Bị Cung Mạt Lỵ lôi kéo đi khắp mọi nơi xã giao, Hạ Vũ Hi đã sớm không chịu đựng được, đôi mắt quét nhìn khắp mọi nơi, hắn cảm thấy có một ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn, để cho cả người hắn không được thoải mái.
Nhưng mà, Hạ Vũ Nhược chán ghét vẻ dối trá khách sáo, nên đã không biết trốn từ góc nào đi rồi.
Vuốt vuốt giữa cái trán, Hạ Vũ Hi định xoay người đi thì bị một bóng dáng quen thuộc từ khóe mắt hắn vụt sáng qua, ánh mắt không kìm chế được cứ dõi theo thân hình màu tím nhạt kia.
“Các vị,” Quý công tử đẹp trai đi tới trước mọi người, ánh mắt quyến rũ mọi người, “Nhờ các vị nể mặt đến tham dự, tôi, Lạc Tử Quân thay mặt ba mình cảm tạ các vị.”
Khẽ vuốt cằm, đôi mắt hoa đào như có như không, liền phóng tia điện, chọc cho cả đám thiên kim tiểu thư cười duyên liên tục.
“Thật ra thì, hôm nay tôi tổ chức buổi tiệc này, chủ yếu để giới thiệu ọi người biết.” Không để ý đến lời bàn tán xôn xao bên tai, Lạc Tử Quân mỉm cười ra vẻ thần bí khó lường.
“Vị hôn thê của tôi, Cố Tiểu Mạn.”
Cánh tay mời đón trong dịu dàng tao nhã, ánh mắt mọi người cũng tập trung về phía cánh tay của hắn đang giao cho người phụ nữ may mắn.
Lấy lại bình tĩnh, Tống Khuynh Vân chậm rãi đưa tay đặt lên lòng bàn tay ấm áp của Lạc Tử Quân, ngọt ngào nhìn về phía hắn mỉm cười, khóe mắt của mọi người cũng đang tập trung vào bóng dáng của hắn.
Lúc này tân khách giống như nổ tung, không khỏi thở dài nhìn cô gái xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. Đồng thời, cũng xen lẫn những ánh mắt hung ác và ghen tỵ.
Cố Tiểu Mạn? Ba từ liền hấp dẫn chú ý đặc biệt của ba người.
Hạ Vũ Hi nhíu chặt ánh mắt nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ đang cười nói tự nhiên, lộ ra ánh mắt lạnh lùng thật sâu ấn vào tròng mắt đen của hắn, đáy lòng tràn ra từng trận đau nhói, dồn xuống đáy lòng là bóng hình dịu dàng của Tống Khuynh Vân lần nữa hiện ra rõ ràng trong lòng.
Quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới, chăm chú nhìn người phụ nữ được gọi là Cố Tiểu Mạn một lúc, Cung Mạt Lỵ không nói ra được vẻ kinh ngạc, cô và Tống Khuynh Vân rất giống nhau, nhưng lại không quá giống, Cung Mạt Lỵ mất hồn cứ nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng lại xẹt qua một trận bất an.
Mà, từ khi tiến vào đại sảnh bữa tiệc liền trốn vào ở góc phòng, Hạ Vũ Hi và Thẩm Chính Hạo lạnh lùng cứ nhìn chằm chằm, ánh mắt càng không hề di chuyển, là cô, cô là Khuynh Vân, mặc dù dung mạo đã thay đổi, nhưng hắn chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra cô.
“Khuynh Vân, em chờ một chút, Khuynh Vân, chờ tôi một chút.”
Tình cờ ở lâu trong bữa tiệc, ánh mắt vẫn đuổi theo Tống Khuynh Vân ra khỏi gian phòng, Thẩm Chính Hạo đi theo tới hồ bơi bên cạnh.
Nhưng mà, Tống Khuynh Vân làm như không nghe thấy, càng gọi càng chạy.
“Khuynh Vân, đợi một chút.” Đuổi theo bước chân của cô, Thẩm Chính Hạo kéo cổ tay trắng mịn của cô lại.
“Anh đang gọi tôi sao?” Xoay người dịu dàng, Tống Khuynh Vân nhìn hắn cười, trong ánh mắt hiện rõ vẻ xa lạ.
“Khuynh Vân, anh là Masahiro đây, em làm sao vậy?” Không chịu nổi khi cô dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn, nhất thời Thẩm Chính Hạo nóng lòng giữ chặt cánh tay của cô.
“Vị tiên sinh này, tôi tên là Cố Tiểu Mạn, anh nói cái gì, Khuynh Vân?” Ánh mắt sáng ngời cười xin lỗi, “Tôi nghĩ anh đã nhận lầm người rồi!”
Không hề biến sắc khi dây dưa cùng với Thẩm Chính Hạo, vừa dùng khóe mắt liếc qua liếc lại nhìn vào chỗ sâu của hành lang, cười gian xảo một tiếng, con cá đã mắc câu.
“Anh không có nhận lầm, em nhất định chính là Khuynh Vân!”
Không chịu buông cho cô rời đi, Thẩm Chính Hạo từng bước buộc cô lui về phía sau, mắt thấy giày của cô đang ở mép cạnh dọc theo hồ bơi.
“Ha ha ha…”
Không gian yên tĩnh liền vang lên tiếng cười sang sảng của người đàn ông, kèm theo mấy tiếng vỗ tay giễu cợt.
“Là ai?” Ánh mắt chợt lóe, Thẩm Chính Hạo dùng ánh mắt sắc bén quét về phía góc tối.
Bóng dáng cao to từ trong bóng đen liền hiện rõ, môi mỏng Hạ Vũ Hi vẫn giữ nụ cười châm biếm, nghiêng người dựa vào vách tường nhìn bọn họ.
“Chẳng lẽ tổng giám đốc Thẩm luôn đối với vợ người khác lại thủy chung nhất mực như vậy?”
“Hừ, ngay cả vợ của mình cũng giết chết tàn ác, tổng giám đốc Hạ, chúng ta cũng giống nhau mà thôi.” Đã trải qua thương trường, Thẩm Chính hạo sao lại dễ dàng bị hắn chọc giận chứ.
Khí thế của hai người đàn ông cứ giằng co không ai nhường ai, không khí càng ngày càng lạnh như băng.
“Được rồi, được rồi, hai vị xem như cho Tiểu Mạn một chút thể diện, không cần phải cãi nhau như vậy.”
Tống Khuynh Vân cảm nhận trên người của Hạ Vũ Hi phát ra khí ép mãnh liệt, vội vàng cười trấn an, lướt qua bên người Thẩm Chính Hạo dùng âm thanh chỉ có hai người len lén ghé vào lỗ tai hắn nói, “Anh đi trước đi, hôm nào tôi tới tìm anh.”
Đầu tiên Thẩm Chính Hạo sửng sốt, ngay sau đó liền khôi phục vẻ lạnh lùng, nhìn cô sâu sắc một cái, mặc dù không yên tâm, nhưng hắn tin chắc Tống Khuynh Vân làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.