, cười nói: “Ngươi làm sao vậy? Một ngày không gặp như cách ba thu a? Ngươi khi nào thì học được miệng lưỡi trơn tru như thế.”
“Thế nào lại là miệng lưỡi trơn tru a, ta thực sự nhớ ngươi, chúng ta đây mới là tân hôn, ngươi không nhớ ta a?” Vừa nói Sở Thương lập tức dán mặt qua, muốn hôn nàng.
“Bên ngoài còn có người.” Cảnh Dương có chút thẹn thùng xoay mặt qua chỗ khác.
“Vậy kêu bọn họ đều lui xuống.” Nói xong Sở Thương lập tức đứng dậy, lôi kéo Cảnh Dương đi đến bên giường.
Cảnh Dương không lay chuyển được Sở Thương, hơn nữa đích xác nàng cũng nói không sai, đang tân hôn, Sở Thương muốn, bản thân cũng muốn.
“Ân, chậm một chút.” Hôm nay Sở Thương có chút gấp, hạ thủ cũng có chút nặng.
Bất quá sau đó hai người chậm rãi rơi vào cảnh đẹp, Sở Thương phủ ở trên người Cảnh Dương, ôm lấy tấm lưng trơn bóng của nàng, trầm thấp gầm gừ bên tai nàng, rất nhanh dưới đầu ngón tay của bản thân, rốt cục sau một trận run rẩy của Cảnh Dương, kết thúc trận đấu ôn nhu này.
Cảnh Dương nhẹ vỗ về Sở Thương đang phủ trên người mình há mồm thở dốc, dán ở bên tai của nàng nói nhỏ: “Hôm nay ta đi gặp Nhứ Nhi.”
===================================
Nghe xong xìu cmnl =)))))) hắc hắc...