Ta đứng tại chỗ, trong lòng không rõ cảm xúc thế nào, chỉ nói: “Vô Mẫn Quân, ngươi cũng thật sự là…”
Thật sự là như thế nào, lại không biết nên nói như thế nào.
Hắn bảo ta triệu Thịnh An đến, lại đối đãi thoả đáng với nàng, chỉ vì tabắt đầu nói một câu “Ngươi biết không, nàng vừa nãy mặc áo tang, bên tai cài một nụ hoa trắng…”, hắn bảo ta giúp nàng đổi đóa hoa, cũng bởi vậylại chiếm được hồi báo thật lớn của Thịnh An – tình báo đòi mạng.
Vô Mẫn Quân còn hiểu biết nữ nhân hơn cả nữ nhân, thật không biết tâm của hắn vặn vẹo cỡ nào…
Vô Mẫn Quân nhìn nhìn ta, nói: “Sao?”
Ta lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy Thịnh An thật sự đáng thương.”
“Người vừa mới lừa nàng cũng có ngươi,” Vô Mẫn Quân nhếch nhếch môi, “Bây giờ còn nói suông gì nữa.”
Ta thở dài: “Chính bởi như vậy mới thấy nàng đáng thương. Bị ta lừa, thật sự là chuyện mất mặt…”
“…”
“Aiz, sao ngươi biết Thịnh An sẽ nói những chuyện đó cho ngươi?”
“Rất rõ ràng, nếu bọn họ muốn ám sát, khổng thể chỉ làm một lần đã có thểthành công. Nhưng ta không thể đoán trước thời gian cụ thể, cho nên phải lợi dụng Thịnh An quận chúa.” Hắn thản nhiên nói.
Ta lắc lắc đầu: “Vô Mẫn Quân, ta chỉ sợ trời ghen xanh tỵ với thiên tài thiên, mạng ngươi sợ không thọ.”
Vô Mẫn Quân âm trầm nói: “Yên tâm, thân là hoàng hậu của ta, ngươi phải tuẫn táng.”
“…”
Ta liếc mắt nhìn hắn, nói: “Vậy ngươi tính cứ như vậy ? Để cho nàng đi Nam Văn quốc? Những người khác trong tộc của nàng thì sao?”
Vô Mẫn Quân nói: “Giết.”
Ta nghẹn họng nhìn trân trối: “A? Không phải ngươi nói mới làm hoàng đế,không thể tạo thành hình tượng bạo quân trong lòng người ta, không thểgiết người lung tung sao…”
Vô Mẫn Quân cười nhẹ, nói: “Ai nói tagiết người lung tung? Không phải Thịnh An quận chúa nói cho chúng tasao, hơn nữa… Còn để lại chứng cớ.”
Ta ngẩn ra: “Ba chữ kia?”
Vô Mẫn Quân cười gật gật đầu, phe phẩy tờ giấy Tuyên Thành viết ba chữ‘Nguyện Quân an’ kia: “Truyền chỉ, tru di gia tộc Hưu Ấp Vương. Bất kểgià trẻ, không kể lớn bé, chém hết.”
“…” Ta ngây ngẩn nhìn Vô Mẫn Quân nửa ngày, lắc đầu nói, “Ta không hạ lệnh.”
Âm thanh Vô Mẫn Quân lạnh lùng nói: “Lại làm sao vậy?”
Ta nói: “Ngươi lừa Thịnh An quân chúa như vậy, hiện giờ phòng bị là được, sao phải giết cả nhà nàng…”
“Hiện tại phòng bị một lần, về sau khó có thể đoán trước, Trường Nghi côngchúa, ngươi có tâm địa Bồ Tát, nhưng đừng làm liên lụy đến ta.” Vô MẫnQuân tới gần ta, “Ta vẫn cảm thấy ngươi mặc dù có lúc ngu ngốc nhưng vẫn thức thời, đừng có đồng tình trong thời điểm rối loạn này. Nhân từ đốivới kẻ địch chính là treo tính mạng mình trên lưỡi đao, ngươi dám thử,ta thì không dám.”
“…”
Ta không hiểu sao có chút phẫn nộ,lại cảm thấy không thể phản bác, nhìn gương mặt mình lạnh lùng tàn nhẫn, không nói nổi cảm tưởng trong lòng.
Tuy rằng không thể phản bác, nhưng ta vẫn như trước không chịu ra lệnh, chỉ ra vẻ trầm mặc khángnghị —— dù sao hiện tại ta mới là hoàng đế, hắn cũng không thể làm gìđược.
Vô Mẫn Quân trừng mắt nhìn ta nửa ngày, rốt cục giận dữnói: “Được, được, được, không giết thì không giết… Ta viết một mật tíncho người nhà Hưu Ấp vương, nói với bọn họ ta đã biết kế hoạch của bọnhọ, nhưng cũng sẽ không động thủ với bọn họ, để cho bọn họ ngoan ngoãnnghe lời, nếu còn có lần sau sẽ chắc chắn phải chết. Lại nói với bọn họ, ta cũng sẽ không động tới Thịnh An quận chúa, nhưng đưa đi Bắc Xươngquốc, nếu bọn họ còn muốn gia tộc Hưu Ấp Vương được sống thì cũng chuẩnbị mà đi Bắc Xương quốc đi.”
Ta lập tức tỏ vẻ đồng ý, cũng vìthay đổi của Vô Mẫn Quân mà cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, Vô Mẫn Quân thấy thế chỉ lạnh lùng cười: “Nếu thân thể không thay đổi…”
Ta yên lặng sợ run cả người.
* * *
Đêm đó trong hoàng cung to như vậy quả nhiên bình an vô sự, ngày thứ haicũng truyền đến tin tức cả nhà Hưu Ấp vương bị phế, tự động tới BắcXương quốc, ta nhẹ nhàng thở ra, Vô Mẫn Quân cũng không quá vui vẻ nhưng hắn có vui vẻ hay không chưa bao giờ thuộc phạm vi lo lắng của ta.
Túc trực bên linh cữu bảy ngày xong, ta cùng hắn liền từ từ đi Đông Nguyênquốc, trong lúc này ta đã lấy thân phận Trường Nghi công chúa viết mộtphong thư cho Đông Nguyên quốc, đơn giản nói qua một chút chuyện đã xảyra, so với lí do mà ta nói với đám người Thái sư hoàn toàn khác biệt.
Ta viết ta đi ám sát hắn, hai người đánh nhau, trong bóng đen không rõ ánh nến, bốn mắt nhìn nhau, hắn ngọc thụ lâm phong, ta chim sa cá lặn, haingười nam chưa hôn nữ chưa gả, tại một khắc lịch sử này bỗng nhiên yêuthương lẫn nhau, hắn quăng kiếm chờ chết, ta lại khó có thể hạ kiếm, hai người giằng co trong đêm đen sâu thẳm, cuối cùng hắn quyết định muốn mỹ nhân không cần giang sơn, ta quyết định buông thù hận quốc gia, haingười vốn định cứ như vậy quy ẩn, lại vừa vặn gặp phải chuyện Bắc Xươngquốc, vì thế có thể quang minh chính đại cùng một chỗ, từ nay về sau kết tóc gần nhau, cử án tề mi (1).
Cuối thư nói: Trường Nghi mặc dù làm nhục sứ mệnh, nhưng cũng không nhục sứ mệnh.
Vô Mẫn Quân xem hết thư lăn xuống giường cười không dứt, còn nói cho dùtương lai ta có bị phá quốc diệt gia, cũng có thể dựa vào viết thư màsống, sau đó dùng bút màu đỏ khoanh mấy chữ hình dung mỹ mạo của ta“Chim sa cá lặn” cùng “Muốn mỹ nhân không cần giang sơn”, ta đối vớichuyện này phẫn uất không thôi, cuối cùng đành chép lại một bản gửi rangoài.
Tuy rằng ta phái người hỏa tốc đưa thư đi, nhưng thời gian cũng khá lâu, ta và Vô Mẫn Quân vẫn chưa thấy hồi âm, đại để ta cũng có thể tưởng tượng được Thái Hậu cùng hoàng đệ nhỏ tuổi của ta sẽ có phảnứng như thế nào, nhưng, hiện tại ta cũng quyết định không để ý tới bọnhọ.
Từ Đông Nguyên quốc đến Tây Ương quốc cũng không phải quá xa, chỉ là ta cùng Vô Mẫn Quân phải làm theo lễ tiết, mang theo sính lễ,tangồi trong kiêu ngẫu nhiên quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy bên cạnhtoàn người, phía xa chỉ thấy một đám tro bụi bốc lên.
Đươngnhiên, trên đường cũng không thiếu những chuyện ám sát linh tinh, nhưngthị vệ rất nhiều, cơ bản ta cùng Vô Mẫn Quân còn chưa nhìn thấy thíchkhách thì bọn họ đã bị giết, tất cả thích khách đều tới là để ám sát tên thái tử bạo lực trước kia Vô Mẫn Quân, cũng chính là ta hiện tại, tavốn nóng lòng muốn thử, mỗi lần lại đều không có cơ hội, thật sự là đáng tiếc.
Trên đường đi xe ngựamệt nhọc không cần phải nói, ta cùngVô Mẫn Quân rốt cục đã tới chỗ biên giới của Đông Nguyên quốc, ngay lậptức thấy tràn ngập màu đỏ, cỗ kiệu, vải vóc, trang sức, cái gì cần cóđều có, hoàng đệ hóa ra tự mình đến, ở cửa nghênh đón hai chúng ta, VôMẫn Quân vốn muốn tự cao tự đại, nhưng sau rốt cục lại nhớ tới hắn hiệntại đang dùng cơ thể của ta, đành phải nén phẫn nộ xuống xe, cùng ta đitới chỗ hoàng đệ giả bộ vui vẻ trò chuyện.
Sau đó tới hoàng cungĐông Nguyên, ta đi ra ngoài chẳng qua cũng chỉ chưa đầy một tháng, nhưng hiện tại trở về chốn cũ, lại giống như chuyện thật bình thường.
—— Thực ra, quả thực cũng tựa như chuyện thật bình thường.
Những người Đông Nguyên quốc thấy ta, không ngoài dự đoán, dáng vẻ đều lolắng hãi hùng lại chán ghét, đối với Vô Mẫn Quân, ngược lại còn có vẻhiền lành, còn mang theo một chút đồng tình, tựa như nói “Vì quốc gia,gả cho kẻ cặn bã này, người thật phải chịu khổ”, khiến cho ta thật muốnngửa mặt lên trời thét dài, hộc máu.
Vô Mẫn Quân cố tình khôngbiết tốt xấu, lén lút không ngừng oán giận với ta: ” Những người ĐôngNguyên quốc này sao lại thế? Ánh mắt nhìn ta kiểu gì thế?”
Ta mặc kệ hắn…
Hai người chúng ta đi vào hoàng cung, bên trong hoàng cung sớm thiết yến,chỉ chờ hai người chúng ta ngồi vào vị trí, ta cùng hoàng đệ ngồi ở chỗcao nhất, Vô Mẫn Quân ngồi bên dưới cạnh ta, Thái Hậu ngồi dưới cạnhhoàng đệ, Vô Mẫn Quân cùng Thái Hậu mặt đối mặt, bên dưới là một số quan viên quyền chức khác, tại thời điểm này hoàn toàn không dám phát ratiếng.
Mọi người nghiêng đầu lén nhìn bạo quân là ta, bị ta pháthiện, lại lập tức cúi đầu khúm núm ăn cơm, lại nhìn Thái Hậu cùng Vô Mẫn Quân, thần sắc Thái Hậu phức tạp nhìn Vô Mẫn Quân, trong ánh mắt mangtheo một vẻ thương tiếc trước kia chưa bao giờ có, mà Vô Mẫn Quân hoàntoàn không quan tâm tới bà ta, bản thân vùi đầu ăn mấy thứ đồ ăn ở TâyƯơng quốc không có, giống như quỷ chết đói đầu thai, mất hết mặt mũiTrường Nghi công chúa…
Thấy hắn như vậy, Thái Hậu chẳng nhữngkhông trách tội, ngược lại còn hơi hơi thở dài, lắc lắc đầu, tựa như nói “Đứa nhỏ đáng thương, chỉ có thể ăn cho hả giận …” Hay là nói “Ai,chẳng lẽ Tây Ương quốc không cho ăn cơm?”
Ta trầm mặc thật lâu, cuối cùng thật sự phải ăn cho hả giận…
Trận yến hội này giằng co thật lâu, trong đó không ngừng nói lời khách sáo,thái độ mọi người quá mức khúm núm, ta không đành lòng thấy đức hạnhnhững người trong gia tộc mình như vậy, vì thế nói mình mệt mỏi, muốn đi nghỉ.
Vô Mẫn Quân chu miệng, nhỏ giọng nói: “Ta còn chưa ăn đủ…”
Vô Mẫn Quân luôn luôn ăn rất nhiều, ta cảm thấy ta sẽ bị béo… Ta theo thói quen trừng mắt nhìn hắn: “Ăn cái gì mà ăn? Đi về!”
Một màn này tất nhiên rơi vào trong mắt mọi người, một đám bọn họ đều lộ ra vẻ vô cùng đau đớn, đại khái cảm thấy ta vẫn rất ngược đãi Trường Nghicông chúa…
Ta không nói gì, nhẹ giọng: “Kiểu Nhi, chúng ta đi nghỉ trước đi… Nàng không mệt sao?”
Vô Mẫn Quân đang ăn canh, nghe vậy lập tức phun ra, cực kỳ bất nhã, sắcmặt mọi người xám xanh. Vô Mẫn Quân lại xoa xoa miệng, bình tĩnh nói:“Được, chúng ta đi nghỉ…”
Hắn hiển nhiên là đang nín cười, bởivậy âm thanh mơ hồ không rõ, lại giống như là khóc nức nở, mọi người đều liếc mắt, đại khái đều cảm thấy chúng ta đang diễn trò, mà Vô Mẫn Quân, cũng chính là Trường Nghi công chúa, chỉ sợ đã oan ức tới mức phátkhóc.
Ta hạ giọng: “Mau cút về…”
Đợi tới khi hai ngườichúng ta rốt cuộc có thể về tẩm cung đã được chuẩn bị sẵn mà nghỉ ngơi,ta mới nhớ đến một chuyện —— vừa nãy có người luôn nhìn chằm chằm vào ta và Vô Mẫn Quân, người nọ là đồ đệ của một trong số những sư phụ của ta, tên là Nguyên Úc, cũng coi như đã luyện võ với ta từ nhỏ tới giờ, hiệntại đã là ngự tiền thị vệ, quan hệ giữa hắn và ta cũng bình thường, nhìn chằm chằm Trường Nghi công chúa cũng không sao, nhưng mà vừa rồi khôngbiết vì sao, hắn lại dùng ánh mắt giết người để nhìn ta, cũng chính làVô Mẫn Quân…