Hàn Chí Vỹ được giữ tại dịch quán nghỉ chân, hắn cũng không quên thông truyền để người mang sính lễ đến. Tuy là Dương Thiên An ngại hắn nhưng hôn sự này hắn không thể buông bỏ. Một là mặt mũi hoàng thất Ngạn quốc, một là bách tính Ngạn quốc, một là hắn cảm thấy bản thân cùng nàng hữu duyên.
Dương Thiên An đến bước chân ra khỏi tẩm cung cũng sợ, thế nhưng không cái sợ như đối với Phan Lập, nàng là sợ vô tình gặp phải Hàn Chí Vỹ lại không biết nói những gì. Nàng mỗi sáng đều rất sớm thỉnh an Thiệu Khánh hậu, ngồi được một chút liền chạy về tẩm cung. Ba vị hoàng tẩu thấy vậy cũng là chạy theo nàng ba hoa hỏi chuyện.
Dư thị ôm một bụng tức giận vì kế hoạch không thành mà hiện có Hàn Chí Vỹ nàng thân là vương phi cũng không thể lui tới thái y viện. Thế nên, nàng đã quyết định chỉnh chết hắn.
“Nếu hoàng muội vẫn không tin tưởng, chúng ta lại thử hắn.”
“Còn thử?” Nhạc Xích Vũ trợn to mắt kinh hô: “Người ta tốt như vậy A Tịch vẫn không buông tha?”
Dư thị bĩu môi oán trách Nhạc Xích Vũ nhẹ dạ cả tin rồi lại nói: “Lần trước là thử háo sắc, lần này thử võ nghệ cùng can đảm.”
Mai thị nhịn không được cũng bật cười: “Tam đệ muội có phải nghĩ nhiều rồi không? Ngạn quốc là nơi nào, hắn sống ở đó đương nhiên đủ can đảm rồi.”
Dương Thiên An cũng cảm thấy Mai thị cùng Nhạc Xích Vũ nói có lý nên mở miệng nói: “Tam hoàng tẩu vì sao cứ không tin tưởng người ta?”
“Còn không phải do hoàng muội bày thái độ này sao?” Dư thị mang hết trách nhiệm chụp lên đầu Dương Thiên An, nàng đâu có ngu nói ra bản thân muốn trả thù riêng.
Nhạc Xích Vũ hắt ra một hơi rồi tựa lưng ở nhuyễn tháp thán: “Hoàng muội còn chưa gả đi đã nói giúp người ta như vậy. A Tịch, theo ta ngươi không nên phí tâm thử nữa.”
Dư thị tức giận liền ngồi bên cạnh Nhạc Xích Vũ liên tục uống trà. Mai thị bận rộn giúp Dương Thiên An chọn y phục phối phục sức. Dương Thiên An lại bĩu môi ngượng ngùng nói: “Các hoàng tẩu cứ trêu muội.”
Đúng lúc này Hàn Chí Vỹ muốn đến cùng Dương Thiên An tiếp xúc bồi dưỡng thêm tình cảm, không ngờ gặp thêm ba nữ nhân kia. Dư thị như nhặt được bạc lập tức chạy như bay ra ngoài khai cuộc PK.
Chỉ là không thành công bởi bị Dương Cảnh Phong cường ngạnh một hai bức hồi phủ. Mai thị cười khúc khích cũng viện cớ cáo lui. Trước khi đi cũng không quên nháy mắt tiếp sức cho Dương Thiên An.
Nhạc Xích Vũ gật qua đầu rồi cũng lui ra ngoài. Nhưng còn chưa kịp đi lại bị Dương Thiên An kéo lại cùng ngồi. Thế là cả ba ngồi trong hoa viên tẩm điện mà người dư thừa nhất chính là Nhạc Xích Vũ.
“Ha ha,” Cười gượng hai tiếng nàng mở thanh trước, “Thái tử Ngạn quốc đến chỉ để nhìn hoàng muội?”
Dương Thiên An bị câu nói kia làm cho mặt đỏ đến mang tai, đầu cúi thấp thấp, tay không quên kéo tay áo của Nhạc Xích Vũ. Nhị hoàng tẩu thật đáng ghét, sao lại có thể nói ra câu xấu hổ như vậy.
Hàn Chí Vỹ cùng đưa tay che miệng ho khan chữa ngượng. Đột nhiên hắn lại không biết nên nói gì cho tốt. Lại ngại có Nhạc Xích Vũ ở giữa nữa.
Dương Thiên Phong đột nhiên xuất hiện cứu vãng tình thế. Hắn nhanh chóng kéo thê tử trở về tránh nàng làm bóng đèn phá hỏng chuyện tốt của người khác.
Việt vương phủ,
Dư thị bị nửa lôi nửa kéo trở về phủ, nàng tức giận miệng không ngừng mắng người: “Dương Cảnh Phong, ngươi tốt nhất nên hưu ta đi tránh ta...”
Dương Cảnh Phong không để nàng nói hết lời mà dùng miệng chặn ngôn từ của nàng. Đám hạ nhân thức thời lập tức cúi đầu lui hết ra khỏi viện, cả viện môn cũng đóng chặt lại.
Dư thị bị tấn công đột xuất cũng mất luôn phản ứng mà chỉ mở to mắt ra nhìn hắn. Tên này đột nhiên hôm nay bị gió gì thổi trúng, cư nhiên hôn nàng.
Dương Cảnh Phong bế nàng vào phòng đặt lên giường lại nhanh chóng áp xuống thân dưới. Chế trụ hai tay nàng đặt ở trên đỉnh đầu, một lời cũng không nói mà chỉ nhìn.
Dư thị nuốt một ngụm nước bọt nhìn tuấn nhan phóng đại trước mắt. Mắt nàng đảo quanh chiếc giường, sau khi xác định bản thân không phải ở viện của mình, tim đập mạnh không ngừng.
“Ngươi...ngươi muốn làm gì a?” Nàng không có võ công, không đủ sức lực phản kháng hắn.
“Chẳng phải nàng háo sắc sao? Bổn vương thành toàn nàng.” Dương Cảnh Phong nói xong lại tiếp tục mãnh liệt tấn công cái miệng nhỏ ngày thường luôn lanh lẹ của nàng.
Dư thị không kịp phản ứng, mà có kịp cũng không thể phản ứng. Đáng chết nhất là nàng không có chút bài xích mà còn nghênh đón tấn công của hắn.
Chỉ biết sau sự kiện đó, hạ nhân của Việt vương phủ đều biết rằng vương gia đã tiếp nhận vương phi sau mấy năm thành thân.
Bên kia Dương Thiên Phong mang Nhạc Xích Vũ xuất cung. Đôi phu thê không hồi phủ mà đi dạo quanh thành mua không ít đồ chuẩn bị mang đến Ngạn quốc.
“Tướng công, chúng ta đến Ngạn quốc bao lâu vì sao mua nhiều đồ như thế a?”
“Vẫn còn chưa biết.” Dương Thiên Phong nhàn nhạt đáp xong, lại nắm tay thê tử đến nơi khác mua đồ: “Nàng có cần mua thứ gì mang đến Ngạn quốc không?”
Nhạc Xích Vũ lắc đầu, năm đó nàng đến ngạn quốc trên người ngoại trừ y phục cùng hài ra thì thứ gì cũng không có. Đến đó mọi người rất tốt rất chiếu cố nàng, dọc đường đi nàng toàn dùng đồ của Dương Thiên An mà thôi.
“Chàng mua nhiều đồ như vậy làm gì a?” Nàng cảm thấy hôm nay trượng phu rất lạ, hắn cứ như là biểu tình một đi không trở về vậy. Hắn cũng từng đến Ngạn quốc rồi cơ mà, nơi đó không có đáng sợ chút nào.
“Mua cho nàng dùng, sợ nàng cùng hoàng muội nhớ đồ của Kim quốc ở Ngạn quốc lại tìm không được.” Dương Thiên Phong cúi đầu nhìn thê tử, khóe miệng nhẹ kéo lên hiện ý cười để nàng yên tâm.
Nếu hắn đoán không lầm thì không lâu nữa Tô Lập Sênh cùng Nhạc đế sẽ động binh. Bọn hắn cũng cần chuẩn bị tốt tất cả để lịch sử của đời trước không thể lặp lại nữa.
Nhạc Xích Vũ nhìn được sự lo lắng ở đáy mắt của hắn nhưng lại không dám xác định đó có phải là lo lắng hay không. Hắn chỉ lo lắng nàng cùng Dương Thiên An không quen hay còn lo lắng chuyện gì nữa?
“Tướng công, Ly quốc không có động tĩnh sao?” Sau chuyện ở Nhạc quốc nàng có cảm giác phụ hoàng cùng Tô Lập Sênh sẽ không bỏ qua đâu. Tuy rằng nàng cũng không hiểu được nội tình bên trong, bất quá chuyện tới nước kia nhất định là trượng phu nàng tránh không khỏi liên quan.
“Hiện tại vẫn không có, nàng không cần lo lắng về chuyện này. Chuyện quan trọng nhất là nàng nên suy nghĩ đến Ngạn quốc đi nơi nào chơi. Hoàng muội lần đầu đến Ngạn quốc nàng cũng nên đưa hoàng muội đi chơi nhiều một chút.” Dương Thiên Phong lại nói một hơi dài nhưng âm điệu không mặn không nhạt, lại có chút như hư không.
“Ân, nhưng nếu biết quá nhiều sẽ bị nghi ngờ a.” Nhạc Xích Vũ nghĩ mãi không ra nên nàng cũng bỏ qua không nghĩ nữa. Tiện thể bảo Phong Linh mua một xiên kẹo hồ lô vừa đi vừa ăn. Dù gì đến đó Hàn Chí Vỹ cũng sẽ đưa bọn họ đi tham quan Ngạn quốc.
Dương Thiên Phong nhìn thê tử rất đỗi thiên chân ăn kẹo hồ lô có chút bất đắc dĩ cười. Hắn đưa tay kéo lấy xiên kẹo từ tay nàng đưa lên miệng mình cắn một miếng.
Nhạc Xích Vũ oán giận trừng mắt hắn: “Chàng muốn ăn liền đi mua đi, còn tranh với ta.”
Dương Thiên Phong lại không đáp chỉ cười: “Chút nữa hồi phủ còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, nàng tiết kiệm chút hơi sức đi.”
Nhạc Xích Vũ cực kỳ không giải thích được hỏi lại: “Vì sao? Sính lễ còn chưa đến cơ mà.”
“Hàn Chí Vỹ sớm chuẩn bị hết rồi, sính lễ của hắn chia làm nhiều đường mang đến Kim quốc. Chỉ cần đến quốc thổ Kim quốc hợp lại mà thôi, đoán chừng nửa canh giờ sau liền tiến Kim thổ.” Dương Thiên Phong mang chuyện bản thân điều tra được nói ra.
Nhạc Xích Vũ há to mồm kinh ngạc cực kỳ, Hàn Chí Vỹ làm việc âm thầm quả thực thần bí như Ngạn quốc vậy. Có lẽ hắn sợ bị người hành thích phá hoại thế nên mới sẽ bí mật như vậy đi.
“Vậy đời trước cũng như thế sao?” Nếu đúng thì có thể giải thích được vì sao trượng phu lại có thể đoán chính xác.
Dương Thiên Phong lắc đầu: “Đời trước không phải thế.” Đời này do tin đồn kia nên mới phải tiến hành âm thầm. Sợ rằng nếu Kim quốc thực sự hành động như tin đồn liền phải hứng chịu hậu quả máu chảy thành sông như Ngạn quốc năm đó rồi.
“Vậy thì sao chàng biết?” Nhạc Xích Vũ lại mang nghi vấn trong lòng hỏi ra. Vì sao nàng cùng hắn đều là trọng sinh mà hắn thứ gì cũng đoán ra được còn nàng thứ gì cũng đoán không ra a?
Mặc cho Nhạc Xích Vũ có hỏi thế nào Dương Thiên Phong cũng không đáp trả chỉ là mỉm cười đưa nàng đi dạo phố mà thôi.