Sakura bước về khu Hoàng nhưng không về phòng, mở cánh cửa kéo lợp giấy ra, cô bước ra ngoài hành lang dẫn ra khu vườn hoa anh đào, tiếng chuông gió leng keng do bị gió thổi mạnh tạo nên những âm vang ghê sợ. Bước chân cô đều đều, nhẹ nhàng trên nền đất phủ đầy tuyết trắng, hướng thẳng đến ngôi nhà bằng gỗ nằm khuất ở góc trái khu vườn mà sáng nay Tomoyo đã dẫn cô đến
"Két..."
Âm thanh vang lên khi Sakura đẩy cánh cửa vào trong. Căn nhà không có một chút ánh sáng
"Phóc..."
Sakura búng nhẹ tay, lập tức, cả căn phòng sáng lên, những ngọn nến được cắm rải rác khắp căn phòng đều được thắp sáng. Bước nhẹ đến những cây nến, cầm nó lên, đi đến giữa căn phòng, cô cắm từng cây, từng cây xuống mặt đất, tạo thành một vòng tròn lớn, những ngọn đuốc lập loè như sắp tắt. Đi đến cánh cửa, nhẹ khép lại, không cho ngọn gió nào thổi vào để làm tắt nến, cô bước đến chính giữa vòng tròn. Nhắm mắt lại, giang tay ra, lẩm nhẩm đọc một câu gì đó, đột nhiên, có một ánh sáng phát ra từ vòng tròn nến rọi thẳng vào Sakura, sáng dần... sáng dần. Một vòng tròn phép thuật hiện lên, ở giữa những cây nến
"Vù... vù... vù"
Gió thổi tung cánh cửa sổ bằng gỗ. Những cây nến xung quanh lần lượt tắt, chỉ còn lại vòng tròn phép thuật nửa trắng nửa đen. Đôi cánh dần hiện ra, Sakura nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm vào không trung, tự nói với chính mình
- Thật ra... trong hoàng cung này... người có phép thuật mạnh nhất... không phải là T.Fye...
Cô vung tay lên, vòng tròn phép thuật biến mất, đôi cánh cũng biến mất theo, để lại những hạt gì đó lấp lánh, nhỏ li ti nhẹ nhàng rơi xuống.
Bước về phòng, đi ngang qua hành lang thứ nhất khu Hoàng, cô dừng lại trước một căn phòng nằm khuất ở cuối dãy hành lang, đặt tay lên cánh cửa, cô lặng người một lúc rồi bước đi tiếp
Vẫn bước đều, bước chân nhẹ nhàng như mọi ngày, đến hành lang thứ hai, căn phòng ở giữa
"Xoạch..."
Cánh cửa được kéo ra. Đôi mắt lạnh băng màu hổ phách nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô cũng chẳng sợ hãi, thản nhiên nhìn đáp lại ánh mắt đó. Hai người nhìn nhau thật lâu... thật lâu như ban nãy, không nói gì. Syaoran nhìn Sakura rồi nắm chặt mảnh giấy trong tay, dúi vào tay cô, đi vào trong, đóng cửa lại, lạnh lùng. Cô nhìn mảnh giấy trong tay mình, mở ra. Một mảnh giấy màu trắng tinh khiết, trên đó có viết một dòng chữ, bằng một loại mực cao cấp, vẫn chưa khô. Đường nét uyển chuyển, dứt khoát, một câu không đầu không đuôi
"Bắt đầu từ ngày mai, đem đều đặn cho tôi 3 bữa cơm"
Vò mảnh giấy lại, cô vứt thẳng ra cánh cửa sổ cạnh mình, bước thẳng
...oOo...
Sáng
Lúc mặt trời còn chưa lên đến bầu trời xanh thẳm. Ở khu Hầu, những người giúp việc đã thức dậy, chuẩn bị bữa ăn sáng cho vua và các vị hoàng tử, không khí trò chuyện rôm rả dậy cả lên trong căn bếp rộng lớn
- Này này, chị làm đồ ăn sáng cho ai đấy hả? - Một cô gái trẻ nhìn sang người đứng cạnh mình
- Hả? À... làm đồ ăn cho Nhị hoàng tử đó mà... Chặc, cũng chán thật...! - Người đứng cạnh cô gái lúc nãy lên tiếng, có vẻ như đứng tuổi hơn một chút, thở dài mệt mỏi
- Cái gì? Nhị hoàng tử? Hôm nay tới ca của chị hả? Mà chị đừng có bảo với em là làm xong cái chị đem lên luôn cho hoàng tử đấy nhé?
- Chứ em nghĩ không phải chị thì ai mang đây? Phải chi mà có người mang hộ, chị tình nguyện làm thức ăn sẵn, chỉ cần không phải mang lên cho hoàng tử là chị lạy Chúa lạy Phật trăm lạy ngàn lạy chị cũng chịu...! Chứ hôm nào tới ca của Nhị hoàng tử thì thà chị chết quách cho xong
- Chặc, tội chị nhỉ?
- À này... - Mắt cô gái chợt sáng lên - Hay là... em đổi ca cho chị ấy nhỉ ?
- Cái gì??? Chị nói cái gì cơ??? Chị định giết em đấy hả???
- Đi mà, chị năn nỉ luôn đó, mang hộ chị đi, đổi ca cho chị nha?
- Thôi đi bà chị, để em mang thức ăn cho Tam hoàng tử sướng hơn, Tam hoàng tử vui tính, hoà đồng, mặc dù chỉ hơi trầm xíu thôi nhưng mà nói chung là một người rất tuyệt vời... Còn Nhị hoàng tử ấy ạ? Cho em xin đi, có chết em cũng chả dám mang thức ăn cho cậu ấy đâu!
- Haiz... Chán thật... biết tìm ai đỡ đạn cho mình bây giờ? - Cô gái thở dài, vo chặt nắm cơm trong tay
"Xoạch..."
Cánh cửa chợt mở ra, mọi người đồng loạt đưa mắt về phía phát ra tiếng động. Không biết là ai, vì tất cả người hầu sáng sớm đã tập trung hết cả ở đây rồi
- Ai vậy nhỉ? - Một giọng nói đục đục vang lên
- Ai mà biết!
- Hỏi mày cũng như không, con quỷ!
Một cô gái nhẹ nhàng tiến tới, nhìn người vừa mới bước vào, chào đon đả
- Xin hỏi... cô là ai ạ? Chúng tôi chưa từng thấy cô bao giờ...
Sakura không để ý đến câu hỏi của cô gái, nhìn quanh rồi mới quay lại
- Thức ăn của Nhị hoàng tử... để ở đâu ấy nhỉ?
- Xin lỗi, nhưng cô cần nó để làm gì?
- Anh ta bảo tôi mang đến
- Thật không?