Ta càng thêm xấu hổ: “Ngươi… Ngươi hẳn là trải qua không ít về chuyện phòng the chứ?”
“…”
Vô Mẫn Quân khó hiểu hỏi: “Cái gì mà gọi là trải qua không ít chuyện phòng the? Dùng cái từ lộn xộn… gì chứ?”
Ta nói: “Nếu chúng ta muốn động phòng…”
Vô Mẫn Quân nói: “Ừm, yên tâm, ta có hơi biết, có thể dạy ngươi.”
Ta hốt hoảng: “Không phải nói về việc này!”
Còn hơi biết… Ta hoài nghi hắn căn bản chính là tinh thông!
“Vậy thì là cái gì?” Vô Mẫn Quân nhíu mày.
“Chính là…” Ta càng tỏ ra ngượng ngùng “Kỳ thật, à, trước kia ta cũng xem quakhông ít, à, sách vở. Nhưng ta biết,khi nam nữ thành thân, là phải ‘chảy máu đỏ’, hơn nữa, đều là do chủ rể là chủ đạo … Ta, ta không có kinhnghiệm gì.”
Vô Mẫn Quân: “…”
Chúng ta nhìn nhau, mặt VôMẫn Quân không chút thay đổi, trong lòng ta không yên: “Dù sao, ngươikinh nghiệm phong phú, có thể nói cho ta biết…”
Vô Mẫn Quân: “Ha ha ha ha ha ha!”
Ta: “…”
“Cười cái gì a!” Ta phát điên.
Vô Mẫn Quân hưng phấn nói: ” ‘Bị chảy máu đỏ’ ? ! Ngươi có lầm hay không…Ngươi chính là lo lắng việc này? Khụ… Ta hỏi ngươi, ngươi có biết việctrên giường của nam nữ đến tột cùng là thế nào không?”
Ta lắc đầu: “Ta làm sao có thể biết…”
Vô Mẫn Quân sờ sờ cằm nói: “Kỳ thật rất đơn giản, chính là hai người chúng ta ở trong chăn lăn qua lăn lại, hơn nữa chỉ dùng một chiếc chăn.”
Sau đó hắn chỉ vào chiếc chăn đã được chuẩn bị sẵn: “Ngươi xem, chăn này không phải màu đỏ sao.”
Ta ngẩn người, nói: “Hóa ra là như thế này…”
Bất quá lại có điểm khó hiểu: “Vì sao phải lăn qua lăn lại? Còn muốn dùng chăn? Không nóng sao?”
Vô Mẫn Quân nghiêm mặt nói: “Là quy củ do lão tổ tông truyền lại, cũngkhông có nguyên nhân gì… Đại khái cũng là để cho may mắn đi.”
Ta gật gật đầu: “Cũng đúng… nhưng mà nếu làm như vậy, sau sẽ có trẻ con sao?”
Vô Mẫn Quân: “…”
“?” Ta trừng mắt nhìn Vô Mẫn Quân.
Sắc mặt Vô Mẫn Quân vô cùng khó coi, thanh sắc cũng thay đổi: “Cũng không rõ ràng là thế, cũng có thể…”
Ta có điểm kinh ngạc: “Vậy làm sao bây giờ, chúng ta cũng không thể có con được.”
Vô Mẫn Quân rốt cục nhịn không được, một mình ôm chăn ở trên giường vừa lăn qua lăn lại, vừa cười ha ha.
Ta: “…”
Tuy rằng không biết vì sao Vô Mẫn Quân lại cười, nhưng ta còn có chút lolắng: “Ngươi cười cái gì… Ngươi, sao ngươi lại ôm chăn lăn đi lăn lạimột mình…”
Ta, ta có nên gia nhập không …
Vô Mẫn Quân rốt cục ngừng cười, lau nước mắt, yên lặng nhìn ta: “Vân Kiểu, ta nói với ngươi chuyện này.”
“?”
“Những điều ta vừa mới nói, tất cả đều là giả.”
“… … … …”
Thấy trán nổi đầy gân xanh, Vô Mẫn Quân vội vàng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi không cần miệt mài theo đuổi tìm hiểu, dù sao nếu muốnchứng minh ngươi là một cô nương trong sạch nhất định phải…”
Hắn vươn tay tìm tìm ở dưới chăn, lấy ra một mảnh vải màu trắng: “Trên mảnh vải này cần phải có máu.”
Ta rất nghi hoặc: “Cái này là để dùng khi đến tháng sao?”
Vô Mẫn Quân: “… Không phải… Tóm lại, phải có máu. Đêm đầu tiên của nữ tử đều phải chảy máu.”
Những lời này của hắn kỳ thật không có tý thông tin gì cả, nhưng không biếtnhư thế nào, ta bỗng nhiên đã hiểu ra không ít, hơn nữa nghĩ đến có buổi sáng lúc tỉnh lại, thân thể Vô Mẫn Quân sẽ trở nên rất kỳ quái, ta hơihơi biết là chuyện gì xảy ra …
Ta đỏ mặt lên, đem mảnh vải kia ném vào mặt Vô Mẫn Quân: “Lưu manh!”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Ta sao lại là lưu manh …” Hắn phỏng chừng cũng sắp điên mất.
Ta che mặt, không nói lời nào.
Vô Mẫn Quân cười rộ lên: “À, ngươi học hỏi cũng rất nhanh đấy, ừm, đúng là có tài, đúng là có tài…”
Ta: “…”
Ai muốn có tài trong phương diện này chứ!
Ta thực muốn phát điên.
Vô Mẫn Quân giơ mảnh vải màu trắng kia lên, nói: “Làm sao bây giờ, chẳnglẽ cứ như vậy? Đến lúc đó trong cung lại loạn truyền rằng Trường Nghicông chúa là một nữ tử phóng túng … Ta đây không quản được nha.”
Ta nói nhanh: “Như vậy sao được…!”
Vô Mẫn Quân cười cười, lấy ra một thanh chủy thủ—— đúng là chủy thủ mà lần trước ta đi ám sát hắn mang theo, hắn cũng thật là biến thái, đêm tânhôn mà còn mang bên người, xem ra đã sớm chuẩn bị —— nói: “Cắt tayngươi?”
“Ta sợ đau…” Ta rụt tay về, ngập ngừng nói.
Vô Mẫn Quân thu đao về, nói: “Cắt tay của ta?”
Đó là cơ thể của ta…
“Ta sợ sẽ để lại sẹo…”
“…”
“…”
Ta cùng với Vô Mẫn Quân nhìn nhau không nói gì.
Vô Mẫn Quân bỗng nhiên đem chủy thủ quăng đi, giang hai cánh tay về phía ta: “Vậy thì rõ ràng làm thật sự đi.”
“…Cút!” Ta phát điên.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn là cắt tay Vô Mẫn Quân —— cũng chính là tay của ta.
Theo như lời nói của Vô Mẫn Quân là như vậy: “Quên đi, vẫn nên cắt tay ngươi đi, dù sao ta cũng không sợ đau, về phần sẽ để lại sẹo… Ngươi đã gả cho ta, thì sợ gì sẹo?”
Ta trái lo phải nghĩ, cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, vì thế ngoan ngoãn phục tùng.
Vô Mẫn Quân không chút nào nương tay rạch đầu ngón tay ta, ở trên mảnh vải trắng lưu lại một vết máu đỏ tươi, ta nhìn kinh hồn táng đảm, Vô MẫnQuân lại giống như không có việc gì xảy ra, sau đó ta nhanh chóng thayhắn bôi thuốc, băng bó.
Sau khi xử lý xong việc này, chúng taliền nằm ở trên giường tràn ngập màu đỏ chói mắt mà ngủ, lại nói tiếpviệc này dường như rất giống chuyện đã xảy ra, dù sao thì hơn ba thángqua chúng ta hầu như đều là cùng nhau ngủ.
Nhưng đêm nay cũngkhông giống lắm, ta dựa vào Vô Mẫn Quân, sau khi mơ mơ màng màng đi vàogiấc ngủ, rồi nằm mơ một giấc mộng không rõ ràng.
Trong mộng tatrở về chính mình, hơn nữa tựa hồ còn trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, Vô Mẫn Quân cũng biến đổi lại, cả hai chúng ta không biết vì sao lại đivào trong mật thất kiamột lần nữa, cũng uống rượu, mà cuối cùng ta cũnguống một chút rượu cuối cùng, Vô Mẫn Quân chồm dậy tiến tới cướp đoạtrượu từ miệng của ta.
Nhưng bắt đầu sau đó thì không giống nhau, ta đẩy Vô Mẫn Quân ra, nhưng không đẩy nổi.
Những chuyện về sau liền trở nên vô cùng mơ hồ, dù sao ta cũng không biết sẽxảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể nhìn hai người đang duy trì tư thế hôn môi như hai pho tượng đá kia xuyên qua tầng sương mù.
Tuy rằnglà nằm mơ, nhưng ta ngủ cũng không tệ lắm, nhưng buổi sáng tỉnh lại, taliền thần sắc đại biến —— bởi vì ta rõ ràng cảm giác được, quần ở chỗđó, ẩm ướt … … … … … … …
Ta liền đánh thức Vô Mẫn Quân dậy.
Vô Mẫn Quân hiển nhiên ngủ cũng rất ngon, không kiên nhẫn dụi dụi mắt:“Chuyện gì? Hôm nay có thể không cần thiết triều, ngủ đến tối nay tỉnhlại cũng được.”
Ta xấu hổ nói: “Cái kia…”
“?”
“Ngươi… hoặc là nói ta…”
“?”
“Hình như…”
“Có việc nói đi! ! !”
“Hình như đái dầm ! ! !” Ta nhắm chặt mắt lại, tim đập mạnh, lớn tiếng kêu lên.
Vô Mẫn Quân: “… … … … … … … … … … … … …”