Nửa năm tồn tại trong hoang mạc tiêu diệt gọn gàng nổi lo sơn tặc ở hoang mạc, không những vậy còn đem những người bị bắt đi an toàn trở về với thành gần đó, có chứng nhận rõ ràng của tri huyện, mang lại cả một mỏ sắt trong đó có giá trị quan trọng, vị trí hoàn toàn xứng đáng, Giang Đức phải rất khó chịu cùng là người đến nhưng bản thân vẫn chỉ là giám quân mà tên tiểu tử mới hơn 2 năm đã leo lên được vị trí tướng quân rồi.
Năm người đi cùng sẽ là người hỗ trợ cho tân tướng quân, cũng là giám quân nhưng vị trí hơn hẳn Giang Đức, Tuệ Lâm giữ trong tay 5 đại đội binh do bọn họ trực tiếp huấn luyện, địa ngục huấn luyện hơn cả tiền Dương đề đốc đã từng đưa ra, tuy rằng số binh lính ít nhưng đều là tinh anh, bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng ra tay.
Trở về phòng mình Tuệ Lâm nhìn lại cơ thể đã phát triển đến phải hoài nghi, nếu không phải thì bao giờ, nguyệt sự cũng có dấu hiệu, ngày hôm đó thực hiện cấm thuật phong ấn lại cơ thể của mình, cảm nhận sự khác biệt rõ rệt của bản thân, sức mạnh đã yếu đi hẳn hoi.
Buổi họp sau thời gian đã tụ họp người dưới trướng, Tuệ Lâm đã quyết định, nhìn những ký tự cơ thể của Tuệ Lâm đưa ra, Bình Thiên khó hiểu hỏi:
- Đại ca thực sự phải huấn luyện cả những ký hiệu này nữa sao?
- Đúng vậy, tuy rằng ta có thể chỉ huy hiểu nhiều hơn nhưng ta đề cao chất lượng hơn số lượng, ta không để người của ta bỏ mạng oan ức, từng người phải thống nhất với nhau, chỉ cần làm sai chúng ta sẽ mất mạng trong trận chiến.
- Quá nhiều đấy đại ca!
- 5 người là những người thuộc hết tất cả, còn lại chỉ cần hiểu ý là được, đưa mắt ra sao, ký hiệu tay, âm thanh truyền đến hiểu như thế nào!
- Đại ca điên rồi.
Chu Nam lướt qua nói:
- Đệ đồng ý với đại ca, chuyện ở chiến trường không thể nói trước, đệ tin chắc chắn rằng các huynh đệ sẽ hiểu nhanh thôi.
- Lưu Thành và Lưu Tuấn, hai người còn một thứ phải biết được, vì hai người có gương mặt giống nhau, sẽ là chiến lược gây hoang mang cho địch. Triệu Lữ nơi đó sao rồi?
Lưu Thành và Lưu Tuấn nghệch mặt nhìn nhau rồi chỉ gật đầu chấp nhận, Triệu Lữ trả lời:
- Bọn họ đã làm rất tốt, người của đại ca nhìn trúng thật sự làm việc rất tốt, diện tích hoang mạc đã thu lại rất nhiều những cây lớn được trống đã hoạt động rất tốt, cỏ đã mọc lại tuy rất chậm, chúng ta tạo ra một con đường rất tuyệt, nhân lực trẻ rất hiếu động lại được học chữ nên bọn trẻ rất siêng năng. Nhưng có một điều đệ lo lắng!
- Nếu về tên thầy đồ và trưởng quầy sẽ ăn chặn sao?
- Đúng vậy, bọn chúng không hề tốt như vẻ ngoài, có thể là do người xấu.
- Chuyện đó đừng lo, bọn chúng có tài, dù lòng tham nếu mấy cũng sợ bản thân mất đi những người quan trọng nhất.
Bọn họ rợn người từ khi nào tướng quân của bọn họ lại có suy nghĩ xấu xa ấy vậy, Tuệ Lâm chẳng qua đưa cho thân nhân bọn họ thuốc bổ nhưng phải dọa để bọn họ không gây chuyện.
Lại thêm 1 năm nửa trôi qua êm đềm, đột nhiên một ngày Cao Đức An cho gọi Tuệ Lâm đến phòng của mình.
- Mạc tướng Dương Duy Cường có mặt.
- Ngồi xuống đi.
- Vâng
Ngồi xuống ghế, lúc này những người ở đây đều là những đại tướng quân có kinh nghiệm và rất dũng mãnh, cũng có người không hề xem cha Tuệ Lâm vào trong mắt, rất kiêu ngạo, vậy nên con trai thì sao chứ.
Cao Đức An bắt đầu.
- Lần này ta triệu các tướng đến đây là vì một nguyên do, chắc các vị đã biết Đại công chúa Hải Châu sẽ đại diện làm sứ giả đến Nguyệt Hà Quốc chúc mừng thái tử đăng cơ, hoàng thượng đã yêu cầu chúng ta sẽ chi thêm quân bảo vệ công chúa, đây là công việc vô cùng quan trọng, cũng sẽ rất nguy hiểm, riêng ta đề cử tướng quân Duy Cường đi lần này, các tướng có tiến cử ai không?
Anh Đức đại tướng quân là người công tư phân minh, ăn to nói lớn, việc lần này liên quan đến sinh mạng của đại công chúa giao cho một tướng quân nhỏ nhắn thư sinh, tất nhiên là không chấp nhận, nói:
- Đại nhân, mạc tướng muốn tiến cử một người, Thành An tướng quân, người này kinh nghiệm phong phú, nhiều năm trong doanh trại hiểu đường đi nước bước rõ rệt nhất, xuất thân là một võ giả giang hồ khả năng bảo vệ đại công chúa là tốt nhất.
Cao Đức An đề đốc ra lệnh:
- Triệu tướng quân Thành An đến đây.
Quốc Đạt đại tướng quân tiến cử:
- Riêng mạc tướng đề cử Thạch Gia tướng quân, đồng hành cùng công chúa, đối mặt với bao nhiêu thứ khác ngoài võ công ra, rất có thể tướng quân Thành An sẽ không giữ được bình tĩnh chính mình lại gây chuyện làm mất thể diện nước nhà.
Đại tướng quân Anh Đức đập bàn nói:
- Quốc Đạt ngươi nói vậy là có ý gì! Thạch Gia của ngươi chưa đánh đã sợ thua có thể khiến đại công chúa tự hào sao.
- Nhưng cứ ngu xuẩn lao vào hy sinh oan uổng bao nhiêu tính mạng, là mạng người đấy, hơn nữa còn là tính mạng của công chúa.
Đỗ Hải đại tướng quân, luôn chống đối với người họ Dương, lên tiếng:
- Theo mạc tướng thì cứ cử hai người bọn họ cùng đi hộ tống đại công chúa, nhưng không thể là tướng quân Dương Duy Cường, nhập ngũ còn quá trẻ, quá non yếu, không thể hộ tống đại công chúa được
Ngân Lâm đại tướng quân lên tiếng:
- Chỉ là tiến cử thôi, sao không để việc chọn là của đại công chúa, nếu như có chuyện gì thì chúng ta cũng không cần gánh quá nhiều tránh nhiệm, việc công chúa chọn người cũng giúp cho quan hệ đến Nguyệt Hà Quốc không bị người khác soi mói, dù là vị tướng quân nào cũng là nhân tài mà mỗi vị ở đây tiến cử, đặc biệt không mất đi cơ hội cho từng người.
Thế là tất cả lựa chọn ý kiến của Ngân Lâm đại tướng quân, để công chúa chọn lựa vị tướng theo mình, không mất quá lâu để đội sứ giả đến, quả thật là một kiệu xe xa hoa lộng lẫy, tuy rằng không phải là nữ hoàng tương lai bởi vì khi sắc phong đại công chúa đã bố cáo sẽ không đăng cơ mà một lòng vì Tuyết Vũ Quốc.
- Tham kiến đại công chúa, vạn tuế vạn vạn tuế.
- Bình thân
- Tạ công chúa
Ở lại nơi này 10 ngày để những người khác nghỉ ngơi phục hồi thể lực vì chặn đường dài kia vô cùng khó khăn, không chỉ quảng đường dài mà còn những nguy hiểm rình mò bên ngoài chưa biết được, Cao Đức An tiến vào yết kiến.
- Thần, Cao Đức An tham kiến đại công chúa
- Bình thân, Cao đại nhân có chuyện gì cần phải hỏi ý kiến của bổn cung?
- Chuyến đi lần này thần phụng ý chỉ của hoàng thượng phái các tướng theo hộ tống cho công chúa, hiện tại có 3 ứng cử viên, mỗi người có một đại đội binh khác nhau, thực lực không thể xem thường, hiện muốn được diện kiến công chúa, thần mạo muội mong muốn công chúa phân ưu lần này nên chọn ai.
- Nếu là chuyện chọn người đi theo, thì bổn cung cần một người rành đường, có thâm niên là được, thực lực của bổn cung không yếu, không khiến Cao đại nhân quá lo lắng như vậy.
- Vậy thần sẽ gọi Thạch Gia tướng quân đến, người này xuất thân ở đây, là người nắm rõ địa hình theo dẫn đường cho công chúa là hợp lý nhất.
- Cũng được, bổn cung ở đây 10 ngày để mọi người nghỉ ngơi chính đốn quân trang, đã làm phiền Cao đại nhân rồi.
- Không phiền, không phiền, thần xin lui.
Đề đốc vừa rời đi, Kim Oanh cung nữ hỏi:
- Tại sao công chúa không đề cử người đó?
- Ý ngươi là ai?
- Công chúa không cần làm bộ với nô tì, người nhận lệnh làm sứ giả lần này không phải là vì tiểu binh lính đã cứu người ở núi Lâm Sơn sao!
Gương mặt đại công chúa hơi ửng đỏ, lần đó lúc nguy cấp thì người đó xuất hiện tuy không thể đánh thắng nhưng dám kéo dài thời gian để người đến ứng cứu, đặc biệt bế người luồng lánh né tránh tấn công chết người cước pháp rất mạnh, tuy không biết rõ là ai, nhưng khẳng định người này cũng phải là binh lính ưu tú mới được chuyển đến biên phòng thủ hộ, lúc đi cũng rất vội vả như sợ trễ giờ vậy, không manh mối không biết cách nào tìm ra người chỉ đành lưu lại ở đây xem xét.
Bên ngoài tiếng nói:
- Thần là Thạch Gia theo lệnh của Cao đại nhân đến diện kiến đại công chúa.