Sáng hôm nay, Nhạc Xích Vũ thức dậy sớm cùng Dương Thiên Phong ở trong tẩm cung tưới hoa trong lúc chờ thức ăn sáng thì nghe được tin tức hấp dẫn truyền ra từ trong tẩm cung của Nhạc Thanh Loan.
Chuyện là hôm qua Nhạc Thanh Loan quá hãi không dám trở về, Nhạc hậu cho người truyền lời với Tô Lập Sênh rằng muốn giữ nữ nhi lại bồi mình vài hôm. Ai ngờ lúc chủ tử không ở thì Hỉ nhi đã leo lên giường của Tô Lập Sênh rồi.
Sáng nay đám cung nhân của Ly quốc âm thầm truyền tai nhau vô tình bị Phong Linh nghe được. Không biết sau khi đám hoàng thất Nhạc quốc nghe được sẽ là một biểu tình như thế nào. Thật khiến người mong đợi.
Không để Nhạc Xích Vũ chờ lâu, lúc hai người dùng thức ăn sáng lại nghe được thêm tin tức Nhạc Thanh Loan biết tin hôn mê tại chỗ rồi. Kỳ thực đây đều là nàng ta tự làm tự chịu, thị nữ thiếp thân đi đâu cũng không biết, một lòng sợ hãi trốn trong tẩm cung của Nhạc hậu.
Dương Thiên Phong cùng thê tử dùng qua thiện liền cùng nhau ngồi xe ngựa rời cung. Bọn họ dừng xe ngựa ở một quán trà rồi xuống xe dạo bộ.
Ánh mắt của mọi người đều hướng Nhạc Xích Vũ mà nhìn khiến Dương Thiên Phong khó chịu. Ở trong cung đám người kia chỉ dám nhìn lén thôi, hiện tại đám người này không biết bọn họ nên công khai nhìn như vậy. Mà lúc đó vì muốn để đám người kia á khẩu hắn mới không nói gì, thê tử của hắn há để đám phàm phu tục tử dùng ánh mắt ước ao đó nhìn.
Hắn mua đại một chiếc khăn lụa rồi mang vào cho nàng: “Sau này dù là đi đâu hễ xuất phủ liền mang khăn cả đi.”
Nhạc Xích Vũ: “...” Hắn đây là thế nào, cảm thấy thời gian nàng che mặt còn ít sao?
Sau đó hai người đi dạo rất nhiều chỗ, mua không ít đồ thuộc về Nhạc quốc làm quà cho mọi người ở Kim quốc. Tiếp đến chính là ngồi ở một tửu lâu dùng bữa.
Nhạc Xích Vũ toàn gọi những món truyền thống của Nhạc quốc ra dùng. Đời trước, đây là những món nàng được trù sư làm cho hắn lúc chuẩn bị xuất giá hòa thân. Đời này đây là lần đầu nàng ăn lại.
Nhìn thấy một bát mỳ khô trộn với hành cùng thức ăn vào nước súp dùng kèm khiến Nhạc Xích Vũ phì cười một tiếng. Đời trước nàng cùng Dương Thiên Phong dùng bữa, hắn cố ý mang những thứ nàng không ăn được đến trước mặt nàng. Mà chẳng để ý mà tự mình hạ trù phòng làm món này, nhờ có nó mà quan hệ của nàng cũng hắn cũng dần tốt hơn rất nhiều.
Hắn thấy kỳ lạ liền tranh với nàng, sau này hắn cũng thích món này rất hay bảo nàng làm cho hắn ăn. Đến sự kiện nháo động hôm quy ninh rồi hồi Kim quốc nàng giận hắn rất lâu. Không biết hắn cùng Trạch Nghiễm xì xầm to nhỏ thứ gì lại hạ trù phòng làm cho nàng ăn món này.
Chỉ biết hôm đó hắn mang đến cùng nàng cầu hòa, cả người nhếch nhát dơ bẩn bất kham. Nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười thuần khiết dỗ nàng ‘Nương tử nương tử, nàng đừng giận nữa, ta làm cho nàng dùng bồi tội, còn nóng nàng mau ăn đi.’
Nhạc Xích Vũ không tự chủ liền nâng mắt liếc nhìn phản ứng của trượng phu ở đối diện. Chỉ là thấy hắn một mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm các món ăn trước mặt.
Dương Thiên Phong không nhớ được gì đương nhiên cũng không biết mùi vị của những món này. Chỉ là thấy được thái độ cùng biểu tình trên mặt của thê tử liền nhớ lại lời Trạch Nghiễm từng kể.
Hắn nhìn phần mỳ trước mặt thê tử hỏi: “Lúc trước ta làm món này cho nàng dùng?”
Nhạc Xích Vũ lại nhún vai đáp: “Không biết.” Nói xong liền lại cầm đũa lên bắt đầu ăn ngon lành.
Dương Thiên Phong không hỏi nhiều nữa cùng bắt đầu dùng phần của mình. Nhìn thái độ kia nhất định là hắn đoán đúng rồi, chỉ là, nàng vì sao vẫn còn lúc nóng lúc lạnh như vậy. Có lẽ nên tìm cơ hội thỉnh giáo Dư thị nha.
Lát sau hai người lại dạo phố, lúc này đường phố có chút vắng hơn lúc nãy rất nhiều. Trước mặt của một ông cụ gánh giỏ cam trên vai lướt ngang qua hai người. Đột nhiên đòn gánh bị gãy cam lăn lóc rơi đầy trên đất.
Nhạc Xích Vũ thấy vậy liên giúp ông cụ nhặt cam, Dương Thiên Phong cũng là giúp thê tử. Chỉ là ngay khi mọi người tập trung sự chú ý lên những quả cam thì có một ám khí từ trên một cánh cửa sổ đóng chặt gần đó hướng Nhạc Xích Vũ bay đến.
Dương Thiên Phong may mắn bị hàn quang của ám khí kia ánh vào mắt nên nhanh chóng chợp được. Khi hắn ngước mắt lên nhìn về phía phi tiêu được phóng ra thì cửa sổ vừa được đóng lại. Hắn lạnh mắt nhìn một hồi mới chuyển mắt xuống ám khí trên tay, chỉ thấy nó như một cây kim thêu bình thường mà thôi.
Lúc này Nhạc Xích Vũ nhặt cam cho ông cụ xong bước đến bên trượng phu. Nhìn thấy ám khí trên tay hắn mắt nàng sáng lên vui vẻ cầm lên xem, miệng đồng thời thán: “Chàng làm sao có được ám khí của Ngạn quốc a.”
Lúc trước ở Ngạn quốc Hàn Chí Vỹ từng dạy nàng cùng Dương Thiên An cách sử dụng loại ám khí này. Hắn nói ở đây, nữ tử đều là biết sử dụng, nên để các nàng học một chút. Chỉ là hai nàng dường như ngu ngốc hơn so với dự định của hắn thế nên học mãi không thành, cô phụ một mảnh tâm ý của hắn.
“Vô tình nhặt được.” Dương Thiên Phong không tiện nói thật nên thuận miệng gạt thê tử, sau đó hắn lại hỏi: “Nàng xác nhận đây là của Ngạn quốc?”
Nhạc Xích Vũ vô cùng chắc chắn gật đầu xác định: “Thái tử Ngạn quốc từng dạy ta cùng hoàng muội sử dụng thứ này. Chỉ cần cho nó vào ống trúc nhỏ chừng ngón tay nhắm trúng mà thổi. Chỉ là cần độ chính xác cao, nếu là cao thủ có thể thổi một lần năm ám khí một lúc.”
Dương Thiên Phong nghe vậy mâu tử khẽ run, mắt hắn lại vong vo chuyển quanh. Chỉ là may mắn xung quanh vô sự, hắn thầm thở phào một hơi. Lúc nãy hắn nghi ngờ là Nhạc hậu cho người ám sát, hiện thê tử là xác định đây là ám khí của Ngạn quốc.
Nhạc Xích Vũ lại không biết trượng phu nghĩ gì mà tiếp tục mang suy nghĩ trong lòng nói ra: “Kể cũng lạ, Ngạn quốc không phải cùng Kim quốc có hôn ước sao, vì sao sẽ ở Nhạc quốc a. Người của Ngạn quốc xưa này không rời khỏi lãnh thổ quốc gia nha.” Nàng ở đó lâu như vậy đương nhiên là hiểu rõ mọi thứ rồi.
Dương Thiên Phong nghe xong liền trong lòng có đáp án. Đây là ly dán, lấy thê tử của hắn làm vật hy sinh. Do hoàng thất Nhạc quốc sợ Nhạc Thanh Loan ủy khuất nên mới cố ý làm như vậy. Tin tức sáng nay của Tô Lập Sênh chính là để bọn họ đi ra quyết định này.
“Thời thần không còn sớm, chúng ta mau hồi cung thôi.”
“Ân.” Nhạc Xích Vũ cũng không dừng lại nhiều lập tức đáp ứng.