Mặt trời đã ngả sau núi, Cảnh Vĩnh Phúc giục A Căncùng Tiểu Thúy chuẩn bị đóng quán, rồi cùng Thủy tỷ thay đổi trang phục, nhânlúc trời chiều mau vào thành.
Sau vụ việc thỏi vàng, người dân Hải Thôn đã nhìn cácnàng khác đi. Cảnh Vĩnh Phúc quyết định vẫn là vào trong thành sống yên ổn hơn.Nàng vẫn còn rất nhiều trang sức đáng giá, có thể đảm bảo 1 cuộc sống dư dả.
Hai người vào thành thì trời đã nhá nhem tối. Thủy tỷngày xưa thường vào thành mua đồ, quen thuộc đường đi lối lại. Nàng dắt CảnhVĩnh Phúc đến 1 tiệm ăn sạch sẽ dùng bữa tối. Sau khi lên lầu, hai người nhìnxuống bàn của các thực khách dưới lầu, đồ ăn thức uống thật đa dạng, có cả rượuhoa lê mà Thủy tỷ thích uống nhất.
Thủy tỷ không thích ở nơi ồn ào nhưng nàng biết CảnhVĩnh Phúc thích. Điều này thấy rất rõ khi còn ở quán rượu nơi biên cảnh.
Cảnh Vĩnh Phúc có khả năng phân tích thông tin để suyđoán nội tình, dự đoán tình huống, Thủy tỷ thì có khả năng nghe ngóng. Ở nhữngnơi đông đúc như thế này thật dễ dàng có nhiều thứ để nghe.
Thủy tỷ thảnh thơi uống rượu, Cảnh Vĩnh Phúc ăn cơm.Dưới lầu người ta nói đi nói lại vẫn là câu chuyện mà Vương Tứ Nhi đã nói mấyngày trước, chỉ có một điều mới: Cảnh - Tiếp đang thương thuyết.
Ăn uống no nê rồi, Thủy tỷ bỗng nhiên nói nhỏ:"Cúi đầu!"
Cảnh Vĩnh Phúc cúi đầu, cả kinh hỏi: "Saovậy?"
Thủy tỷ bên cạnh nói: "Tư Mã Thu Địch!"
Cảnh Vĩnh Phúc cười, nhẹ giọng nói: "Hay là tavới người này có duyên? Đến đây mà cũng gặp phải hắn!"
Thủy tỷ trầm mặc một lát sau nói: "Người đi theohắn có ý đồ gây rối."
Cảnh Vĩnh Phúc ngưng cười, không nói nữa. Nàng biếtThủy tỷ đang tập trung lắng nghe tiếng nói ở dưới lầu. Khách sạn ra vào nườmnượp, tiểu nhị đôn đáo chạy tới chạy lui, thêm tiếng người nói chuyện ồn àotrộn với tiếng bát đũa va chạm tạo thành một không gian kỳ quái.
Thật lâu sau, Thủy tỷ xoay người, trầm giọng đem tintức nghe được sơ lược nói với nàng: "Tư Mã gia tộc một năm trước bắt đầuđến Cảnh quốc đặt cơ sở làm ăn. Tư Mã Thu Địch dùng tên giả Địch Thu vào nướcCảnh được 1 tháng rồi, không ngờ hiện nay lan truyền tin tức hai nước sắp giaochiến. Biên cảnh bị phong tỏa, hắn nhất thời không về được nước Tiếp, lại khôngthể ở lại kinh thành, cho nên đến vùng biên cảnh duyên hải tị nạn."
"Từ kinh đô hắn đã bị theo dõi, ác đấu vài lần,hiện tại Tư Mã Thu Địch bên người có hai thị vệ, lại có phong thái quá nổi bậtnhư vậy, chỉ sợ Tư Mã Thu Địch tình huống không ổn..."
"ừ." Cảnh Vĩnh Phúc cúi đầu suy nghĩ.
" Bộ dáng hắn thật chật vật, sắc mặt cũng khôngtốt." Thủy tỷ chậm rãi vỗ về chơi đùa chén rượu, "Dọc đường đi hẳn làđã nếm mùi đau khổ. Ta cũng không thấy cây quạt trong tay hắn, nhất định là rấtmệt mỏi rồi."
"Ừ."
"Ta biết ngươi không nghĩ sẽ chõ mõm vào chuyệnngười khác, nhưng mẫu thân ngươi đối Tư Mã Thu Địch rất yêu thích . Ngươi cóthể trơ mắt nhìn hắn chết ở chỗ này sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt dò xét củaThủy tỷ.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những người đótối hôm nay sẽ động thủ với hắn!"
Cảnh Vĩnh Phúc gian nan phun ra 2 từ: "Chếtđi!"
Nàng đứng lên, tránh ánh mắt của Thủy tỷ, nói:"Đừng cho mẫu thân ta biết, coi như... chúng ta hôm nay không thấyhắn!"
Cảnh Vĩnh Phúc không biết mình xuống lầu ra sao, rakhỏi khách sạn thế nào. Ra đến ngoài đường, gió đêm mát lạnh. Màn đêm đen đặclại làm nàng nóng ruột không yên.
Tư Mã Thu Địch trở về khách sạn thì bị đuổi."Xinlỗi khách quan, ngươi là người nước Tiếp, chúng ta không chào đón ngươi."
Tuy rằng hắn đã học trộm được một ít tiếng nước Cảnhtừ Bình phu nhân nhưng khi bắt chước ngữ khí của người nước Cảnh thì liền bịlòi đuôi. Vì vậy, khi đến các khách sạn, dù có thể vào trọ thì cũng chỉ đượcvài ngày là bị đuổi. Chuyện xảy ra nhiều lần nên hắn cũng đã quen.
Tư Mã Thu Địch lại một lần nữa ảm đạm rời đi, chỉ cầntrong túi còn tiền là được. Theo sau hắn là hai người hầu cùng hành lý. Ra khỏikinh thành, sau vài lần gặp tai kiếp, hành lý của hắn giờ chỉ gọn gàng tronghai cái túi nhỏ.
"Công tử, chúng ta lại tìm 1 ngôi chùa miếu nàođó đi!"
"Ừ." Tư Mã Thu Địch cơ hồ muốn khóc, đếnđây, bên người hắn chỉ còn lại hai gã người hầu trung thành và tận tâm này.Nhiều thủ hạ đã bỏ chạy, sớm an toàn về nước. Nếu không làm vậy thì cả đám cũngchỉ có nước chết chung với hắn.
Đêm đã khuya, chủ tớ ba người vẫn còn lanh quanh ngoàiđường, mấy ngày nay bọn họ đã ra sức hỏi thăm nhưng vẫn chưa tìm thấy ngôi chùanào. Đi tới 1 con đường nhỏ, Tư Mã Thu Địch thấy mệt mỏi đến tột đỉnh. Năm đóbị cha giam lỏng mấy tháng, hắn đã thay đổi. Bình Đại Phúc lại thần bí mấttích, Đãi vương bức vua làm cả Trần tộc bị giết, cha hắn cũng thay đổi hẳn,không còn cưng chiều mà trở nên rất hà khắc với hắn. Hắn cố gắng phi thường đểthực hiện các yêu cầu của cha, cũng là cố gắng để vượt qua nữ nhi nhà họ Bình.Hắn tự tạo áp lực, cứ qua 1 việc lại càng nghiêm khắc hơn để tiếp 1 việc. Nhưnghắn cũng thật sự mệt mỏi.
Tiếp Cảnh hai nước có chiến sự, đối với hắn mà nói,làm sao không phải tin dữ? Nhưng hắn lại cảm thấy được giải thoát khi có thểtạm thời không trở về nước Tiếp. Hắn chu du khắp các thành thị nước Cảnh, chínhlà muốn tìm chỗ yên tĩnh, nhưng thấy chưa nơi nào như ý. Luôn luôn có người âmthầm quan sát hắn, truy đuổi hắn.
Mỗi lần cảm thấy đã đến được nơi yên tĩnh thì lại cảmthấy độc thủ đến gần, lúc này đây cũng không ngoại lệ.
"Địch Thu, chạy đi đâu?"
Người hầu của hắn đã rút ra kiếm, hắn lại lần đầu tiêntrong đời không để ý hình tượng, ngồi bệt xuống, mở một tay ra, mới nhận thấytrong tay không có quạt. Tư Mã Thu Địch cười khổ nói: "Các ngươi đánhđi!"
"Công tử!" Một người hầu trấn định nói,"Ngươi đứng vẫn tốt hơn, có thể tùy thời mà tránh đi."
Tư Mã Thu Địch thở dài: "Bọn họ đòi tiền thì cứcho đi!"
Một người hầu khác nói: "Chỉ sợ bọn họ muốn cảmạng của công tử!"
"Hắc hắc! Nói không sai!" Thủ lĩnh đám ngườikia cười lạnh nói, "Các ngươi giết nhiều huynh đệ chúng ta như vậy, đừngmơ tưởng thoát khỏi đêm nay! Không giết các ngươi, chúng ta làm sao đối diệnvới những người đã chết?"
Nghe hắn nói vậy, Tư Mã Thu Địch cũng nghĩ đến các thịvệ đã vì mình nhận lấy nguy hiểm, tinh thần liền vững vàng, đứng lên nói:"Cũng là ta hồ đồ, nói với lũ giặc này làm gì, đánh." Hắn rút câu đaophòng thân dắt sau thắt lưng ra, đối mặt mười mấy tên giặc cướp.
Lũ giặc cướp cầm trong tay các loại binh khí, xông lênphía trước đấu với hai người hầu. Thị vệ của Tư Mã phủ theo bảo hộ Tư Mã ThuĐịch thị vệ tất nhiên là thân thủ đáng nể, chỉ là bất đắc dĩ phải lang thangmấy ngày nay, sớm đã tiêu hao nhiều nội lực, lại còn bận tâm Tư Mã Thu Địch nênrất nhanh bị vào thế hạ phong.
Đao kiếm ồ lên, 1 bụm máu thấm ướt quần áo Tư Mã ThuĐịch, một thị vệ vì bảo hộ hắn đã trúng một đao. Tư Mã Thu Địch kinh hô mộttiếng, thị vệ sau khi trọng thương thì động tác trì độn, liền bị lũ giặc cướpchém chết. Trước khi chết hắn còn ra sức nói cái gì đó nhưng chỉ có thể phun ramột miệng đầy máu tươi.
Một người rồi lại một người ngã xuống, người thị vệ thứhai trước khi chết còn cố gắng nói nốt những lời của người trước.
"Công tử vĩnh viễn rực rỡ như pháo hoa nămđó..."
Thanh đao rơi xuống đất, Tư Mã Thu Địch buông tay, quỳgối cạnh hai thi thể, nước mắt tuôn lã chã. Đám giặc cướp biết hắn không võnghệ nên không nóng lòng xuống tay mà lo kiểm hành lý của hắn, đem những vậtđáng giá bỏ vào túi. Trong một lúc không có ai nghe rõ Tư Mã Thu Địch độcthoại: "Pháo hoa rực rỡ rồi cũng mau chóng tàn đi ..."
Hai thị vệ chết đi rồi Tư Mã Thu Địch mới biết được vìsao vẫn có những tùy tùng Tư Mã gia không chịu bỏ hắn mà đi, tình nguyện chếtvì hắn. Trong mắt bọn họ, hắn chính là một tiểu công tử thân thiết, đáng yêu,cần người bảo hộ.
Gạt nước mắt, Tư Mã Thu Địch cẩn thận vuốt mắt cho haithị vệ. Thầm nghĩ ta sẽ rất nhanh đi theo các ngươi!
Tóc hắn thình lình bị ai đó túm lấy, Tư Mã Thu Địchngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị.
"Địch công tử, nói cho ta biết, làm sao ngươi cónhiều tiền tài như vậy?"
Tư Mã Thu Địch trầm giọng nói: "Buông ra."
"Buông ra?"
"Buông ra, ta mới nói cho ngươi biết."
Người nọ buông lỏng tay, Tư Mã Thu Địch té xuống. Hắnlập tức với lấy thanh đao, lại bị người đạp trúng tay.
"Địch Thu, đừng giỡn mặt!"
Tay hắn bắt đầu đau nhức, tiếp theo nghe vài tiếngrăng rắc. Xương tay Tư Mã Thu Địch bị chặt đứt.
Một khác kẻ nói: "Lão đại, còn giữ mạng hắn làmgì? Hắn là người nước Tiếp!"
"Cũng được!" Thủ lĩnh đám giặc cướp nở nụcười, "Huống chi tiền của tiểu tử này cũng đủ cho các huynh đệ chúng tasống phóng túng cả đời!"
"Giết hắn!"
Tư Mã Thu Địch căm tức.
Lúc thấy thanh đại đao hạ xuống, trong đầu hắn nghĩđến không phải phụ thân Tư Mã tĩnh ngạn, mà là mẹ con Bình thị trong đêm pháohoa cùng với một bí mật cực lớn.
"Giết chúng!" Tiếng một cái cô gái vang lêncách đó không xa.
Tư Mã Thu Địch mở bùng hai mắt rồi lại chìm vào bóngtối. Chẳng lẽ nghe thấy tiếng của Đại Phúc là ảo ảnh trước khi chết
Các ngôi nhà ở trong trấn dần tắt đèn, chỉ còn vàingôi sao lóe sáng trên bầu trời đêm. Đi qua một tiệm bán quạt tròn, Cảnh VĩnhPhúc bỗng nhiên nhớ lúc mẫu thân mỉm cười, cầm quạt ôn nhu nói: "Tư Mã ThuĐịch dùng rất nhiều quạt, chỉ có quạt tròn là chưa thấy hắn dùng qua."
Nàng bèn mua 1 cái quạt tròn, quán bán xong cho nàngthì đóng cửa. Phe phẩy quạt vài cái, cuối cùng nàng cũng không làm ngơ chuyệncủa Tư Mã Thu Địch được, thở dài nói: "Thủy tỷ, chúng ta đi xem mộtchút!"
Thủy tỷ cứu Tư Mã Thu Địch. Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc thủychung không nói dùm cho hắn, nàng tàn khốc nhìn thủ hạ của hắn từng người từngngười bị giết, nhìn hắn bị chặt đứt tay, đến khi hắn nguy hiểm tính mạng mớicứu hắn. Nàng có thể cứu hắn nhưng vì muốn chắc chắn không để lộ tin tức vềmình cùng Nhược phu nhân nên phải chờ.
Thủy tỷ đánh xỉu Tư Mã Thu Địch để hắn không phải quáđau lòng chuyện 2 thị vệ. Nhưng khi Tư Mã Thu Địch thấy được Nhược phu nhân,hắn không còn suy nghĩ chết theo hai thị vệ nữa.
"Phu nhân!" Tư Mã Thu Địch vội vã chốngngười lên, không cẩn thận làm đau vết thương, hắn lại còn nhếch miệng nhe răngcười.
"Nằm yên, đừng nhúc nhích." Nhược phu nhânvội vàng ấn hắn xuống.
"Phu nhân..." Tư Mã Thu Địch hình như cóthiên ngôn vạn ngữ lại không biết nói từ đâu.
"Cứ yên tâm, đã có Phúc Nhi ở đây, nàng sẽ lothỏa đáng hết thảy mọi chuyện cho ngươi."
"Đúng vậy, ngươi dưỡng thương trước, có chuyện gìnói sau." Cảnh Vĩnh Phúc ở phía sau Nhược phu nhân nói, "Một tay cũngtốt, chơi cờ sẽ lưu loát hơn."
Tiểu Thúy ở một bên cười thành tiếng.
Tư Mã Thu Địch hỏi: "Ta đang ở đâu? Hay là đangnằm mơ?"
Cảnh Vĩnh Phúc nói: "Đây là nhà mới của chúng ta,chúc mừng ngươi, ngươi là người khách đầu tiên đó!"
Tư Mã Thu Địch suy tư một hồi, bỗng nói: "Bìnhphu nhân, Bình cô nương, Thu Địch có chuyện này phải hỏi các ngươi."
"Hỏi đi!"
Tư Mã Thu Địch đưa mắt những người khác trong phòng,Thủy tỷ thức thời liền cùng Tiểu Thúy, A Căn ra ngoài.
"Ngươi nói đi!" Nhược phu nhân ôn nhu nói.
Tư Mã Thu Địch do dự một lát, bỗng kinh ngạc nhìn bà,hạ thấp giọng hỏi: "Phu nhân chính là Nhược phu nhân?"
Cây quạt trong tay phu nhân rơi xuống. Bao nhiêu nămkhông có người nhắc đến ba chữ "Nhược phu nhân", hôm nay lại nghe từmiệng Tư Mã Thu Địch.
Cảnh Vĩnh Phúc nhíu mày nghĩ, Tư Mã Thu Địch đã ở kinhthành nước Cảnh một thời gian, có thể đã thăm dò về cuộc đời của Nguyễn úynương. Tư Mã Thu Địch lại không phải là kẻ ngu dốt, nhất định đã tra rõ được cảthân phận Nhược phu nhân.
Tư Mã Thu Địch thấy bộ dáng của Nhược phu nhân bộ dángthì cảm thấy thông suốt, quay sang Cảnh Vĩnh Phúc nói: "Đại Phúc, ngươi làcông chúa!"
Cảnh Vĩnh Phúc giãn chân mày, bình tĩnh nói:"Công chúa Đại Phúc đã chết, ta chỉ là Bình Đại Phúc."
Tư Mã Thu Địch giáo dưỡng vô cùng tốt, tuy rằng khôngthể lý giải vì sao Cảnh Vĩnh Phúc cùng Nhược phu nhân rời nước Cảnh, Cảnh VĩnhPhúc lại cự tuyệt thừa nhận thân phận công chúa, nhưng cũng không truy vấn đếncùng. Nhưng lúc này Cảnh Vĩnh Phúc đã không muốn giấu diếm gì với hắn nữa nênbèn đem chuyện cũ nói với hắn. Tư Mã Thu Địch nghe xong thì trầm mặc.
Nhược phu nhân than nhẹ: "Chuyện đã qua, chúng tađã rời khỏi Dự đế, hắn cũng công bố chúng ta đã chết, như vậy, tự nhiên khôngcòn Nhược phu nhân, cũng không có công chúa ngốc Đại Phúc."
Cảnh Vĩnh Phúc nhặt cây quạt lên cho Nhược phu nhân,thoáng thấy hai bàn chân ở cửa phòng, cười nói: "Tu vi còn chưa đủ, nghelén cũng phải đứng sát vào cửa! Còn không đi ra cho ta!"
A Căn cùng Tiểu Thúy vén rèm vào, A Căn bĩu môi nói:"Bình Đại Phúc, ngay cả chúng ta ngươi cũng giấu giếm! Nếu hôm nay khôngcó Tư Mã tiểu ca hỏi chuyện, chúng ta không biết đến khi nào mới biết thân thếcủa ngươi!"
Tiểu Thúy đi theo than thở: "Bình tỷ tỷ, thì rangươi đã trải qua nhiều chuyện như vậy!"
Cảnh Vĩnh Phúc điểm ngón tay lên trán 2 người:"Biết rồi! Về sau ta thay đổi tên họ, kêu ta Bình công chúa, gọi tắt làBình công!"
Hai người biết nàng nói giỡn, bèn cười đùa: "Bình công, nghe giống như tên của thái giám! Bình công bằng công, lại giống nữcải nam trang làm công tử bất thành?"
"Hay là kêu Bình cô! Bình cô nương tức Bìnhcô!"
"Hai ngươi …!" Cảnh Vĩnh Phúc vừa bực mìnhvừa buồn cười, muốn đánh bọn họ, hai người lại linh hoạt trốn được ra sau lưngNhược phu nhân, tiếp tục nhắc hai chữ Bình cô. Từ đó, Cảnh Vĩnh Phúc có 2 cáitên nổi tiếng, kẻ ngốc Đại Phúc và Bình cô!
Tư Mã Thu Địch nằm ở trên giường, cũng cười theo.
Nhờ Tiểu Thúy cẩn thận trị liệu, Nhược phu nhân ấm ápche chở, một tháng sau thương thế của Tư Mã Thu Địch đã giảm phân nửa. Chàngcông tử đẹp trai mười bảy tuổi lại bắt đầu làm phiền Cảnh Vĩnh Phúc, nhưng CảnhVĩnh Phúc không thể không thừa nhận so với nàng hắn còn giống con của Nhược phunhân hơn.
Thế nào là bạn tri âm, Cảnh Vĩnh Phúc không biết gìcả. Một mảnh cung thương xuôi tai, chợt nghe "Phốc" hoặc"Ô" là biết tiếng đàn của nàng. Nhược phu nhân không giễu cợt nàng,Tư Mã Thu Địch cũng không, nhưng hắn lại lấy ánh mắt cầu xin nhìn nàng, nhưmuốn nói “van ngươi đó, đi chỗ khác đi”. Cảnh Vĩnh Phúc đành ngượng ngùng rútlui.
Không chỉ đàn hát mà chơi cờ, vẽ tranh, thậm chí bànluận thi văn là thế mạnh của nàng, Tư Mã tiểu ca cũng đều như vậy nhìn nàng.
Buồn bực Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có thể đi tìm 2 anh emsinh đôi, Thủy tỷ nàng tìm không thấy. Từ khi định cư nơi đây, Thủy tỷ là ngườiduy nhất ra khỏi cửa. Nàng thân thủ tốt nhất, có thể đảm bảo không để ngườiquen nhìn thấy, cho nên hằng ngày ra vào mua bán đều là nàng làm.
Cảnh Vĩnh Phúc nói rất nhiều với Tiểu Thúy, cả về ythuật lẫn thảo dược, A Căn cũng có khi đến giúp vui, nhưng cũng không quên giễucợt nàng chỉ biết lý luận suông. Cảnh Vĩnh Phúc có khi cười cho qua, có khi hỏivặn, nếu nàng không phải sách thuốc sống, từ điển thảo dược sống, Tiểu Thúykhông phải thiên tài và siêng năng thì hắn đã sớm nằm liệt 1 chỗ, làm sao còncó cơ hội cười nhạo nàng?
Một ngày nọ, khi ba người đang đối đáp thì Thủy tỷ trởvề. Thủy tỷ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ngưng trọng, A Căn lập tức tiến đến đỡnhưng bị nàng xua tay từ chối: "Không sao! Chỉ bị thương một chút!"
Tiểu Thúy liền đi theo Thủy tỷ, khẩn trương nói:"Vầy mà một chút sao! Chân trái một chỗ, cánh tay trái hai chỗ, còn thởkhông được tức là có nội thương!"
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn chăm chú Thủy tỷ, trầm giọng hỏi:"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thủy tỷ hừ một tiếng: "Bị một cao nhân theodõi!"
Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng kinh hãi, Thủy tỷ vài nămnay tu vi tăng rất nhanh, mặc dù chưa thể gọi là cao thủ hàng đầu, nhưng cũnglà nhất lưu thân thủ, người có thể đả thương trên giang hồ không nhiều lắm.
Thủy tỷ tiếp nhận thuốc trị thương từ Tiểu Thúy rồi vàonhà, uống thuốc trị nội thương xong thì ngồi ở ghế xử lý miệng vết thương. Saukhi xé ống quần, nhìn thấy miệng vết thương, Tiểu Thúy hỏi: "Kẻ kia dùngkiếm?"
Thủy tỷ gật đầu, nói: "Sơn ngoại hữu sơn, nhânngoại hữu nhân. Hôm nay ta ở trên đường nhìn thấy tiểu tử Vương Tứ, lúc quayđầu né tránh thì phát hiện bị cao nhân theo dõi. Ta dẫn hắn đến chỗ yên tĩnh,hắn liền cùng ta luận bàn. Hắc... Đây là hắn thủ hạ lưu tình..."
Cảnh Vĩnh Phúc xăn tay áo của Thủy tỷ lên để A Căn bôithuốc.
Thủy tỷ suy tư nói: "Người nọ hẳn là kẻ nổi danhtrên giang hồ, hẳn sẽ không bám theo hành tung của một kẻ đã thua dưới tayhắn?"
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn cánh tay cầm kiếm của nàng, trầmngâm nói: "Nếu trên tay ngươi có binh khí thích hợp thì không đến mức bịthương nhiều như vậy!"
Thủy tỷ ngẩn ra: "Hắn cũng nói như vậy."
Cảnh Vĩnh Phúc lui ra phía sau, dành chỗ cho Tiểu Thúyvà A Căn trị thương.
"Hắn đã nhiều tuổi?"
Thủy tỷ ngẫm nghĩ: "Ta nhìn không ra tuổi hắn.Khẩu âm cũng rất kỳ quái, giống như người nước Cảnh lại giống như người nướcTiếp."
Cảnh Vĩnh Phúc trầm tư nửa ngày, nói: "Thủy tỷ,đã đến lúc tạo ra hợp thủ binh khí cho tỷ. Bất quá ta còn muốn nghĩ lại về việcphối hợp binh khí với chiêu thức của tỷ."
Thủy tỷ thần sắc bỗng nhiên biến đổi, tựa ghế đứnglên, Cảnh Vĩnh Phúc mỉm cười nói: "Chẳng lẽ hắn coi trọng ngươi, theo đếntận đây?"
Ngoài cửa đã nghe tiếng cười sang sảng. A Căn cùngTiểu Thúy dù sao tu vi cũng còn thấp, khi đối phương bật cười mới biết ngoàicửa có người.
"Một tháng sau, Bàng Long lại đến!"
Hắn đúng là Bàng Long! Thủy tỷ cùng Cảnh Vĩnh Phúcliếc nhau. Thủy tỷ kinh ngạc, đối phương là danh nhân võ lâm Thiết Kiếm minhchủ Bàng Long. Cảnh Vĩnh Phúc kinh ngạc người này không lẽ không chỉ là TháiSơn bắc đẩu của giới võ lâm nước Tiếp!
Địch vương Lý Phỉ một thân võ nghệ cùng kiếm thuật đềudo người này thân truyền!
Tiếng cười đã đi xa. A Căn cùng Tiểu Thúy mới thở phào
A Căn thở dài: "Người này thật là lợi hại!"
Tiểu Thúy lầm bầm: "Ta sợ muốn đứng tim, sao hắnlại tìm tới đây?"
Từ phòng trong nghe tiếng Tư Mã Thu Địch vọng ra:"Bình cô nương, nhà có khách sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc cười khổ: "Đúng vậy, nhưng đã đirồi!"
Tư Mã Thu Địch lại vùi đầu vào bàn cờ.
Thủy tỷ suy nghĩ một lát rồi nói: "Không ngờ cuốicùng là ta chọc phải chuyện phiền toái." Bàng Long rõ ràng là một đại nhânvật.
Cảnh Vĩnh Phúc an ủi: "Bàng Long là cao thủ trêngiang hồ, hắn cảm thấy hứng thú với thân thủ của tỷ cho thấy tỷ có thực lực.Làm người học võ, ai chẳng mong muốn có cơ hội giao đấu cùng cao thủ chânchính? Thủy tỷ à, đây là cơ hội tốt cho tỷ!"
Thủy tỷ trợn mắt, A Căn cũng tròn mắt nhìn nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc miệng nói vậy để trấn an mọingười nhưng thực sự trong lòng đang chấn động: Bàng Long thân là thầy dạy củaLý Phỉ, là người nước Tiếp vì sao khẩu âm còn kèm theo Cảnh âm? Bàng Long nhận LýPhỉ làm đồ đệ, chắc chắn không đơn thuần chỉ là võ lâm cao thủ, hắn đến Cảnhquốc làm gì? Điều Cảnh Vĩnh Phúc lo lắng nhất là Bàng Long liệu có đem chuyệnnày nói với Lý Phỉ? Thủy tỷ có dáng người mà trong hàng vạn nữ tử cũng khó tìmra người thứ hai, Bàng Long chỉ cần nói sơ qua, Lý Phỉ sẽ đoán ra thân thể củaThủy tỷ, tìm hiểu nguồn gốc sẽ tìm ra bọn nàng.
Một ý niệm đáng sợ dâng lên trong lòng Cảnh Vĩnh Phúc:giết Bàng Long?
Nhưng nàng lập tức đánh tan ý niệm này. Giết tuyệtđỉnh cao thủ Bàng Long, nói dễ hơn làm. Một tháng sau Thủy tỷ không bại trongtay hắn cũng đã là may mắn lắm rồi! Vì thế, nàng quyết tâm chế tạo binh khí choThủy tỷ.
Ba ngày sau, Cảnh Vĩnh Phúc đưa bản vẽ binh khí choThủy tỷ. Thủy tỷ xem từng trang thật kỹ vẫn không hiểu được nàng vẽ cái gì.Cảnh Vĩnh Phúc vội ho một tiếng, lấy lại bản vẽ, đi tìm Nhược phu nhân. Tư MãThu Địch lại dùng ánh mắt "Đặc thù" nhìn nàng, nàng bất đắc dĩ nói:"Ngươi đừng nhàn rỗi nữa, hỗ trợ ta đi!"
Cảnh Vĩnh Phúc đưa bản vẽ ra giảng giải cho hai ngườinghe.
Trước kia nàng nghĩ chỉ có mẫu thân hiểu nàng, nhưngTư Mã Thu Địch cùng mẹ con nàng hữu duyên, hắn lại có thể nghe hiểu giải thíchcủa nàng.
Thêm một người hiệp trợ, buổi tối, bản vẽ đã được bổsung rất chi tiết, Thủy tỷ cuối cùng xem đã hiểu, nhưng vẫn chưa rõ Cảnh VĩnhPhúc tính làm binh khí gì cho nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói: "Hãy tách bản vẽ này rasau đưa cho các chuyên gia chế tạo, xong ta sẽ tự ráp lại, lúc đó sẽ biết là vũkhí gì! Về phần chiêu thức võ công, chờ vũ khí làm xong, mới có thể cânnhắc."
"Cổ quái! Rất cổ quái!" Thủy tỷ nhìn bản vẽlắc đầu. Ngoại thương cũng không vướng bận, vì thế đêm đó Thủy tỷ tìm đến 3 lòrèn. Thành trấn tuy lớn, nhưng trong thành chỉ có hai lò rèn, lò rèn cuối cùngThủy tỷ phải ra khỏi thành trấn trăm mới gặp.
Lúc Thủy tỷ trở về đã là hoàng hôn ngày hôm sau. Vàođến sân, Thủy tỷ chỉ thấy bản vẽ bay tán loạn trên mặt đất, Cảnh Vĩnh Phúc đứnggiữa sân, cúi đấu, tay chân múa may vui sướng. Tiểu Thúy ra đón Thủy tỷ, nhẹgiọng nói: "Bình cô điên rồi!"
Cảnh Vĩnh Phúc vừa vặn nghĩ đến chuyện gì đó, cười hahả.
A Căn thở dài: "Lại Đại Phúc!"
"Lại đây!" Cảnh Vĩnh Phúc thu dọn khoảng sânxong, thì bảo "Đã xong chiêu thức thứ nhất."
Bộ binh khí đúc xong, Cảnh Vĩnh Phúc đã chế ra đượcmười một chiêu thức võ công. Nàng dù sao cũng không phải người học võ, năm đó,đối với bí tích võ học cất giữ trong Dự vương phủ đệ cũng chỉ có thể ếch ngồiđáy giếng, nay chỉ có thể bằng suy nghĩ để sáng chế chiêu thức còn Thủy tỷ phảitự triển khai. Bất quá Thủy tỷ cùng A Căn cuối cùng đều bị nghẹn họng khi thấybộ binh khí đã được Cảnh Vĩnh Phúc ráp hoàn chỉnh.
Một cây thiết côn thật to. Đòn thiết con cao đến vaiThủy tỷ.
Cảnh Vĩnh Phúc cầm cây thiết côn thì không đứng dậynổi nhưng Thủy tỷ bắt lên dễ dàng. Nàng thử huy động một chút, đã nghe như cótiếng gió rít bên tai.
Thủy tỷ cười nói: "Món này không giống vũ khí đơnđả độc đấu mà giống như vũ khi dùng trên chiến trường, đánh đâu thắng đó, khônggì cản nổi."
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ vào 1 nơi nào đó trên thiết côn:"Ấn chỗ này sẽ mở ra thêm 1 đoạn dài bằng nửa thanh côn nữa."
Thủy tỷ làm theo lời.
"Kiếm nghệ của Bàng Long thuộc bậc thầy, đấu vớihắn bằng vũ khí bình thường thì thua chắc. Thủy tỷ nền tảng vững chắc, lại cóthêm món vũ khí lợi hại, hắn tất sinh tâm kính trọng, cũng sẽ đỡ khó khăn chotỷ." Cảnh Vĩnh Phúc lại trầm ngâm: "Ta không phải muốn tỷ đấu với hắntới ngươi chết ta sống! Nhưng hắn kiếm nghệ quá cao."
Thủy tỷ chỉ một chỗ trên thiết côn, hỏi: “Đây làgì?"
Cảnh Vĩnh Phúc hạ giọng: "Đã bị tỷ phát hiện.Không sai, hiện tại trên tay tỷ là cái chuôi binh khí, không chỉ là côn còn làthương, còn có thể là kiếm. Có thể tùy lúc mà thay đổi. Muốn đánh liền đánh,muốn giết, cũng giết được."
A Căn cùng Tiểu Thúy tò mò sờ binh khí: "Còn cóthể là cái gì nữa không?"
Cảnh Vĩnh Phúc xấu hổ: "Vậy còn chưa đủ nhiềusao?"
Hai người nhìn nàng một hồi, cùng kêu lên: "Chưađủ!"
Cảnh Vĩnh Phúc oán hận nói: "Các ngươi đừng quên,ta là Đại Phúc!"
Một tràng cười liền rộ lên.