Dương Hương Chi vừa rời đi được một lát thì người tưởng chừng như đã chết bỗng sống dậy, ngồi đó ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- Ngươi... ta... rõ ràng ta đã chết rồi mà, ta còn nhìn thấy... không tỷ ấy không phải con người như vậy.
- Ngươi bị tỷ tỷ của mình khống chế mà không hay biết, những chuyện ngươi làm những câu ngươi nói, không chủ đích đều do tỷ tỷ ngươi muốn vậy, vậy thì khi tỷ tỷ ngươi đã ôm ngươi đã nói câu gì.
- Con nhỏ ngu ngốc ngươi đã mang lại cho ta rất nhiều phiền phức, đây là lần đầu tiên ngươi làm đúng đấy, ngươi đã chết rồi, mọi chuyện sẽ sớm thành thôi.
- Ồ nói nhiều như vậy sao, ta thực sự không hiểu là ngươi ngây ngô hay là ngươi ngu thật đây, nhưng trước khi nhân vật chính là ngươi xuất hiện, ngươi buộc phải cưỡng chế ở riêng và không được tiếp xúc với nương của ngươi trong khoảng thời gian dài đấy.
Chu Nam từ bên ngoài bước vào cùng với sợi dây xích cần thiết.
- Vậy đây là người mà ca cần giữ chân sao?
- Đúng vậy, ca trước mắt đảm bảo cho cô ta không xuất hiện, cứ như một người hoàn toàn đã chết, chuyện tiếp theo chính là đối mặt với hắn.
Người được mang đi thì Lĩnh Giao Linh cũng xuất hiện, gương mặt thất thần, thần sắc nhạt nhợt, trong hai người con người mà cô yêu thương nhất đã lựa chọn cái chết để tỷ tỷ của mình có cơ hội trở mình.
- Dương. Tuệ. Lâm ngày hôm nay ngươi đã giết chết con gái ta thì ngày sau ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không bằng sống.
- Không cần phải lo lắng như vậy đâu, phán quyết của ta dành cho ngươi, kẻ đã giết chết nương của ta, giết người đền mạng chắc ngươi đã nghe đến câu nói này rồi đúng không?
- Đúng chính ta đã hạ độc nương của ngươi nhưng ngươi cũng đã giết chết con gái của ta, chúng ta ai cũng phải cần đền một mạng.
Triệu Lữ lúc này bước vào, vẫn gương mặt bình thản nhưng lời nói phát ra đầy đe doạ.
- Là người này sao?
- Đúng vậy, đi đến chỗ đó đi ca, cưỡng ép hay làm bất cứ thứ gì, hãy khiến cho ả ta trở nên muốn tự sát cũng không thể làm gì được.
Lĩnh Giao Linh không muốn nhưng làm sao sức lực của nữ nhân khuê phòng có thể chiến thắng được, bị đánh ngất đem đi, đương nhiên là Tuệ Lâm biết Dương Hương Chi đang ở gần đó mà nhìn thấy hết tất cả, nhưng gì mà cô ta thấy thì hắn, Tuệ Linh Phá cũng có thể nhìn thấy được.
Những ngày sau, Dương phủ đầy ấp những phần quà không rõ từ đâu nhưng bọn họ đều mang đến những thượng phẩm rất hiếm khi được thấy, ấy vậy mà cánh cửa chính hoàn toàn không hề có động tĩnh, luôn yên ắng, ngược lại cửa sau lại nhộn nhịp người đi người vào bởi vì bọn họ cửa sau đi du ngoạn thường phục vi hành, ăn những món ăn đơn giản nhất, thưởng thức những tài nghệ ven đường, đôi khi sẽ rộng rãi cho bọn họ một chút ngân lượng giúp đỡ.
Lần này Tuệ Lâm đổi sang nam trang dẫn đường cho tất cả, tuy không biết những chỗ xa hoa nhưng những chỗ bình dị lại nắm rõ như lòng bàn tay, đặc biệt là ngoại thành cảnh sắc, nơi mà bản thân chưa có cơ hội được đặt chân đến, cũng là nơi mà Lĩnh Thái Duy cùng Tuệ Linh Bảo Huệ đang đi cùng nhau, hai nhóm người cùng nhau tranh lấy một chiếc thuyền xa hoa nhất.
Lĩnh Thái Duy lên tiếng trước.
- Các ngươi có biết ta là ai không mà dám tranh...
Chư nói hết câu thì dường như hắn đã nhận ra một gương mặt hắn muốn chinh phục, Tường Vinh hoàng tử lên tiếng.
- Ta không cần biết ngươi là ai? Hôm này chiếc thuyền này là của ta.
Tuệ Linh Bảo Huệ sao lại không nhận ra gương mặt đó, gương mặt bản thân đã từng nghĩ sẽ không còn gặp lại, người đã từng được định sẵn sẽ lên vị trí thiên tử, người mà ông đã thúc ép để có được sự chú ý, nhưng tất cả đều bị nha đầu y phục còn không chỉnh tề cướp lấy sự chú ý, tiến lên phía trước thỉnh an.
- Tiểu nữ tham khiến Vũ công tử, đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.
- Ngươi là...
- Tiểu nữ là Tuệ Linh Bảo Huệ, năm đó cùng với công tử đàm đạo văn thơ.
- À, lâu ngày không gặp tiểu thư vẫn xinh đẹp như ngày nào, nếu đã là người quen thì không biết tiểu thư có muốn cùng nhau du ngoạn không? Chúng ta đến đây muốn được tận mắt nhìn thấy những cảnh sắc đẹp nhất.
- Nếu như Vũ công tử không chê, tiểu nữ xin dẫn đường.
- Cảm phiền Tuệ Linh tiểu thư rồi.
Tuệ Linh Bảo Huệ nhìn thấy một thiếu niên đôi mắt như soi vào lòng người, nghĩ rằng là hậu cần theo cùng, chỉ cần sau này có được vị thế mẫu nghi sợ gì không có được nam nhân nàng ta muốn, dù sao bản thân cũng chẳng có tình cảm với kẻ bám lấy nương như tên hôn phu này.
Mọi người lên thuyền, Tường Vinh hoàng tử đối với Lĩnh Thái Duy chặn đường.
- Ta không có mời ngươi lên thuyền của ta.
- Nhưng ta là hôn phu của Tuệ Linh tiểu thư, không thể để tiểu thư ấy đi cùng với một đám nam nhân như các ngươi được.
Mai Uyên Đào nghe vậy nói.
- Ý của ngươi là ta cũng là nam nhân.
- À không tiểu thư, chằng qua ta đây chỉ lo lắng cho hôn thê của mình mà thôi.
- Nàng ta cũng chưa phải nương tử của ngươi, ngươi lo xa quá đó, chúng ta đều là người từ Kinh Thành đến, đối với nữ tử nơi này không xem vào trong mắt, do dù Tuệ Linh tiểu thư có xinh đẹp cỡ nào thì ở đây chúng ta có mỹ nhân còn hơn cả nàng ta, ngươi lo cái gì chứ.
- Tuệ Linh tiểu thư, ý của tiểu thư thế nào?
- Thế nào là thế nào, dù sao cũng đã lên thuyền, chẳng lẽ ngươi lại bảo nàng ta bước xuống cùng ngươi.
Tuệ Lâm lúc này mới lên tiếng.
- Huynh đừng chặn đường nữa, người ta là hôn phu có quyền lo lắng cũng có quyền lo sợ khi hôn thê xinh đẹp để ý đến nam nhân khác, Mai tiểu thư xin hạ hoả, đều là người trong thành đừng làm khó nhau làm gì.
- Nhưng mà hắn là ta là người kiêu ngạo nhất, đến cả lời xin lỗi hắn cũng chưa nói.
Lĩnh Thái Duy điếng người, nhưng ánh mắt của Tuệ Linh Bảo Huệ bảo hắn phải cúi người, hắn cũng phải cắn răng mà làm theo.
- Ta là Lĩnh Thái Duy, mong mọi người sẽ bỏ qua cho sự nhất thời của ta, ta chẳng qua muốn lấy lòng hôn thê của mình mà thôi.
Tường Vinh hoàng tử bỏ qua cho hắn, nhưng không buông khỏi đề phòng, con thuyền bắt đầu trôi, bản thân bị Tuệ Linh Bảo Huệ làm phiền, hơn nữa cái tên nói mình lo lắng cho hôn thê lại quấn lấy người mà bản thân nhắm đến, bọn họ như muốn phá hoại không khí nơi này đúng hơn.
Tuệ Lâm bước ra khỏi đó đi đến mũi thuyền tận hưởng không khí, La Khánh Phi đi đến.
- Sư muội đang ưu phiền chuyện gì?
- Chuyện thì không đáng nhưng trong lòng vẫn để tâm, La sư huynh đã xuất sơn được bao lâu rồi?
- Cũng đã được vài năm, khi đến đây chiếc hộp rung lên ta mới nhớ ra món quà mà sư phụ đã gửi, vừa hay gặp được muội quả thực là may mắn.
- La sư huynh đến đây là vì chuyện gì?
- Ta phụng lệnh sư phụ đến để lấy lại một thứ, một bảo vật đã bị một tên trộm lấy mất, chỉ cần người có lòng tham có được nó nhất định sẽ trở thành một thương nhân tài phú, nó giống như một con ấn, phía trên là một con kỳ lân há miệng rất to.
- Kỳ lân, muội sẽ để ý đến hình thù kỳ lạ này.
- Muội đang hoài nghi điều gì?
- Lĩnh gia từ một gia đình nghèo lại có thể vương lên làm thương nhân bậc nhất trong thành, nhưng nếu đó là bảo vật thì khẳng định sẽ phải là thương nhân bậc nhất cả nước nhưng hoàn toàn không, lòng tham thì ai cũng có, càng là kẻ nghèo càng muốn được sống sung túc vì điều mà hắn ta lại chỉ dừng ở tại nơi này mà thôi.
- Vậy ta sẽ đột nhập vào Lĩnh phủ xem, có nó nơi đó không?
- Cũng là một ý hay, nếu được hãy giúp muội xem qua cơ cấu trong phủ, nhất định phải có cao thủ bố trí trận mới có thể giấu được bảo vật, Tuệ Linh gia không phải gia tộc đơn giản, đến cả Nguyệt Hà Quốc cũng phải nhờ cậy đến bọn họ, sư huynh tuyệt đối phải cẩn trọng.
Cả hai bỗng cảm giác không ổn, một đám hắc y bắt đầu tấn công, Tuệ Lâm biết người bản thân cần bảo vệ là ai, nếu không phải Hải Châu công chúa thì còn là ai nữa, như một cái bóng thoát một cái Tuệ Lâm đã ôm lấy côn chúa lui lại vào trong, dù mũi tên có ghim vào cũng không thể trúng được người, cước pháp của Dương gia rất dễ nhận ra, Mai Uyên Đào cùng Tuệ Linh Bảo Huệ đều ngạc nhiên ra mặt, nhưng bọn họ phải đối phó với nguy hiểm trước mắt.
Linh Thái Duy phải chạy đến chỗ Tuệ Linh Bảo Huệ bảo vệ bởi nếu có chuyện gì nhất định sẽ bị ông gia pháp trị tội, còn nữa công chúa đã được đưa vào trong không cần đến mình, La Khánh Phi phải ra tay chặn đừng bảo vệ Tường Vinh hoàng tử, bọc hậu phía sau để tất cả đều vào trong an toàn, sau đó dùng lại những mũi tên đang ghim trên mặt thuyền phóng trả lại bọn chúng, những tiếng hét la lên, cho đến khi hết tên, một người siêu quần bắt đầu giết, đến khi hoàn toàn trở lại như cũ mới đi vào.
Tuệ Linh Bảo Huệ dở trò dự rằng sẽ ngã vào lòng thiếu hiệp, sau đó cùng Mỵ thức mê hoặc nhưng nàng ta đã qua tự tin rồi, luyện Mỵ thức chưa đạt cảnh giới đối phó với Mỵ thức bảo vệ của Tuệ Lâm hoàn toàn vô hiệu, ngược lại bị phản lại làm cho bị thương, bởi vì lớp phòng ngự của sư huynh toả ra nên nàng ta không nghi ngờ gì hết, ôm ngực cố gắng hít hơi thật sâu. Lĩnh Thái Duy thấy tình hình không ổn, ôm lấy người hỏi hang.
- Tuệ Linh tiểu thư không sao chứ?
- Đa tạ Lĩnh công tử, tiểu nữ vẫn ổn chẳng qua lúc nãy có chút chấn động nên...
Tuệ Lâm trong góc tối đặt một con mắt theo dõi tuy hình ảnh rất nhỏ nhưng có thể giúp bản thân phán đoán được rất nhiều việc, để không bị phát hiện, con mắt đó lẩn vào đám tóc như một con trùng nằm ẩn, một cơn đau truyền đến từ bên hông, khi nhìn lại thủ phạm thì gương mặt khó chịu lộ diện ra.
- Hàm Nghi?
- Ngươi dám nhìn người khác! Tuệ Linh tiểu thư ấy đẹp lắm sao?
- Không phải như trông thấy đâu, nàng ta bị thương nên ta cũng tò mò được bảo vệ mà còn bị thương, sức khoẻ ấy không đáp ứng được vị trí mẫu nghi rồi.
- Nàng ta để ý đến hoàng đệ sao?
- Đúng vậy đấy, người không thấy cả chặn đường hai người bọn họ quấn lấy nhau hơn cả chúng ta nữa mà.
- Nàng ta nói trước đây đã từng quen biết hoàng đệ, chuyện này có thật không?
- Là sự thật đấy, lúc đó ta cũng đã có mặt ở đó, bọn họ nói chuyện rất nhiều, còn rất vui vẻ.
- Ngươi đang ghen với Tuệ Linh tiểu thư sao?
- Ghen sao! Cũng không hẳn, dù sao cũng không khó chịu, có lẽ bởi vì nàng ta cướp mất tô cơm ngon của ta mà thôi.
- À cũng đúng, nhưng Tuệ Lâm này ngươi có thể buông tay ra được không? Chúng ta đã ở thế này lâu lắm rồi, đến cả Kim Oanh cũng đã nhắc nhở.
- Người nếu như không chịu cung phải chịu thôi, không nhìn thấy hoàng tử đang rất hiểu chuyện sao!
- Ngươi... hỗn đãng.
- Hihi, Hàm Nghi nếu như sau này có chuyện gì xảy ra ngay thời khắc nguy hiểm nhất, công chúa đều phải gọi tên của ta, gọi thật to vào, ta nhất định sẽ nghe thấy.
- Ngươi đang lo lắng điều gì vậy? Bổn cung đường đường là đại công chúa, nguy hiểm nào chưa từng đối mặt, tính mạng sớm đã phó thác vào sự may rủi và sự chuẩn bị của bản thân, nhưng ngươi cứ yên tâm đi Tuệ Lâm, bổn cung nhất định sẽ hoàn thành vai diễn này, trở thành một ái nhân yêu thương ngươi hơn cả bản thân mình.
Bàn tay của thái tử siết lại, Tuệ Linh Bảo Huệ tuy bị thương nhưng không quên quan sát, nhìn đến dáng vẻ nam nhân đó, 8 phần là đoán được đó là Dương Tuệ Lâm đối thủ năm đó và hiện tại cũng là người đang giữ sự chú ý, giữ phẫn nộ của hoàng tử, nhưng bản thân chỉ có thể dựa vào Lĩnh Thái Duy quan sát mọi thứ, không thể làm gì hơn, nàng ta thầm nguyền rủa.
- Dương Tuệ Lâm, đường sống mở rộng ngươi không bước, đường chết nhỏ xíu ngươi lại thích chui vào, năm đó ngươi là thứ cản trở ta, đến khi trở lại lần nữa ngươi lại trở thành vật cản đường, ngươi đúng là nhặng đuổi mãi không đi. Nếu như ngươi đã muốn chết ta nhất định sẽ thành toàn cho ngươi, nhìn ngươi cùng công chúa rất thân thiết nhỉ, từng chút một ta sẽ cho ngươi cảm nhận một chút cảm giác bị cướp mất những thứ mà người yêu thương nhất.
La Khánh Phi ngờ ngợ nhận ra có kẻ tấn công tinh thần, nhìn lại một lượt hai người, một người bị thương vì chiến đấu, một người dường như bị thương rất nặng, bản thân bước đến chỗ Tuệ Linh Bảo Huệ nói.
- Bản thân ta biết chút y thuật có thể xem qua cho tiểu thư không?
- Không cảm phiền công tử, tiểu nữ thân thể yếu ớt lúc nãy chạy loạn nên cơ thể chỉ mệt mỏi một chút thôi.
- Vậy càng nên phải để tại hạ xem qua, liệu tiểu thư có bị trúng tên hay chất độc nào không, nếu không thì ta sẽ rất áy náy.
- Vậy cảm phiền công tử.