Vô Mẫn Quân không chút nghi ngờ ta, không nói hai lời liền trực tiếpvươn tay điểm huyệt đạo hai người, sau đó bọn họ hôn mê ngã xuống.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm chứng kiến một loạt biến hóa này, hơnmười vạn người ở đây khiến ta xấu hổ muốn chết, tuy rằng lúc này là banđêm tối đen nhưng thanh âm vừa rồi hiển nhiên là Vô Mẫn Quân nhận ra ta , không chỉ nhận ra ta, còn xác định đó là ta, bằng không cũng sẽ khônglàm như vậy đối với hai hắc y nhân kia.
Ở gần ta nhất chính làChân Nhị, ta có thể nghe thấy thanh âm không ngừng hít không khí củahắn, hắn lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi hô thẳng tên Hoàng Thượng…”
Lòng ta nghĩ ta còn chưa gọi hắn là Khanh ca ca đâu, nếu sớm biết vậy đã gọi như vậy dọa bọn họ ngất hết cũng không bị hỏi phiền toái…
Vô Mẫn Quân đứng ở bên kia, nhìn ta, ta nhìn không rõ biến hóa trên vẻ mặt hắn, cuối cùng hắn chỉ nói với ta hai chữ: “Lại đây.”
Ta chậm rãi đi tới, Vô Mẫn Quân không kiên nhẫn chờ, tự mình đi tới. Cáchxa đã hai tháng không gặp mặt, mà lại gặp mặt trong tình huống như vậy,ta quả thật có chút không yên, rốt cuộc khi Vô Mẫn Quân đi đến trước mặt ta, lẳng lặng nhìn ta, hắn đối mặt với ta, mà ở phía sau ta còn có mộtngọn lửa lớn chiếu lọi khiến cho trong ánh mắt hắn cũng có ánh sáng bậpbùng.
“Ta…” Ta há miệng thở dốc, đã có chút không biết nên nói cái gì.
Vô Mẫn Quân lại bỗng nhiên loan khom người xuống, trong nháy mắt ôm trọn ta vào lòng, ta hoảng sợ, hai tay ôm lấy cổ hắn.
Đương nhiên, so với ta còn có khối người bị dọa kinh hoàng, ta dường như có thể cảm nhận được tất cả chung quanh đều yên lặng .
“Vị tiểu huynh đệ này nhắc nhở ta, có công, lại bị thương, ta dẫn hắn đitrị thương một chút, mọi người có thể tiếp tục ở trong này nói chuyệnphiếm, nghỉ ngơi một chút.” Vô Mẫn Quân mỉm cười nói với mọi người.
“Bị… Thương… ?” Có người nhỏ giọng nghi ngờ hỏi, đoán chừng là thấy ta như rồng như hổ, thế nào cũng không giống bị thương.
Ta đương nhiên không bị thương, nhiều nhất chỉ là có mấy vết cắt ở trên tay thôi, thị lực Vô Mẫn Quân không ngờ lại tốt như vậy…
Ta đang có chút cảm động, Vô Mẫn Quân lại cười nói: “Đúng vậy.” Sau đó vỗvỗ ngực của ta, sang sảng nói: “Xem, nơi này đều đã sưng hết lên rồi.”
Mọi người: “A! Thì ra là thế…”
Ta: “… … … … … … … … … … …”
Đám người Khâm tướng quân cùng binh trưởng bên cạnh: “… … … … … … …”
… … Vô Mẫn Quân, vì sao ngươi không chết đi.
***
Vô Mẫn Quân ôm ta trở về doanh trại của hắn, trong lúc móng tay ta vẫnhung hăng cấu véo da thịt hắn, Vô Mẫn Quân nói nói cười cười, hoàn toànkhông cảm giác đau đớn, sau khi trở lại doanh trại, hắn không nói hailời, trực tiếp đem ta ném tới trên giường.
Ta cả giận nói: “Ngươi vừa mới làm gì! ! ! Bọn Khâm tướng quân cũng đều biết! ! !”
Vô Mẫn Quân: “Ngươi còn dám nói! Chính ngươi đang làm gì, hử? Hoa Mộc Lanvào quân đội với phu quân, ngươi cũng vào quân đội với phu quân, hử?Trong cung phát sinh chuyện lớn như vậy, một mình ngươi lại tự giảiquyết, hử? Để cho người khác nhanh chóng đưa thư tới đây thì sẽ thế nào, hử ——? !”
Ta bị hắn nói ngược lại có chút khiếp đảm , vì thế nói: “Ngươi đừng hử nữa, tiếp nữa thì lỗ mũi cũng lớn tới mức khó coi…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta nhân cơ hội nói: “Ôi chao, ngươi có biết trong cung đã xảy ra chuyện gì không?”
Vô Mẫn Quân nói: “Vừa mới nghe thấy hai ám thị kia nói với ta, ngươi mangthai, lại bị lưu sản , bởi vậy luẩn quẩn trong lòng nên tự sát.”
Ta nói: “Ngươi không sợ bọn họ nói sự thật sao?”
Vô Mẫn Quân nói: “Ngươi nghe ta phân tích.”
Ta gật gật đầu: “Được.”
Hắn bình tĩnh phân tích: “Ngươi dám?”
Ta: “…”
Đây là cái phân tích gì? !
Ta nói: “Ngươi cũng quá tự tin !”
Vô Mẫn Quân nói: “Tóm lại hiển nhiên điều ám thị nói không phải nói thật,ngươi lại xuất hiện, hiển nhiên bọn họ là bị khống chế hoặc là bị muachuộc… Khả năng trước có vẻ rất lớn. Ngay cả khi bọn họ bị mua chuộc,vậy cũng có khả năng những người khác cũng bị, cho nên ta có thể đoánđược, ngươi ở trong cung khẳng định đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà hiệntại ngươi có thể tới đây, chính là đã tự giải quyết .”
Ta gật gật đầu: “Đúng vậy… Ta nói với ngươi, tình huống là như vậy…”
Đem chuyện đã xảy ra từ đầu tới cuối nói cho Vô Mẫn Quân nghe, ta thật cẩnthận nhìn sắc mặt của hắn, chỉ thấy trên mặt hắn thản nhiên , không cóbiểu hiện gì đặc biệt, ta hơi chút yên lòng. Đến lúc ta nói đến việc tamang theo Lưu Lương tới đây, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Dọctheo đường đi ngươi đều mang theo hắn?”
Ta nói: “Đúng vậy, hắn bị ép uống thuốc, không thể động đậy .”
Vô Mẫn Quân nói: “Ngươi xác định?”
Ta nói: “Đúng vậy.”
Vô Mẫn Quân nói: “Hiện tại hắn ở chỗ nào?”
Ta nói: “Bị ta cột vào bên giường ta.”
Vô Mẫn Quân nói: “Bên giường ngươi…”
Ta nói: “Ngươi suy nghĩ cái gì? ! Đã nói với ngươi là Lưu Hương không có khí lực, không thể cử động !”
Vô Mẫn Quân hít sâu một hơi, bỗng nhiên đi ra khỏi doanh trại, chỉ trongchốc lát đã trở lại, nói với ta: “Không, ta không nghĩ cái gì, ngươitiếp tục nói.”
Ta buông tay, nói: “Không có gì , chỉ cóu như vậy.”
Ta vẫn ngồi ở trên giường, mà Vô Mẫn Quân ngồi ở bên giường, lúc này, hắnbỗng nhiên dựa vào đây, trên mặt vẫn là cái biểu hiện không có biểu hiện gì kia, ta lui ra phía sau một chút, hỏi: “Sao vậy?”
Vô Mẫn Quân nói: “Ta đang suy nghĩ một việc.”
Ta khó hiểu nói: “Việc gì?”
Hắn nói: “Nếu không có Tư Đồ Hữu Tình, hoặc là chúng ta chưa từng hoán đổi cơ thể, bây giờ sẽ như thế nào?”
Ta ngẩn người, không biết hắn có ý gì.
“Dù sao cũng không có kết quả.” Hắn nhìn ta, cũng không biết là nói cho ainghe, rồi sau đó nâng cằm của ta lên, mạnh mẽ không không phân rõ phảitrái hôn lên, ta bị bắt ngửa mặt nhìn hắn, hơi có chút không vui nhưnglại phát hiện, hắn không có nhắm mắt lại, mà đang nhìn chằm chằm vào ta, giống như nhìn thấy một bảo vật tưởng mất lại tìm lại được.
Ta chưa từng bị người nào nhìn như vậy.
Cho dù là lúc nào.
Hơn nữa, đây là Vô Mẫn Quân giống như là không hề để ý tới cái gì, cái gì cũng đều có thể dễ dàng đạt được.
Ta nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ Vô Mẫn Quân, cẩn thận hôn trả, Vô MẫnQuân lại càng hôn mãnh liệt hơn, mút vào rồi lại mút vào đến mức lẫn lộn không tính, lại còn cắn ta, cả người ta nhũn ra, tránh ra một chút, đôi môi đặt lên mí mắt Vô Mẫn Quân, Vô Mẫn Quân ôm thắt lưng của ta, thuậntheo nhắm mắt lại.