Công Chúa Lưu Manh Và Hoàng Tử Côn Đồ

Chương 14: Buổi sáng không tốt lành



Sau một đêm trằn trọc trên cái giường to lớn nó cuối cùng cũng tỉnh, nhìn căn phòng to lớn gấp đôi cả cái nhà nó thì lại lầm bầm" chỉ là cái phòng thôi mà, cần gì phải xây rộng như vậy hả trời?" xỏ chân vào chiếc dép bông hình con thỏ bông màu trắng nó mơ màng bước vào tolet

"bốp"... đau..đau quá . Cơn đau thấu xương này làm nó tỉnh táo. Sờ lên cái trán nhỏ xinh xắn, nó liền cảm thấy ướt át, không phải chứ...chảy máu rồi. Nhìn cái màu đỏ chói mắt trên tay, nó lại oán giận nhìn cái bồn tắm-thứ làm cho nó vấp té đến nỗi vỡ đầu chảy máu. Nhà giàu gì chứ, đều là hại người!

Sau khi làm vscn rồi rửa sạch vết thương trên trán, nó liền tìm miếng băng keo cá nhân dán vào nếu không che lại thì sẽ rất dọa người đấy! Loay hoay một hồi mới mò đến cái tủ quần áo, vừa mở tủ thì đập ngay vào mắt là một đống quần áo xinh đẹp, mà thật lạ là tất cả đều rất vừa với nó, cái này là trùng hợp hay là đã chuẩn bị trước rồi đây, lại nhìn những bộ quần áo được treo cẩn thận trên mắc thì chắc cũng không rẻ rồi!

" cốc...cốc...cốc" ngoài cửa bỗng có tiếng gõ cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Người ngoài cửa cũng không đợi lâu thì cánh cửa đã mở ra. Vú Dung nhìn thấy nó thì nở nụ cười thân thiện

- Tiểu thư, chào buổi sáng, phu nhân kêu tôi mang đông phục lên cho tiểu thư, nếu muốn tiểu thư có thể đi học ngay hôm nay, còn nếu còn thấy mệt thì tiểu thư nên nghỉ ngơi vài hôm cũng được - một tiếng "tiểu thư", hai tiếng cũng "tiểu thư" bà ấy gọi không thấy ngượng nhưng nó thì lại rất khó chịu

- Vú có thể đừng gọi tôi là tiểu thư không? tôi thực sự là nghe không quen- Bà vú nghe vậy cũng không nói gì nhiều chỉ gật đầu rồi đưa đồng phục cho nó sau đó liền rời khỏi

Sau khi đóng cửa phòng nó liền giơ thứ được gọi là đồng phục lên sau đó liền phán một câu " quá ngắn" thứ này nếu đánh nhau thì không sợ lộ hàng sao trời! Lại nhìn chiếc áo tay ngắn, viền xanh, phía tên cổ thắt sẵn một chiếc nơ bướm, tay áo bên trái còn in chiếc huy hiệu của trường quý tôc Lê Dương. Tên này được lấy từ hai dòng họ quý tộc Lê và Dương, cả hai đều là "lão đại" lâu năm trên thương trường, giàu có và nổi tiếng đến cả đứa nhà quê nó còn biết, nghe nói ngôi trường này được hai nhà hợp tác xây lên, trở thành trường quý tộc mơ ước của tất cả học sinh cấp 3, khoan đã, họ Lê...(Lê Vũ Hà My) hừ còn tưởng là giàu có bình thường lại không ngờ gia đình mới này của nó lại giàu có đến mức độ này!

Thật ra nó tính nghỉ một ngày để sửa chữa lại cái váy này một chút, dù sao tài may vá của nó cũng không tệ, thấy nó thích đánh nhau nhưng cũng không có nghĩa những thứ này nó không biết làm nha! Những nghĩ đi nghĩ lại thì nơi này cùng là " đất khách quê người" vẫn nên đi tham khảo một chút, sớm thêm một ngày thì lại biết thêm một chút. Nghĩ vậy nên nó đành ai oán mặc bộ đồng phục đáng ghét này lên người lại bỏ thêm vài thứ cần thiết vào ba lô rồi mới xuống lầu

Vừa bước chân xuống lầu nó liền chứng kiến một cảnh gia đình hạnh phúc khiến ngàn người hâm mộ. Chỉ thấy bà Ngọc và Hà My đang trò chuyện vui vẻ, còn ông Thành tuy ngồi một bên tuy không lên tiếng nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt. Cảnh gia đình ba người hạnh phúc này lại làm cho nó hết sức hoài niệm. Nếu không có chuyện xảy ra thì có lẽ gia đình nó cũng tràn ngập tiếng cười như vậy đi

Thấy nó đã xuống lầu nhưng vẫn đứng một chỗ thì bà Ngọc lo lắng lên tiếng

- Bảo Linh, sao con xuống mà không ngồi vào ăn sáng- Lại nhìn thấy vết thương trên trán nó

- Trán con làm sao vậy, làm sao lại bị thương? có đau lắm không, mau, mau để mẹ coi một chút, cẩn thận, đừng làm vết thương bị nhiễm trùng, không sẽ để lại sẹo, sẽ không tốt- bà Ngọc sốt ruột đến trước mặt nó, nhìn khắp người nó xem còn chỗ nào không ổn.

- Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi- nói xong nó cũng không để ý đến bà Ngọc, bước tới ngồi vào bàn ăn

- Hừ, nhà quê thì nên ở nông thôn, nhưng cũng có người nghĩ mình cao sang lắm, hèn gì không yên phận- Hà My lầm bầm nói nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa nó không nghe thấy hay nói đúng hơn là cố ý đi. Lần trước thì có thể bỏ qua nhưng lần này thì không thể nào

- Á, mày làm cái quái gì vậy- Chỉ thấy Hà My hét lớn một tiếng. Chiếc bát của nó vốn vừa được múc một muỗng canh nóng lại chả hiểu sao lại đổ hết lên chiếc váy đồng phục của Hà My làm cô ta đau đến nỗi bật khỏi ghế.

- Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi hazzi cô xem, nhà quê như tôi lần đầu tiên mới thấy cái bát đẹp như vậy liền kích động đến nỗi cầm không vững nên mới làm đổ lên người cô,...mà cô nên cẩn thận một chút nha, canh thực sự rất nóng, bỏng sẽ để lại sẹo đó- Nó hết sức chân thành nhắc nhở Hà My đang tức đến điên lên chỉ muốn xông lên cho nó một trận

- Hà My, con làm vậy còn ra thể thống gì nữa, mau vào bôi thuốc đi, còn Bảo Linh, con mau ăn sáng đi rồi đi học- ông Thành luôn là người luôn xuất hiện luôn đúng lúc căng thẳng nhất để giải quyết mọi vấn đề. Bà Ngọc nghe lời này liền hiểu ý vội vàng đứng lên kéo Hà My đang còn muốn nói gì đó vào phòng. Hà My còn đang muốn phản kháng thì bà Ngọc đột nhiên nói nhỏ gì đó vào tai cô ta. Cũng không biết nghe thấy gì mà cô ta đột nhiên im bặt, theo bà Ngọc vào phòng.

Thấy hai người đã vào phòng nó cũng không để ý nhiều liền bắt đầu ăn sáng, cũng không nhìn đến ông Thành ngồi một bên trầm ngâm. Nó nhanh chóng cuốn sạch bữa sáng rồi xách ba lô theo vú Dung ra ngoài. Chú Lâm tài xế hôm qua chở nó đã đứng chờ sẵn thấy nó thì gật đầu rồi mở cửa xe cho nó. "cảm ơn " một tiếng rồi nó nhanh chóng ngồi vào xe. Tốt nhất là đi nhanh một chút, tránh lại chạm mặt những người không muốn gặp.

hết

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv