Sửng sốt cả nửa ngày ta mới phản ứng lại được, nhìn Vô Mẫn Quân thần sắc thản nhiên ở bên cạnh hô to: “Vô Mẫn Quân! Ngươi…ngươi tự nhiên…”
Ta không phải là chưa từng thấy người chết, cũng không phải chưa từng giết ngươi, nhưng Vô Mẫn Quân đột nhiên giết người thân của mình như vậy,vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vô Mẫn Quân phất tay nhìn ta,khiến cho ta im lặng: “Phụ vương mất, ta là hoàng đế, nhưng việc kếtminh cùng Đông Nguyên quốc là chuyện rất nặng, cũng không phải chỉ dotân hoàng đế như ta nói là được, Thái Sư vừa rồi là nguyên lão tamtriều, việc này ít nhất cũng cần ông ta gật đầu, ông ta lại là một lãohồ li, rất khó đáp ứng dễ dàng. Nếu thúc phụ ta không chết, ít nhất cũng cần thúc phụ ta phải gật đầu —— hiện tại sẽ không phiền toái như vậy,thúc phụ ta đã chết —— Hưu Ấp vương mơ tưởng vương vị, mưu toan ám sáttân đế, tân đế quá mức bi thống, không kịp phát giác, may nhờ TrườngNghi công chúa bên cạnh cứu giúp…”
Nói xong, Vô Mẫn Quân bỗng hạngười xuống, lục tìm trên người Hưu Ấp vương một lát, quả nhiên đúng làtìm ra một thanh chủy thủ, mở bao thanh chủy thủ ra, bên trong chủy thủrất sắc bén. Vô Mẫn Quân cười lạnh một tiếng, cầm lấy chủy thủ của chính mình, cứa mạnh một phát vào lòng bàn tay: “…Nhưng lại vì thế mà bịthương. Nói như vậy, Thái Sư đã có thể đáp ứng .”
Ta nhìn hắn,trợn mắt há hốc mồm, ta nghĩ có rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như vì sao chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn lại có thể nghĩ nhiều như vậy, hoặc là vì sao bây giờ hắn vẫn còn có thể cười bình tĩnh như vậy, rõ ràngmáu của Hưu Ấp vương còn bắn tung tóe trên mặt hắn… Nhưng thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ kết thành một câu: “Ngươi đừng làm xằng bậy đượckhông, kia là tay của ta… Ngươi cắt trên tay ta, ta sẽ nhắm phía dướingươi mà cắt…” =))
Vô Mẫn Quân yên lặng nhìn ta, nói: “Ngươi cho là chỉ có ngươi có sao, ta cũng có thể cắt của ngươi được… Ngươi còn có hai cái…”
Nói xong, hắn lại dừng một chút: “Không đúng, ngươi không có…”
… … … …
Sau khi hai chúng ta dùng ngôn ngữ thương tổn, đả kích lẫn nhau, lại rấtnhanh nghĩ tới chuyện trước mắt, ta nói: “Ngươi vừa mới làm cái gì vậy,nếu không thành công…”
Vô Mẫn Quân cười lạnh một tiếng, cầm chủythủ của Hưu Ấp vương, một lần nữa đặt lại trong tay ông ta tựa như ôngta tự mình rất ra, nói: “Không thành công cũng thành nhân. Cùng lắm thìcùng chết.”
“…” Ta rất là khó hiểu, nếu lần này là do ta làm, tin tưởng sẽ chẳng ai kinh ngạc, dù sao người xưa đã nói, khi còn bé thiếuyêu thương, lớn sẽ bị ác độc. Nhưng Vô Mẫn Quân bây giờ cũng không đếnmức thiếu yêu thương, hắn là thái tử duy nhất, ba ngàn sủng ái sợ làcũng hưởng không hết, nhưng mà hắn hiện tại tâm ngoan thủ lạt như vậy,chỉ có thể nói là vật cực tất phản …
Sau khi giả tạo hiện trường ám sát xong, Vô Mẫn Quân nói: “Bây giờ chúng ta cùng nhau kêu lên.”
Ta gật đầu: “A ——!”
Vô Mẫn Quân cũng lập tức yếu ớt rên rỉ một tiếng, sau đó suy yếu ngãxuống, nhìn thân thể của mình như vậy, ta vội vàng muốn chết…
Những người khác, bao gồm cả Thái Sư kia cùng Tào công công đều chạy vọt vào, vừa thấy cảnh tượng lộn xộn này, đều ngây ngẩn cả người: “Đã xảy rachuyện gì? !”
Ta nói: “Mau gọi Thái y! Trường Nghi công chúa vì bảo hộ ta, bị thúc phụ… Không, Hưu Ấp vương đâm bị thương !”
Sau này mỗi khi ta nhớ lại chuyện này, đều cảm thấy vạn phần vừa lòng, tadiễn thật sự quá tốt, hơn nữa sự chuyển biến xưng hô đối với Hưu Ấpvương, hoàn toàn biểu đạt tình cảm bàng hoàng cùng rối rắm của thái tựbị thúc phụ phản bội.
Nhưng sau đó khi ta nói với Vô Mẫn Quân cũng chỉ nhận được mấy lời nhạo báng của hắn.
Lập tức có hạ nhân lui xuống đi truyền Thái y, Thái Sư vừa chạy tới, vừanhìn nhìn ta cùng với Vô Mẫn Quân trong lòng ta, lại nhìn nhìn Hưu Ấpvương đã tắt thở ở bên cạnh, run giọng nói: “Hoàng Thượng, đây là cóchuyện gì…”
Ta nói: “Ta vừa rồi quá mức bi thương, chỉ lo khóc,cũng không để ý Hưu Ấp vương hóa ra mang theo chủy thủ, mưu toan ám sátta! Hắn… hắn tựa hồ là muốn đoạt đế vị… Ta không nhìn thấy, may màTrường Nghi công chúa ở bên cạnh nhìn thấy, giúp ta cản lại, lại lấychủy thủ của nàng, đâm trúng Hưu Ấp vương…”
Thái Sư trợn mắt háhốc mồm, rồi sau đó bi thương thở dài: “Thần biết Hưu Ấp vương vẫn còntồn tại tâm tư chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế, cũng không ngờ hắn dám không để ý trước mặt tiên hoàng, lại dám…”
Dứt lời, tự nhiên ‘phịch’ một tiếng, quỳ gối xuống trước mặt tiên hoàng, khóc nói: “Đây là bất hạnh của Tây Ương…”
Tuy rằng Hưu Ấp vương có chút oan uổng, nhưng câu nói cuối cùng kia củaThái Sư, cũng là đúng. Có một tên hoàng đế biến thái như Vô Mẫn Quân,Tây Ương rất bất hạnh …
Thái Sư khóc xong, lại nhìn Vô Mẫn Quântrong lòng ta, nói: “Trường Nghi công chúa… ? Chính là… Trường Nghi công chúa kia của Đông Nguyên quốc?”
“Đúng vậy.” Ta gật đầu, “Nàngmới tới hôm qua, mang đến tin tức Bắc Xương quốc muốn thừa lúc binh lựcnước ta suy yếu, tấn công đô thành Tây Ương quốc. Ta tính trước thu hồibinh lực tại Đông Nguyên quốc lại, thứ nhất, bọn họ đã chán ghét chiếntranh, không nên ở lại lâu, thứ hai, cũng là để chuẩn bị sẵn sàng, chống cự Bắc Xương quốc.”
“Việc này…” Thái Sư không thể tin nói,“Nhưng chúng ta đánh hạ quốc thổ Đông Nguyên quốc nhiều như vậy, cũngmất công sức nhiều như vậy…”
“Thái Sư yên tâm, Đông Nguyên quốcđã đáp ứng, những phần đất Tây Ương quốc đã đánh hạ, tuy rằng coi như là quốc thổ của Đông Nguyên quốc, nhưng những nơi này hàng năm đều phảicống nộp một nửa khoản thuế cho Tây Ương quốc, hơn nữa Đông Nguyên quốccũng sẽ cống nạp một lượng lớn vàng bạc tài bảo, heo chó trâu dê, vảivóc tơ lụa, sau này hai nước xem như liên bang, giúp đỡ cho nhau, tuyệtkhông xâm phạm.”
Dứt lời, ta ra vẻ thần bí nói: “Huống chi trước mắt chúng ta cứ đáp ứng, về sau lại trở mặt cũng không muộn.”
Thái Sư sờ sờ râu, híp mắt nói: “Vậy… dấu hiệu kết minh là… ?”
Ta nhìn nhìn Vô Mẫn Quân giả bộ bất tỉnh trong lòng, cảm thấy hắn rất ngungốc, vết thương trên ngực hắn không nặng, chỉ là vết thương trên tayhơi sâu mà thôi, như vậy mà cũng ngất xỉu… Rất giả …
Cũng mayThái Sư cũng không nhận thấy hắn hiện tại hơi động đậy lông mi, ta ômđầu của hắn, cũng chính là đầu của mình, đè vào trong ngực, nói: ” ĐemTrường Nghi công chúa gả cho ta.”
“Việc này…” Thái Sư lại sờ sờ râu, dường như ông ta khi suy tư sẽ làm động tác này.
Một lát sau, ông ta gật đầu nói: “Vậy… được rồi…”
Thấy Thái Sư đáp ứng, ta vui mừng không tự kìm hãm được, gật gật đầu thậtmạnh, bỗng nhiên tay bị người ta bóp một cái, mới giật mình nhận thấymình đã đè chặt đầu của Vô Mẫn Quân, cũng chính là đầu của ta, hắn dường như không thể hô hấp … Cho nên vội vàng buông tay, để cho hắn hô hấplại, lại nói với Thái Sư: “Quốc tang của Phụ hoàng, cả nước đau thương,lẽ ra ta nên mặc tang phục ba tháng, nhưng mà có rất nhiều việc chồngchất trước mắt, ta mặc tang phục bảy ngày liền đi Đông Nguyên quốc cùngTrường Nghi công chúa, thứ nhất là để nâng cao tinh thần cho binh línhTây Ương quốc, thứ hai là gặp gỡ vương thất của Đông Nguyên quốc.”
Thái Sư nói: “Cũng tốt.”
Đoạn này thật ra là suy nghĩ của mình ta, trước đó cũng chưa từng thươnglượng với Vô Mẫn Quân, bởi vậy lúc nói ra ta rất lo lắng, Thái Sư lại dễ dàng đáp ứng, khiến cho ta thật vui vẻ, chỉ là người trong lòng ta tựahồ lại rất mất vui, hung hăng bóp bóp thắt lưng ta, sau đó tiếp tục giảbộ bất tỉnh.
Sau khi Thái y tới đây, những người khác trong vương thất cũng đều tới, ta phát hiện một chuyện kinh người, thì ra Vô MẫnQuân hắn không có huynh đệ nào, chỉ có gần mười tỷ muội, phóng mắt ranhìn là một đám mỹ nữ, lại có những nét tương tự nhau, giống như nhữngđóa hoa trên một thân cây, có đóa đã nở, có đóa vẫn còn là nụ hoa, nhưng mà cho dù hình thái như thế nào cũng khiến người ta phải kinh diễm.
Chẳng qua cho dù ra vẻ thế nào, Vô Mẫn Quân cũng chính là phiến lá cây đẹpnhất trên cái cây đó—— người khác là lá cây che hoa hồng, hắn là hoahồng che lá cây, có thể không đẹp sao?