Ngồi trên chiếc xe sang trọng này nó không khỏi cảm thấy có chút không quen, đặc biệt lại thêm ánh mắt chăm chú của người phụ nữ bên cạnh. Từ lúc thấy nó lên xe tới giờ nó chỉ thấy bà Ngọc, còn ông Thành thì không thấy đâu vẫn. .Bầu không khí ngột ngạt này cứ tiếp diễn cho đến khi nó hắt hơi một cái rõ vang, bà Ngọc thấy vậy thì lập tức cởi chiếc áo choàng màu trắng khoác lên người nó rồi kêu chú tài xế mở máy lạnh nhỏ lại, sau đó mới quay sang nó - Cẩn thận một chút, không sẽ cảm lạnh-thấy nó cũng không từ chối hành động của mình bà Ngọc lại càng thêm vui mừng, hi vọng không lâu nữa nó sẽ chấp nhận bà
Ngược lại với suy nghĩ của bà Ngọc nó lại cảm thấy hành động này không được tự nhiên cho lắm, chẳng qua bản thân nó cũng thưc sự cảm thấy rất lạnh, lại sờ sờ cái áo choàng ấm áp, thiết kế tinh xảo, lại thêm mùi nước hoa đắt tiền liền biết là đồ tốt rồi! Dù sao với người phụ nữ này nó vẫn sẽ không nhận, trong tiềm thức của nó thì ba mẹ chỉ có một không thể chấp nhận thêm người nào khác, cứ coi đây là những gì bà ta phải trả cho nó trong 17 năm vắng bóng đi Mặc dù nó vẫn không nói gì nhưng bà Ngọc lại vui vẻ hẳn lên, kể cho nó về những thứ sắp tới, nhưng những lời này vào tai nó lại cảm thấy thật châm chọc giống như một sự hứa hẹn bù đắp vậy, 17 năm bỏ rơi bây giờ lại nói với nó những lời này chỉ khiến nó thêm chán ghét bà. Chỉ là nó cảm thấy từ đầu đến cuối bà Ngọc vẫn không kể về việc 17 năm trước, có vẻ bà cũng giống ba mẹ muốn giấu nó điều này, dù nó hỏi cũng chưa chắc đã nói thật rồi!
Đoạn đường dài đầy suy nghĩ miên man của nó bị cắt dứt khi ông bác tài xế dừng xe rồi nói:
- Phu nhân, tiểu thư đến rồi- Nghe thấy chữ "tiểu thư" mặc dù nó không thích lắm nhưng cũng nói gì, theo bà Ngọc xuống xe, quan sát xung quanh
Bây giờ nó mới hiểu cái gì là tiền đè chết ngươi. Trước mắt nó là căn biệt thự Á-Âu xinh đẹp, to khủng khiếp lại thêm khoảng sân rộng mênh mông đầy cây cối giống như mấy cái lâu đài trong truyện cổ tích. Thật ra nó thấy không cần thiết xây rộng như vậy, có ai lại muốn lạc trong chính ngôi nhà mình chứ! Đúng là những người lắm tiền thường có tư tưởng ngược đãi bản thân mà
Thấy nó cứ ngẩn người, không nói gì cũng không bước vào nhà, bà Ngọc nghĩ rằng bản thân nó vẫn cảm thấy chưa quen liền tiến tới nắm lấy tay nó cười nói
- Bảo Linh mau vào nhà đi con- Tay bị nắm làm nó cảm thấy không vui chút nào, hơi lùi lại rồi rút tay mình ra khỏi tay bà Ngọc, sau đó thì tự nhiên bước vào cửa, nào có thấy đâu cảm giác mất tự nhiên nào chứ! Bà Ngọc cũng vì hành động này của nó mà ngượng ngùng bước vào nhà
Vừa bước vào cửa nó đã thấy ông Thành, vẫn dáng vẻ sang trọng nhưng không mất đi sự nghiêm nghị, nhưng lần này khác với lần trước, ông Thành thấy nó thì hơi cười, mặc dù nụ cười rất nhạt thì cũng tính là cười, nhưng cũng không có hành động nào khác, đúng là khác hoàn với bà Ngọc, nếu nói ông ta là ba nó thì mười người đã có chín người không tin rồi, nó cũng không để ý ông Thành lâu mà trực tiếp bước vào, rồi ngồi lên ghế sofa trong phòng khách
Bà Ngọc vừa bước vào nhà liền thấy cảnh người đứng kẻ ngồi này cũng không biết nói gì, bèn bước đến ngồi xuống bên cạnh nó rồi rót cho nó một ly nước. Nó cũng không khách khí nhận lấy uống sạch, có lẽ quá khát đi, sau đó thì lễ phép nói một câu cảm ơn, đây coi như là thói quen của nó. Mặc dù thấy nó vẫn còn câu lệ nhưng chỉ cần như vậy thôi bà Ngọc đã cảm thấy rất vui. Bà hơi quay người lên tiếng
- Vú Dung, vú mau giúp tôi lên phòng gọi tiểu thư xuống- "tiểu thư" trong lời bà Ngọc chắc là chị gái mới của nó- Lê Vũ Hà My đi, cũng nhờ bà Ngọc tốn nước bọt kể cho nó ở trên xe mà giờ bản thân cũng biết không ít, cũng không ngờ sớm như vậy đã gặp rồi. Không biết có phải bà vú Dung này làm việc quá nhanh hay không mà chưa đầy 3p đã có người từ trên lầu bước xuống.
hết