Nhà mới ở cạnh phủ của Tư Mã Thu Địch, mặc dù khôngthể tính là một tòa phủ nhưng cũng là đại đình đại viện. Cổng lớn có biểntrống, là Lý Dịch còn cân nhắc điều kiện Cảnh Vĩnh Phúc đưa ra nên chưa đề chữ.Cảnh Vĩnh Phúc suy đoán, Lý Dịch biết nàng đã gặp gỡ Tư Mã Thu Địch, thêm nàngvừa đến kinh thành đã đến gặp Lý Phỉ, cho nên mới cố ý cho nàng đến đây ở.
Tư liệu của Dễ Dàng phủ về Tư Mã gia tiểu công tử cũngrất tỉ mỉ xác thực. Tư Mã Thu Địch, là con của người đứng đầu gia tộc Tư Mã –Tư Mã Tĩnh Ngạn, cũng là đứa con được thương nhất vì mẹ hắn mất sớm. Mặt khác,Tư Mã Thu Địch từ nhỏ đã là đứa nhỏ đáng yêu nhu thuận. Huynh trưởng của hắnkhông có hứng thú với chính trị, chỉ thích hưởng thụ cuộc sống xa hoa nên Tư MãTĩnh Ngạn càng cố gắng tài bồi hắn để sau này gánh vác gia tộc Tư Mã.
Đối với gia cảnh của Tư Mã Thu Địch, Cảnh Vĩnh Phúckhông có hứng thú. Nàng chỉ thích cùng hắn du lịch. Lần đầu tiên gặp gỡ bất ngờ,nàng đã từ chối dự tiệc chiêu đãi của hắn, đến kinh thành lại chủ động tìm hắn.
Ở gần người tới cũng nhanh. Cảnh Vĩnh Phúc mới đặtchân, Tư Mã Thu Địch đã tìm tới cửa. Lúc này hắn ăn mặc thực nghiêm chỉnh, đúngkiểu một quý tộc nước Tiếp. Áo choàng của Tư Mã Thu Địch được cắt may thật hoànmỹ, mây trùng điệp, hoa đua nở, vượt xa so với sự xa hoa của quý tộc bìnhthường, trên tay vẫn là 1 một cây quạt bằng ngọc trắng không tỳ vết.
"Tư Mã Thu Địch, ta không thể không phục ngươi,ngươi làm sao có nhiều quạt như vậy!" Cảnh Vĩnh Phúc tiến lên trêu ghẹo.
Mặt Tư Mã Thu Địch từ trắng nõn lập tức chuyển sangphấn hồng. Hắn mỗi ngày đều phái người đến Dễ Dàng phủ tìm hiểu tin tức CảnhVĩnh Phúc. Mấy ngày trước đây nghe nói nàng cùng Địch vương xuất hành nên khôngthể tìm nàng. Hôm nay cũng là đã hỏi được địa chỉ mới, biết được Nhược phu nhâncũng đến đây, hắn bèn ăn mặc nghiêm chỉnh, còn dẫn theo lễ vật sang gặp.
"Bình cô nương nếu thích, ngày mai Thu Địch sẽđưa vài chiếc tới cho cô nương thưởng thức."
Sau khi trả lời nàng, hắn quay sang hành lễ với Nhượcphu nhân, "Bình phu nhân, Thu Địch gặp ngài lại nhớ tới mẫu thân, nếu nhưkhông chê, xin phu nhân nhận lấy lễ mọn này của Thu Địch."
Nhược phu nhân cùng tất cả mọi người ngẩn ra. CảnhVĩnh Phúc liền ở bên tai mẫu thân giải thích đơn giản về thân thế của Tư Mã ThuĐịch. Kỳ thật trong lần gặp đầu tiên, hắn đã nhận thấy ánh mắt Nhược phu nhânrất không tầm thường. Về phần mình, Cảnh Vĩnh Phúc cũng hiểu mẫu thân tất cóchỗ làm cho Tư Mã Thu Địch nhớ tới mẹ đẻ.
"Tư Mã công tử quá khách khí." Nhược phunhân châm chước nói, "Chỉ sợ công tử tặng quá hậu, Bình thị nhận khôngnổi."
Tư Mã Thu Địch hai tay cấm quạt nói: "Sẽ không,sẽ không..."
Cảnh Vĩnh Phúc tiện tay mở chiếc hộp dài, bên trong làtượng quan âm bằng gỗ. Chưa biết quý báu mức nào, nhưng chỉ nhìn cũng biết bứctượng được tạc rất hoàn mỹ, nước gỗ đã lâu năm mà tượng không hề cũ. Nàng cầmbức tượng trong tay, đang dò hỏi: "Đây là..." chợt thấy Nhược phunhân thần sắc khác thường.
Nhược phu nhân vừa mở một hộp lễ vật khác, là một câysáo. Tất cả mọi người tò mò nhìn, hôm nay Nhược phu nhân tựa hồ có chút kíchđộng. Bà cẩn thận xem lễ vật, sau đó, ánh mắt chuyển hướng sang cây sáo trongtay nữ nhi. Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng đem cây sáo đưa cho bà.
Nhược phu nhân ôm cây sáo vào mình, thở dài một tiếng:"Gió mát trăng thanh, cảnh xuân tươi đẹp, ai là tri âm? Tư Mã công tử,ngươi có nghe qua tên Nguyễn Úy Nương chưa?"
Tư Mã Thu Địch lay động sắc mặt, nghiêm mặt nói:"Vong mẫu tục danh có một chữ 'Úy'. Thỉnh giáo phu nhân, ngài biết mẫuthân quá cố của ta sao?"
Nhược phu nhân ánh mắt trong suốt: "Ta sao lạikhông biết? Tuổi thơ quen biết, sánh vai cạnh nghệ, Úy Nương luôn đi trước ta 1bước ... Đến bây giờ, cũng là ra đi trước ta."
Cảnh Vĩnh Phúc ngưng thần nhìn Tư Mã Thu Địch, ngườinày đúng là con của cố nhân mẫu thân. Lại nghe Tư Mã Thu Địch hỏi: "Vậy vìsao bức họa trong thư phòng mà cha ta trân quý lại vẽ người rất giống phunhân?"
Chuyện cũ đã phủ bụi mờ lại hiện lên theo cây sáo kia.
Nhắc lại năm đó, Tư Mã Tĩnh Ngạn chính là ái mộ Nhượcphu nhân nhưng không đấu được với Cảnh Thân Mậu nên đã lấy người có tư sắc hơn,là Nguyễn Úy Nương. Tư Mã Tĩnh Ngạn lúc đó lấy thân phận thương nhân nước Tiếpnên làm sao có thể cùng Dự vương gia quyền hành bao trùm nước Cảnh tranh chấp?
Tư Mã Tĩnh Ngạn quả nhiên là nhân vật khôn khéo lợihại, hắn lấy Nguyễn Úy Nương nhưng một chút cũng không đề cập tới việc nàng làdo thanh lâu nữ tử sinh ra, ngay cả tên cũng không từng nói ra hết. Cho nênngay cả Tư Mã Thu Địch cũng chỉ biết mẫu thân hắn tên có một chữ"Úy", còn lại đều không biết. Chính là Tư Mã Tĩnh Ngạn vẫn rất trânquý bức họa Nhược phu nhân.
"Phu nhân, Thu Địch có yêu cầu quá đáng. Xin phunhân quên việc hôm nay."
Tư Mã Thu Địch vừa nghe Nhược phu nhân nói ra vài câu,đã biết không nên hỏi tiếp. Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi xem trọng hắn vài phần,hắn vẫn là có chừng mực.
Cùng lúc đó, trong cung đình nước Tiếp, Tiếp vương cắtcử Đãi vương Lý Hiến tự mình nghênh đón thái tử về kinh. Quyết định này cơ bảnkhông nằm ngoài dự tính của Cảnh Vĩnh Phúc, nếu không phải Đãi vương cũng sẽ làPhái vương.
Trong khoảng thời gian chờ Lý Dịch về kinh, Lý Phỉkhông hề bắt Cảnh Vĩnh Phúc cùng hắn phong hoa tuyết nguyệt, người trong DễDàng phủ cùng Đãi vương thương nghị việc nghênh đón thái tử thật cẩn thận, côngviệc này nàng cũng không có quan hệ. Cảnh Vĩnh Phúc chỉ còn trông cậy vào Tư MãThu Địch tiếp tục lấy nhiệt tình chủ nhà đưa nàng đi chơi, đáng tiếc là, từ sauhôm đó hắn đối với Nhược phu nhân càng cảm thấy hứng thú. Hai người thành bạnvong niên, cả ngày ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn thổi sáo, đáng sợ là, bọn họ cóthể ngồi với nhau cả buổi. Trước cảnh đó, Cảnh Vĩnh Phúc liền tự giác cút đi.Cút đi mà còn phải lén lút, ít nhất cũng không để cho tùy tùng Tư Mã gia biết.Chúng chỉ có thể biết rằng tiểu công tử bọn chúng rất thích nàng chứ không phảimẫu thân nàng ... Cảnh Vĩnh Phúc thực buồn bực, nàng đã trêu ghẹo ai chứ?
Vài ngày sau Cảnh Vĩnh Phúc chặn cửa không cho Tư MãThu Địch vào. Tư Mã Thu Địch đứng chờ thật lâu ở ngoài cửa, người qua đường vâylại xem, chỉ trỏ ngày càng nhiều. Nhìn hắn giống như con chó nhỏ không nhà đểvề, Cảnh Vĩnh Phúc mềm lòng, lại cho hắn vào. Vừa quay người lại đã nghe hạnhân Tư Mã gia nói, cãi nhau là bình thường, một hồi lại như keo như sơn. CảnhVĩnh Phúc thật buồn bực.
Chuyện phiền toái nối gót tới, cho Tư Mã Thu Địch vàokhông lâu, Tư Mã phu nhân đã tới. Cảnh Vĩnh Phúc bảo hạ nhân đừng đi quấy rầyhai vị kia, tự mình đến chính sảnh gặp Tư Mã phu nhân.
Tư Mã phu nhân một thân đẹp đẽ quý giá, có bốn nhahoàn cùng đi, đang ngồi ngay ngắn giữa sảnh, nghiễm nhiên có khí thế của mộtđại phu nhân. Sau vài câu khách sáo, Tư Mã phu nhân vòng vo vào đề: "ThuĐịch không phải ở trong phủ ngươi sao? Sao không gặp ta?"
Cảnh Vĩnh Phúc cười hỏi: "Phu nhân không phải tớigặp ta sao?"
"Nghe Phái vương nói, mấy ngày trước đây cô nươngcùng với Địch vương rất thân. Không biết vì sao những ngày gần đây Địch vươngkhông triệu kiến cô nương, ngược lại cô nương lại trở nên thân cận với conta?"
Cảnh Vĩnh Phúc vẫn cười nói: "Cho nên thỉnh cầu phunhân về sau quản thúc quý công tử tốt 1 chút, hắn cùng với ta hợp ý, chu đáođưa ta du ngoạn, tuy là một thân trong sạch nhưng trong mắt người ngoài sẽkhông như vậy, thật sự tổn hại danh dự của hắn." Trong lòng nàng hận Tư Mãphu nhân không thể quản Tư Mã Thu Địch.
"Nói chuyện thật sắc sảo!" Tư Mã phu nhânlạnh lùng thốt, "Ta sẽ quản Thu Địch tốt hơn, để hắn không phải tự dưng sachân vào vũng bùn. Dù sao Tư Mã gia ta cũng là nhà có tiếng tăm, không đángcùng hoa dại ven đường dây dưa không rõ."
Cảnh Vĩnh Phúc cười càng ngọt: "Đúng vậy, thái tửđiện hạ, Địch vương còn có Phái vương gần đây đều thích thể nghiệm và quan sátdân tình, thường xuyên ngắm cuộc sống ven đường, Tư Mã gia thực thanh tỉnh,không giống bọn họ, không hổ danh gia tộc lớn nước Tiếp!"
Tư Mã phu nhân xanh mặt nhưng cũng không mất phong độ,trầm giọng nói: "Bình cô nương, lão thân không rảnh nói với ngươi, kêu ThuĐịch ra!"
Cảnh Vĩnh Phúc rốt cục không cười, nghiêm mặt nói:"Phu nhân, lời ngài nói trong lúc tức giận, ta có thể mặc kệ. Mời ngài vềcho. Tư Mã Thu Địch về quý phủ hay không là chuyện của Tư Mã gia ngài!"
Tư Mã phu nhân trong mắt phẫn nộ nhưng không làm gìđược, đập tay vào xuống ghế.
"Phu nhân không nên nóng giận!" Cảnh VĩnhPhúc làm bộ sợ hãi.
Thủy tỷ lặng yên xuất hiện ở phía sau Cảnh Vĩnh Phúc,không khí chính sảnh nhất thời ngưng trọng. Cảnh Vĩnh Phúc ra dấu bảo Thủy tỷđừng động thủ. Thủy tỷ thu hồi nội kình, rời đi.
Tư Mã phu nhân phát uy: "Bình cô nương, lão thânmang con mình về cũng đâu cần ngươi lo?"
Chợt vang lên âm thanh u lạnh: "A, bổn vương đếnthực khéo!"
"Vương gia!" Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng thi lễ,mọi người trong phòng cũng hành lễ.
"Lão thân gặp qua Vương gia."
Lý Phỉ một thân y phục màu đen, cứ thế mà vào, ngồixuống ghế chủ nhà, liếc mắt một cái, đập nát ghế dựa, cười lạnh một tiếng:"Xem ra bổn vương bỏ lỡ chuyện gì!"
Tư Mã phu nhân trấn định: "Vừa nãy lão thân lỡtay!"
"Phu nhân về sau nên cẩn thận, tốt nhất đừng đậptay như vậy!" Lý Phỉ từ từ nói.
"Lão thân thụ giáo! Không dám đã quấy rầy Vươnggia, lão thân cáo lui!"
Tư Mã phu nhân đi rồi, Lý Phỉ mắt lé nhìn Cảnh VĩnhPhúc: "Vài ngày không gặp, ngươi đã gặp phải người của Tư Mã gia? Tiểu nhađầu, thật là có thủ đoạn!"
"Vương gia nói đùa." Kỳ thật Cảnh Vĩnh Phúccũng biết hắn đến đây, cho nên mới kêu Thủy tỷ không nên động thủ"Thỉnh" Tư Mã phu nhân đi. Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ bằng hànhđộng vừa rồi của Tư Mã phu nhân thì Thủy tỷ chẳng để tâm bao giờ, mà tỷ ấy xuấthiện chính là vì có cao thủ vào phủ. Cảnh Vĩnh Phúc vừa thấy Thủy tỷ xuất hiệnthì biết có cao thủ đến rồi, cao thủ này trong đầu của nàng chỉ có thể là Địchvương. Nếu Địch vương đến đây, nàng tự nhiên không đáng chính mình đi đuổi lụcđầu mẫu ruồi bọ.
"Không biết Vương gia đến hàn xá có gì chỉbảo?" Cảnh Vĩnh Phúc cười trộm.
Lý Phỉ lại tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Tư Mã giatiểu công tử không sai. Xem bộ dáng hổn hển của Tư Mã phu nhân kia cũng biết TưMã Thu Địch ở Tư Mã gia vị trí đặc biệt thế nào..."
"Đúng vậy, Vương gia." Cảnh Vĩnh Phúc nhanhchóng cắt lời, "Vương gia tới để đưa Đại Phúc đi du ngoạn sao?"
Lý Phỉ lại nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Đây là suynghĩ thiệt tình của Đại Phúc sao?" Không đợi nàng đáp, hắn lại nói,"Nếu ngươi thiệt tình suy nghĩ vậy, bổn vương sẽ đáp ứng!"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, hắn muốn lấy lòng nàng? LýDịch đường về đã định, rõ ràng nàng là quân cờ đã dùng xong. Nàng không cầntiếp tục cùng hắn lá mặt lá trái, Lý Phỉ cũng chẳng cần để ý đến nàng nữa.
Hai người ra cửa lên xe ngựa vương phủ. Lý Phỉ lại hồiphục bộ dáng, tĩnh mỹ mà phiêu miểu, cả đường đi đều trầm mặc, chính là một bộdạng kinh người. Xe ngựa thẳng hướng cổng thành phía Tây không ngừng. Được nửađường mà Lý Phỉ vẫn giữ yên tư thế, không nhúc nhích, 1 cơn gió thu nhè nhẹphất phơ mái tóc của hắn. Cảnh Vĩnh Phúc đi theo có phần không hiểu, phiền muộnđứng lên.
Xe ngựa xóc nảy rất ít, cuối cùng Cảnh Vĩnh Phúc tựnhiên là đang ngủ.
Nếu Cảnh Vĩnh Phúc tỉnh, nàng sẽ phát hiện ánh mắt LýPhỉ luôn luôn ở trên người nàng. Trong mắt Lý Phỉ, dù nàng có đang thức mà đốimặt hắn cũng không cách nào đọc được vẻ mặt hắn.
Cảnh Vĩnh Phúc sau khi tỉnh lại thấy được một cái chớpmắt dư quang ngắn ngủi, đó là ánh mắt đẹp đến nguy hiểm, nàng không kịp hiểu,chỉ có thể xác định một việc, lần này xuất hành là chủ mưu của Lý Phỉ. Mangtheo ý niệm này, đầu nàng nháy mắt đặt vào chỗ trống, là nàng đang rúc vàongười hắn cũng giống như mỗi lần ở trong xe ngựa rúc vào người Nhược phu nhân.
Khi kịp nhận ra tình thế, Cảnh Vĩnh Phúc bật dậy nhưngLý Phỉ đã lạnh lùng nói: "Không có lần sau." Lòng của nàng không khỏikinh hoàng, nàng làm sao vậy?
Xe ngựa cuối cùng dừng ở chùa Đà La, Hương Sơn. Vềviệc này tư liệu của Dễ Dàng phủ có ghi lại, Địch vương mỗi lần ngẫu nhiên xuấthành, ra khỏi kinh thành, bình thường là đến chùa này.
Lý Phỉ không phải đến bái Bồ Tát, hắn mang Cảnh VĩnhPhúc đi vào chùa, đến một đình viện. Phía ngoài đình viện là 1 thảm thực vậtsum xuê, trong đình viện cũng không còn vật gì, cùng lắm thì chỉ có 1 cái bànđá, ghế đá cũng không có.
Sau khi vào đình viện, Lý Phỉ liền đứng lặng, trầm mặckhông nói gì. Quần áo 1 sắc đen, tay áo thùng thình thêu rồng bằng tơ vàng,thỉnh thoảng cùng với những lọn tóc dài bị gió thổi bay lên, cùng nhau theo giómà vũ.
Nghĩ đến tư liệu về Địch vương, Cảnh Vĩnh Phúc bỗngnhiên cảm thấy hắn thật sự tịch mịch, thậm chí tịch mịch đến mức đem tịch mịchra để hưởng thụ. Nàng và hắn cùng im lặng. Những gì nhận được từ hắn trongnhững ngày qua là lần đầu tiên nàng nhận được từ sau khi tỉnh lại năm 10 tuổi.Dù sao cũng không nghĩ được hắn lại có lúc đứng lặng như vậy. Sau Cảnh VĩnhPhúc nghĩ hẳn chắc là đang thiền định như những người theo đạo Phật, chỉ làngười bình thường thì ngồi xuống nhập định, còn hắn thì đứng.
Bọn họ cùng đứng cho đến khi nắng từ trên đầu đã xuốngđến chân, đến khi bụng Cảnh Vĩnh Phúc sôi lên vì đói thì Lý Phỉ mới nói 1tiếng: "Đi!"
Sau khi ăn đồ chay ở chùa Đà La, Lý Phỉ đưa Cảnh VĩnhPhúc trở về kinh thành. Trên xe ngựa, hắn vẫn trầm mặc như cũ, chỉ khác là hắnnhắm hai mắt lại. Cảnh Vĩnh Phúc ra sức kháng cự cơn buồn ngủ, không dám ngủtiếp. Sau, Lý Phỉ vừa đứng dậy, nàng liền cảnh giác, nhưng không ngờ hắn liềnném nàng xuống khỏi xe ngựa.
Khi ném Cảnh Vĩnh Phúc xuống xe ngựa, hắn có mở mắt ranhìn nàng một chút, còn thì vẫn như cũ không nói 1 lời. Cảnh Vĩnh Phúc chợt ngộra, đây là cách hắn cáo biệt. Về sau hắn cũng không bắt nàng đi với hắn nữa,đây là lần cuối cùng hắn mang theo nàng xuất hành. Cũng là trên xe ngựa hắn đãnói "Không có lần sau".
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn theo xe ngựa xa dần, gió đêm thổilại, chợt nhận ra thu đã về.
Theo ý chỉ của Tiếp vương, thái tử Lý Dịch từ biêncảnh chiến thắng trở về, Đãi vương tự mình ra xa khỏi kinh thành trăm dặm đónchào, vừa vào cổng thành đã nghe pháo mừng nổ vang, đây có thể nói là vinhquang cao nhất mà một thân vương có thể đạt được, cũng là vinh quang của kẻdưới một người trên vạn người.
Đãi vương Lý Hiến khoan ngạch phương di, mày rậm mắtthẳng, dung mạo không giống Tiếp vương, không giống Đức phi, lại quá giống chacủa Đức phi, trưởng gia tộc Trần thị - Trần Trì Hoa. Lý Hiến theo sau Lý Dịch,im lặng nhìn một thân ung dung đẹp đẽ quý giá của Lý Dịch đang mặt mày hớn hởđi trên con đường hoan nghênh mà chính hắn đã an bài. Nếu không phải đã nghĩtrước nhẫn là thượng sách, Lý Huyễn đã không thể nhịn ý muốn nói móc Lý Dịchvài câu. Đối với chuyện tặc nhân biên cảnh, Lý Dịch tuy đã viết tấu chươngthành chuyện khác nhưng Lý Huyễn không tin rằng Lý Dịch cứ như vậy dễ dàngbuông tha cho hắn. Nếu Lý Dịch muốn đóng một vợ kịch huynh đệ tình thâm thì hắnsẽ phối hợp cho xong tuồng trước, rồi tìm hiểu dụng tâm của Lý Dịch cũng khôngmuộn. Lý Dịch là một kẻ biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, luôn luônthông minh lại nhạy bén, vậy thì vì sao lại có sự thay đổi, không tố cáo đếncùng sự việc ở biên cảnh. Đó là vì hắn không biết Lý Dịch lần này thay đổi làmuốn tỉ mỉ an bài một cạm bẫy đối với Lý Huyễn.
Vào cửa cung, Lý Huyễn cầm đầu các hoàng tử Vương giachào đón Lý Dịch, sau một hồi chào hỏi bằng những lời hữu ái tình thâm, Lý Dịchcùng mọi người vào chính điện. Chỉ có Lý Phỉ vẫn như cũ, tính tình phó lãnh,chậm rì rì đi sau cùng.
Lý Dịch quỳ gối trong điện, dập đầu tạ ơn, rồi dùngnhững lời êm tai mà nói tới việc ở biên cảnh, theo đúng những lời tấu chươngbịa đặt của Cảnh Vĩnh Phúc. Tiếp vương nghe hắn nói thì nhập thần đến quên cảban thưởng, chờ Lý Dịch nói xong mới nghĩ tới.
Sau lại nghe phía sau, đại thần trong triều có ngườibước ra khỏi hàng, đặt câu hỏi: "Thỉnh giáo thái tử điện hạ, đám giặc nàythật gian xảo vô cùng, hành tung bí ẩn, dù là Hiên Viên tướng quân cũng khôngthể đối diện giao đấu quá vài lần, không biết thái tử điện hạ dùng kế nào màtìm được và tiêu diệt chúng?"
Lý Dịch không cần xoay người cũng nhận ra người đangnói, đó là ông ngoại Đãi vương - Trần Trì Hoa. Hắn cân nhắc, liệu trước mặt mọingười có nên kể về đứa con gái mười bốn tuổi người nước Cảnh, hắn cũng thấyrằng nếu có thể công khai tên của Đại Phúc thì sau này cũng thuận tiện quangminh chính đại lấy nàng làm vợ. Vậy thì hắn sẽ không cần giữ bí mật nữa. Lạinói mấy người trước, Lý Phỉ cùng Tư Mã Thu Địch đối với nàng rất thân thiện,chỉ sợ Dương gia, Tư Mã gia đều sẽ không bỏ qua một nhân vật như vậy. Hắn khôngmuốn buông tiểu nha đầu bừa bãi kia, lại càng không nguyện nhìn thấy nàng bị LýPhỉ hoặc Tư Mã Thu Địch ở bên cạnh nàng.
Tiếp vương trên ngai vàng cũng cười hỏi: "Dịchnhi, phụ vương cũng rất ngạc nhiên, con làm sao có được tin tức đám giặc nướcCảnh, là dạng tin tức gì?"
Lý Dịch cung kính khấu đầu, lựa chọn lời nói, hắn đãquyết định công khai về Đại Phúc: "Tin tức này đến từ một người con gáinước Cảnh. Nhi thần đã cùng nàng ước định nếu nhi thần công khai tên nàng vớithiên hạ, nàng sẽ gả cho nhi thần."
Lý Huyễn cùng Lý Phỉ nghe vậy, đều biến sắc. Con gáinước Cảnh, còn ai vào đây? Công khai tên nàng với thiên hạ, một cái tên giốngtên của một đứa ngốc nổi tiếng cả nước Cảnh, điều này đối với hoàng thất nướcTiếp chẳng khác nào vũ nhục. Lý Phỉ từng nói nếu thái tử không nhận thì hắn sẽnhận nàng, nhưng cũng không nghĩ sẽ công bố thiên hạ tên của nàng.
"Hả? Nước Cảnh nữ tử?" Tiếp vương hỏi tiếp,"Dịch nhi ngươi chỉ có một phi, thật sự cũng quá ít. Phụ vương luôn luônđể ý tìm cho ngươi nữ tử thích hợp, ngươi đã có dự tính này với Cảnh nữ, phụvương cho ngươi làm chủ. Vậy nàng tên gọi là gì, gia cảnh thế nào?"
Lý Dịch làm sao không biết nói ra tên của Đại Phúc sẽlàm nổi lên cơn sóng gió cung đình, nhưng là vì muốn có nàng vĩnh viễn bênmình, hắn vẫn cổ chừng dũng khí ở trên chính điện cao giọng: "Hồi phụvương, nàng họ Bình, danh Đại Phúc!"
"..." Sau một lát, Tiếp vương đứng dậy, chỉtay vào Lý Dịch, giận run người nói: "Hoang đường! Hoang đường! Thật sựrất hoang đường!"
Trong điện xôn xao.
Lý Dịch quỳ xuống: "Phụ vương bớt giận."
Tiếp vương lạnh lùng nói: "Ngươi cũng biết mộtcái tên như vậy làm sao có thể tuyên cáo thiên hạ? Chẳng khác nào nói với CảnhThân Mậu thái tử nước Tiếp ta cưới một đứa có tên trùng với tên đứa con gáingốc của hắn? Không! Tuyệt đối không! Ta tuyệt không cho phép! Nàng này bụng dạkhó lường, Dịch nhi, ngươi tại sao đáp ứng nàng điều kiện như vậy?"
Lý Dịch ngẩng đầu nói: "Phụ vương, nhi thần tintưởng Bình Đại Phúc là thật tâm trợ giúp nước Tiếp ta, bằng không nàng sẽ khôngở biên cảnh giúp nhi thần trong khi nàng là người nước Cảnh..."
"Đừng nói nữa!" Tiếp vương vẫy tay, thở hổnhển nói, "Cho dù người ngươi muốn kết hôn là con gái của Cảnh Thân Mậu,công chúa Đại Phúc, thì ta cũng không thể đáp ứng."
Lúc này, người cơ hồ chưa bao nói chuyện tại triềuđiện - Địch vương Lý Phỉ lại tiến lên từng bước nói: "Thỉnh phụ vương bớtgiận. Cảnh nữ Bình Đại Phúc này Phỉ nhi cũng gặp qua, theo Phỉ nhi thì nàngkhông nguyện gả cho Ngũ Ca nên mới đặt điều kiện như vậy nhằm làm cho Ngũ Cabiết khó mà lui. Chuyện cưới hỏi này đều do phụ vương quyết định, Ngũ Ca khôngthể quyết. Ngũ Ca đã đề cập qua, vậy coi như đã đáp ứng điều kiện của Bình ĐạiPhúc. Còn được hay không là do phụ vương, giờ phụ vương không đồng ý cũng hợptình lý. Ta nghĩ Ngũ Ca đường đường là thái tử nước Tiếp làm sao có thể cướimột Cảnh nữ có cái tên như vậy? Phỉ nhi nghĩ, hay là cứ thưởng tài vật cho BìnhĐại Phúc, sự tình cũng chấm dứt ở đây."
Người đứng đầu gia tộc Dương thị - Dương Hoàn Phu bướcra khỏi hàng quỳ xuống, phụ họa: "Xin cứ theo lời của Địch vương, sự tìnhnên chấm dứt ở đây. Thỉnh bệ hạ bớt giận."
Sở hữu quan viên đại thần cũng theo Dương Hoàn Phu quỳxuống: "Thỉnh bệ hạ bớt giận."
Lý Huyễn vừa quỳ vừa đánh giá lục đệ của hắn. Kẻ vừatuấn mỹ lại lạnh lùng kia, đẹp đến trong trẻo nhưng lạnh lùng không thấy mộttia nhân khí, giống như một giả nhân.
Tiếp vương bình ổn cảm xúc: "Cứ theo ý Phỉ nhi màlàm. Dịch nhi lần này ngươi thắng trận trở về, vốn nên thưởng, nhưng ngươi hômnay tại triều đường nói những lời không xứng ngôi thái tử nên không đượcthưởng. Địch vương nghe chỉ, Cảnh nữ Bình Đại Phúc có công trừ giặc, ngự banthưởng 100 thất hồng quyên, ngàn lượng hoàng kim. Ngươi đi làm đi!"
"Nhi thần tuân chỉ."
Tiếp vương trầm ngâm một chút, lại nói: "Lạithưởng một tấm bảng hiệu!"
Khi Lý Phỉ sai người đem phần thưởng cùng bảng hiệuđưa đến cho Cảnh Vĩnh Phúc thì Tiết Đồng Di đã nói cho nàng nghe chuyện.
Bách quan nước Tiếp đúng là lưỡi dài ba tấc, ít ngàysau, chuyện thái tử Lý Dịch xin ban hôn với Cảnh nữ tên Đại Phúc đã trở thànhchuyện trà dư tửu hậu trong khắp kinh thành. Chuyện này tạm thời không nhắcnữa.
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn chữ ngự bút ban cho trên bảnghiệu——
Phúc huệ!
Cảnh Vĩnh Phúc không thể không bội phục Tiếp vương.Xem ra hắn đã sớm biết hết thảy. Chữa huệ là đồng âm, lan tâm huệ chất, chữphúc lại lấy được ưu việt của chữ lộc.
Hắn không cho Lý Dịch lấy nàng, nguyên nhân rất đơngiản, bởi vì nàng rất có năng lực. Chính hắn cũng đang phải chịu sự lợi hại củaba đại lão bà, tự làm tự chịu, nếm mùi đau khổ, làm sao có thể để cho con mìnhtiếp tục khổ sở này? Nhưng người như vậy không thể dễ dàng tha cho nàng, chonên với việc tặng bảng hiệu, hắn làm cho toàn kinh thành nước Tiếp biết nàng làngười mà thái tử xin ban hôn, vì vậy nàng sẽ không dễ dàng thoát thân.
Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc lại không nghĩ tới Lý Dịch vìnàng mà xin ban hôn. Da mặt nam nhân so với nữ nhân thật là dày hơn, nam nhânhoàng thất da mặt càng dày. Điều này làm nàng bất ngờ, nghiêm khắc mà nói, đạolí đối nhân xử thế cũng là môn trí tuệ, mà đối với việc này trí tuệ nàng quánon!
"Chữ hay! Chữ hay ..." Trừ bỏ tán thưởng,Cảnh Vĩnh Phúc không lời nào để nói.
"Vậy sao ta thấy ngươi giống trái mướp đắng vậy,Đại Phúc." Lý Dịch ở bên cạnh nói.
"Hoàng ân lớn lao." Cảnh Vĩnh Phúc khomngười nói, "Nếu như điện hạ không có chuyện quan trọng, xin thứ cho ĐạiPhúc mệt mỏi cần tĩnh dưỡng."
Nàng xoay người, lại nghe hắn sau lưng kêu: "ĐạiPhúc!"
"Thực thật có lỗi làm phiền hà khanh, nhưng bảncung sẽ không dễ dàng buông tha!"
Cảnh Vĩnh Phúc thầm nghĩ, ngươi cũng biết đã liên lụyta? Trên người nàng bỗng nhiên ấm áp, đó là Lý Dịch đã cởi y bào rộng thùngthình của hắn khoác cho nàng.
"Cẩn thận thân mình... Còn nhiều thời gian."
Cảnh Vĩnh Phúc muốn từ chối, nhưng Lý Dịch đã buôngnàng ra. Nàng thầm than một tiếng, đi qua cửa "Phúc huệ ".