“Nương, ngài có thấy cái trâm cài của ta đâu không?” Người nói là nhị tiểu thư Hà gia Hà Tư Quận, chỉ thấy nàng hơi khẽ chau mày, hai đầu lông mày tràn đầy lo lắng.
Sở Nhứ Nhi đang tưới quân tử lan “Trâm cài nào a?”
“Chính là cái trâm cài có hoa kim sắc.”
“Có phải là ngươi không cẩn thận rơi ở đâu hay không?” Sở Nhứ Nhi xách theo bình tưới nước đi về phía phòng của tiểu nữ nhi, mặc dù đã là mẫu thân của hai hài tử, nhưng năm tháng lại không để lại một chút dấu vết trên mặt Sở Nhứ Nhi.
“Không có khả năng!” Hà Tư Quận đều đã tìm trong trong ngoài ngoài phòng tìm rất nhiều lần “Tối hôm qua còn ở đây!”
Nghe tiểu nữ nhi nói vậy, Sở Nhứ Nhi cũng kì quái, chẳng lẽ trong nhà có trộm?
Đúng lúc này, Hà Tư Dĩnh nghênh ngang từ bên ngoài trở về, khuôn mặt hồng hồng, bộ dáng giống như là uống rượu.
“Tỷ tỷ, ngươi có trông thấy cái trâm cài của ta hay không?” Hà Tư Quận xông lên phía trước, nắm lấy cánh tay tỷ tỷ nhà mình, nóng vội hỏi.
“Trâm cài?” Hà Tư Dĩnh nói xong ợ rượu “Trâm cài nào?”
“Ta để trên bàn, cái trâm cài hoa kim sắc.”
Hà Tư Dĩnh nháy nháy mắt, lập tức nở nụ cười “Nga, là cái đó a.”
“Ngươi biết! Vậy ngươi mau đưa ta đi.”
“Không được.” Hà Tư Dĩnh lắc lắc đầu, khoát tay nói: “Ta đem nó đổi rượu, ngươi xem...” nói liền từ phía sau lấy ra một túi rượu, bề ngoài mười phần tinh xảo, đây là nàng đổi với một đại hồ tử* Tây Vực. (con ma men này mà thành đôi được với Bình Nhi thì cũng quá xá lệch luôn =.=)
*đàn ông có râu quai nón
“Cái gì!” Nước mắt Hà Tư Quận lập tức rơi xuống “Sao ngươi có thể như vậy! Đó là đồ vật của ta!”
“Ai ai, ngươi khóc cái gì a, không phải chỉ là một cây trâm xấu xí thôi sao, hôm nào ta sẽ mua lại cho ngươi một cái là được rồi!”
“Sao mà giống chứ! Đó là An Bình tỷ tỷ cho ta!”
Hà Tư Quận khóc càng ngày càng lớn tiếng, Sở Nhứ Nhi trong phòng cũng bị kéo ra.
“Nương!” Vừa thấy được mẫu thân, Hà Tư Quận liền bổ nhào trong ngực nàng oa oa khóc rống lên.
Nghe tiểu nữ nhi thút tha thút thít kể ra, Sở Nhứ Nhi đều nghe hiểu được nội dung chính, ngẩng đầu dùng mắt đao thẳng hướng đại nữ nhi nhà mình, Hà Tư Dĩnh cả kinh liền rùng mình một cái, ngay cả rượu cũng tỉnh hẳn, lại cúi đầu xuống vỗ nhẹ bả vai Hà Tư Quận, ôn nhu an ủi: “Được rồi, không sao, An Bình sẽ không trách ngươi, ngoan, đừng khóc nga.”
Ngày đó vừa vặn Hà Chính Khiêm đi nơi khác bàn chuyện làm ăn, lúc trở lại liền phát hiện hai tiểu bảo bối nhà mình không đúng lắm, cuối cùng vẫn là Sở Nhứ Nhi mà nói rõ nguyên nhân với nàng.
“Đó là cây trâm gì a, trọng yếu như vậy, ngay cả thân tỷ tỷ cũng không có chỗ thương lượng.” Hà Chính Khiêm một bên rửa chân, một bên không hiểu hỏi.
Sở Nhứ Nhi ngừng lại kim khâu trong tay, hé miệng cười nói: “Chỉ sợ quý giá không phải cây trâm, mà là người đưa trâm.”
“Người đưa trâm?” Hà Chính Khiêm bỗng nhiên mở to hai mắt “Ngươi nói là, Tư Quận thích An Bình?”
“Mười ba tuổi, chính là thời khắc xuân tâm manh động, thuở nhỏ nàng cùng An Bình thân cận cũng không phải ngươi không biết, lại thêm bộ dáng khẩn trương của nàng đối với cây trâm này, cũng đúng tám chín phần.”
Hà Chính Khiêm nhẹ nhíu mày “Vậy An Bình biết không? Cũng đừng là nha đầu này nhất sương tình nguyện tương tư đơn phương a.”
Sở Nhứ Nhi cũng thở dài một hơi “Ta cũng sợ cái này.”
Sở An Bình nữ thừa phụ nghiệp, tuy nói phương diện y thuật còn chưa lô hỏa thuần thanh* như Sở Thương, nhưng so với đồng bối cũng là nhân tài kiệt xuất, bộ dáng cũng là cực kỳ giống Sở Thương, bất quá tâm tính lại giống Cảnh Dương.
*ví sự thành thục của học vấn, nghề nghiệp
“Cha, ngài thấy thế nào?” Sở An Bình một thân trang phục nam tử, sau lưng lại dắt một con tuấn mã, có thể nói là anh tuấn bất phàm.
“Tỷ tỷ, ngươi lại muốn đi đưa thuốc a?” Sở An Nghĩa không thích y thuật, nhưng lại là một tài liệu đọc sách tốt, năm gần mười bốn tuổi đã trúng tú tài, bây giờ dáng vẻ cũng cao lớn không ít, nghiễm nhiên thành một tên trẻ ranh to xác.
Sở Thương híp mắt nhìn hai tỷ đệ, quay đầu nhìn về phía Cảnh Dương, cũng may lúc trước nghe nàng, nếu không liền làm mai một tài hoa của An Bình.
“Lần này dự định mang mấy người đi?” Cảnh Dương vẫn có chút không yên lòng, lần trước đi đưa thuốc, nàng (An Bình) liền từ trên ngựa ngã xuống, lúc này lại cưỡi ngựa, trong lòng khó tránh khỏi vẫn còn khiếp sợ một chút.
“Vẫn là ta cùng mấy người bọn A Đức.” An Bình biết mẫu thân cũng đang lo lắng cho nàng, cười nói: “Nương cứ yên tâm đi! Đưa thuốc xong ta liền trở lại.”
Cảnh Dương hơi cau mày “Khi nào ngươi mới có thể không để nương lo lắng a, lớn khôn cũng không cần chạy loạn khắp nơi.”
An Bình nói là nói như vậy, nhưng trên thực tế là khi nàng đưa thuốc xong cũng không có trực tiếp về Kinh Hà, mà là tiện đường đi Việt Dương.
========================================
“An Bình tới.” Phu thê Hà Chính Khiêm đối với việc Sở An Bình đột nhiên tới chơi rất là vui vẻ, bất quá hẳn là có người còn vui vẻ hơn so với các nàng.
Hà Tư Dĩnh nhìn thấy An Bình liền muốn khóc, chạy đến liền ôm người ta vào trong ngực “Ngươi đã tới a! Nếu ngươi không đến Tư Quận liền muốn hận chết tỷ tỷ ta!”
“Tỷ! Ngươi nói cái gì đó!” Hà Tư Quận cắn chặt môi mỏng, cũng không dám ngẩng đầu.
“Chẳng lẽ không đúng sao!” Hà Tư Dĩnh dắt tay áo An Bình nói: “Bất quá ta chỉ cầm cây trâm ngươi đưa cho nàng đi mua rượu, tiểu nha đầu này mang thù a, hơn mười ngày rồi cũng không nói chuyện với ta a!”
Sở An Bình sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía Hà Tư Quận, chỉ thấy nàng siết lấy cái khăn trong tay, hai má ửng đỏ, chọc người thương yêu.
Cúi đầu lại nhìn Hà Tư Dĩnh nói: “Ai bảo ngươi luôn thèm miệng! Tư Quận làm rất tốt!”
“Ngươi ngươi ngươi! Ta thật sự không muốn sống nữa!”
Lúc nửa đêm, Sở An Bình lật qua lật lại làm sao cũng ngủ không yên, luôn nghĩ đến dáng vẻ thẹn thùng hôm nay của Hà Tư Quận, gương mặt ửng đỏ, khiến nàng không thể tập trung tinh thần, đứng dậy lấy y phục liền đi ra ngoài, đúng lúc trong sân cũng có một bóng người cũng ngủ không được.
Hà Tư Quận chỉ cảm thấy trên vai ấm áp, quay người đã nhìn thấy người mình mong nhớ ngày đêm, nhưng ít nhiều vẫn có chút xấu hổ, theo bản năng cúi đầu thấp xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thức dậy làm gì?”
Sở An Bình không có trả lời nàng, chỉ là giúp nàng chỉnh lại y phục trên người “Đêm lạnh, mặc ít như thế cẩn thận nhiễm phong hàn.”
Hà Tư Quận cảm thụ người này ôn nhu, giương mắt lại nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, trong sáng như vầng trăng trên trời, khối mềm mại trong tâm lại bắt đầu dao động.
“An Bình.” Đây là lần đầu Hà Tư Quận gọi tên của nàng, dĩ vãng nàng đều gọi là tỷ tỷ.
“Ừm.”
“Ta thích ngươi.”
Sở An Bình không dám nhìn đôi mắt tinh khiết như nước của Hà Tư Quận, nuốt một ngụm nước bọt “Ngươi, ngươi còn quá nhỏ.”
“Nhưng ta sẽ lớn lên!” Tình cảm niên thiếu luôn luôn mang theo một cỗ quật cường.
“Ta —— “
Vừa nói ra một chữ, trước ngực Sở An Bình liền bị lấp đầy, một trận điện lưu đánh về phía tim, nàng lập tức quân lính tan rã, tâm thần mê loạn, đưa tay ôm chặt người trong ngực.
“Ta biết ngươi cũng thích ta mà.” Giọng Hà Tư Quận có chút nghẹn ngào, nhưng lại lộ ra một cỗ hương vị hạnh phúc “Ta biết ta còn quá nhỏ, thế nhưng ta cũng sẽ lớn lên, ngươi chờ ta một chút, trưởng thành ta liền gả cho ngươi.”
Hốc mắt Sở An Bình cũng có chút ướt át, nàng cũng không biết lúc nào đứa nhỏ này đi vào lòng mình, dĩ vãng nàng luôn tự nói với mình Tư Quận còn quá nhỏ, bản thân phải khắc chế, nhưng hôm nay nàng lại toàn thân run rẩy ôm lấy Tư Quận, nhưng nội tâm lại vô cùng kiên định, kéo ra khoảng cách giữa hai người, phất nhẹ tóc rối của người trước mắt, ngắm nhìn thật sâu, hồi lâu một nụ hôn nhẹ liền rơi xuống bên cạnh môi của nàng.
“Ta chờ ngươi.”
Dưới ánh trăng chiếu sáng hai trái tim rung động, dưới ngọn cây có hai người yêu nhau, nguyên lai tình định một đời là như vậy.
=============o-o-oHOÀNo-o-o============
Cuối cùng cũng xong bộ này ^^
Cảm ơn những bạn đã quan tâm ủng hộ mình, cảm ơn những bạn edit phụ mình hoàn thành bộ này.
Sau 1 thời gian edit, được nhiều người yêu thích bhtt ủng hộ, cũng có nhiều người ghét vì hầu như chương nào cũng phải nghe chữi nên mình tạm ngưng công việc edit này. Hiện tại còn bộ NP mình tạm ngưng không edit nữa, khi nào có hứng mình sẽ edit tiếp ^^, còn bộ Dịch và Thời An mình nhận beta cho Ami thì sẻ tiếp tục beta đến hết (trừ khi editor drop:D)
Cảm ơn các bạn đã quan tâm và ủng hộ trong thời gian qua:D