Sakura vội đi đến nhà bếp lấy thức ăn tức tốc mang đến chỗ của Syaoran
Khựng lại khi thấy cánh cửa đã được mở sẵn, Syaoran ngồi đó, mắt nhắm nghiền
Cô nhẹ nhàng bước lại, đặt khay thức ăn xuống, nhìn Syaoran
"Xoẹt..."
Thanh kiếm bóng loáng lia ngang qua đầu Sakura, trúng vào cánh cửa ở sau lưng cô
"Rầm"
Cánh cửa ngã xuống. Sakura vẫn giữ nguyên thái độ bình thản nhìn Syaoran. Cậu không thèm nhìn Sakura, chỉ với tay lấy tách hồng trà rồi uống hết như thường lệ, đi vào trong
- Này ! - Sakura lên tiếng
Cậu đứng lại nhưng không quay đầu
- Xin lỗi ... nhưng ... cậu có thể dạy tôi ... - Ngập ngừng giây lát, hít một hơi thật sâu, cô nói tiếp - Võ thuật được không?
Lúc này, cậu mới quay lại nhìn Sakura, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại quay vào trong, nhưng không đóng cửa lại. Sakura hiểu ý liền bước vào. Một căn phòng rộng lớn. Không gian im lặng bao trùm lấy căn phòng, đáng sợ ...
Sakura ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh căn phòng, chợt dừng lại trước một bức tranh lớn treo ở góc trái, gần nơi cô đang ngồi. Tiến lại gần bức tranh, ngắm nghía tỉ mỉ. Nhẹ nhàng tháo bức tranh xuống, đưa nó ra trước ánh trăng để nhìn thật kĩ. Trong tranh là một người phụ nữ, rất đẹp, mái tóc dài, màu tím, tay cầm chiếc quạt lông vũ màu xanh, đưa lên ngang ngực, miệng nở một nụ cười hiền hậu
"Xoạch"
Sakura cảm thấy có vật gì lạnh lành sau gáy mình, sắc bén... cảm giác như một thanh kiếm ...
- Đây là mẹ anh đúng không? - Cô lên tiếng
Im lặng
- Bà ấy đã mất rồi đúng không?
Vẫn im lặng
- Nếu như tôi cho anh gặp bà ấy ... anh sẽ đền ơn tôi như thế nào?
- Tôi ... việc gì phải đền ơn cô ? - Một giọng nói lạnh lùng vang lên
- Anh rất muốn gặp lại mẹ của anh đúng không? - Sakura nói
- Sao cô nghĩ vậy?
- Đôi mắt anh cho tôi biết như thế
- Nếu như cô không làm được?
- Giết tôi
- Còn nếu cô làm được... - Syaoran ngập ngừng - Tôi sẽ dạy cho cô võ thuật
Sakura khẽ nhếch mép, đứng dậy
- Có thể cho anh gặp ... nhưng cũng chỉ là trong chốc lát ... Muốn không?
Nhẹ gật đầu
Sakura đưa tay ra, đan vào nhau hình hai nửa trái tim ngược chiều. Gió thổi vào phòng, lạnh ngắt. Vòng tròn phép thuật hiện ra. Cô lơ lửng giữa không trung. Khẽ lẩm bẩm trong miệng
- "Xin hãy triệu hồi linh hồn của T.Nadeshiko về cho tôi gặp mặt, làm ơn ... Theo lời thỉnh cầu của phong ấn Kino ..."
Giọng nói bị át đi bởi tiếng gió
"Vù..."
Mái tóc màu tím hiện ra trước mặt Syaoran, cậu ta thẫn thờ
- Mẹ ... - Syaoran nói - Có phải là mẹ không?
- Đúng, chính là mẹ đây - Người phụ nữ cười, giọng nói vang lên
- Làm sao mẹ lại... - Syaoran nói, giọng hơi nghẹn
- Là nhờ cô gái này ... - Bà nhìn Sakura đang lơ lửng trên không trung - Rất hiếm có người sở hữu được phép thuật mạnh có thể triệu được linh hồn đến như thế ...
Im lặng
- Nhưng con hãy trân trọng cô gái này một chút ... Cô gái này, có liên quan đến tương lai của con ... Con đừng bao giờ làm khó cô ấy, có thể con sẽ hối hận đấy! - Bà cười
- Vâng ... - Syaoran không biết nói gì hơn, đành gật đầu
- Thế nhé ... Đến giờ mẹ phải đi rồi. Con nhớ là phải tôn trọng cô ấy nhé! - Bà cười, đặt nhẹ một nụ hôn âu yếm lên trán Syaoran - Nhớ cho mẹ gửi lời hỏi thăm đến anh em con nhé, mẹ nhớ hai đứa lắm
- Mẹ ... Mẹ đừng đi mà - Syaoran nghẹn ngào
"Vù..."
Mặc cho lời khẩn cầu của Syaoran, cơn gió vô tình vẫn đưa nụ cười dịu dàng của bà đi khuất...
"Bộp"
Sakura nhẹ nhàng đặt chân xuống tấm chiếu. Thở dốc, nhìn Syaoran
- Thế nào? Điều kiện... Có được chấp nhận không?
Lấy lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có, anh nhìn Sakura
- Ngày mai ... Đúng 12 giờ ... Quay lại chỗ này ...! - Syaoran quay mặt đi - Còn bây giờ ... Biến đi ngay cho tôi
Cô nhếch nhẹ mép, đi ra phía cửa, quay đầu nhìn lại
- Nhớ lấy ... Lời dặn của mẹ anh ...
"Rầm"
Syaoran nhìn ra cánh cửa, nơi Sakura vừa mới bước ra
- Có phải ... Cô đang uy hiếp tôi?