Chạy vội về phòng, mở cửa ra, nhìn Syaoran. Cậu vẫn ngồi ở chỗ cũ, dựa lưng vào bức tường, nhìn chăm chăm vào Sakura, khó hiểu vì cái thái độ gấp gáp của cô mà mình chưa thấy bao giờ
- Hộc... Hộc... - Cô thở dốc - Mau... Đi... Đi khỏi đây đi!!!
- Đuổi tôi à?
- Không! Ông ta... Sắp cho người đến lục soát phòng của tôi!!!
Im lặng
Đứng dậy, đặt cuốn sách lên bàn, nắm lấy tay Sakura, kéo cô đi về phía cửa sổ
- Này... Anh định làm gì vậy? - Sakura ngạc nhiên
- Trèo qua cửa sổ đi... - Syaoran nói - Chúng ta sẽ... Chạy trốn!
Ngạc nhiên
Khẽ mỉm cười, trèo qua cửa sổ theo Syaoran
- Nhưng anh định thoát khỏi đây bằng cách nào? Ở đây có rất nhiều lính canh đấy...
- Có đường bí mật!
...
...
Syaoran dẫn Sakura chạy ra khỏi khuôn viên của Hoàng cung rộng lớn, bằng một con đường không có lấy một người lính canh. Trước mặt Sakura hiện ra một cánh cổng màu đỏ
Ngước nhìn Syaoran
- Đây là cổng sau của Hoàng cung, chuyên dùng để vận chuyển thức ăn, hàng hoá vào trong cung nên bây giờ cũng không có ai canh gác đâu!
- Anh định đi bộ à?
- Dĩ nhiên là không rồi! - Syaoran nói rồi đưa hai ngón tay lên miệng, "Huýt" một cái
"Cộp... cộp"
Một con ngựa trắng muốt chạy lại chỗ Syaoran đang đứng. Đưa tay vuốt nhẹ bộ lông của chú ngựa, Syaoran nói nhỏ
- Ta cần ngươi... Đưa ta và cô gái này... - Syaoran chỉ tay vào Sakura - Ra khỏi Hoàng cung, được chứ?
Con ngựa cúi nhẹ đầu như hiểu ý. Cậu quay sang Sakura
- Dám lên nó không?
Cô im lặng, tiến đến bên chú ngựa, xoa nhẹ đầu nó, trèo lên. Tay nắm lấy dây cương
- Sao lại không dám? Tôi sẽ cưỡi ngựa đưa anh đi!
Nhíu mày
Mỉm nhẹ môi
Có thể nói là cậu đang cười
Leo lên ngựa, ngồi sau lưng Sakura
- YA! - Cô hét lên một tiếng, ra hiệu
"Lộp cộp... lộp cộp"
Chú ngựa theo lệnh của Sakura bèn bước đi ra khỏi cổng
***
Ra đến chợ, cô cảm nhận được ngay cái không khí tấp nập ồn ào vốn có mà lần đầu tiên cô được thấy. Trước mắt cô là đủ các gian hàng bày những thứ trông thật lạ mắt. Nhưng nói đến đây mới để ý, sao tất cả đàn ông đều đổ dồn vào cô?
Syaoran cũng nhận ra điều đó. Cậu bèn cởi áo khoác ra, trùm chiếc mũ lên đầu Sakura
- Ơ... - Sakura ngạc nhiên
- Che mặt lại đi, không thì cô thành tâm điểm của sự chú ý mất!
- Hả? - Sakura ngạc nhiên
- Đi tiếp đi! - Syaoran giục
Bước chân của chú ngựa vẫn tiếp tục. Đi được thêm một đoạn nữa, lần này Sakura lại chợt nhận ra những ánh mắt vẫn đổ dồn về phía cô, nhưng chính xác hơn là đổ về phía Syaoran!
Cô cởi áo khoác ra, đưa cho Syaoran. Cậu ngạc nhiên nhìn cô
- Lấy cái mũ trùm lại đi, anh cũng thu hút lắm đấy! - Sakura nói
- Tại sao?
- Trùm lại cho tôi ngay! - Cô nghiến răng
- Được rồi... - Syaoran lấy cái áo khoác mặc vào, trùm chiếc mũ lên
- Nhưng cô thì sao?
Sakura kéo chiếc mũ trong chiếc áo khoác ra, trùm lên y hệt Syaoran
- Được chưa?
Cười
Syaoran và Sakura đã đi thăm quan gần hết khu chợ, lúc này cũng đã xế chiều, hoàng hôn bắt đầu buông xuống, người ta cũng lần lượt dọn hàng vào
- Về nhé? - Sakura nhìn Syaoran
- Vẫn còn một nơi chúng ta chưa đi! - Syaoran nói
- Ở đâu?
Syaoran không nói, nắm lấy dây cương, phi ngựa đi theo một con đường khác. Đi đến nơi mà Syaoran nói, hoá ra là hàng trang sức
- Ra là chỗ này...
- Có lẽ là có món đồ cô thích đấy!
- Nhưng mà tôi không có hứng thú với mấy thứ này!
- Cứ để xem!
Bước chân của chú ngựa cứ chậm rãi.. chậm rãi, đi dạo hết lượt những hàng trang sức sang trọng, ánh sáng từ những chiếc lồng đèn đủ màu soi sáng những vật trang sức lấp lánh bày trên giá. Đi ngắm gần hết dãy phố nhưng Sakura vẫn không mảy may đến món nào cả, mặt vẫn dửng dưng như bình thường. Đã đến cửa hàng cuối cùng của khu phố , một cửa hàng nằm khuất ở 1 góc phố. Giống như một căn nhà xập xệ, không lồng đèn, không trang trí đẹp mắt, chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ, phủ một tấm vải màu đỏ đã nhạt màu, trên đó chỉ có trưng duy nhất một chiếc kẹp tóc hình hoa anh đào màu hồng nhạt, đơn điệu. Nhưng ánh mắt Sakura lại không rời chiếc kẹp đó. Dường như Syaoran cũng nhận thấy. Cậu xuống ngựa, đi đến bên chiếc bàn, nhìn chàng thanh niên ngồi ngủ gục trên chiếc ghế, lên tiếng gọi
- Cho hỏi...
- Chuyện gì? - Cậu thanh niên mở mắt đáp, giọng lạnh băng không khác gì Syaoran
- Tôi muốn mua chiếc kẹp này...
- Nó chỉ được trao cho người có duyên...
- Thế nào được gọi là người có duyên?
- Nó chỉ được trao cho người tên là Sakura
Sakura nghe thấy vậy bèn bước xuống, đi đến bên cậu thanh niên, nóitnhỏ
- Đó cũng là tên của tôi... Watanuki