Cơ Linh cho nổ đập nước, chỉ trong vòng một đêm dìm nước ba thành, không uổng nhất binh nhất tốt* khiến cho ba thành Thiên Phủ chìm trong biển nước. Cừu Sơ Chiếu dẫn đầu quân chủ lực của Khương quốc bỏ thành Yến Vân mới chiếm được, vội vàng chạy về hậu phương đoạt lại ba thành, đi được nửa đường thì gặp mai phục ở ngoại ô Yến Vân, mấy vạn nhân mã bị hao tổn hơn một nửa. Đại Tướng quân Cừu Sơ Chiếu và quân sư Tô Hoàn đỏ mắt chịu đựng, liều chết giao tranh mấy ngày mấy đêm mới dẫn theo không tới bốn phần tàn binh bại tướng chạy thoát, chạy một đường về Lăng Châu ở phía Nam, đóng cửa không ra.
*Nhất binh nhất tốt: một mình một ngựa
Một chiêu mất hết tính người này của Cơ Linh khiến lòng người trong thiên hạ rét lạnh, nhưng cũng khiến tình hình trận chiến chuyển biến hoàn toàn. Hoàng triều Đại Khương uy phong không ai bì kịp không hề ngông cuồng tự đại nữa, xám xịt như nhà có tang, lại không dám mảy may xúc phạm chút nào, mà sĩ khí Tĩnh quốc tăng thêm một bậc, như lưỡi đao sắc bén tiến nhanh đánh thẳng phá liền ba cửa ải, binh lực dồn ép Lăng Châu thịnh vượng màu mỡ! Nhất thời khiến bách tính Khương quốc đã an ổn trong vài thập niên bị hoảng sợ, du nhân, sĩ tử* ngày ngày gào thét: “Trời muốn diệt Khương quốc ta!”
*Du nhân, sĩ tử: Khách du lịch và học trò.
Nhiều ngày nay, Trần Tịch và Quân Mẫn Tâm bận rộn an ủi dân chúng thành Tân Chiêm, Thẩm Lương Ca và Quân Nhàn khao thưởng quân lính, chấn chỉnh tác phong binh sĩ, nếu phát hiện có ai tự ý cướp đoạt của cải của dân chúng, bất kể ít hay nhiều đều hành quyết như nhau!
Nửa tháng này, mọi người đều vội vàng chân không chạm đất, rất được lòng dân, thực đáng giá. TTM.LQĐ Ngày hôm đó được nửa ngày rảnh rỗi, bốn người túm tụm lại uống rượu nghị sự, thương lượng xem bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Nắng cuối thu chói chang, mọi người chỉ mặc thường phục mỏng. Quân Mẫn Tâm vận một bộ trang phục của nam tử màu xanh, tóc đen dùng trâm búi lên, lộ ra dung nhan thanh tú và cần cổ trắng nõn. Trần Tịch cũng cởi bỏ ngân giáp, chỉ mặc võ bào màu lam, thắt đai lưng màu đen và bao cổ tay, giày vải màu xanh, tóc xoăn màu đen dùng dây buộc cao lên, trên dung nhan màu lúa mạch là đôi mắt thâm thuý và sống mũi cao thẳng, cả người tản mát ra khí khái nam tính chín chắn và khoẻ đẹp.
Trần Tịch quan sát bản đồ một lúc lâu, chợt mở miệng: “Lãnh thổ Tĩnh quốc đã mở rộng gấp đôi so với trước kia.”
Quân Mẫn Tâm cười nói: “Không bằng một phần tư Ly quốc khi xưa.”
Thẩm Lương Ca và Quân Nhàn liếc nhau, biết thiếu nữ trầm tĩnh trước mặt này dã tâm bừng bừng, bèn ấm giọng khuyên nhủ: “Bách túc chi trùng tử nhi bất cương, hiện tại miếng thịt béo Khương quốc này quá lớn mạnh, nếu một ngụm nuốt vào chỉ sợ không tiêu hoá được.”
*Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương (百足之虫死而不僵): con rết chết mà không ngã nhào, hiện dùng để hình dung người hoặc tập đoàn thế lực to lớn tuy đã thất bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.
Quân Mẫn Tâm hiểu ý, mỉm cười.
Lại trò chuyện chốc lát, Quân Nhàn nháy mắt ra hiệu cho Trần Tịch. Trần Tịch hiểu ý quay đầu sang hỏi Quân Mẫn Tâm: “Mẫn Nhi, Cơ Linh vẫn chưa trở về phục mệnh sao?”
Vốn đang chuyện trò vui vẻ, chiết phiến trong tay Thẩm Lương Ca ngừng một lát, lúng túng không nói gì nữa. tiểumậpmạp.lêquýđôn Trong nháy mắt không khí yên tĩnh lại, dường như Cơ Linh đã trở thành đề tài kiêng kỵ nào đó.
Quân Mẫn Tâm chậm rãi thu lại nụ cười, rũ mắt lạnh nhạt nói: “Lại truyền một lệnh bài nữa, nếu hắn vẫn không trở về phục mệnh, xử tại chỗ theo quân pháp!”
Lại nói Cơ Linh tự nhận lập công lớn, kể từ sau sự chuyện dìm nước ba thành lập tức như lệ thường dung túng thủ hạ binh lính cướp bóc tiền của của dân chúng, vàng bạc châu báu trong tay thủ hạ nhiều như núi, cứ như thế sống ung dung tự tại một thời gian. Quân Mẫn Tâm hai lần ba phen phái người tới thúc giục, nhưng con người cuồng vọng này lần nào cũng vung tay lên, hung ác đe doạ: “Chờ bên này xử lý xong tiểu gia sẽ tự động trở về! Còn nhiều chuyện nữa, ta sẽ khiến ngươi đời này đừng hòng mở miệng được!”
Cứ như vậy đã hơn nửa tháng, mãi đến khi một mệnh lệnh hung ác được ban ra, Cơ Linh biết Quân Mẫn Tâm có bao nhiêu tức giận, lúc này mới chọn một rương trân bảo quý giá nhất không nhanh không chậm trở lại.
Con khổng tước sặc sỡ vừa hăm hở vào quân doanh đã thấy tất cả mọi người tập trung đông đủ, vẻ mặt nặng nề nhìn hắn. Cơ Linh có phần kinh ngạc, nghĩ thầm: Quả nhiên là người lập công rồi sẽ không giống trước, ngay cả lúc về doanh tất cả mọi người đều xếp hàng ngênh đón!
Nghĩ vậy, vẻ mặt hắn càng thêm thoả mãn! Hắn toét miệng cười một tiếng, đang định hành lễ với Quân Mẫn Tâm đứng cách xa hắn, bỗng nghe Trần Tịch quát lên một tiếng: “Cơ Linh, ngươi có biết tội của ngươi không?!”
Cơ Linh bất ngờ không kịp chuẩn bị bị tiếng quát này làm cho sợ hết hồn, lập tức bối rối, suy nghĩ có phần bất ngờ, nhưng vẫn khí thế lăng nhân đáp trả: “Tội? Tội gì? Lão tử lập công lớn, có tội gì?!”
Thẩm Lương Ca đỡ trán lắc đầu, dường như đã sớm dự liệu được sau đó sẽ là cảnh tượng khốc liệt cỡ nào.lêquýđôn.tmm Vẻ mặt Trần Tịch nghiêm nghị nói: “Dìm nước ba thành, lòng dạ ác độc giết chết bốn vạn con dân vô tội, gây ra chuyện mất hết tính người. Đây là tội lớn thứ nhất!”
“Trần Tịch, ngươi con mẹ nó bị bệnh à!!!”
Cuối cùng Cơ Linh cũng có phản ứng, cục diện trước mặt không phải đại hội khen thưởng! Không có vàng bạc mỹ nhân, không có thăng quan tiến chức! Nếu có, cũng chỉ có một đám người mạc danh kỳ diệu ở chỗ này hưng sư vấn tội!
“Đây là cái lý do con mẹ nó thối nát gì vậy!” Cơ Linh quả thực vừa giận vừa sợ, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện hai vệt ửng đỏ: “Ai không vô tội? Hai nước giao chiến, thương vong là chuyện bình thường!”
Vẻ mặt Trần Tịch không đổi, chỉ lạnh nhạt nói: “Dung túng binh lính chiếm đoạt ruộng đất tài vật của dân chúng, bắt giữ vợ con của người khác ức hiếp dân chúng, những hành vi này không khác gì bọn cường đạo! Đây là tội lớn thứ hai!”
Nghe vậy, Cơ Linh siết chặt nắm đấm vang lên những tiếng răng rắc, mắt phượng trừng to, giống như tuỳ thời xông lên chém giết. Hắn liếc Quân Mẫn Tâm, vừa hận vừa lườm Trần Tịch, cười lạnh nói: “Người ta yêu nhất cũng bị ngươi đoạt, lấy vài thứ, phá vài vật thì có làm sao!”
“Càn rỡ!” Đại Tướng quân Quân Nhàn vỗ án kỷ, khắp nơi chấn động, án kỷ vỡ nát.
Cơ Linh đang nổi nóng, bất chấp là ai bật thốt lên: “Ta thả con mẹ ngươi…”
“Cơ Linh!” Đầu Quân Mẫn Tâm đau như muốn nứt ra, quát: “Im miệng!”
Cơ Linh ngẩn ra, ô ngôn uế ngữ vọt tới bên miệng đành ngừng lại, ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng thân thể lại rung động dữ dội, hiển nhiên là cố gắng áp chế cơn tức giận đang dâng lên.
Trần Tịch vẫn nghiêm nghị, tiếp tục nói: “Năm lần bảy lượt không thèm đếm xỉa đến quân lệnh, trong mắt không có quân pháp! Đây cũng là tội chết!”
Lúc này Cơ Linh không mắng chửi không làm loạn, ánh mắt đặc biệt bình tĩnh, đó là sự vắng lặng, đáng sợ được ngưng kết ngàn năm, hơn nữa thật đáng buồn.
Hắn lẳng lặng ngưng mắt nhìn Quân Mẫn Tâm, tựa như đang chờ phán quyết.
Quân Mẫn Tâm ngước mắt nhưng không nhìn hắn, mà chuyển sang Thẩm Lương Ca, lạnh giọng hỏi: “Quân sư, theo quân pháp thì nên xử trí Cơ Linh như nào?”
“Cơ đại nhân phạm phải ba tội lớn, vốn nên xử tử tại chỗ.” Thẩm Lương Ca nghiêm mặt, thông minh như nàng sao không hiểu suy nghĩ của Quân Mẫn Tâm?
Phe phẩy quạt giấy, nàng lại chuyển giọng, dịu dàng cười nói: “Nhưng Cơ đại nhân không uổng nhất binh nhất tốt chiếm được ba thành, khiến quân ta có thể phục kích quân địch, tiến quân thần tốc, có công lớn. Theo thần không bằng lấy công chuộc tội, cho Cơ đại nhân cơ hội sửa đổi!”
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.” Quân Mẫn Tâm có lòng hạ bậc thang, thuận thế gật đầu, nói với Quân Nhàn bên cạnh: “Giao cho Đại tướng quân xử trí.”
Quân Nhàn vội ngồi ngay ngắn, trầm giọng nói: “Niệm ngươi vi phạm lần đầu, phạt một trăm quân côn, không được tái phạm!”
Nghe vậy, mười ngón tay nắm chặt trong tay áo Quân Mẫn Tâm cuối cùng cũng buông lỏng.
Cơ Linh cứng ngắc tại chỗ, tầm mắt giằng co dừng ở trên người Quân Mẫn Tâm, từ đầu đến cuối không hề di dời nửa phân, cũng không hề thốt ra nửa chữ. Giống như người đang bị mọi người thảo luận trừng phạt không có quan hệ với hắn. Một người kiêu ngạo cuồng vọng lúc này lại như bị rút mất linh hồn.
Mãi đến khi có binh sĩ hành hình tay cầm gậy thô đến áp giải hắn, hắn mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, ngửa mặt lên trời phát ra tràng cười to mà khàn đặc. Tràng cười điên cuồng đùa cợt chúng sinh như vậy đã sớm mất đi cao quý hắn luôn duy trì lúc trước.
Khoảnh khắc này, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy đáng buồn vì con đã thú xinh đẹp khó thuần này. Người nam nhân này đã bao giờ chịu qua khuất nhục? Cặp mắt phượng sắc bén hẹp dài kia đã bao giờ bi thương đến thế?
Cười đến khi không thở nổi, lúc này Cơ Linh mới tránh thoát binh lính đang đè hắn lại, đứng thẳng đi từng bước ra ngoài trướng, đưa tay cởi áo khoác ném xuống, lúc này mới lạnh lùng xoay đầu lại nói: “Đánh đi!”
Những tiếng trầm đục của gậy gộc đánh lên da thịt khiến lòng người khiếp sợ. Một tiếng lại một tiếng, tựa như đang đập lên trái tim.
Quân Mẫn Tâm ngẩng đầu nhìn Trần Tịch đứng bên cạnh, trong ánh mắt hiện lên vài phần ý tứ cầu xin. Trần Tịch thở dài trong lòng, quả nhiên nàng không đành lòng.
Không nghĩ nhiều, Trần Tịch xoay người ra khỏi lều trại, hai binh lính đang hành hình lập tức dừng lại, hắn dang rộng chân trái ra bước lên trước. Dù hắn không nói tiếng nào nhưng binh lính hành hình vẫn thầm hiểu được, đây là ám hiệu cầu xin phạt nhẹ trong trại lính.
Trong lòng hai binh lính hiểu rõ, gậy vẫn mạnh mẽ có lực hạ xuống như cũ nhưng sức lực trên da thịt lại giảm nhẹ rất nhiều.
Mặc dù vậy, dù thân thể Cơ Linh bằng sắt cũng không chịu nổi một trăm quân côn. Gậy cuối cùng hạ xuống, Cơ Linh gần như hoa mắt ù tai, cái mông sau lưng máu thịt nhầy nhụa, lúc lâu sau mới run rẩy đứng lên.
Bên cạnh có người muốn đỡ hắn đi, hắn cắn răng dùng toàn bộ hơi sức đẩy người nọ ra. Vì dùng sức quá lớn khiến hắn suýt chút nữa ngã xuống đất, lúc lâu sau mới giữ vững thân thể, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Quân Mẫn Tâm cũng thay hắn toát mồ hôi. Thở dốc một lát, rốt cuộc Cơ Linh khôi phục chút thể lực, lưng hắn nhầy nhụa máu, lảo đảo bước từng bước, tự trở về doanh trướng của mình. Từ đầu đến cuối hắn đều không để người khác dìu một bước.
Một trăm quân côn, nếu đổi lại là người khác, không chết cũng trở thành tàn phế. Người nam nhân xinh đẹp rắn rết trước mắt này chưa bao giờ kiêu ngạo, bước từng bước đẫm máu đi về phía trước.
“Thực là một hán tử!” Quân Nhàn xúc động.
Trần Tịch nhìn Quân Mẫn Tâm lộ chút mệt mỏi, khoảnh khắc kia, hình như rốt cộc hắn cũng hiểu rõ vì sao nàng lại cố chấp uỷ nhiệm Cơ Linh như vậy.
Cơ Linh nằm sấp trên giường một ngày trời, không chịu uống thuốc, đêm hôm đó sốt cao.
Quân Mẫn Tâm tìm kim sang bí dược lúc trước mang theo đến Tây Vực, khoác bóng đêm đến doanh trướng của Cơ Linh. Một binh lính trẻ tuổi đang sắc thuốc, Quân Mẫn Tâm ra hiệu cho hắn giữ im lặng, thiếu niên rất biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt lui xuống.
Cơ Linh đang ngủ mê mệt, Quân Mẫn Tâm đi về phía hắn đang nằm trước cửa sổ ngồi xuống, vén chăn mỏng khoác trên lưng hắn làm lộ ra chiếc lưng trầy da sứt thịt. Nam nhân quật cường cao ngạo này hiển nhiên không phối hợp bôi thuốc, nhiều chỗ còn thấm ra máu tôn lên làn da trắng bệch, thật sự là mắt nhìn tâm sợ.
Trời nóng như thế này, cứ tiếp tục như vậy sẽ mưng mủ mất. Quân Mẫn Tâm khẽ thở dài, đầu ngón tay lấy ít dược cao, bắt đầu bôi thuốc.
Nửa nén hương đi qua mới bôi thuốc xong. Có lẽ do tác dụng mát mẻ của thuốc, từ trong cổ họng Cơ Linh phát ra tiếng thở dài thoải mái. Sau đó, khi Quân Mẫn Tâm chuẩn bị đứng dậy, hắn chậm rãi mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Ngươi…”
“Ta…”
Lại trầm mặc.
Tầm mắt Cơ Linh chậm rãi di động từ bình thuốc trong tay Quân Mẫn Tâm đến khi chống lại đôi mắt đen như mực của nàng. Hắn cười lạnh một tiếng, dẫn đầu phá vỡ trầm mặc.
Hắn nói: “Quân Mẫn Tâm, có lúc ta thật hận nàng.”
Quân Mẫn Tâm nhìn hắn, không nói gì. Cơ Linh cười cười như tự giễu, nói tiếp: “Lúc đầu có rất nhiều người hận ta, nàng lại khăng khăng muốn kéo ta trở về. Ta cố gắng trở thành “người tốt” trong lòng mọi người nhưng bây giờ mới hiểu được, thì ra làm người tốt lại khổ sở như vậy.”
Tóc đen tản ra rủ xuống che kín nửa bên mặt của hắn, chỉ để lộ ra đôi mắt lấp lánh. Cơ Linh đùa cợt nói: “Ta nhất định không làm người tốt được. Quân Mẫn Tâm, ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.”
Hàng mi như cánh quạt run lên, Quân Mẫn Tâm ngưng mắt nhìn vào mắt Cơ Linh, từng chữ từng câu nghiêm túc: “Cơ Linh, ngươi không phải người xấu. Chỉ là ngươi không thể yêu người khác giống như yêu ta.”
Nghe vậy, Cơ Linh ngẩn ra, hiếm khi lộ ra vẻ mặt sững sờ. Đôi mắt luôn lộ ra quyến cuồng khắc nghiệt kia, giờ phút này lại lộ ra ánh sáng như trẻ con.
Bất chấp đau đớn trên người, Cơ Linh chợt ngồi dậy, ôm Quân Mẫn Tâm thật chặt!
Thân thể để trần của người nam nhân dán chặt vào lưng mình, nhiệt độ nóng bỏng được ngăn cách bởi một lớp áo mỏng truyền tới. Quân Mẫn Tâm kinh sợ, theo bản năng muốn tránh thoát sự kìm chế của hắn, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn gần như cầu xin của Cơ Linh vang lên bên tai: “Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc thôi.”
Quân Mẫn Tâm cười, nhẹ nhàng nhưng kiên định gỡ hai cánh tay hắn ra. Cơ Linh luống cuống kéo nàng lại, thất thần nói: “Quân Mẫn Tâm, nàng gả cho ta đi. Ta cũng có thể vì nàng giành chính quyền, chờ thiên hạ thái bình, ta sẽ cùng nàng trông coi trong cung cả đời.”
Quân Mẫn Tâm bị lời nói củ hắn doạ cho ngẩn người, xoay tay sờ trán Cơ Linh, nóng bỏng. Nàng không khỏi bật cười: “Cơ Linh, ngươi bị ấm đầu rồi.”
Nam nhân sau lưng cứng đờ, lúc lâu sau mới cợt nhả nói: “Quân Mẫn Tâm, có lúc ta thật hận nàng!”
“Biết, biết, nói cả thảy hai lần rồi.”
“Nhưng chỉ cần nàng hơi tốt với ta một chút thôi, ta lập tức quên mất nên hận nàng như thế nào.”
“…”
Ngoài doanh trướng, không một ai phát hiện thiếu niên tóc xoăn lặng lẽ đứng trước cửa ra vào, như một pho tượng nhìn tất cả bên trong. Bóng đêm u ám bao phủ trên người hắn khiến vẻ mặt hắn mơ hồ.
Lúc lâu sau, hắn mím chặt môi, cuối cùng trầm mặc bỏ đi.
- Hết chương 59 -