Tiểu thuyết Trương Mậu viết gần nửa tháng, số lượng báo bán ra ngày một cao, anh Hoa ngày nào cũng đưa tiền nhuận bút cho anh ta, tiện thể cũng xem tình hình sáng tác của anh ta.
Hôm nay vừa hay là ngày chương cuối cùng của quyển tiểu thuyết được phát hành, Trương Mậu nghĩ đến việc đã nửa tháng nay rồi vẫn chưa bước ra ngoài, vậy nên muốn ra ngoài đi dạo.
Vừa bước chân ra khỏi con hẻm bèn cảm nhận được từng ánh mắt đang chăm chăm dán chặt vào anh ta. Trương Mậu cảm thấy có thể tiểu thuyết anh ta viết quá hay khiến anh ta trở nên nổi tiếng.
Nhìn thấy quán rượu Gia Hoà, vốn dĩ còn muốn bước vào trong đó gọi chút đồ nhắm rượu. Nhưng khi vừa bước đến cửa quán thì có hai người phụ nữ chắn đường của anh ta, trên tay cầm lấy một tờ báo.
Người phụ nữ ở phía bên phải cúi đầu xác nhận mặt của Trương Mậu trên tờ báo đó rồi ngẩng lên nhìn, sau đó mới chau mày hỏi: "Cậu là Trương Mậu à?"
Nghe người phụ nữ đó hỏi, Trương Mậu tự hào: "Đúng rồi, tôi chính là Trương Mậu. Mọi người muốn xin chữ ký của tôi sao?"
Trương Mậu không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại vô cùng cảm thán, quyển tiểu thuyết nổi tiếng quá cũng không tốt vì đi đến đâu cũng có người nhận ra.
Người phụ đó khẽ gật đầu, sau đó thì lấy ra một quả trứng từ chiếc giỏ trong tay, rồi vứt thẳng vào đầu của Trương Mậu.
"Vậy thì đúng rồi, đánh cậu là đúng rồi đó!"
Người phụ nữ còn lại đôi mắt đã đỏ hoe từ lâu, ánh mắt nhìn Trương Mậu dần trở nên giận dữ, mở nắp đậy của chiếc giỏ ra. Bên trong giỏ không phải trứng gà thối thì là cục đá to như nắm tay, cô ta vứt thẳng vào đầu của Trương Mậu.
"Tụi nhỏ vẫn chỉ là trẻ con, sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy!"
Cùng với trứng gà và đá ném qua từng cái một, Trương Mậu cũng hoang mang, chỉ có thể một bên né đi sang một góc, một bên quát mắng hai người phụ nữ đó: "Các người làm gì vậy? Coi chừng tôi đến đồn cảnh sát tố cáo các người đó!"
Người bên trong quán rượu Gia Hoà nghe thấy động tĩnh cũng bước ra ngoài xem kịch hay, còn vây xung quanh Trương Mậu rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Chính là anh ta, ỷ mình là giáo viên tại trường nữ sinh, lợi dụng mấy bé gái đó!"
"Trên báo nói anh ta còn làm cho một cô bé có mang lại không muốn chịu trách nhiệm, bức ép con gái người ta nhảy sông tự vẫn."
"Cái loại cặn bã như vậy cũng dám bước ra khỏi nhà. Chúng ta mỗi người một miếng nước bọt cũng có thể dìm chết được anh ta..."
Những người vây quanh đó cứ nói thêm vào, Trương Mậu trừng to mắt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, gương mặt trắng bệch như trang giấy.
Đá và trứng gà vẫn ném về phía anh ta, cộng thêm ánh mắt khinh miệt từ mọi người, Trương Mậu chỉ có thể tách khỏi nhóm người đó và nhanh chóng rời khỏi.
Nhưng dù anh ta đi đến đâu thì mọi ánh mắt đều lần lượt nhắm vào anh ta, trong lòng Trương Mậu vừa lạnh vừa sợ, hận vì không thể chui vào lòng đất ngay lúc này.
Đến khi quay trở về nhà, Trương Mậu đóng sầm cửa lại, hồng hộc thở, tựa lưng vào cửa trượt ngồi xuống đất.
Chuyện đó chẳng phải đã bị ém xuống rồi sao, sao đột nhiên lại bị đào lên nữa!
Lâm Diệc Vân thì lạnh lùng đưa mắt nhìn Trương Mậu, trong tay là tờ báo hôm nay vừa được mang đến nhưng nó đã bị Lâm Diệc Vân bóp chặt, nhăn nhúm.
"Em cảm thấy em cần có một lời giải thích từ thầy!"
Trương Mậu ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Diệc Vân, không hề sợ hãi mà ngược lại còn nói năng hùng hồn: "Ai thời trẻ tuổi mà không phạm phải sai lầm! Nếu như em yêu tôi thì nên chấp nhận cái không hoàn hảo của tôi!"
Lâm Diệc Vân cứ ngây ra nghe Trương Mậu nói, đột nhiên cô ta bật cười, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra. Lúc đầu cô ta mù rồi hay sao mà lại đi thích loại đàn ông thế này.
Sao lại có thể tin tưởng tình yêu chân thành từ miệng của anh ta chứ! Sao lại vì lời yêu từ miệng anh ta mà từ bỏ đi ba mẹ người đã sinh ra và nuôi lớn mình!
Tống Chu Thành ở bên kia vẫn còn đang đánh võ với Tống Trạch, Lâm Tri Ngải thì mang đến chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi ở bên cạnh sân luyện võ, nhìn bọn họ đánh. Ở cùng với cô còn có Phúc Bá và Tiểu Hoà.
Lâm Tri Ngải tách hạt dưa trong tay rồi lắc đầu với hai người đàn ông đang luyện võ trong sân: "Phúc Bá, ông nói xem hôm nay Tống Chu Thành có thể chịu được bao nhiêu chiêu của ba!"
Đôi mắt của Phúc Bá dán chặt vào đài luyện võ, biểu cảm ôn hoà: "Nửa tháng nay thiếu gia đã có tiến bộ rất lớn, tôi dự đoán có thể kiên trì chịu khoảng tầm năm mươi chiêu."
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu: "Ồ, vậy có nghĩa là tầm khoảng nửa tiếng sau chúng ta có thể được ăn cơm rồi!"
Tống Chu Thành còn ở trên đài luyện võ nghe thế Lâm Tri Ngải nói vậy, bèn tức giận đến nghiến răng: "Tôi vẫn đang bị đánh đây này, trong đầu em lại toàn nghĩ đến ăn cơm thôi à!"
Tống Chu Thành gào lên một tiếng, cơn phẫn nộ trong lòng hệt như núi lửa phun trào. Nắm đấm siết chặt nổi lên gân xanh vung mạnh hết lực về phía Tống Trạch.
Tống Trạch không né kịp bèn bị ép đến mép của đài luyện võ. Nhưng Tống Chu Thành ép rất chặt, nắm đấm cũng dùng lực, ép sát ông.
Cùng với tiếng hét lớn của Tống Chu Thành, Tống Trạch bị đánh đến bên dưới đài luyện võ.
Lâm Tri Ngải ở bên cũng lấy làm ngạc nhiên, cô vỗ tay thật mạnh cho Tống Chu Thành: "Hôm nay anh giỏi quá đi!"
Ngay cả ánh mắt của Tống Trạch nhìn anh cũng mang theo đôi phần tán thưởng, mặc dù Tống Chu Thành trông chẳng bao giờ nghiêm túc nhưng anh vẫn có sức bật.
Tống Chu Thành rất tự hào, khí phách hiên ngang bước xuống đài luyện võ, khoác tay lên vai của Lâm Tri Ngải đi về phía nhà ăn, ngữ khí bình thản nói: "Không phải em bảo muốn ăn sáng sao? Chúng ta đi thôi!"
Lâm Tri Ngải liếc nhìn Tống Chu Thành đang hất cao cằm mình lên, cũng lén mỉm cười: "Nếu như sau này ngày nào anh cũng giỏi như vậy, vậy thì chúng ta ngày nào cũng sẽ được ăn cơm sớm một chút."
Cảm nhận được sự sùng bái của Lâm Tri Ngải với mình, Tống Chu Thành vỗ ngực rồi gật đầu: "Yên tâm đi, sau này tôi sẽ cố gắng đánh hạ ba xuống sớm một chút."
Tống Trạch vẫn đang đứng yên tại chỗ trợn trắng mắt sắp không thấy tròng đen luôn rồi, lúc trước sao ông không cảm thấy đứa con trai của mình tự luyến như vậy nhỉ.
Lần này chỉ là do sơ suất của ông thôi, nếu như lần sau Tống Chu Thành vẫn có thể đánh ông rơi xuống đài thì ông sẽ cho Tống Chu Thành làm ba luôn.
Màn đêm dần buông xuống, Trương Mậu mở mắt đăm chiêu trong màn đêm, nhìn Lâm Diệc Vân đang ngủ say bên cạnh mình, Trương Mậu dè dặt mang giày vào, nhân lúc trời tối mà đi ra ngoài.
Trương Mậu đi được mười lăm phút thì cuối cùng cũng dừng lại ở trước một tòa lầu nhỏ. Anh ta gõ cửa và nói với hạ nhân gác cửa ở đó nói vài câu, mấy phút sau thì bên trong tòa nhà đó có một người đàn ông mặc áo vest xám bước ra.
Người đàn ông mặc vest đó nhìn Trương Mậu, anh ta chau mày: "Sao anh lại đến đây!"
Trương Mậu bổ nhào đến trước mặt người đàn ông đó, nắm lấy tay của người đàn ông đó không buông, đè thấp giọng mà nói: "Tôi giúp cậu làm việc mới thành ra cớ sự thế này, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi!"
Người đàn ông đó cau chặt mày, ánh mắt vụt qua chút khó hiểu, anh ta trầm giọng nói với Trương Mậu: "Tôi chỉ bảo anh quyến rũ Lâm Diệc Vân, tôi không hề bảo anh đi đắc tội với nhà họ Tống!"
Tâm trạng của Trương Mậu dần trở nên hoảng loạn: "Nếu như cậu có thể giúp cho tôi ém chuyện xuống một lần thì chắc chắn cậu có thể giúp tôi thêm lần thứ hai. Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần có thể cho tôi tiếp tục về dạy học là được."
Người đàn ông mặc vest kia cúi đầu nhìn Trương Mậu, cười nhạt: "Nhà họ Tống đã đăng những việc xấu anh làm lên cả báo rồi, anh còn hoang tưởng gì nữa, còn muốn quay về dạy học à, đúng thật là mơ mộng hão huyền!"
Người đàn ông đó mím môi, gương mặt nghiêm túc: "Anh rời khỏi Thành Đô đến Bắc Kinh đi. Tôi có thể viết cho anh một thứ giới thiệu, để anh có thể đến đó làm một thầy giáo tiểu học."
Trương Mậu chăm chú nhìn vào mặt người đàn ông đó, chau mày suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn gật đầu: "Tôi có thể rời đi, thế nhưng số tiền lúc trước cậu đã hứa cho tôi, một đồng cũng không được thiếu!"
Người đàn ông đó bật cười: "Không thành vấn đề."
Người đàn ông đó bước vào trong tòa nhà, chưa đến mười phút thì lấy ra một chiếc túi rồi vứt nó dưới chân của Trương Mậu, còn Trương Mậu cũng chẳng chê bai gì vội nhặt lên, chạy một mạch rời khỏi.
Khi Lâm Diệc Vân trở mình thì đột nhiên cảm thấy một bên giường trống trải, cô ta dùng tay sờ s,oạng mới phán đoán được rằng Trương Mậu vừa rời đi không lâu nhờ vào hơi ấm còn giữ lại.
Lâm Diệc Vân mở mắt ra, đăm chiêu nhìn lên trần nhà, trong đầu đang nghĩ về điều gì thì chỉ có mình cô ta mới biết được.
Đợi đến khi tiếng bước chân khe khẽ được truyền lại từ cửa, Lâm Diệc Vân mới nhanh chóng nhắm mắt lại, giờ vờ như mình đang ngủ rất say.
Lâm Diệc Vân cảm nhận được Trương Mậu đang chăm chú nhìn mình rất lâu, tựa như đang phán đoán rằng cô ta đã ngủ hay chưa, trong tim Diệc Vân thì vô cùng bình tĩnh, cuối cùng cũng giữ được nhịp thở đều đặn, không hề để lộ ra chút sơ hở nào.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Diệc Vân bỗng nghe thấy tiếng Trương Mậu mở tủ quần áo ra, Lâm Diệc Vân mới lặng lẽ mở mắt ra nhìn, vừa hay nhìn thấy Trương Mậu đang đặt gì đó vào trong tủ quần áo.
Đến khi Trương Mậu chầm chậm quay người lại, Lâm Diệc Vân mới nhắm mắt mình lại. Ở phía trên cùng của tủ quần áo là nơi mà Trương Mậu giấu tiền nhuận bút, anh ta tưởng rằng rất kín đáo nhưng bản thân anh ta chẳng hề biết gì cả.
Món đồ có thể được đặt chung với tiền nhuận bút thì chắc chắn cũng rất quan trọng! Trong lòng Lâm Diệc Vân nghĩ thế.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Diệc Vân vẫn thức dậy như bình thường và nấu bữa sáng cho Trương Mậu, rồi lại khẽ giọng gọi Trương Mậu thức dậy.
"Bữa sáng xong rồi, mau thức dậy ăn đi!"
Lâm Diệc Vân dùng giọng nói ấm áp nhất của mình, mặc cho giọng nói của cô vô cùng khàn đặc, âm thanh phát ra hệt như tiếng thuỷ tinh vỡ vậy.
Trương Mậu mở mắt nhìn vào mặt của Lâm Diệc Vân, anh ta bèn chau mày: "Một lúc nữa tôi phải ra ngoài mua đồ, em ăn trước đi!"
Lâm Diệc Vân cũng không hỏi Trương Mậu muốn ra ngoài mua gì, chỉ khẽ gật đầu: "Được thôi, vậy em ở nhà đợi."
Khi Trương Mậu rời khỏi còn cố tình đeo thêm một chiếc khẩu trang và che kín hết mặt mũi mình lại, sợ bị người khác phát hiện ra mình là ai.
Thứ mà Trương Mậu muốn mua chính là vé tàu hoả đến Bắc Kinh vào ngày mai. Trương Mậu chỉ mua một vé duy nhất, bởi vì anh ta hoàn toàn không hề nghĩ đến việc dẫn theo Lâm Diệc Vân cùng đi.
Đợi anh ta đến Bắc Kinh, hoàn toàn có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Tại sao lại phải mang theo một con người tàn phế với giọng nói đã không còn bình thường, ngoài việc có thể nấu cơm cho anh ta ra thì chẳng hề có bất cứ tác dụng nào như Lâm Diệc Vân.
Đài luyện võ nhà họ Tống.
Có thể do hôm qua Tống Chu Thành đã quá đắc ý, dẫn đến việc hôm nay Tống Trạch vô cùng nghiêm túc. Mỗi một đòn đánh đều giáng vào đúng vị trí, trúng vào người Tống Chu Thành.
Nhìn thấy Tống Chu Thành bị đánh nằm bẹp xuống một lần nữa, Lâm Tri Ngải vội lắc đầu, đành lấy một nhánh cây vẽ trên mặt đất một chữ "nhất".
"Đứng lên, tiếp tục!"
Câu này là do Tống Trạch nói, hơi thở ổn định, không hề nghe ra được chút mệt mỏi nào từ việc đã đánh võ nửa tiếng đồng hồ.
"Đừng mà, để con thở cái đã!"
Câu này là do Tống Chu Thành rêmn rỉ, nằm dưới đài luyện võ không còn chút sức lực gì cả hệt như một xác chết.
Trung bình cứ năm phút, Tống Chu Thành sẽ bị Tống Trạch đánh nằm bẹp xuống một lần. Cộng thêm nghỉ giữa hiệp hai phút, Tống Chu Thành chỉ trong vỏn vẹn ba mươi phút đã bị Tống Trạch đánh nằm bẹp xuống năm lần.
Còn bức vẽ dưới nền đất của Lâm Tri Ngải cũng có thêm năm nét gạch. Vốn dĩ muốn ghi lại sự huy hoàng của Tống Chu Thành, không ngờ lại phải ghi lại bộ dạng thảm hại của anh.
Vừa đến bảy giờ, Tống Trạch chợt dừng lại. Còn Tống Chu Thành thất bại với tỉ số là hai mươi, ba. Nằm bò trên đất, đợi Lâm Tri Ngải đến dìu anh.
"Uầy, có sao đâu, cũng chỉ là đánh thua thôi mà! Có gì đâu mà ghê gớm!"
Nghe thấy Lâm Tri Ngải nói như vậy, Tống Chu Thành bèn nhào vào lòng của Lâm Tri Ngải và bắt đầu khóc. Lần này là khóc thật, khóc kiểu có nước mắt ấy.
Vừa khóc vừa nói: "Ông già không còn là con người nữa rồi, đã bảo đánh người không đánh vào mặt mà ông ấy cứ đánh vào mặt tôi. Chắc phải nửa tháng nữa mới ra ngoài được!"
Nhìn thấy gương mặt khó khăn lắm mới lành được của Tống Chu Thành lại bị Tống Trạch đánh cho bị thương tiếp, Lâm Tri Ngải cũng xót vô cùng, đành ghé sát thổi nhẹ giúp anh: "Không sao, cùng lắm chúng ta ở nhà thôi. Có tôi ở cùng với anh mà!"
Tống Trạch vốn dĩ còn đứng ở bên cạnh để đợi Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải cùng đến phòng ăn dùng bữa sáng, nhìn thấy bộ dạng đau đớn khóc lóc của Tống Chu Thành, ông chê bai bĩu môi: "Nam tử hán đại trượng phu, khóc như vậy không thấy mất mặt à!"
Tống Chu Thành bèn gào lên với Tống Trạch: "Ba còn nói lời không giữ lời kia kìa! Đã nói là đánh người không đánh vào mặt rồi mà!"
Điều quan trọng hơn là sáng hôm nay anh còn vô cùng hớn hở căn dặn Tri Ngải tính giúp mình, bao nhiêu phút thì anh đánh được Tống Trạch rơi xuống đài luyện võ, bây giờ đều đã bị Tống Trạch huỷ hết rồi!
Nhìn thấy mặt mũi Tống Chu Thành sưng tấy, Tống Trạch cũng biết mình đuối lý nên chỉ đành sờ nhẹ lên mũi của mình, ông đánh mãi đánh mãi nên cao hứng ai mà còn quan tâm đánh chỗ nào cơ chứ!