Một người đàn ông râu ria đầy mặt chậm rãi cưỡi một con ngựa gầy ốm rong ruổi ở trên Thảo Nguyên rộng lớn.
Một năm rồi, cũng đã một năm rồi, hắn rời kinh thành đến bây giờ đã một năm rồi, những vẫn không tìm được bóng dáng Cáp Liên.
Hắn biết người tộc Hạ Lan không thích người ngoài, lại thường di chuyển dọc theo lưu vực sông Hắc Thủy, ngay cả thám tử hắn phái đi trước đây - suốt hai tháng trời cũng không tìm được tung tích của bọn họ, một thân một mình mù mịt không manh mối, làm sao nói tìm là có thể tìm được ngay?
Những ngày hắn lăn lộn ở chốn biên cương, nghe mấy thương nhân người hán nói hình như gần đây tộc Hạ Lan có chuyện mừng lớn gì đó, tìm tới bọn họ đặt không ít thứ, vì vậy hắn liền lén núp sau phía sau của hàng của mấy thương nhân người hán, sau đó chờ người của tộc Hạ Lan tới chọn mua, nhưng mà bọn họ xuống núi từ lúc nào, tại sao không thấy bóng dáng bọn họ?
"Haiz.....". Hắn thở dài, để mặc cho con ngựa tùy ý chạy trên Thảo Nguyên.
Một lát sau ngựa của hắn đột nhiên rục rịch ngóc đầu dậy, hắn cũng lười để ý, để tùy cho ngựa chạy về hướng nó muốn, vì vậy con ngựa liền chở hắn về phía hoang vu hơn.
Đi tới đi lui, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy.
Độc Cô Dận lập tức tỉnh lại, nguồn nước duy nhất trên cánh đồng hoang vu này là sông Hắc Thủy - một năm qua hắn dùng tất cả mọi phương pháp đều không tùm thấy, không ngờ ngựa của hắn lại tìm được?
Tiếng nước chảy càng ngày càng gần, tim hắn đập cũng ngày càng nhanh nhưng cũng không dám giục ngựa mau được, sợ con ngựa này bị thúc giục liền mất phương hướng. Cuối cùng, rốt cuộc hắn bị con ngựa dẫn tới bên cạnh một con sông nhỏ nước giống như màu đen nhưng nhìn kỹ lại thì nước kia lại không phải màu đen, chẳng qua là những tảng đá dưới sông mày đen như mực, cho nên mới có cảm giác nước là màu đen.
Đây nhất định chính là nhánh sông Hắc Thủy rồi.
Độc Cô Dận vui mừng không dứt, đang muốn khen ngợi con ngựa hiểu được ý nghĩ của chủ nhân thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một con ngựa mẹ màu đen, nó khá cao lớn trên lưng có yên ngựa, dễ dàng thấy chủ nhân của nó đang nghỉ ngơi ở gần đây.
Ngựa của Độc Cô Dận nhìn thấy con ngựa màu đen xinh đẹp này càng thêm hưng phấn, không để ý chủ tử ra lệnh, liền tăng tốc chạy về hướng hắc mỹ nhân, miệng còn thỉnh thoảng hí lên vài tiếng.
Được lắm, thì ra là ngươi động tình nên mới có thể tìm ra được chỗ này hả!
"Ai?" - Ngựa còn chưa tới, một mũi tên nhọn liền bay thẳng về phía hắn, sát qua bờ vai của hắn, xé rách y phục nhưng không có tổn thương tới da thịt.
Đây chỉ là cảnh cáo mà thôi.
Lăn lộn ở biên cương một năm, Độc Cô Dận và những thương nhân người hán cũng học được một chút ngôn ngữ của tộc Hạ Lan, hắn nghe ra người kia chẳng những là người của tộc Hạ Lan, hơn nữa còn là phụ nữ! Trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không kịp phân biệt được đó có phải là Cáp Liên hay không, kích động ngược lại nghênh đón.
"Cáp Liên"
Phía sau rừng cây đi ra một người đàn ông cao lớn, tướng mạo hắn tuấn tú, vẻ mặt khí khái, chỉ là cơ thể dường như có chút gần yếu, hơn nữa lông mày lại càng nhỏ
"Vị huynh đài này" - Mặc dù trong đầu Độc Cô Dận còn nghi vân, không biết cô gái người Hạ Lan kia đi đâu rồi, nhưng vẫn rất lễ phép đặt câu hỏi: "Xin hỏi huynh đài có nhìn thấy một cô gái Hạ Lan không?".
Người đàn ông cao lớn nhao mắt lại, đột nhiên rút ra một mũi tên, hướng thẳng về phía Độc Cô Dận.
"Huynh đài? Người nào tên là huynh đài hả?" - Tiếng là của tộc Hạ Lan nhưng lại pha một chút giọng hán, hơn nữa còn là giọng một cô gái.
"À" thì ra người đàn ông anh tuấn trước mặt này là một cô gái? Nếu là nữ, tại sao lại muốn mặt y phục đàn ông? Độc Cô Dận nghi ngờ quan sát một lúc, lúc này mới phát hiện kỳ thật y phục trên người cô gái này là kỵ trang ( quần áo cưỡi ngựa) mà tất cả nam nữ tộc Hạ Lan đều thích, chẳng qua là tóc của nàng ta buộc gọn thành đuôi ngựa, ánh mắt lại khá khí khái, trong lúc nhất thời hắn mới có thể nhận định sai giới tính.
"Cô nương, thật xin lỗi" - Hắn vội vã nhả xuống ngựa nói xin lỗi: "Tại hạ nhất thời không nhìn ra, nên mới nhận nhầm cô nương là đàn ông".
Hai hàng lông mày cô gái khẽ giương lên: "Tại sao ngươi tìm Cáp Liên? Ngươi là ai?".
Lúc này Độc Cô Dận đã khẳng định cô gái này chính là người tộc Hạ Lan, nói gì cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này: "Ta là chồng của nàng ấy Độc Cô Dận, ta tới để tìm người vợ bỏ trốn".
"Chồng của nàng ấy? Ngươi lừa ai vậy? Chồng của nàng ấy không phải đã chết rồi sao? Làm sao hắn có thể trở về chứ" - Cô gái làm vẻ mặt không tin.
"Hả?" - Lần này đổi lại cằm Độc Cô Dận rớt xuống.
Hắn đã chết?
**********
Thì ra cô gái này là con gái thứ tư của Nhã Trát Mộc tên Nhã An, từ nhỏ nàng ta đã có dáng vẻ như đàn ông, sau khi lớn lên càng quyết chí phải làm nữ võ tướng đầu tiên của tộc Hạ Lan, bảo vệ sự an toàn của người trong bộ tộc. Ngày hôm đó nàng đi dò xét một nhánh sông nhỏ nơi người trong bộ tộc mới di chuyển tới đang nghỉ ngơi trong chốc lát, vốn tưởng rằng nơi này là bí mật, chắc sẽ không có người phát hiện, nhưng không ngờ bị một con ngựa động dục xông vào, còn mang theo "Chồng" của Cáp Liên.
Hóa ra sau khi Cáp Liên trở lại trong tộc, đối mặt với chất vấn của những người trong tộc, lại thấy đám con gái của Nhã Trát Mộc người người lộ ra vẻ mặt bất an nhìn nàng, rất sợ nàng chưa kết hôn đã chạy về, thì bọn họ sẽ không thể gả đi, vì thế nàng liền nói dối, nói rằng chồng nàng đột nhiên mắc bệnh cấp tính đã chết, nàng không muốn ở lại nơi thương tâm đó, vì thế quyết định trở về. Dù sao biên cương và Trung Nguyên cách xa nhau vạn dặm, hơn nữa người tộc Hạ Lan vốn không muốn hỏi đến những chuyện không vui, cùng lắm là lại đợi người của tộc Hạ Lan tới thiên triều tiến cống mới biết chân tướng sự thật? Đợi đến đến lúc đó nói cũng được, tóm lại đầu tiên phải làm cho nhóm con gái của Nhã Trát Mộc nhanh chóng gả ra ngoài mới được.
Mất ngày nay Nhã Trát Mộc lúc gả liền bốn người con gái, cho nên người trong tộc rối rít vội vàng làm chuyện vui, việc vui vô cùng, Nhã An là đứa con gái duy nhất không gả đi bị các trưởng lãi trong tộc hỏi lung tung nọ kia cũng rất phiền, dứt khoát chạy đi dò xét tình hình xung quanh, để cho đôi tai được thanh tĩnh, cũng tránh không để cho người ngoài xông vào.
Dựa theo tập tục của tộc Hạ Lan, khi gả con gái chỉ có người trong tộc mới có thể tham gia hôn lễ, lúc này nếu có người ngoài xông vào, chẳng những không được hoang nghênh, nếu như người đó chọc giận tân nương nhà người ta, còn rất có khả năng bị giết.
Sau khi Độ Cô Dận giải thích rõ ràng rành mạch sự việc, nàng ta vẫn có vẻ mặt nghi ngờ.
"Có phải là ngươi đối với Cáp Liên không tốt không? Nếu không tại sao nàng ấy lại muốn trở về?".
"Ta...." - Hắn không biết nên trả lời thế nào
"Nhưng mà, sau khi Cáp Liên trở lại chưa bao giờ nói xấu về ngươi, hơn nữa nàng hoàn...." - Lời còn chưa nói xong, từ xa đột nhiên có người dùng tiếng Hạ Lan hô to
Nhã An sau khi nghe xong mặt liền biến sắc, xoay người lên ngựa rời đi.
"Ngươi phải đi đâu?" - Độc Cô Dận vội vàng hỏi.
"Ngươi đừng tới đó! Hôm nay là ngày muội muội ta xuất giá, ngươi mà bị người trong tộc phát hiện, kết quả sẽ rất thảm" - Nói xong, còn dùng tay xẹt ngang qua cổ, đây là dấu tay nàng học được lúc ở biên cương cùng thương gia người hán ép giá.
Nhưng Độc Cô Dận làm sao chịu nghe? Hắn khó khăn lắm mới tìm thấy tung tích của tộc Hạ Lan, lại biết Cáp Liên rất khỏe mạnh, sự nhớ nhung trong lòng lúc này cũng không ngăn được nữa, chỉ cần có thể nhìn thấy Cáp Liên, cho dù muốn hắn chết hắn cũng nguyện ý, thì còn cái gì đáng sợ nữa sao?
Vì vậy hắn lập tức nhảy lên ngựa, thúc giục ngựa đuổi theo.
Con ngựa này cũng không để cho hắn thất vọng, có lẽ cũng là do nhìn thấy được hắc mỹ nhân hiếm thấy vừa xuất hiện lại chạy mất nên không cam lòng, đuổi theo đặc biệt nhanh, một chút cũng không chậm.
******************
Hai con ngựa chạy men theo nhánh sống Hắc Thủy, càng chạy con sông càng rộng lớn, cuối cùng dừng lại ở một lũng sông kín đáo, cuối cùng hắn cũng tìm được nơi cắm trại của tộc Hạ Lan
"Nhã An! không thấy Hồng Anh đâu hết" - Một người trong tộc vừa nhìn thấy nàng ta liền vội vàng nói.
"Hồng Anh? Tại sao không thấy?"
"Hình như là tiểu bảo mẫu không để ý, đặt Hồng Anh lên một con ngựa vừa mới sinh, kết quả con ngựa mới sinh đó không biết chạy đi đâu, Hồng Anh cũng không thấy. A? Đây là ai?". Ánh mắt của người kia rơi trên người Độc Cô Dận, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác.
Nhã An trừng mắt nhìn Độc Cô Dận một cái: "Tại sao ngươi lại theo tới đây?"
"Ta muốn tìm Cáp Liên" - Hắn nói như chuyện đương nhiên.
"Muốn tìm Cáp Liên? Ngươi là ai?" - Sự cảnh giác của người kia càng sâu hơn.
"Là cha ruột của Hồng Anh" - Nhã An tức giận nói xong, quay đầu ngựa một cái định rời đu: "Nếu như những lời hắn nói không phải là giả". Nói xong, nàng ta thúc ngựa rời đi, nói một câu: "Ta cũng đi tìm Hồng Anh đây".
Để lại hai người đàn ông sững sờ tại chỗ.
Độc Cô Dận choáng váng.
Cha ruột của Hồng Anh? Hắn làm cha từ bao giờ vậy? Mẹ của Hồng Anh này không phải là Cáp Liên đó chứ?
"Này, đợi đã....!" - Hắn cũng quay đầu ngựa đi theo. Nói rõ ràng đã! Rốt cuộc chuyện này là sao?".
Vì vậy chỉ còn lại một người ngây ngốc đứng im tại chỗ, trên mặt tràn đầy cát bụi của vó ngựa.
"Cha ruột của Hồng Anh? Đó chẳng phải là chồng của công chúa? Không phải là hắn đã chết rồi sao? trời, chẳng lẽ là quỷ?" - Hắn đột nhiên nhảy dựng lên bất an nhìn bốn phía xung quanh.
Nghe nói quỷ hồn người hán sẽ xuất hiện vào đêm thất tịch âm lịch, hắn ngẩng đầu nhìn mặt tròi một chút, bây giờ hình như cũng vào tháng tám âm lịch rồi. Mặc dù hơn một tháng, nhưng mà quỷ muốn từ Trung Nguyên tới được đây có vẻ khá tốn thời gian?
Toàn thân hắn đột nhiên lạnh run một cái.
"Này!”.
“Hả....?"
Độc Cô Dận đột nhiên qua đầu ngựa trở lại trước mặt người kia, dọa hắn nhảy dựng lên.
"Con ngựa mẹ ở đâu?".
"Hả?" - Người tộc Hạ Lan cực kỳ tin vào quỷ thần, người này hiểu lầm Độc Cô Dận là quỷ hồn trở về tìm Cáp Liên, sợ tới mức nghe cũng không được rõ ràng.
"Con ngựa mẹ, con ngựa mẹ" - Độc Cô Dận có chút gấp gáp: "Mau dẫn nó đi".
"Muốn tìm con ngựa mẹ làm gì?".
"Đi tìm ngựa con".
*************
Độc Cô Dận cưỡi lên con ngựa mẹ đen tuyền cao lớn, cùng gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm Hồng Anh, nhưng hắn không giống như những người khác vừa tim kiếm vừa gọi to, mà là để mặc cho con ngựa mẹ tự động tìm kiếm xung quanh, cuối cùng con ngựa mẹ dẫn hắn tới một ốc đảo tương đối vắng vẻ, nước suối trong suốt bên cạnh rừng cây rậm rạp, cảnh sắc hoang vu rất khác biệt so với những chỗ khác.
Con ngựa mẹ dừng bước, sau khi đến bên cạnh dòng suối ngửa đầu hí, không lâu sau trong rừng cây cũng truyền ra tiếng hí giống như vậy mặc dù có chút non nớt hơn rất nhiều. Hí mấy tiếng, một con ngựa con màu đen từ trong rừng cây đi ra, trên lưng còn có một đưa trẻ trên người mặc bộ quần áo màu đỏ.
Chỉ thấy hai bàn tay của đứa trẻ ôm thât chặt cổ ngựa, hình như là đang ngủ say, gò má non nớt sáng bóng phiếm hồng, nhìn qua giống như một đào nhi.
Đây là Hồng Anh sao? Là con của hắn?
Ngựa con đi tới trước mặt ngựa mẹ. độc cô giận nhảy xuống ngựa, đỡ lấy đứa nhỏ đang còn say ngủ, chỉ thấy lông mày nhỏ nhắn của đứa bé rất dài, lờ mờ giống như dáng vẻ hồi nhỏ của hắn. Nhìn lại trên vạt áo đứa nhỏ một cái, thấy treo một cái gây nhỏ, buộc phía dưới chính là một nửa khác của hồng ngọc anh đào.
Hồng Anh, Hồng Anh, thì ra chính là Hồng Anh.
Trong ngực thoáng chốc bị một cảm xúc rung động tràn đầy, quả thực cảm giác hạnh phúc này bao trù cả người hắn, hắn cười ha hả ôm Hồng Anh nhảy lên con ngựa mẹ, cảm giác được cuộc sống như này đã trọn vẹn.
******************
Vẫn còn chưa về tới tộc Hạ Lan, từ xa hắn đã nhìn thấy có một con ngựa đen đang chạy thẳng về phía mình, trên thân con ngựa đen là một bóng dáng mảnh khảnh màu đỏ, trong lòng hắn nóng lên, cố gắng không làm Hồng Anh thức giấc, dưới chân liền dùng thêm lực, cũng thúc ngựa chạy như bay về phía trước
"Hồng Anh! Hồng Anh!" Tiếng Cáp Liên truyền tới.
"Cáp Liên!!!!”
Giọng nói này vừa phát ra, Cáp Liên không chỉ giật mình, mà thiếu chút nữa té ngã từ trên ngựa xuống, ngay cả Hồng Anh cũng bị hắn làm cho tỉnh giấc.
"Độc .... Độc Cô Dận?" - Nàng nắm chặt cương ngựa, do dự hỏi.
"Cáp Liên! Cáp Liên!" - Những tiếng gọi vang lên tất cả đều mang theo sự vội vàng nôn nóng: "Cáp Liên!".
Trời ạ! Thật sự là hắn! Thật sự là Độc Cô Dận!
Trong ngực Cáp Liên giống như đột nhiên có cái gì đó vỡ bờ, tâm tình kích động giống như nước không ngừng đánh thẳng vào nàng, làm cho cơ thể nàng gần như không đứng vững.
"Độc Cô Dận" - Nàng gần như gào lớn lên.
Cáp Liên từ trên ngựa nhảy xuống, vội vã chạy về phía hắn.
Độc Cô Dận cũng nhảy xuống ngựa, ôm Hồng Anh ở trong ngực bị lật đi lật lại chạy thẳng về phía trước.
"Độc Cô Dận! Thực sự là chàng! Thật sự là chàng!" - Cáp Liên không dám tin, không ngừng hỏi, còn đưa đôi bàn tay nhỏ nhắt lên trên mặt hắn, trên tóc, trên vai và trên quần áo sờ tới sờ lui, thật giống như là muốn xác định hắn là người thật sự, chứ không phải chỉ là một ảo ảnh.
Độc Cô Dận đã kích động đến không nói ra lời, đưa tay ôm thật chặt người con gái hắn ngày nhớ đêm mong vào trong lòng, muốn dùng sự tiếp xúc của cơ thể để khẳng định đây không phải là một giấc mộng.
"Cáp Liên....". Hương thơm ngát nhàn nhạt thuộc về Thảo Nguyên bay vào trong mũi hắn, hắn gần như muốn rơi lệ rồi.
Cáp Liên ở trong lòng hắn ngẩng đàu lên, trên mặt tràn đầy nước mắt: "Độc Cô Dận thật sự là chàng sao? Chàng đến tìm thiếp thật sao? Chàng còn giận thiếp nữa không? Không phải là thiếp cố ý chọc giận chàng đâu, thật xin lỗi, thật xin lỗi...."
Nàng vừa sợ lại vừa vui, vừa sợ sợ lại vừa lo lắng, tại sao những loại tâm trạng phức tạp này chỉ có khi nhìn thấy người đàn ông này nàng mới có?
"Độc Cô Dận, tại sao chàng lại để râu nhiều vậy? Tại sao chàng lại tìm tới chỗ này? Hồng Anh, đúng rồi, chàng có biết Hồng Anh là con của chàng không? Trên đường thiếp trở về mới phát hiện mang thai ....."
Giống như là sợ hắn biến mất, Cáp Liên đem tất cả những lời chất chứa trong lòng trong một năm qua nói ra.
"Độc Cô Dận, chàng đừng đi được không? Thiếp rất nhớ chàng, thiếp không lừa chàng, thật sự thiếp rất nhớ chàng, nhưng thiếp lại không dám trở lại. Chàng..... Chàng đừng đi có được không" - Thật sự là sợ hắn sẽ đi, thật sự sợ trong lúc này hắn sẽ biến mất khỏi cuộc đời của nàng: "Độc Cô Dận....."…
Cuối cùng rốt cuộc có người không nhịn được dùng miệng mình che cai miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của cô. Hắn ngàn dăm xa xôi, trải qua sương gió, khó khăn lắm mới tìm được nàng, trước hết hãy để cho nắn nếm thử một chút ngon ngọt rồi hãy nói!
Dù thế nào đi nữa sau này còn có rất nhiều thời gian để cho nàng từ từ nói, không phải sao?
Bốn năm trước nàng cứu hắn, cái mạng này của hắn cũng đã là của nàng rồi. Hôm nay hắn muốn dùng thời gian cả đời mình để trả ân tình của nàng, về sau nàng có đuổi hắn cũng không đi.
Hồng Anh ở trong lòng hắn đã sớm tỉnh lại, lúc này cũng không thấy hắn khóc nháo, chỉ là mở to đôi mắt tò mò, không chớp mắt nhìn cha mẹ mình đang thắm thiết.
************************
Cách đó không xa, tộc trưởng Cáp Tát Khắc và vợ mình là Nhã Na nhìn về phía hai người đang kề cận gắn bó bên nhau.
"Nàng nói rốt cuộc vương gia này là người hay là quỷ?" - Vừa mới nghe thủ hạ báo cáo, Cáp Tát Khắc nghi ngờ hỏi.
"Thiếp nói là người, nhìn xem, hắn có bóng kìa! Là quỷ thì không có bóng".
"Nếu là người, tại sao Cáp Liên lại nói dối chúng ta là hắn đã chết".
"Không nói như vậy, sợ rằng con gái Nhã Trát Mộc không ai thèm lấy? Nha đầu này hẳn là đào hôn rồi" .(chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc)
"Đào hôn?".
"Ngay cả tính tình con gái chàng chàng cũng không hiểu rõ sao?".
Nhã Na liếc hắn một cái.
"Việc này.... bây giờ nên làm gì bây giờ?"
"Cha đứa trẻ không ngại ngàn dặm xa xôi tìm tới chỗ này, dĩ nhiên là để cho hắn ở lại rồi, cũng đỡ cho Cáp Liên tương tư cả ngày lẫn đêm, hơn nữa đám con gái của Nhã Trát Mộc cũng có thể thuận lợi gả ra ngoài, như vậy không phải là rất tốt sao?".
"Vậy sao? Vậy thì cứ như thế đi" - Mặc dù địa vị là tộc trưởng là người đứng đầu bộ tộc, nhưng mà hắn đã quen thói nghe theo lời của lão bà đại nhân rồi.
Nhã An cười cười, mở miệng cất tiếng hát.
"Khách nhân phương xa, hoan nghênh ngươi tới nơi này. Nơi này có màu đen sâu kín của Hắc Thủy, còn có đại Thảo Nguyên mênh mông vô bờ. nơi này còn núi Hạ Lan tuyết đọng quanh năm, còn có cô nương mà ngươi yêu mến nhất".
Người của tộc Hạ Lan luôn có thói quen dùng điệu hát để diễn đạt ý tứ, nếu vợ tộc trưởng cũng mở miệng hoang nghênh vị vương gia người hán này rồi, thì những người khác trong tộc làm sao dám phản đối?
Cáp Tát Khắc cũng hát lên, những người khác trong tộc ở phía sau hai người, cách đó không xa cũng hợp ca, tràn đầy vui sướng tiếng hát lượn lờ ở giữa núi non, vang vọng giữa chốn biên cương hoang vắng.
"Hỡi người khách nơi phương xa, hoan nghênh ngươi trở thành người nhà của chúng ta. Nơi này có ngựa đen Hạ Lan cao lớn, còn có vô số trâu bò. Nơi này có rượu sữa ngựa thâm nồng, còn có rất nhiều táo đỏ. Hỡi người khách phương xa, xin hãy ở lại thành người nhà của chúng ta. Cùng chúng ta cất tiếng ca hát, cùng chúng ta khiêu vũ dưới ánh trăng".
Ở một nơi hơi xa đó một chút, có một nhóm người thương nhân cưỡi lạc đà đi trên sa mạc khi màn đêm buông xuống, các thương nhân ở trên lưng lạc đà lung la lung lay, một người trong đó trên tay còn cầm chai rượu.
"A? Các người có nghe thấy tiếng hát hay không?" - Người cầm chai rượu kia quay đầu lại nói.
Người phía sau nghiên tai chú ý lắng nghe, thật sự là không nghe thấy gì.
"Ngươi uống nhiều rượu quá rồi" - Bọn họ quay lại nói nói với người kia.
Người kia cười cười, cũng không để ý: "Cũng đúng, nói không chừng là ta nghe nhầm" - Giơ chai rượu lên, lại uống một hớp, nhưng không biết vì sao, tâm trạng hắn đột nhiên cảm thấy rất tốt rất tốt, tốt đến mức hắn cũng muốn ca hát.
Hoàn