Vừa bước vào nhà nó liền thấy ba mẹ ngồi trên sofa ở phòng khách, nhưng điều làm nó ngạc nhiên chính là cặp vợ chồng trung niên ăn mặc rất sang trọng đang ngồi đối diện họ. Nó nghĩ đây là một cặp vợ chồng bởi vì nhìn họ rất thân thiết, chỉ thấy người đàn ông vỗ lưng người phụ nữ như an ủi, còn người phụ nữ thì cứ khóc nấc lên, nắm chặt lấy vạt áo người đàn ông trông rất đau khổ.
Khi nó quan sát hai người nọ thì bọn họ cũng quan sát nó, người phụ nữ phụ nữ kia vừa nhìn thấy nó thì đột nhiên trở nên kích động khóc lớn như muốn ngất luôn vậy. Đây! rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Thấy nó vẫn đứng ở của ngơ ngơ ngác ngác, mẹ nó mới rối rắm khẽ gọi:
- Bảo Linh, vào đây ngồi đi- Mẹ nó vừa nói tay vừa vỗ nhẹ vào cái ghế bên cạnh mình!
Nghe mẹ gọi nó cũng theo bản năng bước tới rồi ngồi xuống ghế, đôi mắt to tròn xinh đẹp khẽ liếc hai nười ngồi bên kia
- Đây là.....- Giọng nói như muỗi kêu của nó làm mẹ nó vốn bối rối càng thêm khó xử
- Đây là cô Ngọc và bác Minh- Ba nó vốn nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng trả lời thắc mắc của nó
Nó nghe ba nói vậy lập tức đứng dậy cúi đầu với hai người nọ
- Cháu xin chào hai bác, cháu là Bảo Linh....- Nó còn chưa kịp nói hết thì người phụ nữ tên Ngọc đã nắm chặt tay nó khóc rống lên
- Con gái... mẹ...mẹ...xin lỗi, là mẹ có lỗi với con- Bà Ngọc vừa khóc vừa nói câu có câu không làm nó nghe được cũng chẳng hiểu gì cả
Nó bị nắm tay chặt như vậy cũng không biết phải làm sao, đành lén đưa mắt nhìn mẹ nó cầu cứu, nhưng mà hình như mẹ nó cũng đang khóc! Ngày hôm nay là ngày gì vậy, không phải có đám tang đấy chứ! nghĩ thôi nó đã thấy rợn người rồi, cứ nghĩ đến mấy bóng ma lởn vởn quanh đây là nó sợ muốn xỉu rồi! Từ nhỏ đến giờ nó rất sợ ma nha mặc dù cũng chẳng biết ma có thật hay không.
- Mẹ, chuyện này rốt cuộc là sao vậy!- Nó cũng cảm thấy nóng nảy rồi đấy. Mẹ nó với cái người phụ nữ tên Ngọc này thì cứ khóc đã vậy người phụ nữ này còn nói bậy bạ cái gì đó làm nó ớn lạnh cả người. Còn ba nó vói với người đàn ông kia cứ trầm mặc không nói lời nào. Cái này cũng quá dọa người rồi!
- Mẹ, mẹ chính là mẹ ruột của con, Bảo Linh con xem chiếc vòng cổ này có phải rất giống cái của con không- vừa nói bà Ngọc vừa đưa chiếc vòng trên cổ cho Bảo Linh xem. Đó là một chiếc vòng thiết kế hết sức tinh xảo, nhưng nó cũng chả quan tâm xem nó có giống chiếc vòng của mình hay không, điều mà nó để ý chính là cái câu" mẹ chính là mẹ ruột của con" Sốc, quá sốc. 17 năm thanh xuân của nó chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ, sợ rằng chính ba mẹ nó cũng muốn nói điều này, đôi lúc con người cũng không dám đối mặt với sự that.
Ba mẹ nó cũng rất đau lòng, đứa con gái này ông luôn xem như con ruột mà yêu thương suốt 17 năm. Ông bà cũng nghĩ một nhà ba người cứ như vậy mà sống hạnh phúc lại không ngờ có ngày hôm nay, nhìn đôi mắt vốn linh động của nó đã ảm đạm đi rất nhiều, lại giống như đã biết cũng lại mơ hồ như không biết, ông bà lại càng thấy xót xa, mặc dù biết chuện này rất khó chấp nhận nhưng sự thật chính là sự thật muốn dấu cũng không được
- Hôm nay con hơi mệt, con lên phòng trước vậy- Nó rút bàn tay đang bị nắm chặt ra rồi cứ thế bước lên lầu cũng không nhìn lại, sợ rằng bản thân không kiềm chế được mất!