Từ sau khi Thượng Quan Phong được y thánh và y quỷ thu nhận thì mỗi sáng phải dậy rất sớm dọn dẹp mọi thứ chuẩn bị thức ăn, sắp xếp lại số thảo dược. Một ngày của Thượng Quan Phong được chia thành 2 khoảng, từ sáng sau khi dùng bửa sáng thì theo y thánh học y thuật, còn sau khi dùng bửa trưa xong đến tối thì sẽ theo y quỷ học võ công, buổi tối về phòng thì sẽ đọc y thư và 1 số sách khác. Do có căn cơ và kiến thức từ trước khi xuyên đến đây nên việc học y thuật rất dễ dàng, chỉ trong vòng 1 năm Thượng Quan Phong đã có thể so ngang hàng với Y thánh và y quỹ về y thuật. Do là người thông minh nên võ công cũng tiến bộ không ít, Y thánh và y quỹ vô cùng hài lòng với đệ tữ này.
Tính đến hôm nay Thượng Quan Phong đã lên núi cùng 2 vị sư phụ được 3 năm, chỉ chuyện tâm học y thuật và võ công,dần dần chuyện về Lâm Thanh Tường người mà nàng yêu rất nhiều cũng đã phai dần trong trí nhớ. NÓi là nhạt phai nhưng không có nghĩa là sẽ không đau lòng nữa. Tối nay trăng đặc biệt sáng Thượng Quan Phong ra ngồi tại bàn đá ngây người 1 lúc, đến khi phát hiện mắt hôi cay thì vành mắt đã ước ước, nhìn thấy trước mắt là chiếc cầm lão quỷ tặng Thượng Quan Phong liền gãy 1 khúc.
" Chiếc lá nhè nhẹ rơi ngoài khung cửa
Giống như tình yên đang quay trở về
Nếu như có thể quay về ngày ấy
Mong Rằng Ta Có Thể Yêu Người Ít Hơn
Năm tháng sẽ làm thay đổi dung nhan
Nhưng ta đối với người chưa bao giờ thay đổi
Người ngắm nhìn biển, ngắm nhìn trời
Nhưng vẫn không nhìn vào đôi mắt ta?
Phải chăng người phát hiện tình yêu đã ở bên cạnh?
Ta chờ đợi, ta tuyệt vọng
Mệt mỏi rồi nhưng vẫn không muốn rời xa...
Mộng tưởng rằng có một ngày người sẽ hiểu được
Gió nhè nhẹ mở toan màn cửa
Muốn nói thật nhiều lại chẳng nói lên lời
Giữa chúng ta có cùng một cảm xúc
Nhưng lúc gần, lúc lại xa xôi
Năm tháng sẽ làm thay đổi dung nhan
Nhưng ta đối với người chưa bao giờ thay đổi
Người ngắm nhìn biển, ngắm nhìn trời
Nhưng vẫn không nhìn vào đôi mắt ta?
Phải chăng người phát hiện tình yêu đã ở bên cạnh?
Ta chờ đợi, ta tuyệt vọng
Mệt mỏi rồi nhưng vẫn không muốn rời xa...
Mộng tưởng rằng có một ngày người sẽ hiểu rõ " (Mong rằng ta có thể yêu người ít hơn.)
Khúc nhạc kết thúc cũng là lúc khéo môi Thượng Quan Phong kéo lên 1 nụ cười, 1 nụ cười chứa đựng toàn là nổi cô đơn và thất vọng. " Phải chi lúc trước ta có thễ yêu ngươi ít đi một ít thì hôm nay tim ta sẽ không đau mãi vì ngươi. " Ôm cầm vào bên trong cất rồi ngũ.
Cũng đã hơn 1 tháng Thượng Quan Phong chưa hạ sơn đễ mua gạo và một số đồ dùng, nên sáng này rất sớm nàng đã hạ sơn. Một đường hạ sơn rất thuận lợi mua đầy đũ mọi vật đang lúc quay về, đến chân núi nghe thấy bên bìa rừng có tiếng binh khí va chạm do hiếu kì Thượng Quan Phong liền để đồ xuống 1 gốc cây, dùng khinh công sang đó xem. Thượng Quan Phong đứng trên một cái cây nhìn thấy bên dưới có khoang 7 8 người mặc hắc y, ỡ giửa đám hắc y là 1 nam tử và 1 nữ tử.
" Các ngươi không thể chạy thoát đâu mau chóng theo chúng ta trở về." Một tên trong nhóm hắc y lên tiếng
" Dù có chết huynh muội chúng ta cũng không theo các người, đừng mở tưởng." Tên nam tử vừa nói xong liền vung kiếm về hướng nhóm hắc y giao chiến.
Trong lúc giao đấu tên nam tử kia không quên phải bảo vệ muội muội của hắn nên các chiêu thức đa phần điều bị hạn chế, sau hơn một nén nhang thời gian sức lực của hắn cũng giãm xúc đi, từng đường kiếm vung lên không còn linh hoạt như ban đầu, cũng không còn nhanh nhẹn nữa. Mắt thấy tình thế không ổn hắn liền quát lên.
"Tường nhi ngươi mau chạy đi, ta sẽ cầm cự cho."
"Không được ta không thể bỏ đi, đễ lại mình ngươi được. " Thanh âm nữ nhân yếu ớt đứng phía sau vang lên, vừa nghe qua có cảm giác như một nữ nhi yếu đuối nhưng ẩn chứa bên trong thanh âm ấy là sự kiên định.
"Ngươi nhất định phải đi, ngươi hãy đi tìm người giúp đỡ, giúp cho ngươi báo mối thù diệt môn này nửa. Đi mau."
Tên nam tử vừa nói hoàn liền đẩy nữ nhân kia ra xa, quay đầu lại chặn bọn hắc y không cho chúng đuổi theo nữ nhân kia, mặc dù không muốn rời đi nhưng nữ nhân kia cảm nhận được nam tử ấy nói đúng liền quyết định quay đầu chạy đi tìm người giúp đở.
Thời gian giao đấu cũng khá lâu rồi nên với sức một mình tên nam tử kia chóng chọi cũng không nổi nữa, mắt thấy một tên hắc y tách nhóm lao theo hướng muội muội hắn vừa rời khỏi, hắn vội vàng vận khí dùng khinh công đuổi theo. Vừa thấy thấp thoáng bóng của tên hắc y nhân giơ đao định chém xuống muội muội hắn, hắn chỉ kịp hô lên "Cẫn thận." Khoảng cách quá xa tên nam tử kia cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thanh đao sáng loáng kia sắp lấy đi mạng sống muội muội hắn, trong mắt hắn chợt dâng lên cảm giác cay cay, chua xót trong lòng. Nhưng đến khi hắn đến gần thì tên hắc y nhân kia đã chết trong cái tư thế vung đao lên kia, muội muội hắn thì hoảng sợ quá độ nên ngất đi, vừa lúc bọn hắc y còn lại cũng đã đuỗi tới.
"Các ngươi hôm nay điều phải chết, đừng hòng chạy thoát." Một tên trong nhóm hắc y lên tiếng.
"Hắn chết hay các ngươi phải chết thì chưa ai biết được đâu." Thanh âm trầm ấm vang lên, làm bọn hắc y quay đầu nhìn nhau.
"là ai đang giả thần giả quỷ, có gan thì bước ra đây." Tên hắc y lúc nãy quát lên thanh đao giơ lên tư thế như là Thượng Quan Phong vừa xuất hiện là xông tới giết ngay lập tức.
"Uầy uầy cất thanh đao của ngươi đi, cái thanh sắt cũ kĩ đó không có làm gì được ta đâu." Thanh âm vừa dứt cũng là lúc Thượng Quan Phong xuất hiện trước mắt bọn hắn
Tên nam tử kia và cả bọn hắc y nhân vừa thấy Thượng Quan Phong thì ngây người mất một lúc, tên cầm đầu bọn chúng quát tháo lúc nãy cũng nhìn chăm chăm nàng 'Thật không ngờ trên đời này có một nam tử thanh tú đến vậy, nhìn tên này như tiên nhân không nhiễm một chút bụi trần.' Tên nam tử kia cũng nhìn Thượng Quan Phong đến thất thần, cảm nhận được những ánh mắt như đang săm soi bản thân, Thượng Quan Phong ho nhẹ kéo hồn bọn chúng về, rồi liếc mắt sang nhìn tên nam tử kia, thấy hắn cũng đang nhìn nàng chăm chăm mi tâm khẽ nhíu. Tên nam tử kia vô tình thấy được cái nhíu mài của nàng biết hắn đã thất lễ bèn thu lại ánh mắt của hắn.
"Bây giờ nếu ngươi rời khỏi đây, bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Tên cầm đầu kia mỡ lời
"Còn nếu như ta không rời đi thì sẽ như thế nào?" Thượng Quan Phong quay lại nhìn bọn hắc y kéo khóe môi cong thành một nụ cười, nụ cười này như sự bất cần và cũng giống như đang khinh bọn hắc y nhân kia.
Cảm nhận thấy nụ cười kia của Thượng Quan Phong rất kì lạ, nụ cười tuy không mang sự nguy hiểm gì nhưng lại làm bọn chúng phải sợ. Mặc dù có sợ hãi nhưng bọn chúng vẫn không biễu lộ ra ngoài mà nhìn thẳng lại Thượng Quan Phong "Ngươi cái tiểu tử hĩ mũi chưa sạch cũng dám xen vào chuyện của bọn ta, vậy đừng trách bọn ta cậy lớn hiếp nhỏ không cho ngươi con đường sống."
Bọn hắc y lao vào tấn công Thượng Quan Phong, mắt thấy Thượng Quan Phong đứng im tên nam tử kia hét lên "Cẩn thận." Nhưng hắn chưa kịp nói hoàn câu bọn hắc y đã đứng im trong tư thế lúc đầu hắn thấy khi tên hắc y kia định giết muội muội hắn, Thượng Quan Phong lách qua nhóm hắc y đi đến trước mặt tên nam tử kia bắt mạch cho muội muội hắn.
" Được rồi, muội muội ngươi không sao chỉ là quá sợ hãi mà ngất đi thôi, ngươi cũng đang bị thương, đi, theo ta về nhà để ta trị thương cho ngươi. "
Nói hoàn Thượng Quan Phong không để ý đến tên nam tử kia vẫn còn đang trố mắt nhìn nàng mà đứng lên, tiêu sái đến nơi nàng để tạm những vật dụng kia cầm lên. Định bước đi nhưng không nghe thấy động tĩnh gì từ tên kia liền quay lại, nhìn thấy tên nam tử kia nhìn nàng với ánh mắt kinh sợ và đề phòng.
" Đi thôi, ta không hại hai huynh muội các ngươi đâu mà sợ. Nếu sợ có thể không cần đi theo. " Thượng Quan Phong bước đi không nhìn đến người ở phía sau.
Mặc dù hơi sợ hãi đối với Thượng Quan Phong nhưng tên nam tử kia vẩn đi theo, im lặng suốt quãng đường đi đến trước cửa, Thượng Quan Phong dừng lại chỉ tay về phía gian phòng của nàng "Đưa muội muội ngươi vào đó nghỉ ngơi trước đi." Tên nam tử kia đi về phía gian phòng trong cùng, Thượng Quan Phong dời bước đến hậu sơn tìm Y thánh cùng lảo quỷ.
" Tiểu Phong nhi về rồi a. " Lão quỹ cùng y thánh vẫn chăm chú vào bàn cờ
" Ân, sự phụ hôm nay các ngươi muốn dùng gì? " Thượng Quan Phong chậm rãi đến gần bàn cờ, sống lưng thẳng tấp thanh âm trầm trầm vang lên.
" Phong nhi ngươi cứ nấu hai lão già chúng ta không kén. " Y thánh lúc nãy giờ vẫn im lặng liền trả lời.
"Ân vậy Phong nhi về chuẩn bị trước, sư phụ hai người các ngươi cũng mau chóng về."
" Ân, ngươi đi đi. " Lão quỹ xua tay như đuổi tà kiu Thượng Quan Phong mau mau đi đễ lão cùng y thánh đánh tiếp ván cờ.
" Lão quỹ ngươi thấy Phong nhi như thế nào? " Y thánh mắt vẫn không rời bàn cờ hỏi lảo quỹ
" Là đồ đệ mà ta và ngươi điều yêu thích a. " Lão quỹ cũng không nhìn đối phương trả lời, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì nhưng bên trong lời nói nghe ra được có một ít vui mừng.
" Ân, chỉ mới có hai năm mấy mà Phong nhi đã tiếp thu toàn bộ y bát của ta với ngươi, đúng là đệ tử mà ta rất ưng ý. " Lúc này y thánh mới dừng bàn cờ ngước lên nhìn trời cảm thán.
" Hậu sinh khả úy, chúng ta hai lão nhân cũng già quá rồi." Lão quỹ cũng nhìn y thánh tựa tiếu phi tiếu nói, nhưng chợt nhớ ra gì liền chuyển sang giọng đầy nghiêm túc. " Lão quái cũng sắp tới thời gian để tiểu Phong nhi đến nơi đó rồi. "
" Ân ngươi không nhắc ta cũng quên mất. Còn bao lâu nửa nhỉ? " Y thánh thở dài nói
" Chắc gần một năm, ta luyến tiếc tiểu Phong nhi a. " Lão quỹ làm ra vẻ mặt đau khổ nhìn y thánh.
" Ngươi dẹp cái gương mặt đó đi, ta cũng rất luyến tiếc Phong nhi nhưng hai lão già không thể đễ trễ nãi nhân duyên cũa hắn được." Y thánh không nhìn đến biểu cảm Lão quỹ đứng lên thong thả đi về phía gian nhà.
" Uy uy lão quái ngươi sao lại bỏ ta, chờ ta với." Lão quỹ đứng lên chạy theo y thánh.
Trong gian phòng của Thượng Quan Phong, trên giường đang có một nữ tử chậm rãi mở đôi mắt, khi nhìn thấy căn phòng nữ kia bật dậy nhìn khắp phòng xem đây là đâu. Chợt ánh mắt dừng lại một thân ảnh đang nằm trên bàn trà giữa phòng, nữ tử đi lại gần lay lay nam tử đang nằm trên bàn.
" Đại ca. "
" Ưm... Tường nhi ngươi tỉnh rồi." Nam tử mở mắt nhìn thấy là muội muội hắn, hắn rất vui mừng.
" Đây là đâu, mà sao chúng ta lại ở đây? " Nữ tử nhìn khắp phòng, trong căn phòng này chỉ có một giá sách chất đầy sách, một chiếc cầm đặt cạnh bên giá sách, mọi thứ rất đơn giản.
" Đây là phòng cũa ân công, người đã cứu chúng ta."
" Ân công? " Nữ nhân kia nghe đến hai từ 'ân công ' liền rất hiếu kì.
" Ngươi cũng đã tỉnh chúng ta đi tìm ân công đi. " Nam tử đứng lên lôi kéo tay muội muội hắn đi tìm Thượng Quan Phong
Vừa ra khỏi phòng hai người liền chạm mặt y thánh và lão quỹ đang đi vào, chẵng biết mở lời như thế nào thì Thượng Quan Phong đã từ trong phòng bếp đi ra nhìn thấy bốn người đang đứng nhìn nhau, tên nam tử có vẽ rất lúng túng còn hai vị sư phụ của nàng thì nhìn tên nam tử kia bằng ánh mắt săm soi.
" Sư phụ, hai người về rồi vào trong dùng bửa đi." Thượng Quan Phong tiến lên nói với y thánh và lão quỹ,xong lại nói với tên nam tử kia " Đi theo ta vào trong dùng bữa."
Vừa cất bước đi Thượng Quan Phong nghe phía sau có âm thanh gì đó chạm đất, quay lại thì thấy hai người kia đang quỳ.
" Ân công xin nhận của huynh muội chúng ta một lạy " Tên nam tử nhìn thẳng Thượng Quan Phong cuối đầu
" Không cần phải vậy, đứng lên đi. Ta cứu hai ngươi không phải để hai ngươi bái tạ ta. " Thượng Quan phong đở hai người đứng lên.
Nữ tử kia từ nãy đến giờ đều cuối đầu nên không biết Thượng Quan Phong, đến khi được nàng dìu đứng lên mới dám ngẫn đầu nhìn, vừa nhìn liền như thất thần. Tên nam tử ôm quyền hướng Thượng Quan Phong nói.
" Ân công ta tên Lâm Cát Vũ, còn đây là muội muội ta tên Lâm Thanh Tường "
" Lâm Thanh Tường...." Sắc mặt Thượng Quan Phong hơi tái nhợt khi nghe đến cái tên này, cái tên mà hơn hai năm qua nàng đã gần như không nhớ đến, bây giờ chợt nghe có người nhắc đến, mặc dù người trước mắt nàng không phải là nữ nhân mà nàng yêu thương nhưng chỉ cái tên thôi cũng đủ khiến nàng phải đau lòng.
Cảm thấy gương mặt Thượng Quan Phong không ôn, Lâm Cát Vũ tiến lên vỗ vai nàng "Ân công người không sao chứ? "
" Không sao, vào trong dùng bửa đi. " Thu lại dáng vẽ thất thần đau đớn vừa rồi thượng Quan Phong quay đi.
" Tường nhi đi thôi. " Lâm Cát Vũ kéo vạt áo Lâm Thanh Tường đi theo.