2.
Ta không có ch.ết.
Đêm hôm đó Y Mãnh Tà đã cho ta hiểu một cách khác để ăn thịt người.
Điều mà những người trong cung chưa từng nói với ta.
Ta nhìn sang bên cạnh, hắn vẫn còn đang say giấc.
Ánh sáng lờ mờ của mặt trời chiếu vào khuôn mặt nửa sáng nửa tối của hắn.
Dáng vẻ của hắn trông khác với tất cả những người ta đã từng gặp qua, sống mũi rất cao và xương mày cũng thế, cả hai thứ khác biệt này được nối với nhau, giống như triền núi xa xôi mà ta đã nhìn thấy trên đường đi.
Đột nhiên hắn lại mở mắt ra, đôi mắt giống như chim ưng nhìn thẳng vào ta.
"Nàng nhìn đã đủ chưa?".
Hắn đã sớm tỉnh và cũng biết ta đang nhìn hắn sao?
Mặt ta thoáng chốc đã đỏ bừng lên rồi, ta cứng đờ người quay đầu lại, rồi nhìn về phía đầu giường và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bàn tay đè lên cái chăn trên ngực khẽ run lên.
Y Mãnh Tà cười ra tiếng, một tay chống nửa người dậy rồi nằm nghiêng sang một bên, ngón tay hắn xoa xoa cổ ta.
"Nàng là công chúa tới để hòa thân sao? Ta nhớ gọi là cái gì Châu nhỉ?".
"Minh Châu ạ".
Lòng ta trống rỗng, và lặp lại cái tên đó một lần nữa.
"Mọi người đều gọi thiếp là công chúa Minh Châu".
“Minh Châu”. Hắn cười tít mắt rồi nhìn ta: “Ngôn ngữ của các nàng thật khó nhớ quá đi”.
Hắn cười đến mức nhìn thấy cũng không đến nổi hung ác nữa, hắn hoàn toàn khác với con quỷ Tu La đẫm m.áu và hét lên muốn ăn thịt người vào đêm qua.
Y Mãnh Tà bước xuống giường, giẫm lên mặt đất với đôi chân trần, duỗi tay hướng về phía cửa sổ.
Vai rộng, tay dài, đường nét cơ thể vô cùng săn chắc.
Khó trách ta cũng không thể đánh bại được hắn.
Y Mãnh Tà quay lại và ngồi xổm bên cạnh ta.
"Ta còn có việc phải làm, nàng ngủ một lúc nữa đi, lát nữa ta lại tới gặp nàng. Heo con nhớ ăn nhiều một chút nha, ăn nhiều ngủ nhiều mới mau ăn chóng lớn được".
.............
Hắn học Hán ngữ không được tốt đúng không?
Nói xong, hắn hôn lên má ta và nở một nụ cười thấy rõ hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Hương vị cũng không tệ lắm nhỉ".
Ta phản ứng lại với những lời bình của hắn bằng cách kéo chăn lên và vùi mình thật sâu vào trong đó