Nhịn không được xen mồm cắt ngang hai người kia nói chuyện, ta nói:“Chẳng qua có thể là …. đối phương khẳng định nghĩ là gặp phải một kẻdựa vào sắc đẹp mà lừa gạt tiền bạc củg người khác thì sao?”
Bình Dương ngẩn người, Vô Mẫn Quân nói: “Cho dù hắn hiện tại nghĩ như vậy,tương lai biết Bình Dương là công chúa tự nhiên sẽ biết là có chuyện gìxảy ra.”
Nghe qua thật ra thì đúng vậy, nhưng tổng thể lại khiến cho người ta có cảm giác là lạ …
Ta nói: “Đã có ngọc bội và kiếm, vậy khó khăn cũng ít đi nhiều… Như vậy thì làm thế nào để đi tìm kẻ đó?”
Vô Mẫn Quân nói: “Không cần phiền toái như vậy, những vật trọng yếu nhưvậy đối phương khẳng định rất lo lắng. Mà từ đầu là do lão bản của khách điếm làm ra nên nếu đối phương hoài nghi Bình Dương, vậy khẳng định hắn sẽ cho rằng lão bản cũng là đồng lõa, nhất định sẽ ép hỏi lão bản. Chỉcần chúng ta tìm được khách điếm kia, đối phương hẳn vẫn đang ở trongđiếm ôm cây đợi thỏ .”
Ta bội phục nói: “Nói rất đúng!”
Bình Dương có chút khó hiểu nhìn ta, lại nhìn Vô Mẫn Quân, đại khái là đangtự hỏi vì sao có cảm giác Vô Mẫn Quân lại có uy hơn rất nhiều, vì thế ta lại nhanh chóng bồi thêm một câu: “Vẫn là hoàng hậu biết ý nghĩ củatrẫm, ha ha!”
Vô Mẫn Quân: “…”
Bình Dương: “…”
VôMẫn Quân thấy ta đang vãn hồi mặt mũi giúp hắn, cũng không so đo, nóivới Bình Dương nói: “Muội trở về nghỉ ngơi cho tót, việc này cứ giao cho hoàng huynh và hoàng tẩu của muội, chúng ta sẽ giúp muội tìm ra hắn.”
Bình Dương nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng may hắn không chịu lấy muội thì sao?”
Vô Mẫn Quân bình tĩnh nói: “Chưa kể đứa bé trong bụng muội là của hắn, muội còn là đại quốc công chúa, hắn dám sao?”
Bình Dương lại hỏi: “Vậy, chẳng may bây giờ muội tỉnh táo, nhìn thấy hắn cảm thấy không phải rất thích, không muốn gả thì sao?”
Vô Mẫn Quân càng thêm bình tĩnh: “Muội dám sao?”
Bình Dương: “…”
“Vậy muội đi nghỉ ngơi trước, chuyện tìm phò mã giao cho hoàng huynh hoàngtẩu …” Bình Dương bước nhanh rời khỏi Chưởng Kiền điện.
Ta: “…”
Rõ ràng đã gọi người ta là “Phò mã” …
Vô Mẫn Quân đại để tại vì Bình Dương rất qua loa mà ** mà tức giận , ngồi ở trên ghế trầm mặc không nói, ta ngồi vào trên cái ghế bên cạnh hắn,nói: “Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tuy rằng ngươi là ca ca củamuội ấy, nhưng cũng không có khả năng cái gì cũng có thể quản được.”
Vô Mẫn Quân nghi hoặc nhìn ta: “Ngươi đang nói cái gì? Ta chỉ đnag nghĩ việc hôn sự của Bình Dương nên xử lý như thế nào.”
Ta: “…”
Hắn cũng nghĩ quá xa rồi? ! Cứ như vậy chắc chắn hai người nhất định sẽ kết hôn sao? ! Không nên tự tin quá!
Ta lười để ý đến hắn, dù sao kết quả cuối cùng cũng đã nghĩ tới, vì thế ta miễn cưỡng nói: “Ngươi không phát hiện ra một vấn đề sao?”
Vô Mẫn Quân: “?”
“Ngươi vừa mới dọa Bình Dương, muội ấy chạy quá nhanh , thế cho nên quên nói cho ngươi biết vị trí của khách điếm.”
“…”
Vô Mẫn Quân đứng dậy, kêu lên với bên ngoài: “Bình Dương! Quay lại!”
Đương nhiên, Bình Dương sớm đã đi xa , làm sao nghe được.
Không biết sao, trong lòng ta vô cùng sung sướng.
***
Sau khi xác định vị trí khách điếm kia, ta và Vô Mẫn Quân nói cho Thái Sưviệc này, chúng ta đại để muốn mượn cơ hội này ra khỏi cung một lần,nhưng Thái Sư thực tự nhiên tỏ vẻ ông ta phái người đi là được, tínhtoán nhỏ nhặt của ta với Vô Mẫn Quân thất bại, trở nên xám xịt nói ——được.
Một chữ, đủ để nhìn được oán niêm của chúng ta.
Quảnhiên như dự đoán của Vô Mẫn Quân, vị kiếm khách kia luôn luôn đợi tạikhách điếm kia, nghe thấy người Thái sư phái đi kia nói xong, lập tức đi cùng tới hoàng cung, Bình Dương đã giao thanh kiếm và ngọc bội chochúng ta, để cho chúng ta hỗ trợ đi tìm xem.
Thái Sư cũng khôngdám khinh thường, phái người đem vị kiếm khách kia —— gọi là Lã Dẫn ——phái người đem Lã Dẫn tra xét cái không còn một mảnh. Lã Dẫn từ nhỏ chamẹ đều mất, được sư phụ hắn nuôi lớn, từ nhỏ đã lưu lạc giang hồ, võcông không kém, làm người cũng coi như chính trực, tuy rằng không có tạo ra được đại danh gì, nhưng ít ra đường đường chính chính. Sau đó sư phụ hắn bị người khác mưu hại, hắn liền muốn đi tìm người đó báo thù.
Người nhưng thật ra không có vấn đề gì, chỉ sợ muốn hắn cùng Bình Dương kết hôn, trước cần thay hắn báo thù.
Thời điểm ta triệu tiếp kiến vị Lã Dẫn kia, hắn có vẻ cũng không phải rấtkhẩn trương, đại để là vì hắn là người trong giang hồ, hơn nữa hiện tạicho dù thế nào cũng đều là do Bình Dương không đúng, cho nên tuy rằngcấp bậc lễ nghĩa khác biệt, nhưng cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Mà trên thực tế, Vô Mẫn Quân cùng Bình Dương đều tránh ở phía sau bình phong, nghe lén đối thoại giữa ta với Lã Dẫn.
Ta hắng giọng, nói: “Lã… Dẫn. Trẫm hỏi ngươi, ngươi hiện tại cũng biết cô nương đêm đó là loại người nào?”
Lã Dẫn nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thảo dân đã biết, nàng là Bình Dương công chúa.”
“Ừ.” Ta gật gật đầu, “Vậy ngươi cũng biết, hiện tại công chú đã mang thai con của ngươi?”
Lã Dẫn lộ ra vẻ mặt rối rắm: “khởi bẩm bệ hạ, thảo dân biết…”
Ta giả bộ cả giận nói: “Vẻ mặt của ngươi là thế nào, không vui sao? !”
Lã dẫn giải thích nói: “Hồi bệ hạ, cũng không phải… Chính là khoảng cáchgiữa thảo dân và Bình Dương công chúa thật sự quá xa, đêm đó thảo dântrúng… độc, thần trí không rõ ràng, lại càng không biết thân phận kimchi ngọc diệp của Bình Dương công chúa. Ai ngờ khéo như vậy, không ngờlại có mang…”
Ta an ủi nói: “Ngươi yên tâm, Bình Dương cùng trẫmđều không phải quá chú trọng tới gia thế của ngươi, tuy rằng tỷ muộitrẫm có nhiều, nhưng tình cảm với Bình Dương vốn rất tốt, Bình Dươngthích thì ta cũng thích, xuất thân của ngươi như thế nào cũng không phải quá trọng yếu.”
Lã dẫn cúi đầu nói: “Đa tạ bệ hạ. Nhưng… Thảodân là người trong giang hồ, sao có thể cùng một công chúa… Ai, khôngdối gạt Hoàng Thượng, tại hạ lưu lạc giang hồ mấy năm, kẻ thù nhiềukhông đếm xuể, nếu thật sự thành hôn cùng công chúa, chỉ sợ ngược lạilại liên lụy tới công chúa.”
Ta xùy hắn nói: “À, quý phủ côngchúa ít nhất cũng có mấy trăm người cùng thị vệ, trẫm còn có thể phá lệchọn những kẻ biết võ, chẳng lẽ lại còn để những người đó —— chỉ cần bọn họ không cùng nay xông lên, lấy nhiều địch ít chắn hẳn không có vấnđề.”
Lã dẫn: “…”
Ta nghĩ nghĩ, phát hiện bản thân mình lại bắt chước thái độ ngữ khícủa Vô Mẫn Quân, thật sự là bắt chước giống như đúc.
Lã Dẫn đại khái là cũng phát hiện không có biện pháp gì cự tuyệt , nói:“Khởi bẩm bệ hạ, thảo dân từ nhỏ không cha không mẹ, lẻ loi hiu quạnh,được sư phụ nuôi lớn, mười bốn tuổi liền gia nhập giang hồ… Nhưng sư phụ tại hạ lại bị người mưu hại, không báo thù này, tại hạ sao có thể gặpngười khác được?”
Quả nhiên.
Ta nói: “Vậy kẻ thù kia của ngươi nay ở đâu?”
Lã dẫn nói: “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, nhưng tại hạ hy vọng có thể chính tay mình đâm kẻ thù.”
“Ta cũng không có ý muốn giúp ngươi báo thù ” ta nói, “Chẳng qua dù saocũng phải biết được thân phận đại khái của hắn, nếu ngươi báo thù màchết đi thì Bình Dương phải làm sao bây giờ.”
Lã Dẫn lộ ra thầnsắc do dự, một lát sau nói: “Khởi bẩm bệ hạ, hắn là người trong gianghồ, ngài nhất định không biết… Hắn tên là Nghiêm Mệnh.”
Ờ.
Ta quả nhiên không biết.
Ta có chút lúng túng nói: “Mặc dù là như vậy, ngươi lẻ loi một mình đi báo thù…”
Nói còn chưa nói xong, bỗng nhiên phía sau bình phong có một bóng người lao ra, chính là Bình Dương, tay trái cầm kiếm tay phải cầm ngọc bội, quayvề phía ta với Lã Dẫn đang kinh ngạc giống nhau: “Không muốn lấy thìđừng lấy, nhiều vấn đề như vậy!”
Lã Dẫn thấy Bình Dương, trừ bỏkinh ngạc cùng xấu hổ tựa hồ còn có vài phần vui mừng, hắn há miệng thởdốc, lại không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ nói: “Nàng… đừng chạy quánhanh, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng”
Ta: “…”
Bình Dương: “…”
“Ta cám ơn ngươi !” Bình Dương cả giận nói, “Về sau sinh ra xong không cần phải gọi ngươi là cha!”
Lã Dẫn: “…”
Ta một đầu mồ hôi lạnh: “Bình Dương! Đừng náo loạn! Không gọi hắn là cha thì kêu ai là cha? !”
Bình Dương tức giận hừ một tiếng, không thèm nhắc lại.
Lã Dẫn cầm lấy kiếm, thần sắc hết sức phức tạp, sau đó lại thật cẩn thậnđem ngọc bội cất kỹ, hành lễ với ta, nói: “Nếu thảo dân báo thù xong,nhất định… Nhất định sẽ lại đến.”
Bình Dương khinh thường nói: “Đừng đến đây!”
Lã Dẫn xấu hổ: “Thảo dân cáo lui trước…”
Bình Dương: “Cút đi!”
Ta: “…”
“Bình Dương!” Ta nói, “Hắn nói với ta …”
Bình Dương: “…”
Lã Dẫn cúi đầu quỳ trên mặt đất, thần sắc tối đen.
Bình Dương nói: “Còn không mau —— cút nhanh? !”
Ta thấy muội ấy thật rất tức giận, trấn an nói: “Được rồi được rồi, chẳng may động thai khí thì làm sao bây giờ.”
Ta nhìn trái nhìn phải, không trông thấy Vô Mẫn Quân, nghi hoặc nói: “Á, hoàng tẩu của muội?”
Theo lý mà nói, thời điểm như thế này, Vô Mẫn Quân thích nhất là vô giúp vui .
Bình Dương tức giận nói: “Không biết… Tẩu ấy đã đi từ trước lâu rồi, còn mang theo kiếm, không biết vì sao đi.”
Ta phát rồ: “Có gì mà không biết ! ! ! Khẳng định là đi giết người rồi! ! !”
Bình Dương: “…”
Lã dẫn: “…”
Ta đau thương nói với Lã dẫn: “Kỳ thật hôm qua chúng ta tra ra kẻ thù củangươi là ai, ta vừa mới hỏi như vậy để xem ngươi có thành thật hay không … Hoàng hậu của ta võ công rất cao, không chừng đã đi tìm kẻ thù…Nghiêm Sinh của ngươi rồi.”
Bình Dương: “… Hoàng huynh, là Nghiêm Mệnh.”
Ta nói: “Lúc này, tên là không trọng yếu!”
Lã Dẫn: “…”
Lã Dẫn đứng thẳng dậy, nói với ta: “Bệ hạ, thảo dân đi trước một bước !”
Ta vẫy vẫy tay để cho hắn lui ra, Lã Dẫn lòng nóng như lửa đốt, phỏngchừng sợ bị Vô Mẫn Quân đoạt tiên cơ, trực tiếp khi ra bên ngoài thì thi triển khinh công chạy đi, Bình Dương đứng ở phía sau nhìn, bộ dạng tỏra hết lo lắng lại lo lắng.
Ta nói: “Cũng là là nam nhân tốt, có thể phó thác.”
Bình Dương mệt mỏi nói: “Nam nhân tốt chỗ nào… Ai.”
Ta cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào, chuyện Bình Dương trải qua quả thật ta chưa từng gặp, cũng không có khả năng gặp, cho dù là trongtiểu thuyết ta cũng chưa từng xem qua. Lã Dẫn lấy hiếu và nghĩa đặt ởtrước tình, thật sự không gì đáng trách, chỉ tội cho Bình Dương. Xem bộdạng của nàng thật sự rất thích Lã dẫn —— dù sao không biết Lã Dẫn cóthích hay không, nhưng hiện tại Lã Dẫn mặc kệ nàng đi báo thù, nàng cònkhông có thể ngăn trở, cũng thật sự tức nghẹn.
Cũng may Bình Dương tự mình chủ động đổi đề tài khác, hỏi: “Võ công của Hoàng tẩu rất mạnh sao?”
Ta nói: “Nàng… khi đó nàng đến là để ám sát ta, võ công có thể không mạnh sao!”
Bình Dương lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Đúng rồi, muội quên mất còn có chuyện như vậy, ôi, duyên phận cũng thật sự là kỳ diệu, hoàng huynhtrước kia suốt ngày âm trầm tính tình bất định , mỗi ngày nhiều nhấtcũng chỉ để cho cung nữ hầu hạ, cũng chưa thấy ai mà huynh để tronglòng, khi đó phụ hoàng còn giục huynh mau đi đón dâu. Ai biết được cuốicùng huynh lại đi thích một nữ thích khách, một công chúa địch quốc… Thế sự thật sự là kỳ diệu.”
Ta không biết nói cái gì, lúng túng nói: “Đúng vậy, ai nói không phải…”
“Hơn nữa sau khi cưới hoàng tẩu, huynh thay đổi rất nhiều, người cũng ôn hòa hơn, xem ra thật sự là bởi vì tình yêu rồi.” trên mặt Bình Dương trànngập hâm mộ.
Ta: “…”
Thật không biết nói như thế nào…
“Ha ha… Ha ha… Ha ha. Đúng vậy.” Cuối cùng khóe miệng ta chỉ có thể run rẩy xấu hổ ngay cả cười ba tiếng, sau đó qua loa cho xong.
Cũng may Bình Dương còn đang nghĩ về Lã dẫn, cũng không có khả năng phát hiện biểu tình cứng ngắc dữ dội của ta.
Ta với Bình Dương cùng chờ đợi, muội chờ Phò mã chưa thành hôn nhưng hyvọng thành hôn của muội ấy, ta chờ hoàng hậu đã thành hôn nhưng hy vọngkhông thành hôn của ta.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người kia vẫn không trở về, đã đến giờ ăn cơm, ta liền để cho Bình Dương lưu lại cùng ăn.
Bình Dương rất lo lắng, không có cảm giác gì, lại luôn luôn tự hỏi không biết bọn họ có việc gì hay không.
Nhưng ta rất bình tĩnh, bởi vì cơ bản Vô Mẫn Quân không có khả năng sẽ làmchuyện không nắm chắc… Huống chi theo tính cách vô sỉ của hắn, tuyệt đối không phải đi một mình … Lúc mới đi, ta hỏi mới biết Vô Mẫn Quân trộmcầm lệnh bài của ta, điều một đội tinh binh trong cung đi ra ngoài.
Xem, thật quá không biết xấu hổ … Người trong giang hồ đánh nhau tất nhiênlà một mình đấu, hắn lại còn mang theo một đại đội đi cùng, cho dù thếnào thì hắn cũng không có khả năng xảy ra chuyện gì cả!
Ta thảnhthơi thảnh thơi ăn cơm, vừa an ủi Bình Dương để cho muội ấy ăn nhiềuchút: “Đừng lo lắng, có hoàng tẩu muội ở đấy. Huống chi cho dù muộikhông đói bụng, đứa bé trong bụng cũng sẽ đói.”
Bình Dương đạikhái là bị câu sau của ta thuyết phục, cúi đầu yên lặng bắt đầu ăn cơm,kết quả ăn chưa được một nửa, bỗng nhiên không kiềm nổi mà nôn hết ra.
Ta: “…”
Khẩu vị gì ta cũng không còn, nhanh chóng cho truyền thái y lại đây, viết ra danh sách an thai cho Bình Dương, về sau mỗi ngày đều phải dùng, lạiphái người đi gọt chút hoa quả chua để cho muội ấy ăn áp chế cảm giácnôn mửa.
Bình Dương rốt cục đỡ hơn, ta nhẹ nhàng thở ra, lạingượng ngùng nói: “Hoàng huynh, khiến cho huynh cũng không thể ăn cơm…Huynh ăn tiếp đi, muội đi nghỉ ngơi trong chốc lát là được.”
“Không có việc gì, ta cũng… ăn không vô .” Ta thành thật nói, vừa mới nãy Bình Dương ở đối diện ta mà nôn…
Bình Dương mặt đỏ hồng, nói: “Nữ tử mang thai, thật sự rất vất vả, tương lai nếu hoàng tẩu mang thai , hoàng huynh nhất định phải đối xử với hoàngtẩu thật tốt, không thể để cho tẩu ấy lại cầm kiếm đâu.”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân mang thai…
Trong óc ta chỉ hơi tưởng tượng cái hình ảnh kia thôi mà cả người đã sởn hếtcả da gà lên, chỉ có thể giả vờ cười nói: “Đó là đương nhiên… Dù sao,hoàng tẩu của muội hẳn sẽ không nhanh như vậy…”
Trên thực tế, đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Bình Dương không nghe ra thâm ý của ta, chỉ cười cười, an ủi ta nói: “Đừng lo lắng, một ngày nào đó sẽ có .”
Ta: “…”
Cám ơn Bình Dương cô nhé… Chẳng qua ta hy vọng vĩnh viễn sẽ không có một ngày như vậy, vĩnh viễn.