Vào Địch vương phủ không bao lâu, Cảnh Vĩnh Phúc chợthiểu ra nàng nên như thế nào đối mặt hắn.
Lý Phỉ cầm tay nàng đi vào.
Cơ hồ tất cả thị vệ và hạ nhân đều chờ trước đại viện.
Bọn họ đồng loạt hành lễ, cùng hô:
"Cung nghênh Vương gia, Vương phi hồi phủ."
Vô luận có bao nhiêu chướng ngại, bao nhiêu rối rắm, ýhắn đã quyết, mà nàng cũng không thể trốn tránh.
Hắn là nam nhân của nàng.
Nếu muốn hắn không thương người khác, nàng chỉ có mộtcon đường, chính là để hắn chặt chẽ giữ lấy nàng, sở hữu nàng.
Nàng ngốc quá, đi một vòng mới hiểu được.
Đây chính là việc nàng nên làm và muốn làm.
Cảnh Vĩnh Phúc thong thả bước, Lý Phỉ đi song song ghénhìn.
Cảnh Vĩnh Phúc hít sâu một hơi nói:
"Đừng có ngừng bước."
Lý Phỉ xiết chặt tay nàng, nàng cũng gắt gao cầm tayhắn.
Bọn họ tiếp tục đi, hiểu rõ lẫn nhau.
Từ nay về sau bọn họ sẽ luôn nắm tay nhau cùng đi bấtkể mưa gió.
Mùa hạ sắp tới, mà bọn họ mùa xuân mới bắt đầu.
Địch vương phi Dương Phúc Nhi là thân phận Lý Phỉ vìCảnh Vĩnh Phúc bịa đặt cũng là tên giả cuối cùng nàng dùng.
Mẫu phi của Lý Phỉ và Dương gia vì hai người tổ chứcđại hôn chân chính.
Cảnh Vĩnh Phúc ở sau khăn hỉ nhận được lời chúc phúccủa Tiếp vương Lý Dịch.
Không ai biết Dương Phúc Nhi may mắn người chính là côgái danh chấn Tiếp quốc năm đó.
Bên ngoài lưu truyền nàng vốn là cháu họ ngoại củaDương thị, được Địch vương sủng hạnh đã lâu, ngại cho thân phận nên đến nay mớithành hôn.
Rất nhiều người đều muốn được thấy hình dáng của Địchvương phi, nhưng ngay cả Địch vương còn không dễ dàng gặp, huống chi phi tử củahắn.
Lý Phỉ hộ vệ chặt chẽ cho Cảnh Vĩnh Phúc.
Hắn cũng bí mật đem người nhà của nàng vào Địch vươngphủ.
Chỉ có Nhược phu nhân chưa vào.
Cảnh Vĩnh Phúc hỏi hắn nguyên do, hắn lại cười thầnbí:
"Mẫu thân cũng cần một ít thời gian."
Cảnh Vĩnh Phúc trong vài lần được gặp Nhược phu nhântheo sự an bài của Lý Phỉ đều thấy mẫu thân đỏ mặt nói muốn nàng đợi thêm mộtthời gian.
Cảnh Vĩnh Phúc không thể đoán được một người họ Tư Mãđã trở thành phu quân của Nhược phu nhân.
Cứ để thời gian sẽ cho nàng biết.
Nàng đem toàn bộ thể xác và tinh thần đặt trên ngườiLý Phỉ.
Hắn cũng từng bước cho nàng biết các bí mật của hắn.
Trước kia Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy Tư Mã gia tài sản đồsộ.
Nhưng sau khi tiếp quản sản nghiệp của Lý Phỉ, nàngmới biết gia sản của phu quân nàng có thể sánh bằng tài sản của toàn bộ Tiếpquốc thậm chí là của cả ba nước Tiếp, Cảnh, Khế cộng lại.
Điều này so với tư liệu trước đây của Dễ dàng phủ hoàntoàn khác.
Lý Phỉ trên thực tế nắm giữ một tập đoàn tài chínhkhổng lồ.
Thậm chí còn khống chế một nửa tài sản của Tư Mã gia.
Đó là nguyên nhân Tư Mã Tĩnh Ngạn thần phục Lý Phỉ.
Đối với vương vị Lý Phỉ có tâm hay không, Cảnh VĩnhPhúc rất khó phán đoán.
Dã tâm ẩn trong lời nói của Lý Phỉ cho thấy hắn thíchtự mình gặt hái hơn là được người khác ban cho.
Hắn chướng mắt danh hiệu Tiếp vương.
Hắn muốn trở thành người chân chính nắm trong tayhuyết mạch của cả ba nước.
Theo đó, hắn còn thông minh hơn Cảnh Vĩnh Phúc.
Hắn từ đầu tới cuối đều biết mình muốn gì.
Theo tình thế hiện tại, lựa chọn của Lý Phỉ là conđường ổn thỏa nhất.
Hắn không nhất định phải ở địa vị tôn quý cao nhất,nhưng nhất định phải đủ sức bảo hộ lực lượng của mình.
Cảnh Vĩnh Phúc kìm lòng không đậu.
Một vị hôn phu như vậy: đẹp trai, địa vị tôn quý, cótiền, có thế, thông minh, võ công rất cao...
Trừ bỏ tính cách không tốt lắm.
Hắn có vẻ là người hoàn mỹ.
Lý Phỉ gối lên đùi nàng, hỏi nàng thích nhất điều gì ởhắn.
Cảnh Vĩnh Phúc cẩn thận hồi tưởng những kỷ niệm cùnghắn, qua thật lâu sau đáp lại:
"Thích ngươi giận dỗi."
Hắn liếc nàng một cái,
"Biết ta thích ngươi gì không?"
"Thích gì?"
Chỉ thấy hắn buông tóc nàng, nhanh như chớp đã đưa tayvào trong áo nàng, bắt lấy cái hắn thích,
"Thích cái này!"
"Đánh chết giờ!"
Nhưng Lý Phỉ rất nhanh tránh được lại rút được thắtlưng của nàng.
Y phục của Cảnh Vĩnh Phúc bị tháo tung, hai tay hắnnhư rắn quấn vào người nàng.
"Còn thích này!"
Lý Phỉ đặt song chưởng vào sau thắt lưng nàng, truyềnnhiệt lực vào thân thể nàng.
Nàng giãy dụa, Lý Phỉ đã bắt đầu xoa bóp thắt lưng chonàng.
Nhiệt lực bắt đầu lan tràn đến tứ chi.
Lý Phỉ đặt cằm chôn vào hõm vai nàng, thì thào:
"Eo thon nhỏ!"
Cảnh Vĩnh Phúc "Hừ" một tiếng, không phảibất mãn, mà là dị thường thoải mái.
Lý Phỉ không thèm nhắc lại, vẫn xoa bóp không ngừng.
"Sao biết làm?"
"Thoải mái không?"
“Ừ... Xuống chút nữa, chút nữa..."
"Đúng vậy, phu nhân."
Hắn trêu đùa.
Cảnh Vĩnh Phúc thoải mái thì sớm thư thái.
Cảnh Vĩnh Phúc dựa theo quyển《thuật phòng the》Bao Duyên Xuân vụng trộm đưa chonàng, bắt đầu thử nghiệm.
Kết quả Lý Phỉ ánh mắt càng lúc càng đầy khát vọng,thích thú càng lúc càng cao...
Chơi với lửa có ngày chết cháy Cảnh Vĩnh Phúc giốngmột con cá chết, há mồm thở.
Chỉ nghe Lý Phỉ thở dài:
"Xem ra Bao tiên sinh nói không sai, ngươi thậtlà..."
Cảnh Vĩnh Phúc hoàn toàn vô lực.
Sau Cảnh Vĩnh Phúc mới biết được nàng cùng Lý Phỉ đềunhận từ Bao Duyên Xuân những sách ấy, chỉ khác là 1 cho nam và 1 cho nữ.
Gặp lại Bao Duyên Xuân, Cảnh Vĩnh Phúc xấu hổ vô cùng,mà Lý Phỉ thì cứ trơ trơ.
Bao Duyên Xuân an ủi Cảnh Vĩnh Phúc, nói:
"Hắn biết những chuyện đó là có lợi chongươi..."
Người nào đó che mặt mà chạy.
Cảnh Vĩnh Phúc phi thường cảm kích Bao Duyên Xuân.
Lý Phỉ không có thị thiếp khác, mặc dù hắn hoàn toàncó thể.
Nhưng dục vọng mãnh liệt của hắn, thể chất của nàngkhó có thể đáp ứng lâu dài.
Bao Duyên Xuân vì nàng chế phương pháp dưỡng thân, làmnàng được lợi không phải là ít.
Dần dần Cảnh Vĩnh Phúc không hề ngượng ngùng, hoàntoàn làm chủ được thể xác và tinh thần.
Cũng như nàng mong muốn, nàng; chặt chẽ bắt được thểxác và tinh thần Lý Phỉ.
Mùa hạ, nàng tiếp nhận đề nghị của Bao Duyên Xuân.
Cảnh Vĩnh Phúc thường xuyên ôn lại vũ đạo đã tập khinhỏ.
Khi nàng bắt đầu múa, Lý Phỉ liền tựa vào lan can thổisáo.
Cảnh Vĩnh Phúc múa như mây như mưa, tiếng sáo của hắnnhư hoa rơi lá rụng.
Khi hắn thổi đến những âm điệu cuối cùng, từ từ quaylại, có con bướm hạ xuống vai hắn.
Cảnh Vĩnh Phúc cười, nhón chân đến bên, chậm rãi ngẩngđầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn buông cây sáo, hai ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào conbướm.
Nó lại giương cánh bay đi.
Lý Phỉ thản nhiên tươi cười, nụ cười còn chưa dứt conbướm kia lại bay trở về, vẫn đậu trên vai hắn.
Môi hắn bất giác nhếch lên, đem con bướm đặt lên vainàng.
Nàng đứng yên, con bướm cũng đậu nguyên trên vai.
Một lát, Lý Phỉ từ từ nói:
"Chút nữa theo ta vào cung."
Cảnh Vĩnh Phúc ngưng cười, thận trọng gật đầu.
Hắn không nói nàng cũng biết sớm hay muộn cũng phảihướng Lý Dịch làm rõ.
Mà con dâu xấu cỡ nào thì cũng phải gặp cha mẹ chồng.
Nàng từ khi thành Địch vương phi còn chưa chính thứcbái kiến Dương thái phi.
Hắn nâng nàng dậy, con bướm bay lên, không còn thấyđâu nữa.
Nàng trở lại Tiếp cung lần này đã cảnh còn người mất.
Nắm tay nàng là Địch vương, đi theo nàng là một đôiKim Đồng Ngọc Nữ.
Ngô Tiên Tử thấy có Địch vương ở bên Cảnh Vĩnh Phúcthì yên tâm không đi theo.
Bộ dạng Thủy tỷ quá đặc biệt, không tiện đi theo, chonên A Căn cùng Tiểu Thúy, một kẻ không muốn một kẻ tình nguyện đã trở thành mộtđôi người hầu đi theo.
Lý Dịch an bài gặp hai người ở bên điện.
Cảnh Vĩnh Phúc tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh, nhưng đáylòng vẫn có vài phần lo lắng.
Nàng vẫn như trước đây, ở ngoài điện chờ.
Chỉ là hiện giờ không phải mùa đông, mà người bên cạnhđã là Lý Phỉ.
Hoạn quan truyền báo Địch vương, Địch vương phi kiếngiá.
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn Lý Phỉ, những sầu lo trong lòngchợt bay biến.
Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn, hắn liền dắtnàng nhập điện.
A Căn hừ lạnh một tiếng, cùng Tiểu Thúy ở ngoài điệnchờ.
Trong điện, ngoại trừ tâm phúc của Lý Dịch hoàn toàn khôngcó người ngoài.
Cảnh Vĩnh Phúc hiểu được Lý Dịch đã sớm biết.
Vị quân vương trên điện cao cao kia trừng trừng nhìnnàng.
Đến gần, Cảnh Vĩnh Phúc mới phát hiện thần thái củahắn đã thay đổi rất nhiều.
Chờ nàng hành lễ xong, Lý Dịch cho ngồi, trầm mặc mộtlát nói:
"Lục đệ ngươi độc thân nhiều năm, rốt cục tìmđược người tương xứng.
Hôm nay ngươi cùng Địch vương phi cùng đến ta rất vuimừng.
Chỉ là lục đệ ngươi vì sao không sớm nói rõ với ta?
Hại ta phải quan tâm chuyện của ngươi lâu như vậy, cònhại Cẩn Tú công chúa vì ngươi mà điên."
Lý Phỉ nói:
"Đa tạ vương huynh
Phỉ vốn luôn xem chuyện tình cảm là thứ yếu, đến naymới thật sự yêu.
Chuyện như của Cẩn Tú sẽ không phát sinh nữa.
Ngoài ra, Phỉ còn có một yêu cầu quá đáng, xin Ngũ Caminh giám."
"Cứ nói đừng ngại."
Lý Phỉ đứng dậy nói:
"Tuy rằng hoàng thất luôn có chuyện nhiều thêthiếp, nhưng cuộc đời này của Phỉ không muốn cưới thêm ai nữa.
Xin bệ hạ không cần lại vì Phỉ kết mối thônggia."
Nháy mắt, Cảnh Vĩnh Phúc thấy trong mắt Lý Dịch pháthỏa.
Nhưng hắn liền khôi phục rất nhanh, thong dong, chậmrãi nói:
"Chỉ cần 1 người này phải không?"
"Vâng."
Lý Dịch ngược lại nhìn Cảnh Vĩnh Phúc nói:
"Địch vương phi, ngươi không chỉ có may mắn hơnnữa còn là phúc lớn."
Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng đứng dậy, ở bên cạnh Lý Phỉnói:
"Xin bệ hạ chu toàn."
Lý Dịch nhìn chằm chằm nàng thật lâu, sau mới nói:
"Ta có thể đồng ý với các ngươi.
Nhưng ta hy vọng về sau Địch vương phi nên năng vàocung.
Lục đệ ngươi cũng thật là, tự giam mình trong phủ cũngđược thôi.
Nhưng đừng đem Địch vương phi nhốt lại vậy chứ.
Thỉnh cầu của ngươi ta cho phép, nhưng lời ta yêu cầucũng đừng xem như gió thoảng bên tai."
"Đa tạ bệ hạ." Lý Phỉ nói.
Cảnh Vĩnh Phúc theo đó tạ ơn.
Hàn huyên xong, Lý Dịch vẫy tay
"Các ngươi đi gặp Thái phi đi!"
Sau khi cáo từ, Lý Phỉ lại nắm tay nàng rời đi.
"Đợi chút..."
Lý Dịch bỗng hô một tiếng.
Cảnh Vĩnh Phúc cùng Lý Phỉ xoay người.
Lý Dịch vẫn nhìn Cảnh Vĩnh Phúc.
Một lát, tay hắn trầm trọng hạ xuống,
"Quên đi, các ngươi đi đi!"
Hai người chậm rãi đi ra, sau lưng, quân vương ánh mắtnhư kiếm.
Trên đường đến cung Thái phi, Cảnh Vĩnh Phúc thỉnhthoảng trộm ngắm Lý Phỉ.
Nàng cảm thấy hắn đang tức giận.
Đi đến một điện viện trống trải, Lý Phỉ lấy tay chỉvào trán nàng
"Nhìn cái gì vậy, đều là ngươi gây ra!"
"…."
Cảnh Vĩnh Phúc không nói được gì.
Tuy rằng nàng không có làm sai cái gì.
Không đúng, cho dù nàng sai lầm rồi.
Không đúng, chính là nàng gây ra, có thể thấy như vậy.
Tiểu Thúy ở phía sau cười nụ một tiếng.
Cảnh Vĩnh Phúc quay đầu, nàng ta vội vàng nói:
"Ta cái gì cũng không thấy."
Lý Phỉ còn chưa hết giận, hạ giọng nói:
"Đi thôi!"
Cảnh Vĩnh Phúc cúi đầu.
Nàng thật là bi ai, ngoan ngoãn đi theo Lý Phỉ báikiến Dương Thái phi.
Nhưng hôm nay nhất định là ngày không hay ho gì củaCảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Văn được tân phong Quỳnh phi nương nương,cung điện của mình không ở lại cố tình chạy đến cung Dương thái phi.
Cảnh Vĩnh Phúc mặc dù nói si tình không phải lỗi nhưngthật không muốn gặp người nhìn mình bằng cặp mắt u hận.
"Mẫu phi, Phỉ đến đây."
Lý Phỉ không chớp mắt cầm tay Cảnh Vĩnh Phúc đi tớitrước mặt Dương thái phi.
"Ha ha, cuối cùng cũng không phải là có vợ thìquên mẹ.
Ngươi chính là Phúc Nhi, ngoan, đến đây cho tagặp."
Tiếng nói của Dương thái phi rất nhẹ.
Cảnh Vĩnh Phúc ban đầu bước đi có vẻ chậm, nhưng nghetiếng Lý Phỉ bất mãn hừ lạnh thì liền nhanh chân.
Có cái gì phải sợ.
Cảnh Vĩnh Phúc đi đến trước người Dương thái phi,ngẩng đầu nhìn.
Dương thái phi đã qua bốn mươi mà vẫn mắt phượng màyliễu, đuôi mắt khóe miệng mặc dù có dấu vết năm tháng nhưng vẫn tóat ra nétvinh quang đến bức người.
Ngoại trừ Nhược phu nhân, bà là nữ nhân đẹp nhất CảnhVĩnh Phúc từng gặp.
Dung mạo của bà và Lý Phỉ rất giống.
Chỉ là tăng thêm phần nữ tính ôn nhu.
Cũng khó trách Cảnh Vĩnh Văn lại ở nơi này.
"Phỉ nhi!"
Dương thái phi bỗng nhiên đề cao thanh âm.
Cảnh Vĩnh Phúc sinh lo, Cảnh Vĩnh Văn thần sắc chuyểntốt.
Chỉ nghe Dương thái phi chậm rãi nói:
"Ngươi gạt ta!"
"Phỉ lừa mẫu thân làm sao?"
Dương thái phi bắt lấy tay của Cảnh Vĩnh Phúc, nói
"Ai nói đứa nhỏ này tư sắc bình thường?
Ai nói đứa nhỏ này nhà nghèo không có khí thế?
Nàng rõ ràng rất tốt.
Ngươi khi dễ ta mắt mờ muốn lừa ta sao?
Ta thấy con dâu ta xinh đẹp.
Ngươi như vậy mà nói con dâu ta xấu thì thật không dễnghe!"
Cảnh Vĩnh Phúc tim rơi xuống đất, Cảnh Vĩnh Văn cũngchoáng váng.
Mười bảy năm qua, trừ bỏ Nhược phu nhân, đây là ngườiđầu tiên nói Cảnh Vĩnh Phúc xinh đẹp!
Lý Phỉ cười nhẹ nói:
"Muốn nói nàng tốt chi bằng thổi nàng lên mây đi!
Mẫu thân ngươi không biết nàng đối với con thế nào!
Móng tay này đều là nàng cắt ngắn..."
"Cắt ngắn cũng tốt, nhìn xem ngươi hiện tại haitay sạch sẽ, thật tốt."
"Chưa hết đâu, mẫu thân nhớ bản họa với mấy cáique chứ?
Chính là nàng vẽ, mà lại còn là cẽ con?"
Dương thái phi hướng Cảnh Vĩnh Phúc cười hỏi:
"Phải không?
Như vậy con rồng ngày nọ cũng là ngươi vẽ?"
Cảnh Vĩnh Phúc bất lực gật đầu.
Dương thái phi cười ha hả,
"Phúc Nhi, về sau cứ như vậy!
Con ta từ nhỏ đã bị làm hư, phải tìm con dâu có thểtức chết hắn như con mới xứng!"
Cảnh Vĩnh Phúc choáng váng.
Bên tai Lý Phỉ tiếp tục quở trách, gièm pha nàng.
Dương thái phi lại càng nghe càng thích.
Cảnh Vĩnh Phúc bất đắc dĩ nhỏ giọng nói với Dương tháiphi nói:
"Mẫu phi, đừng nghe hắn nói."
Dương Thái phi ôm chặt Cảnh Vĩnh Phúc, nhỏ giọng nói:
"Hài tử ngốc, hắn thật sự thích con!"
Cảnh Vĩnh Văn rốt cuộc nhẫn chịu không nổi, đứng dậynói:
"Quỳnh Văn cáo lui, đã quấy rầy Thái phi cùngĐịch vương ."
Kế tiếp chuyện Cảnh Vĩnh Phúc lo lắng nhất đã xảy ra.
Lý Phỉ vốn không liếc nhìn nàng ta lấy một cái, lúcnày lại nhìn đến cây sáo trong tay nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc cơ hồ có thể cảm giác được lửa giậntrong mắt hắn.
Nhưng Cảnh Vĩnh Văn lại không biết.
"Nương nương xin dừng bước!"
Cảnh Vĩnh Văn dừng lại, nửa kinh nửa sợ nhìn hắn.
Lý Phỉ tức giận, khóe miệng tựa cười tựa không, nhìnchằm chằm cây sáo trên tay Cảnh Vĩnh Văn.
Cảnh Vĩnh Văn sắc mặt hóa xanh.
Nàng hung hăng liếc Cảnh Vĩnh Phúc một cái ý nói mìnhoan.
Cảnh Vĩnh Phúc đưa mắt nhìn Dương Thái phi cầu cứu, bàthán một tiếng, nói:
"Phỉ nhi, chỉ là một cây sáo, tặng cho Vĩnh Vănđi!"
Lý Phỉ liếc Cảnh Vĩnh Phúc, lạnh lùng nói:
"Xin chào nương nương, Phỉ không tiễn."
Cảnh Vĩnh Văn như được tha, nhanh chóng quay gót.
Dương Thái phi cầm tay Cảnh Vĩnh Phúc trấn an.
Cảnh Vĩnh Phúc miễn cưỡng cười với bà, không dám nhìnLý Phỉ.
Dương Thái phi cũng không để ý Lý Phỉ, bắt đầu nóichuyện với Cảnh Vĩnh Phúc.
Qua một hồi lâu, thần sắc Lý Phỉ mới dần dần dịuxuống.
Nhưng hắn lại bắt đầu “quay” Cảnh Vĩnh Phúc.
Dương Thái phi bị hắn chọc cười đến chảy nước mắt.
Hai người ở lại dùng bữa tối với Dương Thái phi, sauđó bà còn muốn giữ Cảnh Vĩnh Phúc lại.
Kỳ thật Cảnh Vĩnh Phúc cũng muốn ở lại.
Nhưng Lý Phỉ rõ ràng là không chịu.
"Nha đầu kia cần phải được giám sát chặt chẽ,bằng không, chỉ nháy mắt sẽ không thấy tăm hơi."
Cảnh Vĩnh Phúc tà hắn liếc mắt một cái, hắn đã bắt lấytay nàng.
"Mẫu thân cáo từ."
Cảnh Vĩnh Phúc lại nhìn Dương Thái phi cầu cứu.
Dương Thái phi ra hiệu 1 ngón tay về phía nàng, lại 1ngón tay về phía Lý Phỉ.
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có ai thán, quả nhiên mẫu thântrong thiên hạ đều là giúp con mình.
Ý của Dương Thái phi là bà đã giúp nàng một lần, lầnnày giúp Lý Phỉ.
Trên đường về vương phủ, Lý Phỉ luôn trầm mặc.
Tiểu Thúy cùng A Căn cũng biết Cảnh Vĩnh Phúc đã làmchuyện không đúng, thỉnh thoảng nhìn nàng thương hại.
Xuống xe ngựa, thái độ Lý Phỉ khác thường, không ômCảnh Vĩnh Phúc xuống xe, cũng không nắm tay nàng, cứ thế vào phủ.
Cảnh Vĩnh Phúc yên lặng đi theo sau hắn, cân nhắc làmsao tránh được kiếp nạn này.
Lý Dịch là nàng trước kia trêu chọc, cây sáo cũng lànàng trước kia đưa, đều là chuyện trước kia.
Bây giờ còn so đo.
Cảnh Vĩnh Phúc đứng ở hoa viên nghĩ miên man, nghĩ tớixảy ra chuyện cũng không biết, thật sự là không cố ý.
Ngay lúc Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ đến nhập thần, Lý Phỉ saingười đưa nàng vào thư phòng.
Người hầu kia vừa hô "Vương phi" chưa kịp nóigì thêm đã như bị bịt miệng.
Cảnh Vĩnh Phúc rơi xuống nước.
Đến đây người hầu kia mới nói tiếp được câu sau,
"Không xong rồi!
Vương phi rơi xuống nước!
Người đâu!
Vương phi rơi xuống nước..."
Cảnh Vĩnh Phúc vừa bực mình vừa buồn cười, đứng tronghồ nước vừa tới thắt lưng nói:
"Ngươi có im đi không, nước thế này có thể chếtđuối sao?"
Trước kia Cảnh Vĩnh Phúc ở vùng biển, mùa hạ thườngxuyên ngâm nước.
Đừng nói hồ nước, nước biển cũng không giết được nàng.
Người hầu kia há hốc mồm.
Vì hắn hô to nên đang có rất nhiều người chạy đến.
Lý Phỉ cũng đến, thấy tình cảnh vậy bèn hừ lạnh mộttiếng bỏ đi.
Cảnh Vĩnh Phúc tâm càng lạnh, ngẩng nhìn bầu trời đêm!
Đêm nay nàng nên làm cái gì bây giờ?
Khi Cảnh Vĩnh Phúc quay đầu lại, mọi người đứng ởtrước mặt nàng thuần một ánh mắt đồng tình.
Đầu bếp kéo nàng lên, thấp giọng nói:
"Điện hạ đến nhận sai với chủ tử đi!"
Cảnh Vĩnh Phúc hít sâu một hơi, sau nói:
"Ta đúng vậy."
Cũng không quản ánh mắt người khác, nàng chạy vội trởvề phòng, mau thay quần áo, ôm chăn gối, trở lại trước kia làm nha hoàn ngủ ởphòng hạ nhân, nằm xuống liền ngủ.
Trời dù có sập nàng cũng muốn ngủ một hồi rồi tính.
Đáng tiếc nàng mới nằm xuống đã bị Lý Phỉ dã mankhiêng trọn cả người lẫn chăn trở về phòng hỏi tội.
Cảnh Vĩnh Phúc không giãy dụa, như vậy sẽ càng bịtrừng phạt.
Nàng bị quăng lên giường.
Lý Phỉ một tay chấn lên gối nàng, lạnh lùng nói:
"Tự nói, ngươi phạm lỗi gì?"
Cảnh Vĩnh Phúc cúi đầu nói:
"Ta đúng vậy!"
Dừng một chút nàng lại nói,
"Ngươi muốn ngủ thì ngủ đi!"
Trước mắt một đao, sau lưng cũng là một đao, rõ ràng,không phải là lấy thân báo đáp sao?
Lý Phỉ giận híp mắt, nàng thấy đó là vẻ mặt trước bãotáp, lập tức thu hồi tay chân, giải thích:
"Cây sáo kia là Cảnh Vĩnh Văn đau khổ xin ta, rơixuống nước là ngoài ý muốn."
Lý Phỉ bắt đầu chậm rãi cởi thắt lưng, Cảnh Vĩnh Phúcbỗng nhiên cảm thấy ngôn ngữ dư thừa, lại không nói lời nào, nhanh chóng cởiquần áo, sau đó đưa lưng về phía hắn.
Nhưng hắn lại nhìn thật sâu nàng.
Lý Phỉ kéo vạt áo xuống làm lộ ra vết sẹo trên ngựctrái, là nàng hôm qua cắn hắn.
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có cúi đầu.
Trong nháy mắt, Lý Phỉ đột nhiên áp đảo nàng, vai củanàng bắt đầu đau nhức.
"A!"
Lý Phỉ lại hung hăng cúi đầu hỏi:
"Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?"
Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi, rấtủy khuất.
Lý Phỉ một bên lau nước mắt một bên nói:
"Lý Dịch cũng được, cây sáo cũng thế, rơi xuốngnước thì rơi xuống nước, nhưng ngươi không nên rời khỏi giường chúng ta, đi ngủphòng hạ nhân!"
Nàng ngưng khóc, hắn không nói sai, là nàng làm loạn.
"Đau không?"
Nàng gật đầu.
Hắn bắt đầu ở trên người nàng giở trò.
Ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:
"Vốn định cắn ngươi một miếng thịt, nhưng chungquy vẫn là luyến tiếc!"
"Ngươi khi dễ ta..."
"Không làm ngươi đau làm sao ngươi nhớ rõ?
Ta còn muốn cho ngươi đau hơn nữa..."
Sau đó tay hắn chuyển đến sau thắt lưng của nàng, theonhiệt lực truyền đến, nàng dần dần mềm người ra, như trôi như nổi, liên miênkhông dứt.
Một đêm này không như Cảnh Vĩnh Phúc dự đoán, mây mưatàn sát bừa bãi, ngược lại triền miên càng sâu.
Nàng tỉnh lại Lý Phỉ đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi nghiêmchỉnh trước giường, đôi mắt Đan Phượng lóe ra nét quỷ dị tươi cười.
Nàng thế mới biết hắn căn bản không có nguôi giận.
Du ngoạn hồ Vinh Quang.
Tiểu Thúy cùng A Căn ở đầu thuyền đùa giỡn.
Đang đi trong hành lanh, Vương phi giống một nghệ sỹmúa.
Vẻ mặt trang điểm đậm, một thân diễm phục, tựa như mộtcon bướm hoa hoét nhào vào thuyền.
Mà người gây ra họa lại đang 1 thân y phục trắng xuấttrần, mang mặt nạ màu bạc bắt đầu thôi sáo.
Mặc dù hắn che nửa khuôn mặt, cũng không dấu được mộtchút trêu tức cùng với phong tư tuyệt vời.
Bắt đầu múa, Cảnh Vĩnh Phúc còn có dư tâm thưởng thứcsắc đẹp.
Sau một khúc tiếp một khúc, khí lực bị rút cạn, mồ hôituôn ra như tắm, cả người ngột ngạt.
Lý Phỉ trên môi ý cười dần lộ, rốt cục nàng té xuống,tiếng sáo biến mất.
Cảnh Vĩnh Phúc nửa ngồi nữa quỳ ở giữa thuyền hoa, vỗngực khoá thở dốc.
Lý Phỉ đem cây sáo gài ở thắt lưng hướng nàng đi tới,nhưng lại quỳ xuống, hai tay giữ chặt tay nàng, nhìn nhau không nói gì.
Cảnh Vĩnh Phúc oán giận trong lòng lập tức dứt bỏ.
Lý Phỉ lại cười, nói: "Xấu đến không thể xấuhơn!"
Cảnh Vĩnh Phúc hận không thể cũng cắn hắn một cái.
Hắn nâng nàng dậy, lúc này phảng bên ngoài có tiếngcười,
"Phí công tử phong lưu, rất làm người ta hâmmộ."
Cảnh Vĩnh Phúc đứng dậy, cũng không quản trên mặt đangướt mồ hôi, nhìn ra bên ngoài.
Một con thuyền thuyền hoa chính hướng bọn họ mà đến.
Đầu thuyền một nam tử quần áo thanh thường, khí thếbất phàm.
Lý Phỉ cũng không trả lời hắn, chính là hơi hơi cúiđầu, một phen ôm lấy Cảnh Vĩnh Phúc đi vào trong khoang thuyền.
A Căn cùng Tiểu Thúy cũng không mở miệng, im lặng bàngquan đứng nhìn.
Lý Phỉ cẩn thận tẩy trang cho Cảnh Vĩnh Phúc, lại vẽlên 1 khuôn mặt xinh đẹp.
Cảnh Vĩnh Phúc thì thào nói:
"Khó chịu..."
Hắn cúi đầu nói:
"Ngươi lau người trước, chút nữa trở ra."
Nàng liếc hắn một cái, trong lòng hiểu được.
Hôm nay hắn không phải là đàng hoàng xuất phủ.
Chỉ dẫn theo hai gã thị vệ, thêm A Căn, Tiểu Thúy nữabọn họ cũng chỉ có sáu người. Đến hồ Vinh Quang này nhất định là đã dự kiến cóchuyện này.
Đầu thuyền thanh âm A Căn vang lên,
"Các hạ xin chờ một lát."
"Ha ha."
Người nọ vừa cười hai tiếng.
Lý Phỉ gọi Tiểu Thúy lưu lại giúp Cảnh Vĩnh Phúc rồiđi trước tiếp nam tử kia.
Chờ Cảnh Vĩnh Phúc đi ra, hai người cũng nói xong lời kháchsáo.
Trong khoang thuyền Cảnh Vĩnh Phúc nghe được rõ ràng,người đến là thương gia Khế Liệt Tát, lai lịch hẳn không nhỏ.
Với Tiểu Thúy cùng đi, Cảnh Vĩnh Phúc khoan thai màra.
Ánh mắt nam tử kia ở trên người nàng đánh qua đánhlại, trêu ghẹo nói:
"Phí công tử đem dung mạo của nàng mà dấu đi,nhất định là trân ái vô cùng."
Cảnh Vĩnh Phúc tâm thán, mắt người này thật là lợihại.
Lý Phỉ ngoắc Cảnh Vĩnh Phúc, nàng thuận theo mà đến,bị hắn ôm vào trong lòng.
"Hôm nay gặp Tất Hoa công tử, vừa vặn là lúc đóngió ngắm trăng, nâng cốc hàn huyên, thật có duyên."
Tất Hoa thần sắc khẽ biến, còn chưa mở miệng, Lý Phỉlại nói:
"Chỉ nói chuyện gió trăng, không bàn thế sự, vậymới không phụ cảnh sắc kia, mỹ nhân này."
Hắn vừa nói vừa hạ tay xuống thắt lưng Cảnh Vĩnh Phúc.
Nàng “Dạ" một tiếng, hoàn toàn yếu đuối ở bên LýPhỉ.
Tất Hoa cúi đầu nói:
"Ta đã an bài gác hoa Hồ Kiệu Xuân, muốn mời Phícông tử."
Lý Phỉ lên tiếng.
Gác hoa Hồ Kiệu Xuân, thậm chí, cả hồ Vinh Quang này,kỳ thật đều là sản nghiệp của Lý Phỉ.
Cảnh Vĩnh Phúc ở trong lòng hắn cười trộm.
Thuyền dần tới sát gác hoa Hồ Kiệu Xuân.
Tiểu Thúy cùng A Căn tựa hồ còn cảm thấy Cảnh VĩnhPhúc bị Lý Phỉ chiếm đi tiện nghi chưa đủ, lại mang trà bánh đến.
Tất Hoa mỉm cười nói:
"Hai kẻ này, nam thì tuấn tú nữ lại nhỏ nhắn mềmmại..."
Hắn không nói tiếp, bởi vì Lý Phỉ lúc này phi thườnghoang đường đang đưa trà lên miệng cho Cảnh Vĩnh Phúc uống.
Tất Hoa quay đầu đi, thở dài:
"Nước hồ Vinh Quang quả nhiên kiều diễm."
Cảnh Vĩnh Phúc xấu hổ đỏ mặt.
Không phải vì trước mặt người ngoài mà là vì trước mặtA Căn cùng Tiểu Thúy đang tuổi vị thành niên mà Lý Phỉ lại làm như thế.
Nàng phiêu mắt liếc A Căn cùng Tiểu Thúy một cái, haingười cùng nàng giống nhau đầy mặt đỏ bừng.
Nàng lại nhìn Lý Phỉ, hắn đã ẩn dấu ý cười.
Cảnh Vĩnh Phúc rốt cuộc cười không nổi.
Rượu nguyên chất, mỹ nhân hát hay múa giỏi, hồ quangliễm diễm, Tất Hoa thủy chung vẫn quan sát Lý Phỉ, mà Lý Phỉ vẫn ôm Cảnh VĩnhPhúc chơi đùa.
Ca múa tạm dừng, thủ hạ Tất Hoa báo lại,
"Mặc đại nhân đến rồi."
Một nam tử trung niên cùng vài tên tùy tùng kiêu căngmà đến.
Lý Phỉ không đứng dậy đón chào.
Tất Hoa giảng hòa nói:
"Vị này là Mặc đại nhân, vị đó là Phí côngtử."
Cách một mặt bàn, Cảnh Vĩnh Phúc liếc mắt nhìn Mặc đạinhân một cái, xác định hắn tất là người Khế.
Tuy rằng hắn mặc trang phục nước Tiếp, nhưng mép tócquăn lên cho thấy kiểu tóc thường ngày của hắn là kiểu của người Khế.
Tùy tùng phía sau hắn cũng như thế.
Mà trang phục của bọn họ rất có khả năng là người HồiLan.
Tiếng nhạc lại nổi lên, không khí trong phòng trở nênthần bí.
Chỉ nghe Khế ngữ liên tục.
Tùy tùng Mặc đại nhân cùng Tất Hoa nói không ít.
Đại ý là Mặc đại nhân ngàn dặm mà đến, không phải đểtiếp Phí công tử chơi đùa.
Tất Hoa cung kính trả lời, Phí công tử thực có tội.
Cảnh Vĩnh Phúc phỏng chừng bọn họ là cố ý nói cho LýPhỉ nghe, mà Lý Phỉ sớm có tính kế, cho nên vẫn chỉ nắm tay nàng thưởng thức.
Chỉ nghe Tất Hoa nói: "Phí công tử, nay chánh chủđã đến, xin công tử tôn trọng."
Lý Phỉ dây dưa đầu ngón tay Cảnh Vĩnh Phúc, nói:
"Yêu thiếp, ngươi lấy Khế ngữ nói cho bọn họ, bảncông tử những ngày gần đây lười biếng, chỉ muốn uống rượu không hỏi thếsự."
Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu, lấy Khế ngữ nói lại.
Mặc đại nhân kia và tùy tùng nhất thời đều nhìn nàng,Tất Hoa có chút kinh ngạc.
Im lặng 1 lát, Mặc đại nhân rất nhanh đã trấn tĩnh,nói:
"Mỹ nhân không phải người Khế ta mà nói Khế ngữlại lưu loát như thế.
Vậy Mặc mỗ ta không dong dài, đi thẳng vào vấn đề.
Hiện ta có một ngàn con tuấn mã Khế thuần chủng cùng 1ngàn cỗ vũ khí nước Khế.
Lấy giao tình giữa Phí công tử cùng Tất Hoa, Mặc mỗnguyện ưu tiên bán cho Phí công tử.
Nếu Phí công tử chướng mắt, ta sẽ chuyển bán cho ngườinước Cảnh."
Cảnh Vĩnh Phúc nói lại chính xác toàn bộ lời hắn choLý Phỉ, Tất Hoa càng kinh ngạc.
Lý Phỉ không lập tức trả lời, lại xoa sợi tóc CảnhVĩnh Phúc.
Mặc đại nhân lại nói:
"Mỹ nhân nếu tương trợ, ta tất sẽ không bạc đãingươi."
Trắng trợn đút lót, Cảnh Vĩnh Phúc thầm than: Hồi Lanlà bộ tộc đệ nhất nhưng lại sa sút như thế.
Lý Phỉ rốt cục mở miệng,
"Ta không có hứng thú."
Tất Hoa thay đổi sắc mặt, phiên dịch cho Mặc đại nhânnghe xong, những người Khế ở đây thần sắc đều trở nên khó coi.
"Phí công tử, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?"
Lý Phỉ đứng dậy, tiếng ồn xung quanh tan biến, nétcười yếu ớt hiện lên khóe miệng, hắn nâng tay Cảnh Vĩnh Phúc lên, nhẹ nhànghôn,
"Chúng ta đi."
Tiểu Thúy bên cạnh đã sớm xấu hổ đỏ mặt.
Lý Phỉ đỡ lưng Cảnh Vĩnh Phúc, đi ba bước quay lạinói:
"Ngày mai giờ này nơi đây, ta mời lạingươi."
Lý Phỉ không quay đầu lại nhìn đám người Khế thêm lầnnào nữa, nghênh ngang mà đi.
Vào trong xe ngựa Lý Phỉ cầm mặt nạ, trầm tĩnh nhìnCảnh Vĩnh Phúc hỏi:
"Nếu ta rời kinh thành nửa tháng, ngươi có dựtính gì?"
Cảnh Vĩnh Phúc suy tư nói:
"Ôm bệnh nằm trên giường."
Hắn thở dài một tiếng, ôm chặt nàng vào lòng,
"Vị Mặc đại nhân kia chính là Hồi Lan tộc trưởngMặc Đức Tát, còn lại ta không nói ngươi cũng hiểu."
Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu.
Mặc Đức Tát buôn bán là ngựa và vũ khí Khế Liệt Tát.
Lý Phỉ thu tiền không thu phiền toái.
Nhưng nếu không thu chuyến hàng này thì khác nào đểnước phù sa chảy sang Cảnh quốc.
Cho nên phải làm cho Lý Dịch thu.
Nhưng một quân vương đâu dễ dàng xuất đầu lộ diện.
Những chuyện này cuối cùng vẫn là đổ xuống đầu Lý Phỉ.
Sáng sớm hôm sau Lý Phỉ liền xuất phủ, thẳng đến nửađêm mới về.
Cảnh Vĩnh Phúc vẫn chờ.
Lý Phỉ sau khi trở về không nói nhiều, liền ôm nàngtrên giường.
Những lời muốn nói đều trở thành động tác mãnh liệt.
Thậm chí ngay cả hôn cũng miên man không ngừng, dâydưa liên tục.
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ cảm thấy lưng giống như bị bẻ gẫy.
Thân thể không ngừng phát ra tín hiệu nguy hiểm.
Nhưng cho dù có vì vậy mà chết nàng cũng muốn như vậycùng một chỗ với hắn.
Thần trí nàng dần dần trống rỗng, chỉ có thân thể liêntục rung động.
Đến hừng đông, Cảnh Vĩnh Phúc vẫn còn ở trong lòng LýPhỉ.
Đến gần giữa trưa hắn mới rời nàng đi.
Trước khi đi hắn nói: "Vô luận ai tới, cũng khônggặp, chờ đến khi ta trở về."
Cảnh Vĩnh Phúc khàn khàn đáp ứng.
Lý Phỉ rời đi rồi, Bao Duyên Xuân đến khám cho CảnhVĩnh Phúc.
Hắn bắt mạch xong cư nhiên nói:
"Vương gia coi như thủ hạ lưu tình.
Tĩnh dưỡng một ngày."
Như Bao Duyên Xuân sở liệu, Cảnh Vĩnh Phúc nằm trêngiường một ngày sau liền khôi phục.
Nhưng Tiểu Thúy cùng A Căn vẫn là lo lắng, không đểnàng ra ngoài.
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có ai thán, đây đúng là giam lỏng.
Ngày thứ ba, Tư Mã gia sai người sang mời.
Nàng do dự một lát, vẫn là khéo léo từ chối gặp lạiNhược phu nhân.
Chỉ cho vợ chồng Thủy tỷ sang.
Ngày thứ tư, Cảnh Vĩnh Phúc rốt cục được ra sân, bồihồi ngắm hoa, đáng tiếc hoa cũng không sáng lạn như người nào đó.
Sáo ngọc không bị mang đi, nhưng ở trong tay nàng chỉcó thể phát ra những âm "Ô đi".
Không hiểu sao nàng lại nghĩ đến nỗi ai oán của hậucung, vẫn là sống một ngày bằng một năm?
Ngày thứ năm, Cảnh Vĩnh Phúc ngủ thẳng một giấc đếnmặt trời lên cao mới bị tiếng vang hỗn độn đánh thức.
Ngoài phòng, A Căn đang la lớn:
"Vương phi có bệnh, không tiện gặp người, xin bệhạ về cho!"
Một kẻ không biết là hoạn quan hay thị vệ lạnh lùngnói:
"Bệ hạ tự mình tới thăm, còn chưa tránh ra?"
Cảnh Vĩnh Phúc cả kinh.
Nhưng Lý Dịch đã tìm tới cửa.
Tiểu Thúy ở bên giường thấp giọng hỏi:
"Muốn ta đuổi bọn hắn đi không?"
Cảnh Vĩnh Phúc chỉnh đốn y phục, nói:
"Lý Dịch chưa đến mức hại ta, ngươi không thểhành động thiếu suy nghĩ.
Nói A Căn cho hắn vào đi!"
Tiểu Thúy lên tiếng trả lời, một lát sau tiềng ồn àobiến mất.
Lý Dịch im ắng xuất hiện trước cửa.
Cảnh Vĩnh Phúc ngồi ở trên giường nói:
"Thứ cho ta không thể đứng dậy đón chào."
"Ta muốn cùng Địch vương phi một mình nói vàicâu."
Lý Dịch trầm giọng nói.
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn Tiểu Thúy và A Căn gật đầu.
Lý Dịch đi vào, cửa phòng bị thủ hạ của hắn đóng lại.
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn sắc mặt Lý Dịch, so với ngày xưacàng thêm vương giả, cũng càng nhiều sự bí ẩn khó nắm bắt.
"Bệ hạ muốn nói gì?
Lý Dịch không đáp, từng bước tiến tới.
Cảnh Vĩnh Phúc hít sâu một hơi.
"Thỉnh bệ hạ dừng lại."
"Chúng ta làm sao lại thành ra thế này?"
Lý Dịch thẳng đi đến trước giường, nàng nhíu mày.
"..."
Hắn ngồi bên giường nàng, nói:
"Khanh chẳng lẽ đã quên những chuyện ngày xưa?
Khanh là kiêng kỵ thân phận của Dịch?"
"Xưa nay đã khác, bệ hạ!"
"Gọi ta Lý Dịch!"
"Không dám!"
Lý Dịch bỗng nhiên đề cao thanh âm nói:
"Ngươi có gì không dám?
Còn có cái gì ngươi không dám?"
Cảnh Vĩnh Phúc cúi đầu, nghĩ lại ngày xưa xác thực đốivới hắn bất kính.
"Ta tự hỏi chẳng lẽ khanh không hề áy náy chuyệnkhanh đã đối đãi với ta như thế nào?
Khanh vì từ chối ta mà đòi ta trên điện cầu hôn, talàm;
Khanh lại giả bệnh liên tiếp không gặp, ta nhịn;
Thậm chí kết quả chiến dịch Cảnh Bắc của khanh cũng làta bí mật bày ra,
Khanh chẳng lẽ cho rằng chỉ dựa vào một mình lục đệ cóthể huy động quân sỹ vượt Hoành giang, phá quận Lâu Thị sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc nghẹn thở.
"Khanh cuối cùng lại gả cho lục đệ..."
Lý Dịch ảm đạm nói,
"Ta không có mỹ mạo của lục đệ,
cũng làm không được việc chỉ cưới một mình khanh,
nhưng ta đối với khanh cho tới nay đều không thay đổi.
Khanh là người con gái duy nhất trong tim ta."
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có thể thở dài:
"Là ta phụ ngươi."
Lý Dịch trong mắt lóe ra thống khổ,
"Nay khanh đã thành Địch vương phi, ta cùng vớikhanh đã không thể,
Khanh có thể đồng ý làm cho ta một chuyện không?"
Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu nói:
"Ta còn có thể làm cho ngươi chuyện gì?"
Ngay sau đó, Lý Dịch bỗng nhiên ôm lấy Cảnh Vĩnh Phúc.
Nàng định kêu lại, lại bị hắn điểm yếu huyệt.
Tiếp theo hắn bất ngờ hôn nàng, thật sâu, thật lâu.
Lý Dịch hôn nàng gần như điên cuồng.
Cảnh Vĩnh Phúc không thể giãy dụa, chỉ cảm thấy như códị vật trong miệng, cực kỳ khó chịu.
Khi Lý Dịch rời khỏi, trên môi nàng còn cảm thấy ướtát.
Nàng giựt mình cảm thấy mình đã nuốt nước bọt của hắn,cảm giác ghê tởm nhất thời nảy lên trong lòng.
Lý Dịch hơi xấu hổ khi thấy Cảnh Vĩnh Phúc đưa taychùi miệng, thấp giọng nói:
"Chỉ là hôn ngươi cũng không nguyện."
Nàng bình tĩnh nhìn hắn, phập phồng lồng ngực, ngoàikhó chịu vẫn là khó chịu. "Khanh cuối cùng lại gả cho lục đệ..."
Lý Dịch ảm đạm nói,
"Ta không có mỹ mạo của lục đệ,
cũng làm không được việc chỉ cưới một mình khanh,
nhưng ta đối với khanh cho tới nay đều không thay đổi.
Khanh là người con gái duy nhất trong tim ta."
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có thể thở dài:
"Là ta phụ ngươi."
Lý Dịch trong mắt lóe ra thống khổ,
"Nay khanh đã thành Địch vương phi, ta cùng vớikhanh đã không thể,
Khanh có thể đồng ý làm cho ta một chuyện không?"
Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu nói:
"Ta còn có thể làm cho ngươi chuyện gì?"
Ngay sau đó, Lý Dịch bỗng nhiên ôm lấy Cảnh Vĩnh Phúc.
Nàng định kêu lại, lại bị hắn điểm yếu huyệt.
Tiếp theo hắn bất ngờ hôn nàng, thật sâu, thật lâu.
Lý Dịch hôn nàng gần như điên cuồng.
Cảnh Vĩnh Phúc không thể giãy dụa, chỉ cảm thấy như códị vật trong miệng, cực kỳ khó chịu.
Khi Lý Dịch rời khỏi, trên môi nàng còn cảm thấy ướtát.
Nàng giựt mình cảm thấy mình đã nuốt nước bọt của hắn,cảm giác ghê tởm nhất thời nảy lên trong lòng.
Lý Dịch hơi xấu hổ khi thấy Cảnh Vĩnh Phúc đưa taychùi miệng, thấp giọng nói:
"Chỉ là hôn ngươi cũng không nguyện."
Nàng bình tĩnh nhìn hắn, phập phồng lồng ngực, ngoàikhó chịu vẫn là khó chịu.
Có một số việc sớm đã an bài, khi hắn hôn tay nàng lúctrước, nàng đã biết nàng cùng hắn kiếp này vô duyên.
Mặc dù ở chung đã lâu, điều này vẫn không thay đổi.
Ngày trước khi đi Đà La tự, khi Lý Phỉ tỉnh lại, nàngđã xác định mình nếu thích sẽ là thích nam tử như vậy.
Đó là Lý Phỉ.
Chỉ có Lý Phỉ.
Là nàng lựa chọn hắn trước.
Trên đường, Lý Phỉ không nói một lời, liếc nhìn nàngmột cái rồi đóng cửa xe, nàng lại cảm thấy khắp người mát rượi.
Giải khai huyệt đạo, Cảnh Vĩnh Phúc nôn ra một trận.
Nhưng dù nôn đến không còn gì trong người mà trongkhoang miệng vẫn còn vương vất hơi thở Lý Dịch.
Lý Dịch phẫn nộ hỏi:
"Ở trong lòng ngươi ta thực sự là không thể chịuđược vậy sao?
Trong lòng ngươi hoàn toàn không có ta sao?"
"Đi ra ngoài!"
Cảnh Vĩnh Phúc thở hổn hển nói.
Lý Dịch đứng dậy, ngữ khí chuyển lạnh,
"Khanh làm ta rất thất vọng."
"Đi ra ngoài!"
"Ha ha..."
Lý Dịch bỗng cười lớn,
"Ta đối với ngươi tình sâu nghĩa nặng, nghe ngươibệnh thì liền tới thăm.
Vừa gặp đã thấy giống như năm đó, giả bệnh nằm nhà.
Ta không còn mong gì nữa, nụ hôn vừa rồi đã giải quyếtxong tình cảm ngày cũ.
Địch vương phi, về sau không cần tùy tiện vào cung,cũng đừng làm ra chuyện gì nữa, đừng để ta cô nhìn thấy ngươi nữa!"
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ cảm thấy trống ngực đập thìnhthịch.
Thì ra Lý Dịch muốn hoàn toàn kết thúc tình cảm vớinàng.
Nhưng bọn họ đều không xử lý tốt.
Hắn rất kích động mà nàng lại phải bảo toàn thể xác vàtinh thần.
Thái tử rộng lượng ngày trước đã không còn, trước mặtnàng giờ là quân vương ôm hận.
Lý Dịch đi đến cửa, Cảnh Vĩnh Phúc thở dài:
"Coi như chúng ta chưa hề quen biết.
Xin bệ hạ tử tế với Địch vương, hắn là lục đệ củangươi."
Lý Dịch khưng lại rồi nhanh chóng phẩy tay áo bỏ đi.
Lý Dịch đi rồi, Cảnh Vĩnh Phúc yếu đuối ở trên giườngcười khổ.
Lý Phỉ quả nhiên đã có dự kiến trước, kêu nàng đừngxuất phủ .
Nhưng dù nàng không đi, thì trên lãnh thổ Tiếp quốcnày có chỗ nào là Lý Dịch không thể đến?
Lý Phỉ cũng không có nói sai, đây là chuyện tự nànggây ra.
Năm đó nàng vì nhiệt huyết mà giúp Lý Dịch, lại làmhắn đến nay không quên.
Mà nàng lại yêu người khác, nam tử nào với chuyện nàycũng sẽ buồn bã.
Huống chi hắn hôm nay đã là Tiếp vương cao cao tạithượng?
Nàng vô tâm vô tình, vừa hôn đã nôn ra.
Hắn thất lễ nàng, nàng cũng mạo phạm hắn.
Nhưng nàng không muốn cùng hắn lá mặt lá trái, nàngkhông nghĩ lừa gạt hắn.
Tiểu Thúy cùng A Căn chạy vào hỏi Cảnh Vĩnh Phúc, nàngmiễn cưỡng nói
"Vô sự",
Nghĩ rằng, hôm nay Lý Dịch nhất định đã đoan chắc Thủytỷ cùng đầu bếp chưa về, mới đại giá Địch vương phủ.
Vương phủ thị vệ tuy nhiều nhưng cũng không thể cảnđường hắn.
Lấy tu vi của A Căn vùng Tiểu Thúy, tất nhiên là hắnvượt qua dễ dàng.
Cảnh Vĩnh Phúc phái người triệu hồi gấp vợ chồng Thủytỷ.
Nhược phu nhân không yên tâm nên cùng tới.
Vừa thấy Nhược phu nhân, Cảnh Vĩnh Phúc không khóc,chỉ thấy thật tủi thân.
Lý Dịch từng khoan dung nàng như vậy, quý trọng nàngnhư vậy, mà nàng lại chỉ có thể làm hắn thương tâm, hết lần này đến lần khác.
Nhưng nàng chỉ có 1 trái tim, làm sao có thể yêu thêm1 người?