Công Chúa Hòa Thân

Chương 41: Trêu chọc, tức chết



Thấy bóng lưng của Dương Thiên Phong đi khuất, Dương Cảnh Phong thấy Dương Hoài Phong không có ngăn trở mới mở miệng hỏi: “Đại hoàng huynh, huynh vẫn còn tin tưởng nhị hoàng huynh như vậy?” Đây là thấy chết không sờn sao?

Dương Hoài Phong ngồi trên mộc lăn nhìn thẳng ra phía cửa còn lưu lại hoa tuyết bay do mã xa để lại, rồi dời tầm nhìn xuống đôi chân của mình: “Dù gì cũng một hồi huynh đệ, ta muốn nghe nhị hoàng đệ giải thích rõ ràng. Phụ hoàng thường dạy huynh đệ có kiếp này không có kiếp sau ta vẫn muốn hảo hảo giữ gìn.”

“Nhưng sự thực đã ở trước mắt, còn có thể không tin?” Dương Cảnh Phong vẫn còn tính tính nóng nảy chưa sửa được mà hô to.

Dương Hoài Phong không nói mà vẫn chỉ nhìn chân của mình. Đúng chân của hắn đích thực là bị người hại, chỉ là đến giờ phút hiện tại hắn vẫn có chút không tin tưởng Dương Thiên Phong sẽ vì ngôi vị thái tử mà hạ ngoan thủ với hắn.

Hồi lâu hắn mới nhàn nhạt nói: “Được rồi, hồi phủ thôi.” Mắt hắn dời lên người Dư thị đang nằm ở trên đất lạnh: “Đỡ nàng cùng về thôi, nhị hoàng đệ nói đúng đệ cùng không nên đối với thê tử như vậy.” Dù gì cũng là muốn dụ Dương Thiên Phong xuất mã Dương Cảnh Phong đâu cần dùng nữ tử như vậy.

Dương Cảnh Phong nhìn Dư thị nằm trên đất, mắt hắn có chút không phục khi bảo hắn bế nữ nhân đanh đá này. Nhưng nếu mượn tay người khác thì khác nào đầu hắn có thêm cái mũ xanh. Nghĩ thế hắn cắn răng chạm vào nàng một lần.

Nhìn thái độ như chuẩn bị chết của Dương Cảnh Phong, Dương Hoài Phong phì cười: “Tam đệ muội cũng không phải bệnh dịch không cần như vậy.”

“Đại hoàng huynh ở phủ cũng thấy nàng đanh đá cỡ nào. Chỉ cần thấy nàng, đệ đã giận không kiềm nén được.” Dương Cảnh Phong hừ hừ bế Dư thị lên bước đến bên Dương Hoài Phong.

Dương Hoài Phong lắc đầu đầu cười khổ: “Nhưng cũng nhờ nàng ta mới có thể gặp thê tử a.” Nếu không phải biết được tính tình của Dư thị hắn làm sao bảo Dương Thiên Phong ép nàng tính sổ sách để cho nàng nhờ vả thê tử hắn chứ. Đã năm năm rồi, ủy khuất nàng(Mai thị) làm quả phụ vì hắn thủ tiết a.

—-Phân Cách Tuyến Luna Huang—-

Dương Thiên Phong bế thê tử trở về phủ, cẩn thận đặt Nhạc Xích Vũ lên giường mới giải huyệt đạo cho nàng. Đương nhiên công này hắn đẩy hết cho Trạch Nghiễm cùng Dương Cảnh Phong.

Một lát sau, Nhạc Xích Vũ thức dậy cả người ê ẩm, thấy được sỏa trượng phu nàng lập tức nắm lấy tay hắn, lo lắng ném cho hắn một đống câu hỏi: “Tướng công không có bị thương chứ? Lúc này là ai cứu chúng ta, còn A Tịch đâu? Chúng ta hồi phủ bao lâu rồi? Vì sao chàng lại xuất hiện ở đó?” Mắt cũng không quên nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy không có bị thương nàng mới an tâm.

Dương Thiên Phong lại trang sỏa nhìn nàng ngây ngô nói: “Nương tử nương tử, nàng hỏi nhiều như vậy ta phải trả lời câu nào trước?”

“Theo thứ tự mà trả lời đi.” Nhạc Xích Vũ vẫn còn đang nín thở chờ hồi đáp của hắn.

Dương Thiên Phong lại gãi gãi đầu tựa như suy nghĩ điều gì đó, lát sau hắn lại nói: “Câu đầu tiên là gì nha, ta quên mất rồi.” Nhìn thê tử lúc này hắn chỉ muốn trêu nàng mà thôi.

Nhạc Xích Vũ vẫn còn chưa nhớ ra đây là sỏa trượng phu nên vẫn ngây ngô nói: “Nhớ ra câu nào trả lời câu đó trước đi, quên thì bỏ qua.” Lòng nàng hiện rất loạn.

Dương Thiên Phong cau mày nghĩ nghĩ, lại mở thanh nói: “Nương tử nưởng tử, ta quên hết rồi.”

Nhạc Xích Vũ đỡ trán thầm than khổ, được rồi, không chỉ hắn quên mà nàng cũng quên. hHt một hơi lấy lại tinh thần, nàng ngồi dậy nhìn hắn: “Vậy kể lại chuyện xảy ra nãy giờ cho ta nghe, chắc sẽ chưa quên chứ?”

Dương Thiên Phong nghĩ nghĩ lại vỗ trán một cái như phát hiện địa lục mới: “A, lúc nãy ta ở trong phủ ngoan ngoãn nghe lời nàng luyện chữ. Trạch Nghiễm cùng Phong Linh ở bên khiến ta không thể tập trung thế nên đã đuổi bọn họ đi nơi khác. Sau đó ta viết tên nương tử nha...”

“Ngừng ngừng ngừng ngừng.” Nhạc Xích Vũ đưa tay lên ngăn cản hắn nói những thứ không cần thiết. “Ta hỏi chàng trả lời được không?”

Thấy được sỏa trượng phu gật đầu nàng yên tâm hỏi: “A Tịch đâu?” Mạng người quan trọng, lo cho A Tịch trước.

“Hồi phủ rồi.” Dương Thiên Phong ngây thơ đáp trả, tiện tay ôm thê tử kéo vào trong lòng.

“Là tam hoàng đệ đưa về?” Nhạc Xích Vũ đặt nghi vấn, thấy sỏa trượng phu gật đầu nàng lại hỏi: “Phụ hoàng mẫu hậu đã biết?”

Dương Thiên Phong lắc đầu, nàng lại hỏi: “Vì sao chàng xuất hiện ở đó?”

Dương Thiên Phong lại hăng hái kể chuyện lúc sáng: “Lúc nãy ta ở trong phủ ngoan ngoãn nghe lời nàng luyện chữ. Trạch Nghiễm cùng Phong Linh ở bên khiến ta không thể tập trung thế nên đã đuổi bọn họ đi nơi khác...”

“Ngừng ngừng ngừng, nói trọng điểm.” Nhạc Xích Vũ có chút nhức đầu với sỏa trượng phu rồi. Nàng đẩy hắn ra, xoay người nhìn chằm chằm hắn.

Dương Thiên Phong vẫn vẻ mặt ngây thơ phản vấn: “Trọng điểm là nơi nào nha?” Trong lòng đã lăn lộn cười như điên rồi.

Nhạc Xích Vũ chán nản lặp lại: “Vì sao chàng ở đó?” Hắn còn dám tua lại nàng lập tức bóp chết hắn.

Dương Thiên Phong được dịp lại tua lại đoạn đầu: “Lúc nãy ta ở trong phủ ngoan ngoãn nghe lời nàng luyện chữ. Trạch Nghiễm cùng Phong Linh ở...”

Còn chưa nói xong Nhạc Xích Vũ đã lao đến bịt chặt miệng của hắn. Nàng mở to mắt ra trừng hắn: “Trọng điểm, trọng điểm có biết không? Tua đi tua lại một đoạn để làm cái gì?”

Dương Thiên Phong bày cho nàng xem hình dạng ủy khuất sắp khóc khiến nàng vội vã rụt tay lại. Chỉ là nghe thấy hắn nức nở: “Ô ô...nương tử nương tử, nàng khi dễ ta, nàng khi dễ ta...”

Nhạc Xích Vũ ngửa mặt lên trời như cầu xin lão thiên gia tiếp thêm sức lực cho nàng. Nàng lại nặn ra một nụ cười hàm đao: “Chàng đừng khóc nữa, là ta sai, ta sai được chưa?”

Sụt sịt cái mũi cao thẳng của mình DươngThiên Phong lại ôm lấy thê tử cười hì hì. Vừa định há miệng tua lại tiếp đoạn kia lại bị thê tử cảnh cáo: “Không được tua lại đoạn kia.”

“Nhưng ta quên mất rồi làm sao nói tiếp nha?” Dương Thiên Phong gian xảo đáp, chỉ là lúc này Nhạc Xích Vũ nhìn không thấy hai cái tai hồ ly đã sớm vểnh lên rồi.

Nhạc Xích Vũ đưa tay day day huyệt thái dương, nhắc lại: “Chàng đuổi Trạch Nghiễm Phong Linh đi.” Sao hắn có thể phúc hắc như vậy cơ chứ? Đời trước nào có khó dỗ như vậy a.

“A, nhớ rồi sau đó ta...” Dương Thiên Phong nói được một nữa thì ngừng lại, hắn nghiên đầu nhìn thê tử ủy khuất nói: “Ta lại quên rồi.”

Nhạc Xích Vũ kiềm nén bản tính muốn đánh người của mình, nàng lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, tua lại đi.”

Dương Thiên Phong lại tua: “Lúc nãy ta ở trong phủ ngoan ngoãn nghe lời nàng luyện chữ. Trạch Nghiễm cùng Phong Linh ở bên khiến ta không thể tập trung thế nên đã đuổi bọn họ đi nơi khác. Sau đó ta viết tên nương tử nha...(đã lượt đi tám tram chữ nói về sự chuyện chú cùng trân trọng của hắn đối với thê tử)”

Hắn nghiêm mặt quan sát thần sắc ảm đạm của nàng trong lòng vui không thể tả. Hiện nàng không còn dám ngắt lời của hắn nữa. Cuối cùng hắn kể trọng điểm: “Lát sau Trạch Nghiễm chạy vào nói với ta nương tử bị người bắt bảo ta lưu lại phủ, nhưng ta đâu dám để nàng chờ lâu nên là...”

Nhạc Xích Vũ giơ tay lên ý bảo hắn ngừng: “Vậy có nghĩa là do Trạch Nghiễm báo sau đó chàng không nghe lời dặn mà đi cùng?”

Dương Thiên Phong vẫn muốn trêu thê tử nên lại bảo quên. Nhạc Xích Vũ  bất đắt dĩ để hắn tua lại từ đầu mới vào chính điểm: “Không phải, ta đi trước Trạch Nghiễm, Trạch nghiễm bảo muốn đi tìm tam hoàng đệ giúp.”

Nguyên lại chính là như vậy. Thôi hỏi như vậy là được rồi, nàng cũng không muốn hỏi nữa, nghe hắn tua di tua lại vừa nhức đầu vừa tốn thời gian. Dương Thiên Phong gọi người dọn thức ăn xong rồi mới giúp thê tử bóp vai. Đời này định sẵn hắn làm thê nô rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv