Cô nàng mục sư thoạt trông rất trẻ, chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi. Người trẻ tuổi thì thường hăng hái, nhất thời mơ mộng muốn giết rồng tàn bạo, ai có ngờ rồng tàn bạo lại mạnh đến thế?
Người trẻ tuổi thường chỉ biết sau khi giết rồng, dũng sĩ trong chuyện cổ tích đã vang danh khắp thiên hạ chỉ trong nháy mắt như thế nào, còn cưới được Công chúa gì đó ra sao, song lại không thấy được phía trước dũng sĩ thành công này thì đã có bao nhiêu người vì thất bại mà xác chất thành đống.
Chị mục sư khóc tức tưởi, thân thể không ngừng run rẩy. Trong một thoáng chốc, Claudia đã do dự. Sau đó, nó nghe thấy ở sau lưng, cách đó không xa, con người mà nó nuôi dùng tiếng nói khẽ khàng, yếu ớt gọi: “Mập Mập, tôi hơi lạnh...”
Rồng con thở dài, cuối cùng vẫn không hạ độc thủ. Nó vươn hai cái móng vuốt be bé, búng bay chị mục sư.
Nó không định xử lí ba kẻ mang danh dũng sĩ này, chủ yếu là để bọn họ có thể trở lại thành trấn của loài người, truyền bá chuyện nơi này có một con rồng tàn bạo, hung mãnh.
Có điều trước khi thả về, Claudia đã lụm cái kiếm lớn trong tay dũng sĩ cầm kiếm kia, chủ yếu là bởi vì trên thân kiếm có một viên đá quý rất xinh đẹp. Viên hồng ngọc cực lớn, có màu thiên về sắc đỏ của hoa hồng, sáng lấp lánh dưới ánh nắng, trông như cả viên đá đều chíu chíu, chói mắt lạ thường.
Không con rồng nào có thể từ chối một viên đá quý sáng lấp lánh, Claudia cũng thế. Nó móc viên đá ra rồi quẳng thanh kiếm trả lại, sau đó vui vẻ cầm viên đá đi về.
Công chúa bị nó quấn như xác ướp đứng cạnh cửa hang động. Tuy vòng eo mảnh mai giờ đã phì lên khá nhiều nhưng cả người nàng vẫn toát lên một cảm giác như liễu yếu trong gió.
Hình như trời sinh nàng đã có loại khí chất ấy, yếu đuối, mỏng manh.
Claudia nhanh chóng ngậm Công chúa vào ổ. Đầu tiên là bỏ viên hồng ngọc xinh đẹp vào đống đá quý của mình trước, sau đó nó lại đặt Công chúa lên tấm chăn mềm mại, tấn lại, đè dưới thân.
“Cô mảnh mai quá rồi. Không có ta thì cô làm sao vượt qua mùa đông đây?” Claudia thoáng u sầu nghĩ.
Con người vuốt ve lớp vảy non mịn trên bụng Claudia, giọng cực kì mềm mại: “Đúng vậy, sẽ chết. Thế nên Mập Mập đừng rời khỏi tôi có được không?”
Trong lòng Claudia lập tức dâng trào một thứ ý thức trách nhiệm và ý muốn bảo hộ khó có thể lí giải: “Rồng tàn bạo vĩ đại sẽ không vứt bỏ cô! Cô đừng sợ hãi!”
Claudia khí phách hăng hái đương nhiên không nhìn thấy con người yếu đuối, mảnh mai kia đang đưa ngón tay, khẽ khàng vuốt ve từng miếng vảy của nó. Khóe mắt nàng ửng đỏ, trong mắt ngập tràn mê đắm.
...
Từ khi ba dũng sĩ bị Claudia vung tay một cái hất bay thì một khoảng thời gian rất dài sau đó, không có dũng sĩ nào mới đến quấy rầy nó.
Ngày nào Claudia cũng hết sức muộn phiền. Chuyện cổ tích đâu phải như thế. Là Công chúa không đủ xinh đẹp, hay là lâu đài không đủ huy hoàng, hoặc là vàng bạc không đủ hấp dẫn?
Rõ ràng nên là lớp lớp dũng sĩ muốn đến đây giết chết Rồng tàn bạo mới phải!
Tuy cuộc sống hiện tại cũng rất thoải mái nhưng thi thoảng cũng sẽ thấy nhàm chán. Chính vào lúc Claudia chán đến mức sắp lên mốc đến nơi thì càng lúc càng có nhiều người bắt đầu tiếp cận chỗ ở của nó.
Nơi này có một con rồng tàn bạo cực kì hung mãnh.
Giết nó, hoặc là chinh phục nó.