Thành ở biên giới Bắc Xương quốc gọi là Nỗ thành, tên thật có ý tứ, nhưlà “Lương tướng kính nỗ chịu yếu hại chỗ” , như thể trên thực tế nơi này tuyệt không khó có thể phá được.
Nỗ thành cách đô thành Tây Ương quốc một khoảng cách rất xa, tin tức mà ta với Vô Mẫn Quân nghe đượcđều là tin tức của một ngày trước, dù sao cũng may là có tin tức nhiềulần trong ngày.
Bởi vì trong Bắc Xương quốc vẫn đang là tang kỳ,khí thế của binh lính dân chúng đều vô cùng kém, bị Tây Ương quốc khíthế hừng hực tùy tiện tấn công một cái đã dễ dàng đầu hàng, đại môn Nỗthành rất nhanh mở cho binh lính Tây Ương quốc vào.
Lúc này, một thư hàng từ đô thành Bắc Xương quốc trèo đèo lội suối rơi vào trong tay ta và Vô Mẫn Quân.
Hóa ra sau khi Bắc đế toi đời, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử tranh đoạtvương vị không ngớt, khiến cho trong triều đình mười phần hỗn loạn,không bao lâu tam hoàng tử cũng chính là Ngô Ung được chúng ta thả ratrở về, càng khiến mọi chuyện thêm hỗn loạn, cuối cùng Ngô Ung liên hợpđại hoàng tử Ngô Chinh cùng với một vị tiểu Hầu gia xử lý nhị hoàng tử—— nhị hoàng tử vốn là thái tử do Bắc đế chỉ định, Ngô Húc, Ngô Húc hẳnlà rất có tài , kết quả lại bị chết trong nội loạn, thật sự là không thể nói gì.
Vô Mẫn Quân nghe xong chuyện này, tỏ vẻ Ngô Ung cùng Ngô Chinh đều là kẻ không thể dùng được, mấu chốt nhất của việc này hẳn làvị tiểu Hầu gia trẻ tuổi kỳ diệu xuất hiện kia. Sau khi Ngô Chinh chết,Ngô Ung tự động tỏ vẻ tự mình không có ý nghĩ gì đối với vương vị, sở dĩ muốn xử lý Ngô Húc chỉ là vì tự bảo vệ mình. Sau đó vì chứng minh bảnthân trong sạch, tự động chạy tới Nam Văn quốc vốn có thái độ vô cùngtrung lập.
Ta và Vô Mẫn Quân sau khi biết được, đều chỉ có một phản ứng.
“…”
Thật sự rất vô dụng…
Ngô chinh cứ như vậy lên làm hoàng đế, tiểu Hầu gia cũng liên tục thăngquan, trở thành Thái Sư trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của tứ quốc, làquan nhất phẩm, dưới một người trên vạn người.
Lúc này bi kịch xuất hiện…
Một là ta và Vô Mẫn Quân phái binh tấn công Nỗ thành, hai là vị tiểu Hầugia kia không biết vì sao bỗng nhiên bệnh nặng không dậy nổi, nghe nóiđã tới mức thần trí không tỉnh táo.
Trong triều hỗn loạn còn chưa bình định, ở bên ngoài lại có Tây Ương quốc như hổ rình mồi, trợ thủđắc lực duy nhất lại bệnh sắp chết, không có gì dùng được, Ngô Chinhkhông còn cách nào, viết thư xin hàng rồi kịch liệt suốt đêm đưa cho Tây Hoàng.
Cũng chính là ta và Vô Mẫn Quân .
Trong thư hàngcó nói, quan hệ giữa Bắc Xương quốc và Tây Ương quốc vốn rất tốt, khôngbiết vì sao Vô Mẫn Quân muốn bỗng nhiên tấn công Bắc Xương quốc? Sau đócòn nói, hắn nghi hoặc mà thỉnh giáo người khác ( không biết là ai ),mọi người đều nói, là vì trước kia Bắc đế cố ý muốn tấn công Tây Ươngquốc, Tây Ương quốc liền lấy công làm thủ . Vì thế hắn tỏ vẻ, vì biểuđạt hắn tuyệt đối tuyệt đối không có quyết tâm đối địch cùng với TâyƯơng quốc, cố ý đưa tới Bắc Xương quốc một cô công chúa …
Lúc này, vị công chúa kia đứng ở trước mắt ta, xấu hổ lẫn sợ hãi mà nhìn ta.
Ta: “…”
Không thể không nói, nàng rất xinh đẹp, mặt mày cũng có vài phần tương tự với Ngô Ung, thoáng cười một cái cũng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn có ánhmắt vô tội … Nếu ta là nam nhân, tất nhiên sẽ vô cùng động tâm.
Nhưng thực đáng tiếc, ta là một cô nương hàng thật giá thật, hơn nữa ngườitrước mắt này lại còn đến tranh trượng phu cùng ta … À, trượng phu giảmạo.
Ta vứt thư hàng xuống, giả vờ giả dạng cả giận nói: “Bắc đếlà có ý gì! Trẫm vì Tây Ương quốc, thật cần cù vất vả, chúng binh línhvì Tây Ương quốc rơi đầu cũng tràn đầy nhiệt huyết, Bắc đế lại để chomột nữ nhân tới nơi này để cầu hòa giữa hai nước? Thật cũng không tránhkhỏi rất không đem Tây Ương ta để vào mắt!”
Ta lại nói tiếp:“Huống chi, ta còn có vị hoàng hậu hiền thục ôn lương, chẳng lẽ lúc nàycó thể khiến cho nàng không để ý sao? Trẫm là người dễ dàng bị sa vàosắc đẹp như vậy sao? !”
Vì thế bi kịch của công chúa Bắc Xươngquốc bắt đầu, bị dọa cho khuôn mặt thất sắc rồi bị dẫn đi giam lỏng, địa điểm thật đặc biệt, chính là lãnh cung ca ca nàng từng ở qua.
Các đại thần khác nghe xong lời nói của ta, đều cảm động vỗ tay, cảm thán hào khí cùng chính khí của ta.
Đương nhiên, sau khi Vô Mẫn Quân nghe được lời nói của ta, trọng điểm chú ývĩnh viễn bất đồng cùng người khác, hắn chỉ là cường điệu lặp lại:“Hoàng hậu hiền thục ôn lương? Hiền thục ôn lương… Ha ha ha ha ha…”
Ta: “…”
Ta mặc kệ hắn…
Sau khi Ngô Chinh nhận được hồi báo của sứ giả, rất nhanh lại mang đến mộtphong thư hàng khác, bên trong nói, khí độ của Tây Hoàng khiến cho người ta thán phuc, vì biểu đạt cảm tình này, hắn tuyệt đối dùng tám tòathành trì đến đổi.
Ta: “…”
Thái Sư cùng chúng đại thần: “…”
Chúng ta cũng chưa từng nghĩ tới Ngô Chinh lại vô dụng đến như thế, cứ thế mà đem tám tòa thành trì đổi lấy bình an nhất thời… …
Vô Mẫn Quân không hề kinh ngạc tý nào, chỉ thản nhiên nói: “Bên cạnh NgôChinh đại khái chắc có kẻ thổi gió bên tai … A, xem ra có người càngmuốn lật đổ Bắc xương quốc hơn so với chúng ta.”
Cho dù như thếnào, điều kiện tốt như vậy , chúng ta không đạo lý mà không tiếp thụ, ta làm bộ làm tịch một phen, nói Bắc đế thật sự là khách khí quá kháchkhí, Bắc đế nói không sao không sao, sau đó ta thu binh, cũng chính thức ký kết hiệp ước cùng Bắc đế, tất cả tám toàn thành biên giới Bắc Xươngquốc đều thuộc về Tây Ương quốc . Đương nhiên, vị công chúa kia cũng thả về.
Ta nghĩ lúc trước Vô Mẫn Quân nói mục tiêu là tám tòa thành trì… Hóa ra một câu như sấm.
Vô Mẫn Quân được tám tòa thành, tính tình vui vẻ, mỗi ngày đều phi thườngvui vẻ, không có việc gì liền ư ử hát khúc hát gì đó, ta bị hắn ảnhhưởng, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ, vẻ mặt càng trở nên ôn hòa hơn sovới các đại thần và các tỷ muội.
Chẳng qua do vẻ mặt quá mức ôn hòa mà khiến cho xảy ra vấn đề.
***
Vấn đề này nói ra cũng vô cùng bình thường, nhưng đối với ta và Vô Mẫn Quân mà nói cũng là có chút phiền toái.
Đó chính là chuyện tuyển phi
Ban đầu, là do tang kỳ, cho nên khi tân hoàng đăng cơ, cơ bản không ai dámnói cái gì. Sau đó, quan hệ giữa ta cùng Vô Mẫn Quân tốt như vậy, mọingười đại khái cũng đều chịu đựng . Cuối cùng, lại là vì chiến tranh hết sức căng thẳng giữa Bắc Xương quốc và Tây Ương quốc trong lúc đó, quốcsự trước mặt, ai dám lấy chuyện tuyển phi này đến phiền hoàng đế?
Chẳng qua hiện tại nếu Tân bắc đế Bắc Xương quốc không chịu được một đòn nhưthế, chủ động đưa lên tám tòa thành trì, ta lại vẻ mặt ôn hoà như vậy…Điều này thúc giục chuyện tuyển phi cho ta dần dần nổi lên.
Tavới Vô Mẫn Quân mới thành hôn hơn hai tháng, “Trường Nghi công chúa” vẫn chưa mang thai cũng là bình thường, thế mà hôm nay ta nhận được một tấu thư, nói là hoàng hậu vô sinh, hắn ta lo lắng hoàng thất không ngườinối nghiệp linh tinh , hy vọng ta có thể quảng nạp hậu phi, khai chi tán diệp.
Ta đem tấu thư này cho Vô Mẫn Quân xem, Vô Mẫn Quân viếtmấy câu vào, ta nhìn nhìn, đại ý là: ta có con hay không, ta còn chưa lo lắng, ngươi lo lắng cái quái gì? Hoàng Thượng không vội, thái giám chết bầm đã lo.
Hiện tại ta có thể tưởng tượng được tên đại thần sau khi nhận được hồi âm sẽ có biểu tình gì.
Làm sao mà chịu nổi…
Sau mọi người giống như đã hẹn trước với nhau, tấu chương để ta nạp phi tửbay như hoa tuyết tới bàn, trên cơ bản ta chỉ cần nhìn thấy có liên quan tới hai chữ này liền không nói hai lời quăng cho Vô Mẫn Quân, khiến cho sắc mặt Vô Mẫn Quân trở nên không vui vẻ hẳn.
Ta vui sướng khi người gặp họa: “Xem ra mọi người đối với năng lực sinh dục của ngươi có vẻ lo lắng đó, Tây Hoàng.”
Vô Mẫn Quân chậm rãi thu hồi hai bản tấu chương trong tay, nói với ta:“Hoàng hậu, đó là vấn đề của ngươi… Không bằng hiện tại liền nghĩ biệnpháp mang thai?”
Ta: “…”
Nói thật đơn giản…
Ta thởdài, lấy lại tấu chương trong tay hắn, mở ra xem, phát hiện đó là Lưuthị lang , ông ta tỏ vẻ Hoàng Thượng hẳn nên nạp phi tử , cũng uyểnchuyển tỏ vẻ, nữ nhi của mình quả thật là người không tệ.
“Chuyện này mà đại thần còn tự mang người được đề cử sao.” Ta nở nụ cười, banđầu chính là thúc giục, hiện tại rõ ràng đã tự tiến cử .
Vô MẫnQuân nói: “Bằng không ngươi nghĩ vì sao bọn họ tích cực như vậy? Nói cái gì trăm năm cơ nghiệp, nói cái gì truyền thừa… Còn không phải hy vọngthân thích của mình chui vào hậu cung của ta sao.”
Ta nói: “Cũng bởi vì ngươi rất âm tình bất định , bọn họ muốn tìm biện pháp kiềm chế ngươi thôi.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Vậy bọn họ quả thật là không hiểu ta … Ngươi xem, Thái Sư cho tới bây giờ không nói gì thêm.”
Đúng, thật là những người đó thật không thể hiểu nổi Vô Mẫn Quân , ta còn nhớ rõ thúc phụ với Thịnh An quận chú không hay ho kia, lúc trước Thịnh Anvới Vô Mẫn Quân thoạt nhìn coi như là thanh mai trúc mã , vị thúc phụkia phỏng chừng cũng có tâm tư dùng Thịnh An quận chúa để khắc chế VôMẫn Quân, kết quả cuối cùng cũng là Vô Mẫn Quân lợi dụng Thịnh An côngchúa, cuối cùng còn dùng nàng miễn trừ một hồi nguy cơ, cũng đem toàn bộ người trong gia tộc đuổi đi.
Cho nên nói, đem nữ nhi của mìnhnghĩ biện pháp khắc chế người khác là ngu xuẩ… Nói không chừng trongtương lai nếu như khi nào Vô Mẫn Quân mất hứng một cái, liền cùng nhautoi đời …
Ta nghĩ đến cảnh tượng như vậy, cảm thấy có chút khôngbiết nói gì, liền đem tấu chương trả lại cho hắn: “Vậy ngươi tính làmsao bây giờ? Hiện tại bọn họ thế tới rào rạt , cũng không thể không nóigì… Bây giờ còn dâng tấu chương, nếu trong tương lai có người ngay tạitrong triều mà nói cái gì, ta thật sự là không có biện pháp ứng phó.”
Vô Mẫn Quân nghĩ nghĩ, nói: “Thật sự không được liền nhận một hai người?”
Ta một đầu toàn mồ hôi: “Không được! Ngươi đương nhiên không có việc gì,ta… Ta là một cô nương, đến lúc đó mấy cô nương cứ dựa vào người ta, vậy cũng quá…” Nghĩ đến hình ảnh như vậy ta liền cả người rét run: “Tómlại, chuyện này tuyệt đối không được.”