Sáng
Từng tia nắng yếu ớt của mùa đông giá lạnh cố len lỏi vào trong căn phòng cổ kính nhưng dường như bất lực trước chiếc cửa sổ bằng gỗ chắc chắn không có một khe hở. Một cô gái mặc bộ Yukata màu xanh ngọc, đang nằm im trên tấm Futon màu trắng muốt như những bông tuyết ngoài kia. Khẽ cựa mình, vai hơi nhức nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy, nheo mắt nhìn quanh. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là mái tóc màu tím nhạt. Một nụ cười thật tươi
- Cậu tỉnh rồi à? Sakura - chan?
- Tôi bị sao vậy? - Sakura một tay ôm đầu
- À... Hôm qua mình vào phòng để tìm cậu mà không thấy cậu đâu, nghĩ là cậu ra ngoài nên tớ đi kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy đâu hết, vội trở lại phòng, tớ cố gắng tìm hết mọi ngóc ngách, lục tung cả lên, bước vào phòng tắm thì thấy cậu ngất trong đấy, mặt tái xanh cả lên...! - Tomoyo nói, lại còn huơ huơ hai cánh tay để tái hiện lại sự việc tối hôm qua cho Sakura thấy
- Vậy là cậu đã chăm sóc tôi cả đêm hôm qua?
- Cũng có thể nói là vậy - Tomoyo cười
- Cảm ơn... - Sakura cúi đầu
- Không cần phải cảm ơn đâu! - Tomoyo xua tay
- À ... vết thương ở tay trái cậu tớ cũng đã băng bó lại rồi ... Mà cậu bị thương lúc nào vậy?
- Vậy à? - Sakura đưa tay lên, đúng thật, vết thương đã được băng bó lại rất cẩn thận, hơn nữa lại còn rất đẹp - Vết thương này là do Nhị ...
Đang nói, Sakura đột nhiên khựng lại
- Nhị...? - Tomoyo nghiêng đầu
- À ... Không có gì... chỉ là do sơ ý ... sơ ý thôi ! - Sakura lắp bắp
- Thì ra là vậy - Tomoyo gật đầu, rồi cô quay đầu lại bên chiếc hộp bằng gỗ nhỏ để cạnh mình - Đúng rồi! Cậu phải thay băng ngay, quá 5 canh giờ rồi đấy
- Thay băng? - Sakura nhìn Tomoyo
- Thì vết thương ở tay cậu còn gì? Không nhanh là nhiễm trùng đấy nhé !
- Không thích ! - Sakura quay đầu đi chổ khác
- Nhanh nào ! - Tomoyo nghiêm mặt
- Không ! - Sakura cũng kiên quyết không kém
- Giờ sao ? - Tomoyo khoanh tay nói
- Không thích !
- Chặc ... Thế thì tớ sẽ đi nói với Đức vua cái chuyện cậu "Đánh lén" Đại hoàng tử... - Tomoyo cười, mặt hết sức "gian"
Sakura im lặng, mắt nhìn đi hướng khác, mông lung đâu đó. Đúng 5 giây sau, Sakura chìa bàn tay ra trước mặt Tomoyo, đầu vẫn quay hướng khác
- Muốn làm gì đó thì làm !
- Hì, biết ngay mà! - Tomoyo cười
- Đừng có nói nhiều ! - Sakura bực dọc, toan rút tay lại
- "Đánh lén" - Tomoyo đáp lại
Nghe thấy hai từ đó, Sakura dù không muốn nhưng cũng đành miễn cưỡng ngoan ngoãn nghe theo Tomoyo. Tomoyo cũng không nói gì, lấy lại vẻ nghiêm túc thường ngày, chăm chú vào tay của Sakura
- Cậu chịu khó nhé Sakura - chan - Tomoyo nhíu mày
- Chuyện gì? - Sakura quay lại
- Sắp đến phần bôi thuốc sát trùng, cậu chịu khó chút nhé... sẽ hơi đau đấy!
- Tự nhiên đi! Không cần lo đâu!
- Ừm ... - Tomoyo gật đầu, nhưng cô cũng chỉ nghĩ đó là một lời nói thường gặp, chỉ để làm cho bệnh nhân không lo lắng nữa thôi
Cầm lọ thuốc, thấm vào chiếc khăn trắng một ít, tay cô hơi run, chạm vào vết thương của Sakura
Nhăn mặt... không phải Sakura mà là Tomoyo
- Đau... lắm không? - Tomoyo nhẹ ngước lên nhìn Sakura
- Không ! - Sakura đáp lại, khuôn mặt bình thản như không có cảm giác gì
- Thật không? - Tomoyo nói, giọng hoài nghi
- Nói dối làm gì? - Sakura nói
- Chặc ... Cậu cũng chịu đau giỏi nhỉ? - Tomoyo tặc lưỡi
- Nói nhiều quá! Làm nhanh lên - Sakura liếc nhìn Tomoyo
- Rồi - Tomoyo cúi xuống tiếp tục công việc, chốc chốc lại lén ngước lên nhìn Sakura
Sakura cũng biết là Tomoyo lén nhìn mình nhưng cũng chẳng mấy để ý, cứ đưa mắt nhìn đi nơi khác, mông lung đâu đó trong khoảng không gian rộng lớn, ánh mắt vô hồn
- Xong rồi !!! - Tomoyo nhìn Sakura rồi nhìn lại vào "tác phẩm" của mình, tự hào - Cũng không đến nỗi tệ đâu nhỉ?
- Ừm ... - Sakura nhìn bàn tay được băng bó của mình, huơ lên huơ xuống - Không đến nỗi ...
- Không đến nỗi là sao? - Tomoyo phồng má - Ý cậu nói là tớ quấn không đẹp ấy hả?
- Chặc ... - Sakura thở dài - Cậu đúng là ... Giống trẻ con quá!
- Ơ ... Mà này, sao cậu cứ lạnh lùng quá vậy?
- Hừm ... - Sakura nhếch mép, lấy tay xoa đầu Tomoyo - Chưa phải là lúc ...
- Hả? - Tomoyo ngạc nhiên khi Sakura xoa đầu mình - Chưa phải là lúc??? Là sao? Tớ không hiểu
- Không ... - Sakura quay đi - Không có gì ... Đừng để ý
- À ... - Tomoyo gật đầu
"Ọt... ọt..."
Cái tiếng quen thuộc thánh thót lại vang lên trong mây
- Cậu ... - Tomoyo ngạc nhiên nhìn Sakura - Cậu ... Đói bụng à?
- À ... - Sakura nhận ra âm thanh lúc nãy phát ra từ bao tử mình thì hơi đỏ mặt, xua tay - Không ... Làm gì có!
- Hì - Tomoyo che miệng cười
- Gì vậy?
- Cậu... Rõ ràng là đói bụng rồi mà còn cố chối. Từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì phải không?
- Ừm... - Sakura ngập ngừng một chút rồi gật đầu
- Đừng có mắc cỡ chứ! Có gì đâu mà phải ngại - Tomoyo nói
- À ... Ừ ... Thì ... - Sakura hơi bối rối
- Thôi, đừng có mà ngại ngùng nữa - Nói rồi cô liền đứng dậy
- Đi đâu? - Sakura ngước lên
- Đi làm thức ăn cho cậu chứ đi đâu. Định để bụng đói đến bao giờ nữa đây hả Công chúa?