Đúng như dự định, Thạch Gia cùng với người dưới trướng của mình chọn ra tầm 500 binh lính tinh nhuệ đi theo hỗ trợ đại công chúa đến Nguyệt Hà Quốc, theo đúng lịch thì phải phải mất 10 ngày thì mới đến Kinh thành của quốc gia kề cạnh, nhưng mà chỉ vừa mới 5 ngày thì một toáng người phi ngựa đến yêu cầu viện trợ.
- Đề đốc đại nhân, cứu mạng, cứu lấy công chúa
Lúc này trên bầu trời xuất hiện vài con chim ưng, bọn chúng thả xuống bột khói, hoà cùng với làn gió đổ bộ xuống, những người trở về khi hít phải loại bột này đều lập tức mất mạng, chuyện đáng ngờ nhất chính là cơ thể bọn họ đều tím đen, bàn tay cào cấu nơi phần cổ như đang cố gắng hít thở vậy.
Tuệ Lâm ở đài quan sát dương cung bắn hạ gần hết những con chim ưng, máu của bọn chúng khi trào ra ngoài người như trở thành một sinh vật sống, nghiền nát cả chủ thể, để rồi trở thành một vũng máu rơi xuống đất, thật may là không ai bị vũng máu ấy làm cho bị thương khi rơi từ trên cao xuống.
Triệu Lữ thấy vậy không ổn, lập tức thực hiện một cú quăng chính xác vớ được một con chim ưng còn sống quẫy đạp trong lưới được giăng sẵn, thế nhưng móng của con chim ưng này lại rất sắc bén, chỉ quẫy đạp một chút đã thấy lưới muốn rách toạt ra, Chu Nam gần đó lập tức mang đến một cái lồng sắt, tuy có thể tạm thời gian nó bên trong đó nhưng không thể tay không bắt sống nó được.
Tuệ Lâm nhìn con chim ưng thật lâu không nói gì khiến cho ai cũng khó hiểu vô cùng, đến cuối cùng quay lại nói:
- Mọi người nghe đây, nếu chưa có sự cho phép của ta, không ai được phép tiến vào hoặc mở lồng ra, Lưu Thành, Lưu Tuấn, hai người trông coi thật kỹ càng.
- Tuân lệnh đại ca.
- Cẩn thận cách xa nó ra, ta sẽ sớm quay trở lại thôi
Trở về phòng của mình, những tiếng vó ngựa xuất thành càng khiến cho Tuệ Lâm không yên, vừa nhìn bản đồ vừa suy nghĩ, "5 ngày đã qua, thời gian phi nước đại so với thời gian đi phải nhanh hơn, có nghĩa là bọn họ rất có thể bị tập kích tấn công ở ngày thứ ba, 2 ngày còn lại là những người còn sống quay lại báo tin, bồ câu đưa tin cũng bị tiêu diệt vì đám chim ưng này, Nguyệt Hà Quốc không nổi tiếng về chim muông nhưng có một bộ tộc lại chuyên về loài chim ưng này, là vũ khí tối thượng của bọn họ, chuyện này không đơn giản chỉ là bộ lạc tấn công để uy hiếp, hơn nữa bộ lạc này nằm ở giữa ranh giới hai nước, lấy đó là nguyên nhân tấn công thì rất dễ gây ra chiến loạn. Bọn người này tại sao lại tấn công vào đoàn sứ giả đại công chúa chứ không phải đám thương nhân giàu có, bọn chúng được thuê? bọn chúng muốn thế?"
Tìm đến người hiểu rõ về bên ngoài có lẽ chính là Triệu Lữ, rất nhanh người được gọi đến.
- Đại ca
- Lại đây, bộ lạc chuyên dùng chim ưng làm vũ khí chiến đấu, đệ biết chứ?
- Vâng, đó là bộ lạc Khắc Ưng, tuy rằng nằm ở vùng đất ít ai xâm phạm, nhưng bọn họ sẽ không tự tiện tấn công người khác, thương đoàn đi ngang cũng nhiều lần được họ giúp đỡ rất nhiệt tình trong những lúc gặp khó khăn.
- Vậy còn một nguyên nhân khắc nữa, bọn họ bị lợi dụng bởi cái tên của chính bọn họ, Triệu Lữ cùng ta đi đến chỗ Cao đại nhân một chuyến, chúng ta cần được cấp lệnh xuất thành, công chúa có lẽ vẫn an toàn.
- Đại ca sao lại nói vậy?
- Người còn về thì công chúa thông minh như vậy cũng sẽ biết cách tìm chỗ trốn đi, chờ đợi cứu viện, nhưng rất có thể là bị trúng độc rồi
Hai người đến chỗ Cao Đức An đề đốc, đã có 2 đại tướng quân xuất binh mã rời đi, là đại tướng quân Anh Đức, và đại tướng quân Quốc Đạt, bọn họ sở hữu binh mã số lượng lớn lại nhiều năm thao trường, một người võ, một người mưu lược nhất định sẽ cứu công chúa an toàn trở ra.
Tuệ Lâm đi vào quan sát từng người, đặc biệt đại tướng quân Đỗ Hải có vẻ như rất ung dung, không có chút lo lắng, người này tuyệt đối có vấn đề.
- Mạc tướng Dương Duy Cường tham kiến đề đốc đại nhân, các vị đại tướng quân, mạc tướng có chuyện cần thỉnh giáo đề đốc đại nhân
- Không có chuyện quan trọng đừng tìm đến ta bây giờ, đi ra ngoài đi
- Thực sự. cần. được. thỉnh. giáo
Cách nói chuyện vô cùng nghiêm túc khiến cho Cao Đức An hơi bất ngờ, để mọi người ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ có 3 người bọn họ, Triệu Lữ được phép nói:
- Theo như những gì mà cha đã dạy, bộ lạc Khắc Ưng không hề có ác ý, chuyện này nhất định có người mượn danh để hòng huỷ diệt bộ lạc hơn nữa chuyện rất có thể xảy ra trong địa phận Tuyết Vũ Quốc ta, một là khiến cho chúng ta xấu mặt vì đến trễ như hẹn, hai là nhanh chóng cướp đi quyền lực trong tay đại công chúa
- Vậy thì đã sao, chuyện chúng ta cần làm nhanh chóng cứu lấy công chúa, chuyện nội chính ra sao thực sự ta dù muốn cũng bất lực tòng tâm
Tuệ Lâm nói:
- Nếu như mạc tướng đoán không nhầm thì lần này nhất định sẽ thất bại, vì chim ưng được phái đến được huấn luyện bài bản, đặc biệt chúng có độc, khi nhóm người cứu viện trở về đột nhiên chết là do lũ chim ưng rắc bột, khi bọn họ hít vào sẽ chết, cơ thể tím đen đó là bằng chứng rõ nhất. Mạc tướng muốn đại nhân cho người của mạc tướng xuất thành trong đêm bí mật cứu viện đại công chúa, bởi vì chúng ta không biết chính xác được thời điểm mà công chúa bị tấn công, chưa tính thời gian phi ngựa trở về, mạc tướng mạo muội nói hai vị đại tướng đã đi quá đường, đi đến biên giới của hai nước chỉ cần chân ngựa đặt chân lên biên giới của Nguyệt Hà Quốc thì bọn họ sẽ lấy lý do đó tấn công và chúng ta buộc phải thương lượng trong tình huống vô cùng bất lợi.
- Có lẽ ta đã quá già để nhìn thấu lòng người rồi.
- Còn một chuyện nữa, đại tướng quân Đỗ Hải xin đại nhân hãy chú ý người này, mạc tướng rời đi ngay trong đêm nay, một sẽ cấp tốc cho người cùng Triệu Lữ đến thông báo cho hai vị tướng quân tuyệt đối không vượt qua biên giới của hai nước không khiến cho hai nước gây ra chiến tranh cần Cao đại nhân đưa 1 tín vật. Một nhóm còn lại do mạc tướng dẫn đầu nhanh chóng đi cứu công chúa, sau đó sẽ hộ tống công chúa đến Nguyệt Hà Quốc an toàn.
- Được
- Lần này nếu như mạc tướng không trở về thì 6 tháng sau tiểu đệ sẽ đến, mong đề đốc đại nhân hãy đem số ngân lượng mạc tướng tích góp gửi lại cho đệ ấy, đây là thanh đoản kiếm là vật để chứng minh thân phận của mạc tướng ở Lưu tiền trang và săn sóc cho người dưới trướng mạc tướng thật tốt
Nói rồi nhanh chóng rời đi, Triệu Lữ dù muốn bàn bạc với 4 người còn lại nhưng không thể được, quân lệnh như sơn, lập tức khởi hành đuổi theo hai người bọn họ mang theo binh phù của đề đốc đại nhân.
Tuệ Lâm vừa về đã cho binh lính trang bị vũ khí.
- Mọi người, luyện tập nhiều năm, đến lúc cũng đã dùng, chúng ta sẽ đi săn những thú đêm, tuyệt đối phải làm theo lệnh của ta, không được phép để bản thân mất mạng, không được phép để thân nhân chờ đợi trong tuyệt vọng, chúng ta chỉ còn vài canh giờ để chuẩn bị, ngay khi mặt trời vừa mất dạng lập tức xuất phát, lần này địch chắc sẽ dùng đến độc nên nhất định phải cẩn thận.
- Tuân lệnh
Tuệ Lâm mang theo 2 thanh kiếm, được mài sắc bén, sau khi tập hợp vào lúc, lồng chim được mở ra, vì là ban đêm nên chim ưng thật sự đã bay chậm lại, bọn họ phải rất cố gắng để đuổi theo, một con đường dài để trở về đến hang ổ của chim ưng, ở đó có rất nhiều chim ưng, hơn nữa còn có người mặc y phục của những người bộ lạc.
Một người đàn ông đi ra ôm lấy chim ưng cuối cùng đã trở về, thấy rõ được tình cảm của người dành cho chim, Tuệ Lâm trong bóng tối nói vừa đủ hai người nghe.
- Ta là người đã giết hại những còn chim ưng còn lại, chúng bị bắn trúng nhưng lại bị một thứ gì đó nghiền nát chỉ còn là bọc máu
- Chắc ngươi cũng đoán được ta là người của bộ lạc Khắc Ưng
- Ta biết, nhưng ta thấy ngươi yêu nó như vậy, ta nghĩ ngươi không phải là chủ mưu
- Ngươi là ai?
- Ta là ai không quan trọng đâu, quan trọng chính là việc ngươi sẽ được trở về như thế nào, ngươi coi chúng như gia đình của mình thì đương nhiên chúng cũng sẽ vì gia đình của mình làm mọi chuyện, ta không muốn chúng ta lại đi giết người vô tội, bọn chúng đang ủ mưu khiến cho hai nước loạn lạc thì ngươi nghĩ bộ lạc của ngươi có tránh khỏi đó không. Bọn chúng là độc nhưng bọn ta chỉ cần cứu sống được đại công chúa thôi
- Được, ngươi muốn gì?
- Đại công chúa đang ở đâu?
- Nếu như ngươi hứa sẽ cứu lấy ta khỏi móng vuốt của bọn chúng, ta sẽ nói
- Ta hứa với tất cả những gì ta có, Dương Tuệ Lâm ta chưa từng để ai phải thất vọng
- Đi thẳng về phía trước khi thấy một dòng sông nhỏ, đi ngược dòng, sẽ thấy một hang động, công chúa của Tuyết Vũ Quốc đang ở đó, nàng ta bị dụ đến đó, nếu muốn cứu người thì nhanh lên
- Ở đó có bao nhiêu côn trùng độc?
- Tất cả đều dồn ở đó, một đổi một không phải vậy sao!
- Không
Quay sang với người mình, nói nhỏ:
- Lưu Thành, Lưu Tuấn cùng 10 người ở đây chặn đường lui của bọn chúng, gặp liền giết không tha, nếu như thấy ai đó được bảo vệ cẩn thận ngoài yên đó ra còn lại giết sạch
- Tuân lệnh