Cái tên "Tuệ Linh Lâm" bắt đầu vang danh từ Kinh Thành với thân phận là nam nhân của đại công chúa, tuy rằng không thể thành thân đàng hoàng nhưng đến cả hoàng thượng cũng im lặng trước sự xuất hiện này, dù sao cũng chỉ là thứ dân, hơn nữa quyền lực rơi vào tay thường dân sau này khi thái tử đăng cơ cũng rất dễ lấy lại, không có tư cách bên cạnh chẳng khác nào người ở thanh lâu bán thân lưu lại phủ đệ của công chúa.
Mỹ nam đương nhiên rất thu hút nữ nhân có quyền có tiền, và Tuệ Lâm không phụ lòng bọn họ mỗi ngày đều sẽ cùng cung nữ Nhật Tú rời khỏi phủ du ngoạn xung quanh, không thì dùng cái danh sũng nam để quấy nhiễu khá nhiều nữ nhân cùng với gương mặt ưa nhìn của chính mình, trăng hoa chính là từ chỉ đến sũng nam này của công chúa.
Hữu Triều nhăn nhó hỏi thẳng.
- Tuệ Linh công tử, ngươi đừng làm mất mặt hoàng tỷ của ta chứ!
- Thảo dân chỗ nào làm mất mặt công chúa nhỉ, hơn nữa công chúa cũng chẳng nói gì, đó cũng chỉ là một vài nữ nhân qua đường mà thôi. Thái tử yên tâm thảo dân tuyệt đối là người giữ ấm giường cho công chúa tuyệt nhất.
- Ngươi đi quanh cả Kinh Thành trêu hoa ghẹo nguyệt, đến cả các vị phu nhân cũng không bỏ qua, ngươi muốn đến đó cũng phải bỏ cái thói đó đi.
- Vậy là đã có giấy mời đúng không? Có mời công chúa không? Thảo dân đi cùng được đúng không?
- Ngươi... vô sĩ.
- Thái tử quá khen, thảo dân đã làm nhiều điều như vậy mà không được mời thì thật sự chán nản.
- Phụ hoàng đang sắp xếp người đi lần này, chỉ cần ngươi thể hiện tốt ở đại hội võ thuật thường niên, cùng với cái danh của ngươi nữa, ta khẳng định ngươi sẽ được đi cùng lần này.
- Đại hội võ thuật thường niên?
- Là thời điểm tranh tài của bậc hiền tài võ thuật, nếu như muốn được cống hiến cho đất nước thì chắc chắn đây chính là bệ đỡ tốt nhất, vị trí không hề dưới tứ phẩm được, ngươi không công danh, không tiền tài, ngươi ngoài cái bộ mặt nhìn được ra thì chẳng có gì bằng với hôn phu năm xưa của hoàng tỷ.
- Công chúa có hôn phu sao?
- Sao lại không? Chẳng qua huynh ấy sớm đã tử trận, chôn vùi cùng với cha ngươi trong trận chiến năm đó.
- Vậy thảo dân không nên nhắc lại chuyện này làm gì, nhưng thái tử này thái tử nghĩ thần có đủ sức mang lại vẻ vang cho công chúa không!
- Ngươi đang nghĩ gì vậy!
Tuệ Lâm sao lại không rõ được cái trận đấu thường niên này, đây chính là chuẩn bị để trận chiến giữa các quốc gia của liên mình, chọn lựa ra những đệ nhất của đất nước đến mùa đông sẽ diễn tra trận chiến ngầm giữa các đất nước, chỉ cần 3 lần xếp cuối cùng thôi coi như đất nước đã bị các nước khác nhắm đến xâu xé, và thật không may Hoàng Vũ quốc đã đừng cuối hai lần rồi, lần này nếu như đứng cuối nữa chắc chắn sẽ phải đổi tên.
Tất cả nam nhân trong Kinh Thành đều nhận định đây là cơ hội để gây sự chú ý đến các công chúa, đặc biệt là vị công chúa được sủng ái kia, không những là thiếu nữ xinh đẹp thông minh nhất Kinh Thành còn có thể hưởng đặc quyền hoàng tộc, ít ai có được, bọn họ biết trận chiến này nhất định sẽ có sự góp mặt của kẻ trăng hoa kia, nhân cơ hội này cho hắn một bài học cũng là cách hay.
Cuối cùng cái ngày đã đến, số lượng nam nhân đăng ký nhiều hơn năm ngoài gấp 3 lần, vì vậy việc lọc ra những nam nhân ưu tú đặc biệt được coi trọng, những người đang có quan hệ lớn, có tiếng tăm đều được duyệt để vào vòng sau, Tuệ Lâm nhìn miếng gỗ có khắc tên của mình lại thêm con số trên đó, một cảm giác bất an chợt hiện lên, cầm miếng gỗ lên xăm soi thật kỹ nên không chú ý đến xung quanh mà đụng phải một người thật sự rất to lớn cùng với thanh đại đao khổng lồ trên lưng.
- Xin lỗi.
Cả hai đồng thời nói ra câu đó rồi cùng nhìn nhau, thông qua đôi mắt của nhau dường như có gì đó rất đỗi quen mắt, nhưng nhất thời bọn họ không nhớ ra là ai đã từng gặp nhau, nam nhân to lớn tự giới thiệu trước.
- Tại hạ là Dã Trung Kiên lần đầu tham gia đại hội võ thuật lần này.
- Tại hạ họ là Tuệ Linh, tên mang một chữ Lâm, cũng là lần đầu tham gia.
- Tuệ Linh huynh đệ thật sự muốn tham gia, nhìn vóc dáng hai người chúng ta đã đoán được kết quả rồi, ta đến đây chính là vì vị trí đứng đầu mà đến đây.
- Thật hay qua, tại hạ cũng vậy.
- Hẹn gặp nhau ở vòng chung kết, nếu như vị huynh đệ đây có thể làm được.
Nói rồi cười lớn tiếng rời đi, điều này khiến Tuệ Linh Lâm có chút nghệch mặt ra chưa gì đã bị người ta đánh phủ đầu rồi, cũng dễ hiểu mà với cơ thể khổng lồ đó, cộng thêm thanh đại đao sau lưng rất nhiều người phải cúi đầu chịu thua khi đối mặt.
Ở phòng chờ riêng của mình, một cung nữ đi đến chào.
- Tuệ Linh công tử, công chúa có lời mời.
- Ồ, ta mới rời đi không bao lâu mà công chúa đã nhớ nhung gọi đến phục vụ giường sao, nhưng sao nhìn ngươi lạ quá vậy, có phải... ngươi là người mới vào cung không?
- Công tử, đường này.
- Cô nương tên gì vậy? Mới vào có gì lo lắng không? Có gì cần giúp đỡ không? Ta đây ở chỗ công chúa rất có tiếng nói, nhất định sẽ nói giúp ngươi vài lời, khẳng định ngươi sẽ sống rất tốt phục vụ ta và công chúa.
Bọn họ đi quãng đường dài tiến thẳng đến một nội viện rất xuân sắc, mọi thứ đều xanh tươi, cung nữ, công công ở đây nhiều hơn cả phủ đại công chúa, bọn họ đêu rất quy củ làm việc, nghiêm chỉnh tôn trọng khách của chủ tử, đi cả dọc đường miệng không ngừng nói nên khi vừa được dẫn đến Tuệ Lâm đã đem tách trà trên tay ai đó đổ hết vào miệng, sau đó còn không quên thể hiện khoái cảm trong người, đặt tách trà trên bàn rồi mới nhận ra xung quanh rất nhiều ánh mắt nhìn đến mình.
- Ta biết ta có chút ưa nhìn nhưng các ngươi không cần nhìn ta như vậy, sao nhìn các ngươi lạ quá vậy!
Tiếng nói của người gần nhất đó vang lên.
- Tuệ Linh công tử đó là tách trà của bổn cung.
- Chúng ta... bổn cung?
Chưa kịp nói hết ý thì nhìn xuống một thiếu nữ xinh đẹp đang vô cùng tức giận, lúc này Tuệ Lâm ra sức bàng hoàng trước mặt bọn họ, gương mặt tái đi, tay chân cũng chủ ý run nhẹ, nói tiếp.
- Công chúa là ai? Công chúa của thảo dân đâu!
- Công chúa của ngươi!!! Hoàng tỷ của bổn cung sao lại chọn loại người như ngươi chứ.
- Hoàng tỷ? Vậy công chúa là hoàng muội của công chúa của thảo dân. Hình như thảo dân nói chuyện không rõ nhỉ, hay thế này dù sao cũng là công chúa, vậy thảo dân sẽ gọi là tiểu công chúa nhé. Đa tạ tiểu công chúa vì tách trà ngon, rất hiếm khi thảo dân được thưởng thức tách trà ngon như vậy, tuy rằng không có danh phận phò mã nhưng ít nhiều gì thảo dân cũng lớn tuổi hơn tiểu công chúa đây, có thể gọi một tiếng tỷ phu cũng được.
- Ngươi... cái tên vô sĩ nhà ngươi...
- Không không, công chúa nên gọi thảo dân là tỷ phu, cảm thấy còn người vẫn có thể gọi một tiếng Lâm huynh, con người thảo dân không hề nhỏ mọn về cái tên gọi đâu.
- NGƯỜI ĐÂU, ĐEM HẮN GIAM VÀO ĐẠI LAO CHO BỔN CUNG.
Đám lính bên ngoài đang chờ mãi lệnh này nhưng bọn họ tuy vũ khí được trang bị đầy đủ nhưng với một cao thủ chạy trốn thì đó không thành vấn đề, sau một hồi một người chạy cả đám rượt đã khiến cả tẩm cung lộn xộn cả lên. Tuệ Lâm không nhanh không chậm chạy ra khỏi tẩm cung thì tông thẳng vào hoàng bào đang đến thăm công chúa, còn đang mơ màng đến thưởng thức vị trà ngon cùng với những câu văn thơ đầy ẩn ý tốt đẹp.
- Xin thứ lỗi.
Công công hầu cận A Tài thấy tình hình liền quát lớn.
- Tên dân đen hèn mọn như ngươi gây loạn trong nội cung rồi còn muốn rời đi sao! NGƯỜI ĐÂU GÔNG CỔ HẮN LẠI.
Lại thêm một đám lính lao đến, bọn người này có vẻ khá hơn được một chút, tuy nhiên bọn chúng chẳng bắt được người, đến cả đám công công cũng xông đến bắt giữ, Tuệ Lâm cười nói.
- Thảo dân không làm phiền mọi người nữa, thần xin cáo từ.
Chặng trước mặt là một nam trung niên cơ thể răn chắn, cả người được bọc bởi đao khí, khẳng định là người không tầm thường, những đường thương khá quen thuộc có thể nhận định đây là phụ thân của Mai Uyên Đào.
- Mai tướng quân là người nhà cả mà thôi, tại hạ là Tuệ Linh Lâm được lời mời của vị công chúa trong tẩm cung đó mà đến đây, nếu không có người dắt vào thì làm sao có thể dễ dàng xâm nhập vào đây.
- Ngươi làm sao biết được ta?
- Với thương pháp điển hình tập trung vào những cú đập nhanh và dứt khoát như vậy thì chỉ có thể là của Mai gia, có vài lần được diện kiến tiểu thư nhà biểu diễn nên mới nhận ra được như vậy.
- Ngươi theo ta trở lại chịu tội trước hoàng thượng.
- Hoàng thượng? Đâu!
Lúc nhìn lại thì quả nhiên hoàng bào kia, cùng với đôi chân mày điển hình đó khẳng định là phụ hoàng của đại công chúa, cả hai nhanh chóng đi đến quỳ xuống, hoàng đế cũng là lần đầu gặp sủng nam trong phủ đại công chúa, người này thân thủ nhanh lẹ, không tấn công gì nhiều nhưng đôi chân rất tốt, cũng muốn có được người về trướng mình, hậu thuẩn cho việc sau này đăng cơ của thái tử.
- Ngươi là Tuệ Linh Lâm!
- Đúng là thảo dân thưa hoàng thượng.
A Tài hét lớn.
- Láo toét, ngươi chỉ là một dân thường, đứng trước mặt thiên tử chí tôn dám chạy loạn như vậy, ngươi có ý định gì? Xem thường hoàng thượng sao!
- Khởi bẩm hoàng thượng, nếu như thảo dân có thể chiến thắng được đại hội võ thuật lần này thì thần có thể nhổ răng thối của vị đại nhân này không?
Hoàng đế cũng sững người trước yêu cầu đó, nên chiều theo hiền tài hay là chiều theo trung thần nhiều năm phục vụ mình, cũng thật khó lựa chọn.
- Trẫm không cho phép ngươi đụng đến ái khanh của trẫm, nhưng đổi lại nếu như ngươi có thể thắng được đại hội võ thuật lần này thì trẫm sẽ xem xét chuyện giữa ngươi và đại công chúa, hơn nữa sẽ cho ngươi cùng đại công chúa làm sứ thần đến giam gia đại hội liên minh của thiên tử.
- Chỉ cần công chúa được hoàng thượng tin tưởng giao trọng trách thì thảo dân cũng có cách để bước vào đó, phần thưởng này cũng như không?
- Được, nếu ngươi đã tự tin như vậy, nếu như ngươi thắng thì trẫm sẽ ban hôn cho ngươi và bất kỳ vị công chúa nào, ngoại trừ đại công chúa, kể cả là cửu công chúa thân yêu của trẫm.
- PHỤ HOÀNG...
Tiếng hét lớn của cửu công chúa đã cắt ngang tất cả, Tuệ Lâm mới nhận ra đây chính là cửu công chúa nổi tiếng trong miệng nhân gian.
- Ồ, đấy là cửu công chúa sao!
- Rất xinh đẹp đúng không? Đây là công chúa trẫm yêu quý nhất.
- Thảo dân muốn đại công chúa cho dù không có thân phận phò mã, chỉ cần hoàng thượng nắm lấy tay của công chúa giao cho thần, nhiêu đó là đủ rồi.
Cả câu nói đó nhưng ngàn vạn cung tên đâm xuyên vào lòng tự tôn của cửu công chúa, hơn nữa cũng khiến tất cả phải ngạc nhiên, chưa từng có nam nhân nào từ chối cửu công chúa sau khi đã nhìn thấy nàng, dù với bất kỳ hoàn cảnh xuất hiện nào.
Cửu công chúa chỉ thẳng vào mặt của Tuệ Lâm mà nói rõ.
- Tuệ Linh Lâm, bổn cung nói cho ngươi biết, bổn cung có dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng sẽ không để ngươi cùng hoàng tỷ toại nguyện đâu.
Tuệ Lâm thấy vậy thì nhún vai coi nhẹ mọi thứ, còn giễu cợt lại.
- Tiểu công chúa thật nóng nảy khác với công chúa của thảo dân luôn điềm tĩnh, nhẹ nhàng và rất yêu thảo dân.
Hoàng đế thấy tình hình không ổn liền nói.
- Cẩm nhi.
- Phụ hoàng hắn đã...
- Hắn đã làm gì?
- Hắn đã đụng đến thứ của nhi thần trước mặt tất cả cung nữ và công công, nhi thần không còn mặt mũi nhìn đến ai nữa, nhi thần... hức... hức...
Nghe không rõ được gì hết, hoàng đế đã nổi trận lôi đình, giọng nói, ánh mắt, sắc mặt hoàn toàn đã không còn nho nhã như trước nữa, trong đó là địch ý là sự uất ức của người làm cha.
- Ngươi... Tuệ Linh Lâm, ngươi đã làm gì công chúa của trẫm.
- Chẳng qua chỉ là đụng một chút, uống một hơi, tiểu công chúa đừng nói vậy khiến cho hoàng thượng hiểu lầm chứ.
- Ngươi còn dám nói như vậy sao, Mai tướng quân khanh chặt tay hắn của trẫm.
Cha của Mai Uyên Đào khó xử, bản thân đã nhìn ra thực lực của nam nhân này, người này không đơn giản, vội khuyên răng hoàng thượng.
- Hoàng thượng xin hãy suy nghĩ cho kỹ, tiểu tử này là hy vọng của chúng ta, thần không muốn chúng ta diệt vong chỉ vì...
- Nếu như không có hắn thì trẫm cũng còn rất nhiều nhân tài khác...
Vừa hay lúc này Hải Châu công chúa và Hữu Triều thái tử xuất hiện cứu nguy, bọn họ biết được người đã bị dụ đi, tuy rằng đại công chúa rất an tâm nhưng thái tử lại vẽ ra rất nhiều trường hợp và tình hình xấu nhất đang ở trước mắt, cả hai đến hô.
- NHI THẦN THỈNH AN PHỤ HOÀNG.
- Miễn lễ, đại công chúa xem người của mình đi, hắn cả gan đụng đến Cẩm nhi, trẫm hôm nay nhất định sẽ lấy đi đôi tay dơ bẩn của hắn.
Hải Châu vội quỳ xuống khẩn khoản cầu xin.
- Phụ hoàng, không thể nghe từ một phía được của hoàng muội được, xin phụ hoàng cho Tuệ Lâm giải thích hành động của mình.
- Hắn đã nói là hắn có làm.
- Tuệ Lâm mau nói rõ tình hình lúc đó đi.
Tuệ Lâm cố ý không hiểu, thoát một cái đã đến gần công chúa, đưa tay đến ôm công chúa sát vào mình, hùng hổ tuyên bố.
- Thảo dân tuyệt đối không lấy cửu công chúa, Hải Châu công chúa mới là ý trung nhân của thảo dân, hoàng thượng đừng có chia rẻ đôi uyên ương chứ.
- Ngươi nói trẫm chia rẻ ngươi và đại công chúa, vậy ngươi nói gì về chuyện của cửu công chúa.
- Chỉ vì đi xa từ chỗ phòng nghỉ của đại hội đến chỗ tiểu công chúa mà thảo dân khát quá, lúc đó không biết nên đã uống cạn tách trà của công chúa, hơn nữa rõ ràng là cửu công chúa vô lý trước cho người muốn bắt nhốt thần vào đại lao. Nếu nói là là đụng chạm thì đây là mới đụng chạm.
Trước bao con mắt Tuệ Lâm ôm lấy đại công chúa, hơi nghiêng người về phía trước, hôn lấy công chúa trước sự ngạc nhiên của bao người và vả đại công chúa, sau đó còn mặt dày tuyên thệ.
- Đây mới là đụng chạm, đây mới là công chúa của thảo.